Ngày bà ngoại ra viện, Trình Tử Mai cũng tới giúp một tay. Thẩm Đại vốn
không có nhiều bạn bè, hôm nay tiện thể mời cô đến nhà, làm bữa cơm mừng bà ngoại xuất viện.
Hai tháng nay, Thẩm Đại dành tất cả thời
gian rảnh rỗi đi bài trí nhà mới. Từ đồ vật lớn như ghế sofa, tủ lạnh,
cho đến đồ vật nhỏ như hộp giấy ăn đều do chính tay anh lựa chọn. Anh
trang trí dựa theo tông màu và phong cách của ngôi nhà ngày xưa, tạo nên một không gian ấm cúng và xinh đẹp.
Bà ngoại mới chỉ tới đây một lần khi nhà còn đang sửa dang dở. Vừa bước vào nhà, bà không giấu được
vẻ ngạc nhiên, đi xem hết phòng này đến phòng khác. Khi nhìn thấy bộ
chăn ga bằng lụa trong phòng ngủ của mình, bà cẩn thận ngồi xuống, tay
nhẹ nhàng vuốt ve lớp vải mềm mại.
Bộ chăn ga này mua từ trước
khi gia đình họ xảy ra chuyện. Trong kí ức của Thẩm Đại thì nó rất đắt
tiền, có giá khoảng mấy ngàn tệ. Từ nhỏ, ông bà ngoại đã truyền đạt quan niệm chi tiêu cho anh. Đấy là nên mua những món đồ có chất lượng tốt.
Không nhất thiết phải là hàng hiệu, song bắt buộc phải có độ an toàn và
độ bền cao, giúp đời sống lành mạnh hơn, mang đến cảm giác thoải mái, dễ chịu. Bởi vậy, tuy trong nhà không có xe hạng sang hay đồ hiệu đắt
tiền, nhưng lại sẵn sàng dùng khăn mặt ba trăm tệ hoặc đũa làm từ gỗ lim hơn một ngàn tệ.
Thẩm Đại chỉ không hiểu nổi tại sao cùng tiếp
nhận một phương pháp giáo dục giống nhau, mà Thẩm Tần lại biến thành
người không thấu hiểu khó khăn cuộc đời. Tiêu tiền như nước không biết
tính toán, không màng hậu quả. Trong khi đó, anh luôn là người sống rất
lí trí. Có lẽ sâu trong tiềm thức của anh luôn kháng cự trở thành người
giống như Thẩm Tần. Cho nên anh mới làm ngược lại tất cả hành động, lời
nói của ông ta. Năm đó anh không nghe theo lời khuyên của Thẩm Tần, đi
học ngành nghệ thuật để dễ dàng gả cho kẻ có tiền. Thay vào đó, anh chọn học ngành kĩ thuật. Ngay cả ông bà ngoại cũng không hiểu nổi quyết định của anh.
"A Đại, con chu đáo quá." Bà ngoại thở dài, "Đây là lụa tơ tằm tự nhiên, chất lượng tốt vô cùng. Từ khi ở nhà thuê bà chưa từng lấy ra."
"Con biết bà không muốn dùng nó ở căn hộ đi thuê. Bây
giờ chúng ta đang ở trong căn nhà thuộc về bà cháu mình, những đồ vật
còn giữ lại từ trước nên mang ra dùng đi ạ."
"Bà thấy vui lắm,
dường như mọi chuyện dần tốt đẹp cả rồi." Bà ngoại nước mắt lưng tròng
nhìn Thẩm Đại, "Trả hết nợ nần, bà phẫu thuật xong, con có công việc
tốt, có nhà để ở, bố con quay về nhận lỗi. Hết thảy mọi chuyện đang ngày một tốt lên, phải không con?"
Nếu không có chuyện Thẩm Tần đột
ngột quay về, Thẩm Đại cũng sẽ có suy nghĩ giống như bà ngoại. Khổ nỗi
anh rất đề phòng Thẩm Tần, cảm thấy người này không đáng tin. Chỉ sợ
cuộc sống vất vả lắm mới khá lên sẽ bị ông ta phá hỏng. Nhưng anh không
nỡ làm bà ngoại cụt hứng. Dĩ nhiên anh cũng hy vọng tất cả mọi chuyện sẽ ngày một tốt đẹp hơn.
Đúng lúc ấy, Thẩm Tần ở ngoài phòng khách gọi anh.
Thấy Thẩm Đại đi ra, Thẩm Tần cau mày hỏi, "A Đại, ở đây chỉ có hai phòng ngủ thôi sao? Bố ngủ ở đâu bây giờ?"
"Nhà này hơi nhỏ." Thẩm Đại chỉ vào ghế sofa, "Cái ghế kia có thể kéo ra
thành giường. Tối ông ngủ ở đó, sáng dậy gấp gọn vào là được."
Sắc mặt Thẩm Tần thay đổi ngay tức khắc, "Con để bố ngủ trên ghế sofa?"
