(*) Bởi vì Địch Kỳ Dã bị thu nhỏ về 14 tuổi cả về thể xác lẫn tinh
thần nên mình sẽ gọi anh ta là "cậu" những khi ảnh là em bé, còn "hắn"
lúc ảnh quay lại làm người lớn nhé:3 Chúc mừng Cố Liệt tiên sinh thỏa
ước nguyện:))))))))
Một bên Cố Liệt hỏi Địch Kỳ Dã muốn ăn
thịt gì, một bên thì tiếp tục đánh giá trạng thái của Địch Kỳ Dã. Địch
Kỳ Dã bị thu nhỏ này dường như cả cơ thể lẫn suy nghĩ đã quay lại hồi 14 tuổi thì phải.
Địch Kỳ Dã cũng không mất đi ký ức, chỉ là cần
phải mất một lúc phản ứng mới quen được với những thứ xung quanh mình ở
hiện tại.
May mà thời gian phản ứng rất ngắn, sau khi Địch Kỳ Dã bị thu nhỏ cũng không xuất hiện tình huống cậu không nhận ra Cố Liệt.
Sau khi xác nhận rằng bé Địch Kỳ Dã không mất trí nhớ gì, Cố Liệt phải thừa nhận Địch Kỳ Dã bây giờ rất thích hợp để thực hiện nguyện vọng ban đầu
của hắn: hắn muốn chăm sóc Địch Kỳ Dã năm đó phải lớn lên một mình ở cô
nhi viện, mà nếu có thể biết rõ được lí do tại sao Địch Kỳ Dã lại hình
thành cái kiểu tính cách sói đơn độc của mình thì càng tốt.
Bé
Địch Kỳ Dã không quen bố cục căn nhà, đầu tiên chỉ nhìn nó bằng ánh mắt
cảnh giác. Nhưng khi Cố Liệt ôm cậu đi vào phòng bếp, bé Địch Kỳ Dã đánh giá căn nhà suốt cả chặng đường, dần dần cảm thấy quen thuộc trở lại.
Đến lúc đi vào phòng bếp, cậu đã nhớ ra cả những nguyên liệu nấu ăn Cố
Liệt đã bỏ vào tủ lạnh tối hôm qua rồi.
Bé Địch Kỳ Dã bảo, "Muốn ăn gà rán với bánh croquette* nhiều khoai tây một chút."
Cố Liệt nhíu mày theo thói quen.
Hai món này là hai món khẩu vị rất trẻ con, Cố Trường An lại rất thích ăn.
Địch Kỳ Dã cười nhạo Cố Trường An là ấu trĩ, vẫn luôn nói bánh croquette và
gà rán là "đồ ăn của trẻ tám tuổi", sau đó khịt mũi hết sức coi thường.
Nhưng Địch Kỳ Dã giấu ai cũng không giấu được Cố Liệt, mà lúc hắn ra vẻ cũng
rất là miễn cưỡng, lúc Cố Liệt nhìn dáng vẻ hắn ăn liền biết ngay thật
ra hắn cũng thích cái món này.
Chỉ là, vì muốn cà khịa người
khác để tỏ vẻ mình hơn người ta, Địch Kỳ Dã tự nhận là chủ gia đình
tuyệt đối sẽ không chủ động nói muốn ăn hai món này - ít nhất ngoài mặt
sẽ không chủ động làm thế.
Hôm nay thế mà lại nói, chắc chắn là vì ảnh hưởng của việc bị thu nhỏ.
Cố Liệt đương nhiên sẽ không vạch trần cậu, chỉ nghe lời đổ dầu vào chảo
bật bếp lên, sau đó lấy nguyên liệu nấu ăn đã chế biến xong trong tủ
lạnh ra.
Trong nhà có hai người thích ăn, nên hai người còn lại
đương nhiên sẽ làm. Cố Liệt thích thức ăn thuần Trung Quốc, Địch Kỳ Dã
thích ăn chay hơn, nên Cố Liệt thỉnh thoảng mới chuẩn bị được. Seryozha
thì tuần nào cũng sẽ làm cho Cố Trường An ăn một lần.
Bé Địch Kỳ Dã thích thú nhìn gà rán trong dầu nóng. Cố Liệt không cho cậu đứng gần quá, cậu còn mang ghế đến đứng lên ghế y như giám sát vậy.
Bánh croquette cũng giống y vậy.
