Mấy ngày sau đó, Cù Mạt Dư liên tục đi sớm về khuya. Toàn thân hắn chìm
trong bầu không khí u ám, trầm mặc ít nói, tâm sự nặng nề.
Thẩm
Đại lo lắng cho Cù Mạt Dư, nên buổi sáng chủ động dậy sớm ăn sáng cùng
hắn, ban đêm phải chờ hắn về nhà mới an tâm chìm vào giấc ngủ. Trái lại, Cù Mạt Dư gần như không còn tâm trí chú ý tới Thẩm Đại.
Anh biết hiện tại Cù Mạt Dư đang phải chịu áp lực rất lớn, giải quyết đủ loại
công việc và đối tượng khó nhằn. Anh lo lắng và đau lòng thay hắn, song
lại chẳng thể đỡ đần giúp hắn việc gì.
Tin tức Cù lão gia qua đời bị phong tỏa toàn diện, đúng lúc thị trường chứng khoán đang nghỉ Tết,
mấy ngày nay là cơ hội cho Cù gia chuẩn bị đối mặt với đủ loại nguy cơ.
Tình hình tổng quan toàn ngành vài năm gần đây không mấy khả quan. Sáng
Hải sống dở chết dở, giá cổ phiếu của các công ty khác trong nước cũng
liên tục lao dốc. Từ lâu bên ngoài đã rộ lên tin đồn hai người con trai
của Cù lão gia bất hòa, chỉ đợi Cù lão gia qua đời là sẽ chia tách công
ty. Mặt khác, nhà nước ngày càng thắt chặt chính sách, vụ mua bán với
Sáng Hải lận đận mãi chưa xong, các dự án nghiên cứu thì chưa có bước
tiến mới. Trong khi đó những tin tức trái chiều liên tục được tung ra,
khiến thị trường mất dần lòng tin vào Tinh Châu. Việc công bố người sáng lập tập đoàn Tinh Châu qua đời, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng khó mà đoán trước đến giá cổ phiếu của tập đoàn.
Thế nhưng, tin tức
trọng đại như vậy không thể che giấu quá lâu. May mắn duy nhất là lão
gia mất vào kỳ nghỉ Tết. Giấu được ngày nào, bọn họ sẽ có thời gian trấn an cổ đông ngày ấy, cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng tới mức tối đa.
Đây là câu trả lời của Cù Mạt Dư khi Thẩm Đại hỏi thăm trong lúc ăn sáng.
Thẩm Đại âm thầm cảm khái, người bình thường qua đời, thứ bị ảnh hưởng
nhiều nhất chính là tình cảm, sau đó mới đến tài sản. Còn Cù lão gia qua đời ảnh hưởng đến tất cả mọi thứ, từ tài sản đến quyền lực, tranh đấu
gia tộc, giá cổ phiếu, phản ứng của dư luận. Chỉ duy có tình cảm là
không bị ảnh hưởng. Anh không cảm nhận được nỗi tiếc thương từ bất kì
người nào trong nhà họ Cù. Đối với bọn họ mà nói, đây vừa là nguy cơ vừa là thời cơ. Người nào cũng muốn nắm bắt cơ hội giành được thứ mình
muốn. Một người cả đời tạo ra vô số tài sản, con đàn cháu đống như Cù
lão gia, đến khi rời xa trần thế lại không có lấy một người thật lòng
xót thương. Không biết nên gọi đây là thành công hay là thất bại.
Thái độ lạnh lùng và lí trí của Cù Mạt Dư khiến Thẩm Đại không biết nên nghĩ như thế nào.
Đến mùng bốn Tết, kỳ nghỉ đã trôi qua hơn nửa. Thẩm Đại ngồi nhà đọc sách
cả ngày, ban đêm nằm ở trong chăn, nhìn chằm chằm ngày tháng hiển thị
trên điện thoại. Anh phân vân không biết ngày mai có nên về nhà hay
không. Anh đã chuẩn bị sẵn lí do, đó là bởi vì người sáng lập công ty
qua đời, các lãnh đạo cấp cao cùng đi khảo sát muốn về nước sớm nên anh
cũng được về theo.
Tính toán xong xuôi, anh quyết định đêm nay
không đợi Cù Mạt Dư về nữa. Thay vào đó anh sẽ đi ngủ sớm, sáng mai còn
dậy mua quà Tết mang về nhà.