"Lúc thuê nhà không lường trước được trong nhà sẽ có người thứ ba." Thẩm Đại nói bằng thái độ vô cảm, "Tạm chấp nhận đi."
"Chúng ta chuyển sang căn nào rộng hơn một chút không được sao. Ngủ ở phòng
khách...." Thẩm Tần ấm ức nói, "Sao mà ngủ được. Không có chút riêng tư
nào cả. Bố có phải là người ngoài đâu mà phải ngủ ở ghế sofa."
"Nhà này giá thuê rẻ, chất lượng tốt. Tiền thuê nhà đã trả trước mấy tháng, không thể nói chuyển là chuyển ngay được."
Thẩm Tần nói bằng giọng oán trách, "Bố cũng gần năm mươi tuổi rồi, eo lưng
nhức mỏi, thể chất yếu. Ngủ ở ghế sofa thì phát bệnh mất thôi."
Trình Tử Mai đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp, bất chợt thò đầu ra bảo, "Chú à,
loại ghế giường này có nhiều công dụng, đầy người ngủ có làm sao đâu,
làm gì nghiêm trọng đến mức ấy. Ai mà chẳng thích nhà cao cửa rộng. Ngày xưa A Đại cũng ở nhà rộng thênh thang đó, tiếc là căn nhà đó không còn
nữa rồi."
Sắc mặt Thẩm Tần trông càng khó coi. Ông ta nhếch môi, bị công kích đến mức không nói nên lời.
Nhìn biểu cảm đặc sắc trên mặt Thẩm Tần cũng mang đến vài phần thỏa mãn,
song Thẩm Đại vẫn cảm thấy bi ai nhiều hơn. Anh cũng nhớ ngôi nhà mình
sống từ nhỏ đến lớn lắm chứ. Nhưng chính kẻ đang phàn nàn nhà chật trước mặt anh đây, là kẻ đã bán ngôi nhà năm xưa của bọn họ đi rồi.
"Ông vào với bà ngoại đi." Thẩm Đại không muốn tiếp tục chủ đề này, càng
không muốn nhìn thấy khuôn mặt giận mà không làm gì được của Thẩm Tần.
"Tử Mai, chúng ta đi chuẩn bị bữa tối."
Vào trong bếp, Trình Tử Mai trợn mắt lầm bầm, "Ăn ở miễn phí mà còn kén cá chọn canh."
Thẩm Đại im lặng lắc đầu. Hôm nay là một ngày vui, anh không muốn rước bực
vào người. Anh nhìn ra được Thẩm Tần không có tiền. Không có tiền, có
thể chữa khỏi tất cả tật xấu của ông ta.
Hai người đang bận nấu
nướng thì lại thấy Thẩm Tần đi vào, nét mặt vẫn còn chưa hết hậm hực, "A Đại, bà gọi con kìa. Bà muốn tìm một bộ quần áo, để bố nấu tiếp cho."
Thẩm Đại đi rồi, Trình Tử Mai thản nhiên thái rau tiếp, không sợ xấu hổ.
Mấy lần Thẩm Tần nhìn về phía Trình Tử Mai, dáng vẻ muốn nói lại thôi, hiển nhiên là có lời muốn nói. Trình Tử Mai vờ như không thấy, cô chuẩn bị
sẵn một bụng lời mắng chửi kẻ làm cha vô trách nhiệm, chỉ cần ông ta dám khiêu chiến trước.
Nhẫn nhịn hồi lâu, Thẩm Tần mới lên tiếng,
"Tiểu Trình, cháu là người bạn tốt nhất của A Đại. Chú hỏi cháu một số
chuyện được không?"
Trình Tử Mai mừng thầm, dây thần kinh chiến đấu đã vào tư thế sẵn sàng, ngoài mặt vẫn ôn hòa bảo, "Chú hỏi đi."
"Bạn trai của A Đại là người như thế nào? Làm nghề gì?"
Trình Tử Mai ngây ngẩn cả người. Cô cứ tưởng Thẩm Tần sẽ hỏi lương Thẩm Đại
bao nhiêu tiền một tháng. Không ngờ vừa mới mở miệng đã làm cô ngơ ngác.
"Chẳng lẽ ngay cả cháu cũng không biết sao?" Thẩm Tần cũng ngạc nhiên theo, "Cháu không biết alpha của A Đại là ai?"
Trình Tử Mai chớp mắt, "A Đại có alpha? Chuyện này, chuyện này cháu thật sự
không biết. Sao, sao chú lại biết?" Cô có hơi luống cuống, nếu Thẩm Đại
có chuyện giấu cô, không đời nào lại nói cho Thẩm Tần. Vì sao cô không
biết mà Thẩm Tần lại biết? Trình Tử Mai vừa mờ mịt lại vừa khó chịu.
"Hôm nọ ở bệnh viện, chú nhìn thấy nó và một alpha nắm tay nhau đi ra ngoài. Sau đó cùng ngồi lên một chiếc Phantom."
