Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 658


trướctiếp

Mộ An An chủ động lên tiếng, đồng thời hơi khom lưng với bác sĩ Trần: “Chuyện bài viết liên luỵ đến anh, tôi cảm thấy vô cùng xin lỗi vì đã gây ra sự quấy nhiễu cho anh. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ mau chóng xử lý rõ chuyện này, bảo đảm trả lại sự trong sạch và không ảnh hưởng danh tiếng của anh.”

Lời nói Mộ An An trực tiếp và thành khẩn, ngược lại khiến bác sĩ Trần không biết phải nól gì.

Mộ An An lại nói: “Tôi lần này đến đây là muốn xin bác sĩ Trần cho nghỉ một ngày.”

Bác sĩ Trần nhìn thái độ bình tĩnh, thậm chí không tự ti không khiêm tốn của Mộ An An.

Một chút cũng không giông với người đang

chịu đựng sự tấn công, bôi nhọ điên cuồng từ người khác.

Im lặng một lúc bác sĩ Trần mới phản ứng trở lại, đáp: “Uh, được, không sao.”

Mộ An An gật đầu: “Cảm ơn.”

Nói xong liền xoay người.

Khi Mộ An An chuẩn bị mở cửa tính rời đi thì sau lưng bác sĩ Trần liền gọi một tiếng: “An An, đợi chút.”

Nghe được âm thanh, Mộ An An quay đầu nghi hoặc nhìn bác sĩ Trần.

Bác sĩ Trần từ bàn làm việc tới, hai tay nắm chặt, rõ ràng là đang căng thẳng, thậm chí nghiêm trọng.

Anh ta đi đến trước mặt Mộ An An, chuẩn bị tinh thần một chút rồi mới lên tiếng.

Bác sĩ Trần: “Tôi chỉ muốn nói với cô rằng, không cần phải xin lỗi tôi.”



Mộ An An không nói gì.

Bác sĩ Trần đang lo lắng và trang nghiêm, nhưng không quá căng thẳng.

Bác sĩ Trần tiếp tục nói: “Cô là nạn nhân thực sự của vụ việc này, vì vậy cô không cần phải xin lỗi bất cứ ai.

Mọi người nợ cô một lời xin lỗi.

Lần trước với tư cách là bác sĩ, là giáo viên hướng dẫn cô từ lúc vào bệnh viện thực tập, tôi không hoàn toàn đứng về phía cô mà tin tưởng, là tôi không có bổn phận, thế nhưng qua thời gian, tôi hoàn toàn tin tưởng cô.”

Bác sĩ Trần nói điều đó một cách nghiêm túc.

Mộ An An nghe xong, trực tiếp cười nói.

Cô cúi đầu chào bác sĩ Trần một lần nữa: “Cảm ơn bác sĩ Trần, anh là một giáo viên tốt.”

“Tôi tin cô, không phải vì tôi là một giáo viên tốt, mà bởi vì cô là một sinh viên tốt.”

Bác sĩ Trần nói: “Từ khi thực tập, cô rất nghiêm túc với mọi thứ. Như cô đã nói với tôi trước đây, trong nghiên cứu của cô. Trong y học và học tập, tài năng của cô còn không thua kém Trần Hoa bao nhiêu, nhưng người chăm chỉ, như vậy sẽ đặc biệt xuất sắc. Tôi tin tưởng bác sĩ như vậy, là bác sĩ có tư cách xuất sắc, không làm mất uy tín.”

Mộ An An cúi đầu một lần nữa, cảm ơn bác sĩ Trần đã tin tưởng.

Bởi vì ngoài cúi đàu, Mộ An An thật sự không biết nên nói cái gì.

Sau khi rời khỏi văn phòng bác sĩ Trần, Mộ An An cảm thấy thoải mái, tâm trạng cũng không còn nặng nề như trước.

trướctiếp