Thẩm Đại đang ngủ thì tiếng chuông
điện thoại đột ngột vang lên. Giữa đêm khuya tĩnh lặng, tiếng chuông
nghe chói tai gấp bội, đánh thức anh dậy ngay lập tức.
Thẩm Đại
cầm điện thoại lên, cố mở to đôi mắt cay xè vì buồn ngủ. Nhìn thấy người gọi tới là Cù Mạt Dư, anh vội vàng bắt máy, "Alo?"
Trong điện
thoại truyền ra tiếng hít thở đều đều, sau ba giây im lặng, Cù Mạt Dư
mới lên tiếng, "Xin lỗi vì đã đánh thức anh." Chất giọng trầm thấp quanh quẩn bên tai, mỗi một âm tiết như gõ thẳng vào tim.
Thẩm Đại tỉnh cả ngủ, anh nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ sáng. Anh sốt sắng hỏi, "Có chuyện gì thế?"
"Tôi đau đầu không ngủ được, anh lên đây với tôi."
Qua đường truyền điện thoại vô hình, lần đầu tiên Thẩm Đại cảm nhận được sự yếu ớt từ Cù Mạt Dư. Anh cảm thấy vô cùng xót xa, lập tức ngồi bật dậy, "Tôi tới ngay đây."
Thẩm Đại rón rén lên tầng, rồi đứng ngoài
cửa phòng Cù Mạt Dư do dự hồi lâu. Anh chưa từng đặt chân vào phòng
riêng của hắn. Nơi gần nhất anh được đến là thư phòng lần trước hắn gọi
anh vào, từ đó có thể nhìn thấy cánh cửa thông với phòng ngủ.
Cù
Mạt Dư không cho phép người ngoài tự tiện xâm phạm lãnh địa của hắn.
Thậm chí hắn từng không cho phép anh đi lên tầng ba, đến cả thời gian ăn cơm cũng phải lệch nhau, hạn chế chạm mặt dù sống chung dưới một mái
nhà. Có lẽ đây là minh chứng cho thấy anh được đối xử đặc biệt hơn so
với người khác?
Thẩm Đại hít sâu ba lần mới bình ổn được cảm xúc. Anh giơ tay lên gõ cửa.
"Vào đi."
Thẩm Đại đẩy cửa bước vào, hương gỗ lành lạnh chan chát tràn ngập căn phòng. Đó là pheromone thuộc về Cù Mạt Dư. Tiến vào căn phòng giống như tiến
vào lãnh địa săn bắt của alpha đỉnh cấp. Anh là khách, đồng thời cũng là con mồi. Đãi ngộ anh nhận được khi ở đây hoàn toàn không phải do anh
quyết định.
Rèm cửa ngăn chặn luồng sáng ở bên ngoài. Trong phòng tối đen như mực, Thẩm Đại đành mượn chút ánh sáng ít ỏi từ màn hình
điện thoại, tìm vị trí của chiếc giường.
"Mạt Dư?" Thẩm Đại thử gọi.
Cù Mạt Dư trầm giọng "Ừ" một tiếng.
Anh sờ đến mép giường, còn đang phân vân không biết có nên trèo lên hay
không, thì Cù Mạt Dư đã tóm lấy tay anh lôi lên giường. Thế là cả người
anh chìm vào bóng tối, rơi vào cái ôm vững chãi, ấm áp.
Tiếng thở nặng nề và cơ thể đè nặng trên người giúp Thẩm Đại phần nào cảm nhận
được tinh thần sa sút của Cù Mạt Dư, "Cậu có ổn không?"
Cù Mạt Dư ôm anh thật chặt, còn điều chỉnh lại tư thế sao cho cơ thể hai người
dính chặt vào nhau không một khe hở. Hắn nói, "Tôi bị đau nửa đầu."
"Cậu uống thuốc chưa? Hay tôi gọi chú Hằng lên nhé?" Dứt lời, Thẩm Đại định ngồi dậy thật.
"Không cần đâu." Cù Mạt Dư thấp giọng bảo, "Bệnh cũ thỉnh thoảng tái phát, phải cố mà chịu thôi."
"Uống thuốc giảm đau thì sao?"