Cố Liệt làm đã quen tay, không cần dồn hết sự chú ý vào việc rán bánh và
gà, nên nhân lúc bé Địch Kỳ Dã cả đầu đều chỉ nghĩ đến đồ ăn, hắn liền
hỏi một câu không hẳn là hỏi.
"Ngươi và Cố Trường An đều thích ăn món này là vì hồi ở cô nhi viện cả hai từng được ăn ư?"
Bé Địch Kỳ Dã bĩu môi, "Ta đâu có thích ăn, chỉ là tò mò cái kiểu quỷ ấu
trĩ nào sẽ thích cái kiểu 'đồ ăn cho trẻ tám tuổi' này thôi. Cô nhi viện làm sao có món này được, ta đã bảo với ngươi trước đây Loại Địa Cầu chỉ có thạch dinh dưỡng mà."
Nhắc đến ba chữ "thạch dinh dưỡng", bé
Địch Kỳ Dã hết sức ghét bỏ tặc lưỡi một cái, miệng như thể vừa nhớ lại
hương vị mất nhân tính của thạch dinh dưỡng, phải hắng giọng một chút.
Sao mà Cố Liệt có thể không nhớ được chứ, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên,
dẫn dắt cậu theo ý mình, hỏi tiếp, "Không ưu tiên gì cho trẻ con luôn ư? Loại Địa Cầu đúng là thiếu thốn hơn cả những tài liệu ghi lại nhỉ. Nếu
không phải chuẩn bị đồ ăn thì cũng bớt đi được không ít việc, vậy thì
nhân viên cô nhi viện hẳn là đã chăm sóc bọn ngươi rất kỹ?"
Bé
Địch Kỳ Dã dời tầm mắt khỏi miếng gà rán, lười biếng nhấc mi lên liếc Cố Liệt một cái, cười cười nói, "Ngài Thủ tướng, nói ngài cả đời lao lực,
ngài cũng đúng là cả đời chẳng chịu sửa. Đừng khách sáo với bản tướng
quân nữa, bớt suy nghĩ lung tung đi, ngươi mệt chết cũng không ai thay
thế được đâu. Ngươi có lắm sức như thế thì không bằng ngủ nhiều thêm tí
nữa."
Đấy, phản kích rồi đấy.
Cố Liệt nói chuyện khách
sáo thất bại, khóe miệng hơi cong lên. Hắn thơm trán bé Địch Kỳ Dã một
cái, sau đó lấy gà viên để nguội ra chiên lại. Sau khi thay lưới chiên,
hắn nhẹ đấy bánh croquette xuống.
Bé Địch Kỳ Dã ngửi thấy mùi thơm của đồ chiên liền chọc chọc vào lưng Cố Liệt, "Ta muốn ăn thử."
Cố Liệt đành phải cắt một nửa tờ giấy thấm dầu gấp thành một cái túi nhỏ, sau đó đưa cho cậu một miếng.
"Không đủ giòn," bé Địch Kỳ Dã nhận xét như vậy.
Cố Liệt kiên nhẫn giải thích, "Vừa mới ra khỏi nồi chưa đủ giòn nên mới phải chiên lại."
Bé Địch Kỳ Dã nhìn động tác thuần thục đến nước chảy mây trôi của hắn,
dùng giọng đã ăn vạ được lại còn khoe mẽ trêu hắn, "Trù nghệ của Bệ hạ
càng ngày càng tốt, ta đúng là không thể học được."
Cố Liệt trước giờ chẳng có nguyên tắc gì đối với Địch Kỳ Dã ở mấy phương diện này,
cũng cười đáp, "Toàn nhờ Định Quốc Hầu bồi dưỡng cả."
Bé Địch Kỳ
Dã khẽ cười rộ lên. Cậu bỗng lộ ra dáng vẻ quyến rũ thành thục như vậy
trên khuôn mặt chưa thành niên của mình, khiến người ta không dám liếc
quá hai lần.
Cố Liệt rũ mắt bình tĩnh, tập trung làm đồ ăn cho cậu.
Cuối cùng, trên bàn ăn không chỉ có mỗi gà viên chiên và bánh croquette mà
còn có cả salad rau và trái cây nữa. Bé Địch Kỳ Dã ăn đến thỏa mãn, tắm
rửa xong liền chui vào khoang mô phỏng trong phòng làm việc đánh một
trận chiến trường giả lập.
