Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 612


trướctiếp

Mộ An An đứng dậy khỏi ghế, nói:

“Xe đã tới đón tôi, anh theo tôi lên xe, để bọn họ đưa anh đến bênh viện xử lý vết thương.

Hoắc Hiển nhìn chiếc xe đang từ từ đi tới, vẻ mặt có chút ẩn ý.

Nhìn thấy Mộ An An xoay người đi về phía con đường, Hoắc Hiển đột nhiên kêu lên một tiếng: “Mộ An An.”

Khi Mộ An An vô thức quay đầu lại, Hoắc Hiển đột ngột đứng lên, chạy tới chỗ Mộ An An, ôm lấy cô!.

Động tác này đột ngột đến mức Mộ

An An không ngờ tới!

Cùng lúc đó, chiếc ô tô đã đi tới gần.

Người ngồi ở hàng ghế phía sau, có thể thấy rõ hai người xấp xỉ bằng tuổi đang ôm lấy nhau, giống như một đôi tình nhân quyến luyến không rời.

Người nào đó ở hàng ghế phía sau, ánh mắt lúc này đã bắt đầu rở nên nguy hiểm!

Mà Mộ An An cũng phản ứng lại sau vài giây sững sờ, nhanh chóng đẩy Hoắc Hiển ra: “Anh đang làm cái gì vậy?”

‘Vĩnh biệt mối tình đầu của tôi.” –



Hoặc Hiển thản nhiên nói: “Tiểu tiên nữ, em là mối tình đầu của tôi, nhưng tình địch của tôi quá mạnh, tôi chỉ có thể chịu thua.”

Vừa nói, Hoắc Hiển lại muốn ôm lấy Mộ An An.

Nhưng lần này lại bị Mộ An An tránh thoát.

Cô giơ nắm đấm lên: “Anh lại gần chút nữa thử xem?”

Hoắc Hiển vẻ mặt đau lòng: “Em không đề cho tôi cơ hội thích em, cũng không cho cơ hội từ biệt sao?”

“Tôi không tin anh.” – Mộ An An trực tiếp trợn tròn mắt hoàn toàn không tin những gì Hoắc Hiển nói.

Từ lúc quen biết hắn, không có lần nào nghiêm túc cả.

Bất cứ điều gì hắn nói thích, tất cả đều là trêu cô.

Mộ An An liếc mắt nhìn, xe cũng sắp tới rồi: “Anh có đi hay không, không đi thì tôi đi một mình?”.

‘Đi.” – Hoắc Hiển gật đầu, bước đi

theo Mộ An An.

Nhưng khi Mộ An An không để ý tới, hắn lại ôm lấy Mộ An An vô cùng nhanh.



Đòng thời, chiếc ô tô đã đậu xe ở bên đường.

Mộ An An giãy dụa, Hoắc Hiển lần này ôm rất chặt.

Hắn đột nhiên nói: “Tôi đã định từ bỏ, nhưng là chịu không nổi, tiểu tiên nữ, tôi thật sự là vô cùng…!”

Hoắc Hiển chưa kịp nói xong, liền cảm giác được cổ áo phía sau bị nắm lấy, sau đó hắn bị một người khoảng

1,8 mét, ném qua một bên.

Hoắc Hiển ngã xuống đất, thân thể lăn lộn trên đường chưa kịp đứng dậy.

Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ôn đang đứng kiêu ngạo dưới ngọn đèn đường.

Khi đôi mắt thâm thúy quét về phía hắn, kèm theo sự cảnh cáo mạnh mẽ: “Thế nào, sướng không?”

Hoắc Hiển xoa ngực, có chút xấu hổ.

Nhưng vẫn cố nén sợ hãi nói: “Thất gia, tôi rất thích tiểu tiên…An An.”

‘An An là để cậu gọi?’

“Ý tôi là…”

trướctiếp