"Không có tác dụng."
"..... Là do cậu mệt mỏi, áp lực quá à?" Thẩm Đại đau lòng khôn tả. Anh biết
mỗi ngày Cù Mạt Dư đi sớm về khuya, bận đến sứt đầu mẻ trán. Anh biết Cù Mạt Dư gánh trên vai áp lực khổng lồ, xử lý vô số phiền phức có thể
phát sinh. Anh biết Cù Mạt Dư không chỉ sở hữu gen đỉnh cấp, mà còn nỗ
lực vượt xa người bình thường. Alpha đỉnh cấp gần như không gì không thể làm được, toàn thân tỏa ra ánh sáng hấp dẫn trí mạng. Nhưng hắn cũng
biết mệt mỏi, có những phút giây yếu đuối, đôi lúc vẫn mắc phải sai lầm. Một Cù Mạt Dư chân thực như vậy khiến tình cảm anh dành cho hắn đạt đến cấp độ cao nhất của tình yêu, đó là "thương".
"Có lẽ vậy."
"Cậu khát nước không? Tôi rót nước cho cậu nhé."
"Ừ."
Cù Mạt Dư miệng thì đồng ý, song khi Thẩm Đại định ngồi dậy thì hắn lại
không cho. Thẩm Đại không thoát ra được, dở khóc dở cười, "Tôi không
ngồi dậy làm sao rót được nước cho cậu đây."
Cù Mạt Dư lại im lặng, chắc là đang do dự. Cuối cùng hắn quyết định, "Không uống."
Thẩm Đại dịu dàng trấn an hắn, "Tôi không đi đâu cả, tôi chỉ rót nước cho
cậu thôi, hết đúng mười giây. Cổ họng cậu khản đặc cả rồi, uống nước vào sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
"..... Thôi được."
Thẩm Đại
chậm rãi gỡ tay Cù Mạt Dư ra. Anh cảm nhận rõ là đối phương không tình
nguyện. Anh nhanh chân xuống giường, dùng điện thoại chiếu sáng để rót
nước rồi nhanh chóng quay về giường, đưa cốc nước đến bên miệng Cù Mạt
Dư, "Uống nước nào."
Cù Mạt Dư uống hai ngụm là hết cả cốc nước.
"Để tôi rót thêm cho cậu."
Cù Mạt Dư chẳng nói chẳng rằng cứ túm lấy tay Thẩm Đại. Đôi mắt hắn là thứ duy nhất phát sáng trong bóng tối, tựa như mắt của thú săn đang cảnh
giác không cho con mồi thoát khỏi tay mình.
"Nhanh thôi, vẫn chỉ
hết đúng mười giây." Nếu là trước kia, Thẩm Đại không đời nào dám tưởng
tượng Cù Mạt Dư còn có khía cạnh như vậy. Anh kiên nhẫn dỗ dành hắn,
"Ngoan nào."
Cù Mạt Dư uống hết cốc nước thứ hai. Vừa đặt cốc
xuống, hắn không thể chờ đợi hơn nữa, vội vàng kéo Thẩm Đại vào lòng, đè cả nửa người mình lên người anh. Bấy giờ hắn mới yên tâm nhắm mắt lại,
"Mấy giờ rồi?"
"Bốn giờ, cậu không ngủ được à?" Trong bóng đêm,
Thẩm Đại chậm rãi vuốt ve mặt Cù Mạt Dư. Anh không nhìn rõ, nhưng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt mệt mỏi của người anh yêu. Đau đầu cộng thêm
mất ngủ, chắc Cù Mạt Dư đang khó chịu lắm, làm anh cũng khó chịu theo.
"Muốn ngủ mà ngủ không được." Giọng Cù Mạt Dư bất lực rã rời.
"Cậu mệt mỏi, áp lực quá rồi."
"Ừm." Cù Mạt Dư nói, "Ngày mai sẽ đưa ra thông báo công khai. Ba ngày nghỉ
cuối cùng chúng ta phải làm dịu tin tức trái chiều, tranh thủ ổn định
giá cổ phiếu."
"Ảnh hưởng lớn đến vậy sao?"
"Năm nay chính sách nhà nước về khai thác khoáng sản không mấy lạc quan. Luật bảo vệ
môi trường ngày càng khắc nghiệt. Trong khi đó chúng ta phải đầu tư rất
nhiều chi phí nâng cấp trang thiết bị, tối ưu hóa quá trình khai thác.