Dựa theo kinh nghiệm, Địch Kỳ Dã sau khi vào khoang mô phỏng, chưa đến ba tiếng sẽ không ra ngoài.
Người máy giúp việc rửa bát xong liền quanh quẩn trong nhà tìm việc để làm.
Cố Liệt cũng vào phòng làm việc xem tài liệu, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ
liếc nhìn khoang mô phỏng một chút.
Hắn rốt cuộc cũng là một
người cổ đại, vẫn là một đế vương ẩn nhẫn thiện mưu, nên là hắn vẫn
không tin tưởng máy móc cho lắm. Đặc biệt là sau khi tìm Cố Trường An
mua thông tin, biết được Địch Kỳ Dã từng gặp nạn trong chiến trường giả
lập, Cố Liệt càng không yên tâm.
Nghe nói lần đó, đối thủ của
Tiên phong doanh dùng virus tấn công khoang mô phỏng, biến chiến trường
Địch Kỳ Dã lựa chọn thành một đầm lầy không người. Địch Kỳ Dã không hề
đề phòng, cả cơ giáp lẫn người đều chìm xuống đầm lầy, nước bùn liền làm tắc hệ thống thở của cơ giáp. Bởi vì mãi không có đối thủ mới, Địch Kỳ
Dã thậm chí còn không thể nhận thua để rời khỏi, chỉ có thể chờ đợi
trong cơ giáp càng ngày càng ít dưỡng khí.
Vì không thể hít thở
bình thường, hắn dần dần lâm vào hôn mê. Đến tận khi hệ thống thấy Địch
Kỳ Dã đã rơi vào trạng thái sắp chết, nó mới bắt khoang mô phỏng dừng
trận chiến giả lập này lại.
Loại sự cố này, một là Địch Kỳ Dã
không thèm để trong lòng, hai là sợ hắn lo lắng, nên mặc dù muốn khoe
khoang cũng tuyệt đối sẽ không nói cho hắn biết, Cố Liệt đương nhiên chỉ có thể hỏi người khác.
Đây cũng là lý do Cố Liệt càng ngày càng có ấn tượng tốt với Tiên phong doanh. Cấp dưới của Địch Kỳ Dã đều biết
rõ Địch Kỳ Dã tốt thế nào, sẽ bất bình thay cho Địch Kỳ Dã, Cố Liệt càng nhìn càng thấy thuận mắt, nên yêu ai yêu cả đường đi luôn.
Cố Liệt liếc nhìn đồng hồ. Mới hơn một tiếng rưỡi.
Bé Địch Kỳ Dã cúi đầu nhìn chính mình, xem ra hết sức ghét cái cơ thể
thiếu niên không đủ sức này. Cậu quay đầu tức giận lên án Cố Liệt, "Đều
tại ngươi hết, không dưng rỗi hơi cùng cái tên Cố Trường An ấu trĩ
nghịch cái gì hả!"
Cố Liệt lập tức nhận sai, sau đó thả tài liệu
xuống, đi đến bên khoang mô phỏng bế cậu lên, hỏi, "Không thì nghỉ đi
vậy? Hôm nay ngươi cũng làm nhiều việc lắm rồi."
Sáng sớm nay bọn họ đến Liên minh Quốc tế họp, sau đó bị xin giúp đỡ nên liền chạy tới
vùng biển Caribe. Bận bịu cả ngày như vậy rồi mà vẫn muốn vào chiến
trường giả lập so tài, cơ thể trưởng thành của Địch Kỳ Dã cũng phải mệt
chứ nói gì đến cơ thể thiếu niên 14 tuổi này.
Bé Địch Kỳ Dã khịt mũi một cái, nhưng cũng không phản đối.
Cố Liệt bế người vào phòng ngủ, sau đó quay về phòng làm việc khóa hệ
thống xử lý hồ sơ rồi quay lại. Lúc vào phòng, hắn lại phát hiện bé Địch Kỳ Dã ngại ngùng dời ánh mắt chằm chằm khỏi cửa phòng.
Địch
tướng quân ỷ lại người khác như vậy, cả đời trước Cố Liệt chưa bao giờ
thấy cả, đúng là thấy xong thì tim đã tan chảy mất rồi. Hắn học theo
cách phi tần của phụ thân dỗ trẻ nhỏ đi ngủ, nhè nhẹ vỗ bụng của bé Địch Kỳ Dã đang mơ màng. Đến khi Địch Kỳ Dã ngủ say rồi, hắn vẫn chưa ngủ
được.
