Cô Vợ Nuôi Từ Bé: Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 608


trướctiếp

Giọng điệu của Hoắc Hiển đặc biệt kiêu ngạo, Vương Lão Bát vốn dĩ nhìn hắn đã thấy khó chịu, bây giờsắc mặt lại càng thêm u ám.

Hắn giận dữ nói: “Hôm nay, tao không chỉ muốn tay của hắn, tao còn muốn hắn đoạn tử tuyệt tôn!”

Lời nói vô cùng khí thế này vừa dứt, đán anh em vây xung quanh lập tức tấn công về phía Hoắc Hiển.

Khi Hoắc Hiểnđang vật lộn với những người này, Mộ An An đã đi tớ gần phía sau lưng Vương Lão Bát,trực tiếp lấy thanh sắt mắc kẹt ở ghế sau xe máy củaVương Lão Bát.

Vương Lão Bát đang nhìn chằm chằm về phía Hoắc Hiển, nhận thấy tình hình phía sau,hắn liền quay đầu lại một cách thô bạo!

Cùng lúc đó, Mộ An An đã đạp vào xe máy và nhảy thẳng lên ghế sau của Vương Lão Bát, đồng thời kề thanh sắc ngang cổ Vương Lão Bát.

Mộ An An ngồi xuống ghế, dùng hai tay siết chặt thanh sắt, siết chặt cổVương Lão Bát khiến hắn ta mất khả năng vận động.

Hành động này vừa nhanh vừa tàn nhẫn, không ngờ một đại ca lão làng của xã hội đen,cũng không ngờ tới.

Mộ An An trầm giọng nói: “Kêu bọn họ dừng lại, bằng không tao có thể phế bỏ mày trước!”

Vừa rồi, Mộ An An và Hoắc Hiển nhìn nhau, sau đó nhìn đám xe máy một vòng, chinh là Hoắc Hiển muốn nhắc nhở cô, đám người này, người nào là lão đại.

cầm tặc tiên cầm vương

*

Cầm tặc tiên cầm vương:Đánh giặc thì trước hết phải bắt chủ tướng của nó.

về phần cô và Hoắc Hiển, hai người bọn họ hoàn toàn không xử lý được đám người này.



Nhưng nếu xử lý được lão đại của bọn hắn, thì sẽ dễ xử lý hơn.

“Nhanh lên!” – Mộ An An hạ giọng, dùng sức đâm thanh sắt vào yết hầu Vương Lão Bát.

Ngay lập tức, Vương Lão Bát liền đỏ mặt vì nghẹt thở!

Nhìn thấy Mộ An An càng ngày càng tàn nhẫn, Vương Lão Bát lập tức hét lên: “Dừng, dừng lại!”

Tiếng hét này không đủ mạnh, những người đó căn bản hoàn toàn không nghe thấy.

Hoắc Hiển bị thương, hiện tại có chút không chống đỡ được.

Nhìn thấy một thanh sắt sắp đánh vào

đầu Hoắc Hiển, Mộ An An lập tức gia tăng sức mạnh ở trên tay.

Vương Lão Bát bị đe dọa đến tính mạng, lúc này bằng bất cứ giá nào cũng phải hét to: “Dừng tay lại cho tao!”

Tuy nhiên, tiếng hét này vẫn còn quá chậm, gậy sắt đã đập vào sau đầu của Hoắc Hiển…!!!

Ngay khi thanh sắt chuẩn bị đập vào sau đầu của Hoắc Hiển, Hoắc Hiển liền dùng tốc độ nhanh nhất né đi, cuối cùng thanh sắt đập vào bả vai, khiến Hoắc Hiển mất đi thăng bằng, điên cuồng ngã về phía trước.

Mắt thấy nếu cứ tiếp tục ngã như thế thì đầu chắc chắn sẽ nện xuống bậc thềm phía trước, Hoắc Hiển ngay lập tức dùng tay giữ tường.

Kết quả khi tay giữ lên tường khiến vết thương bị toác ra, dây một vết máu lên tường.



Như thế Hoắc Hiển đã dứt khoát giữ vững được cơ thể.

“Tụi bây dừng tay hết cho tao!” -Vương Lão Bát bị Mộ An An đe doạ hét lên một lần nữa.

Những thuộc hạ bao vây Hoắc hiển lập tức nhìn về phía Vương Lão Bát.

‘Đại ca!

“Cô thả ra cho tôi!” – Đám thuộc hạ kia vội vàng chạy đến trước xe Vương Lão Bát, chỉ vào Mộ An An cảnh cáo cô: “Tôi cảnh cáo cô, con đàn bà này, nếu cô dám làm hại đại ca chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ khiến cô không còn răng ăn cháo mà về!”

“Con đàn bà kia, cô ra ngoài nghe ngóng về Đảng tốc độ Giang Thành đi, đừng tự khiến mình bị chôn vùi!” -Mấy tiểu đệ kia hùng hồn ngạo mạn cảnh cáo Mộ An An, trong tay cầm lấy thanh sắt đánh vào vách tường bên cạnh và mặt xe, động thái cảnh cáo vô cùng lớn.

Cả quá trình Mộ An An không hề có biểu cảm gì, cực kỳ bình tĩnh mà tiếp tục uy hiếp Vương Lão Bát.

“Bảo bọn họ câm miệng.” – Mộ An An cảnh cáo Vương Lão Bát.

Thanh sắt kia kẹp trên yết hầu của Vương Lão Bát, trông Mộ An An mềm mềm nhỏ nhỏ vậy mà lúc ra tay lại rất thâm.

Sinh mạng Vương Lão Bát bị đe doạ nên chỉ có thể phối hợp: “Câm miệng hết cho ông đây!”

Vương Lão Bát vừa rống lên, xung quanh lập tức im ắng.

Vương Lão Bát vốn dĩ sinh ra trông đã rất thô thiển, bây giờ bị uy hiếp thì trông còn hung dữ hơn hẳn.

Hắn nói với Mộ An An: “Cô gái nhỏ, tôi không biết cô đến từ đâu, đi trên con đường gì, nhưng cô đi nghe ngóng một chút về Đảng tốc độ là cô biết mình đã dây vào cái gì ngay!”

“Đến cả thiếu gia Hoắc gia chúng tôi còn dám chơi mà!”

trướctiếp