Vài năm gần đây thị trường không mấy xem trọng ngành khai thác khoáng
sản. Hiện tại, chỉ cần một ngọn gió thổi qua cũng có thể tạo nên ảnh
hưởng sâu rộng."
"Thị trường có tính chất chu kỳ, sự suy thoái
của ngành liên quan mật thiết đến xu thế chung. Khi tình hình chung đang ảm đạm, Tinh Châu vẫn đạt được nhiều thành tựu xuất sắc. Vậy nên cậu
đừng lo lắng quá, các cổ đông sẽ có nhận định của riêng mình."
"Mong là vậy." Cù Mạt Dư day mạnh huyệt thái dương, định dùng đau đớn làm dịu đau đớn.
"Tôi bóp đầu cho cậu nhé?" Thẩm Đại nâng đầu hắn đặt lên đùi mình, "Biết đâu lại làm cậu dễ chịu hơn."
"Tay anh có đủ lực không đấy?"
Thẩm Đại cười, "Cậu cứ thử đi rồi biết. Ngày xưa tôi thường hay xoa bóp cho ông ngoại."
Đầu tiên Thẩm Đại ấn ngón tay dọc theo mái tóc đen dày của Cù Mạt Dư, sau
đó day từ ấn đường kéo sang hai bên, "Ông chủ có thấy hài lòng không ạ?"
Cù Mạt Dư khẽ cười, "Lực tay của anh khỏe lắm."
"Vì tôi là đàn ông mà." Thẩm Đại hơi khó chịu khi phải giải thích vấn đề
này, nhưng anh vẫn muốn nói ra, "Omega chỉ là giới tính thứ hai của tôi, đương nhiên tay tôi phải có lực rồi."
"Anh nói đúng. Thế là hôm nay tôi lại phát hiện ra thêm một ưu điểm của anh."
Trái tim Thẩm Đại như được đổ đầy mật đường, "Cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?"
"Tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi." Cù Mạt Dư thở ra một hơi.
"Sức khỏe là quan trọng nhất, ngày mai cậu ở nhà nghỉ ngơi một ngày, à không, nửa ngày, có được không?"
"Không được, ngày mai sẽ là một ngày bão tố." Cù Mạt Dư trầm giọng nói, "Anh
có biết tin đồn bác cả tôi muốn chia tách công ty không?"
"Tôi có nghe nói qua, chẳng lẽ ông ấy định làm thật?"
"Ừ, bác tôi muốn tách ngành hóa chất ra khỏi Tinh Châu." Cù Mạt Dư lạnh lùng nói, "Tôi tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra."
Thẩm Đại định nhắc Cù Mạt Dư để mắt đến Cù Thừa Trần. Nhưng bây giờ không
phải là lúc đề cập đến kỳ nhạy cảm. Giờ việc Cù Mạt Dư cần làm nhất là
ổn định tâm trạng, ngủ một giấc thật ngon.
Thẩm Đại dẫn dắt hắn
rời khỏi chủ đề công việc, chuyển sang nói những chuyện lông gà vỏ tỏi.
Cho đến khi ngón tay anh đã tê rần, còn chân thì đau ê ẩm. Nghe thấy
tiếng thở của Cù Mạt Dư dần dần chậm lại, nghĩ hắn đã buồn ngủ, anh mới
nhẹ nhàng chuyển đầu hắn sang gối, khẽ bảo, "Đi ngủ thôi."
Cù Mạt Dư kéo Thẩm Đại dựa vào lồng ngực của mình, "A Đại."
"Sao vậy?"
"Cảm ơn anh." Lần đầu tiên Cù Mạt Dư hiểu được cảm giác vợ chồng nuơng tựa
lẫn nhau là như thế nào. Hắn biết Thẩm Đại không làm được gì. Nhưng vào
thời khắc hắn mỏi mệt, lo âu, trằn trọc đêm khuya vì đau đầu và mất ngủ
hành hạ. Chỉ cần vỏn vẹn một cái ôm ấm áp, một câu nói nhu tình của anh
là đã đủ rồi.
Thẩm Đại đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán Cù Mạt Dư thay cho lời đáp lại.