Tư thế ngủ của bé Địch Kỳ Dã không khác lắm với Địch Kỳ Dã lúc lớn. Vấn đề là, tư thế ngủ của Địch Kỳ Dã vốn không phải như vậy -
tư thế ngủ của hắn vốn giống Cố Liệt tòng quân nhiều năm, đều là tư thế
ngủ tiêu chuẩn cả, nhưng sau khi hai người sống cùng nhau cả một đời,
Địch Kỳ Dã chiều Cố Liệt, đã quen bị Cố Liệt ôm lúc ngủ, nên về sau khi
ngủ một người vẫn có dáng ngủ nghiêng người hơi cong như đang được Cố
Liệt ôm trong lòng.
Nhưng bé Địch Kỳ Dã bây giờ ngủ như vậy,
trước khi ngủ vẫn nằm ngửa, sau khi ngủ lại dần dần nghiêng người sang
một bên, cả người cũng càng ngày càng cuộn lại, có khi còn hơn cả Địch
Kỳ Dã lúc lớn.
Trông rất cô đơn, giống như đang cố ôm lấy chính mình.
Thậm chí, Cố Liệt còn nghi ngờ rằng cậu sợ gì đó nên mới ngủ một cách phòng thủ như vậy.
Nhưng dù sao đây đều là những suy đoán vô căn cứ, Cố Liệt nhìn chằm chằm bộ
dạng thiếu niên thực sự của vị tướng quân nhà mình, trong lòng ngập tràn chua xót và tội nghiệp.
Nhưng Cố Liệt làm người trước nay vẫn
luôn tỉnh táo, hiểu rằng quá khứ không thể theo đuổi mãi. Suy cho cùng,
đây cũng chỉ là sự thay đổi ngắn ngủi do Cố Trường An biến ra, chứ không phải là thực sự trở về quá khứ của Địch Kỳ Dã nhỏ bé một mình lớn lên.
Vì vậy, hắn buộc mình phải yên lòng, sau đó ngập ngừng ôm bé Địch Kỳ Dã vào vòng tay mình.
Đầu tiên cậu thiếu niên bất an cứng người lại, đầu cọ cọ vài cái trước ngực Cố Liệt. Dường như nhận ra cảm giác quen thuộc, cả người cậu dần thả
lỏng, sau đó, cuối cùng như thường lệ dựa sát vào Cố Liệt. Cậu cũng
không để ý đến đôi tay Cố Liệt vòng quanh người mình trong tư thế bảo
vệ, ngủ tiếp rất nhanh.
Cố Liệt bỗng cười khẽ, ôm chặt thiếu niên trong lòng, cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc ôm Địch Kỳ Dã ngủ, Cố Liệt đều thường ngủ rất ngon, trừ phi mơ thấy
chuyện trong quá khứ hoặc bất ngờ bị cái gì đó đánh thức.
AI trên tủ đầu giường vang lên tiếng nhắc nhở rất nhỏ vào buổi đêm.
Cố Liệt mơ hồ nhận ra đấy là Cố Trường An và Seryozha vừa vào nhà nên
không cần để ý đến, vốn định ngủ tiếp thì lại bị phản ứng của bé Địch Kỳ Dã trong lòng làm tỉnh ngủ.
Bé Địch Kỳ Dã dường như cũng bị âm
thanh nhắc nhở kia quấy rầy trong lúc ngủ, không rõ vì sao đằng sau mình lại có người, giống y như tôm sống giãy khỏi cánh tay của Cố Liệt, sau
đó lấy chăm trùm kín đầu.
Cố Liệt không nhìn rõ, liền bật chiếc đèn giường ấm áp lên.
Hắn nhìn thấy phần lớn cơ thể của thiếu niên dưới chăn bông mặc dù đã cố
gắng hết sức kiềm chế nhưng vẫn hơi run rẩy, nếu là người khác thì chưa
chắc đã phát hiện ra, nhưng Cố Liệt sao có thể không phát hiện ra được.
Cố Liệt định nói chuyện để giúp Địch Kỳ Dã bình tĩnh lại, nhưng Địch Kỳ Dã dường như vẫn chưa tỉnh lại.
Rốt cuộc cái gì đã khiến Địch Kỳ Dã sợ hãi như vậy ở trong mộng?
Cố Liệt nhíu mày thật sâu.
Trong khi hắn vẫn đang do dự chưa biết liệu nên đánh thức bé Địch Kỳ Dã hay
nên đào bé Địch Kỳ Dã từ trong đống chăn ra, bé Địch Kỳ Dã dường như đã
bình tĩnh lại, có vẻ đã sẵn sàng ngủ tiếp.
Cố Liệt trầm mắt suy nghĩ kỹ một lúc, sau đó đánh thức Địch Kỳ Dã.
Thiếu niên dường như vẫn chưa biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, chẳng hiểu
sao lại bị Cố Liệt đánh thức, cả mặt đều là vẻ mất hứng, mơ màng trừng
mắt nhìn Cố Liệt, "Làm gì vậy!"
Cố Liệt quan tâm hỏi, "Vừa rồi ngươi ngủ có ngon không?"
Đôi mắt đen xinh đẹp của Địch Kỳ Dã bé nhỏ quả đúng là muốn trợn lên trời
mất rồi, cả người cậu cũng tỏa ra khí thế "ngươi lại rảnh rỗi sinh nông
nổi đấy à".
Cố Liệt đầu óc suy nghĩ thật nhanh, hạ thấp giọng, hơi hoảng sợ nói, "Bên ngoài có người."
Bé Địch Kỳ Dã phản xạ có điều kiện co người lại, buột miệng, "Eve?"
Nhìn phản ứng của Địch Kỳ Dã, toàn thân của Cố Liệt bỗng tỏa ra khí thế
khiến người ta hết sức sợ hãi, nhưng giọng của hắn lại càng dịu dàng
hơn, dẫn dắt cậu, hỏi, "Eve làm sao?"
Bà ta không phải con người.
Sáu chữ này vừa hiện lên trong đầu Địch Kỳ Dã đã bị một sức mạnh bảo vệ nào đó xóa sạch. Địch Kỳ Dã tỉnh táo lại, giờ đã hoàn toàn tỉnh. Thấy rõ
dáng vẻ của Cố Liệt, cậu kiên nhẫn giải thích cho Cố Liệt, "Hồi nhỏ ta
nhìn thấy dáng vẻ không phải con người của bà ta, sợ đến mức ngất xỉu,
nên là sau khi thu nhỏ thì trong tiềm thức vẫn sợ bà ta. Cũng không phải chuyện gì quan trọng cả."
Nói đến đây, Địch Kỳ Dã cuối cùng cũng cảm thấy mất mặt, dùng giọng thiếu niên mềm mại của mình hừ một tiếng.
Cậu không muốn Cố Liệt nghĩ nhiều, nên không oán giận thành tiếng.
"Không phải chuyện gì quan trọng cả?" Giọng Cố Liệt trầm xuống, từng câu từng chữ hỏi lại.
Địch Kỳ Dã buồn ngủ muốn chết, cũng không muốn bắt đầu nói chuyện. Cậu nhìn
vẻ mặt loáng thoáng giận dữ của ngài Thủ tướng, đôi mắt đen láy đảo một
cái, dứt khoát cả người trùm chăn bò lên người Cố Liệt.
Địch Kỳ
Dã mạnh mẽ đè người lại lên gối, cúi đầu hôn một cái lên mặt Cố Liệt,
sau đó vùi đầu vào cổ Cố Liệt cọ cọ, lẩm bẩm, "Ta buồn ngủ lắm đó, ta
muốn ngủ tiếp."
Cố Liệt còn định nói tiếp, cục cưng trên người hắn đã giả vờ ngủ mất rồi.
Trước giờ hắn vẫn chẳng làm gì được Địch Kỳ Dã cả.
Cố Liệt ghi nợ trong đầu, ôm thiếu niên của hắn thật chặt, suy nghĩ, vạch
ra kế hoạch. Hương bạc hà quen thuộc lại dịu dàng tản ra, quanh quẩn
trong hơi thở của hắn, làm hắn dần dần chìm vào mộng đẹp.
Địch Kỳ Dã mở nửa con mắt, lắng nghe tiếng tim đập ổn định bên tai, ôm người
đàn ông giống như núi cao rừng sâu này, nhắm mắt yên tâm chìm vào giấc
ngủ.
Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo CP chính là Trường An và Liêu Sa ~