"Đậu má!" Trình Tử Mai quát to, nhận ra mình thất lễ cô vội vàng bịt miệng mình lại. Nhưng đôi mắt đã trợn tròn đến cực điểm.
"Cháu biết alpha kia là ai?" Thẩm Tần nhanh chóng đánh hơi được điểm đáng ngờ từ phản ứng của Trình Tử Mai, "Lúc ấy trời tối, đứng từ xa không nhìn
rõ mặt. Nhưng người đó rất cao, mặc âu phục, hình như còn rất trẻ."
"Xe màu gì?"
"Màu đen."
Trong lòng Trình Tử Mai đã có áp án. Gặp gỡ Thẩm Đại lại cùng ngồi xe hạng
sang mấy chục triệu. Chỉ cần dựa vào hai điểm này, có thể khẳng định
100% người đó là thái tử của bọn họ. Nhưng cô quá đỗi kinh ngạc. Lần
trước Cù Mạt Dư đến Viện nghiên cứu, trong buổi họp cố tình làm khó Thẩm Đại, sau đó một mình vào văn phòng của anh. Cộng thêm tin đồn lan
truyền từ khi đoạn video giám sát lộ ra ngoài, cùng với sự cố xảy ra ba
năm về trước rất hiếm người biết. Một đôi alpha và omega trẻ tuổi độc
thân bị duyên phận đưa đẩy đến nước này, có nảy sinh phản ứng cũng là
chuyện hiển nhiên.
Thế nhưng người kia là thái tử, là alpha cấp
S! Một người đàn ông say mê công việc, chưa từng vướng phải bê bối, tàn
nhẫn đuổi việc omega đỉnh cấp theo đuổi hắn để không ảnh hưởng đến công
việc. Cô từng giật dây cổ vũ Thẩm Đại, phần lớn chỉ là nói đùa. Đối với
người bình thường như bọn họ, sự tồn tại của Cù Mạt Dư như đám mây bay
trên bầu trời, có muốn cũng không thể có được.
Nếu Thẩm Tần không nói, cô không đời nào dám tưởng tượng ra viễn cảnh ấy. Cô kích động đến mức muốn túm lấy Thẩm Đại hỏi rõ ngọn ngành ngay lập tức.
"Rốt cuộc alpha đó là ai nhỉ?" Mắt Thẩm Tần lập loè ánh sáng, toát lên vẻ hưng phấn rõ ràng.
"Là...." Trình Tử Mai kịp thời bừng tỉnh, "Ngại quá, nếu A Đại đã không nói cho
cháu biết, chắc chắn là có lí do. Chúng cháu là bạn thân nhất của nhau,
cháu càng phải tôn trọng quyết định của cậu ấy, không tiện nói ra."
Thẩm Tần sốt sắng kêu lên, "Chú lo cho nó lắm. A Đại là người thật thà, từ
nhỏ đến lớn chỉ biết cắm đầu vào học. Bây giờ nó có bạn trai, chú là bố
của nó, cũng muốn giúp nó xem xem đó có phải là người tử tế hay không."
"Cháu thấy không có vấn đề gì đâu. A Đại sắp học lên tận tiến sĩ, không phải
là omega bình thường dễ dàng bị alpha lừa gạt." Trình Tử Mai thầm cười
khinh bỉ, một người mắt mù vớ phải toàn alpha tồi tệ đòi đi chọn giùm
người khác? Nực cười thật đấy.
Thẩm Tần cảm nhận được ẩn ý mỉa
mai trong lời nói của cô, nhưng cũng không giận. Trái lại ông ta còn
cười, mắt như đang phát sáng, "Cháu nói đúng, nên tin tưởng A Đại có thể tự lo liệu cho bản thân mình. Alpha kia có vẻ là người tuổi trẻ tài
cao, hy vọng đó là người tốt, có thể đối xử tốt với con của chú."
Trình Tử Mai nào còn tâm trí nghe ông ta nói. Đầu cô vẫn còn chưa hết chấn
động, giờ phải nghĩ cách làm sao để Thẩm Đại chủ động giãi bày.
Tối hôm đó, bốn người cùng ngồi ăn bữa cơm đầu tiên sau khi chuyển sang nhà mới. Họ còn cùng cắt bánh kem, uống rượu vang trắng. Bầu không khí ấm
cúng và hạnh phúc. Ánh mắt Thẩm Đại nhìn Thẩm Tần cũng bớt đi vài phần
lạnh lùng. Anh chỉ mong Thẩm Tần thật sự biết hối cải, như vậy anh sẽ
phụng dưỡng ông ta theo đúng nghĩa vụ. Tha thứ cho mọi tật xấu của ông
ta như tiêu tiền bậy bạ, ăn nói hàm hồ, ích kỉ nông cạn. Bất luận ra
sao, cuộc đời cũng nên tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Thẩm Đại chụp ảnh cả bàn đồ ăn, gửi cho Cù Mạt Dư: Hôm nay bà ngoại ra viện, chúng tôi chuyển sang nhà mới, làm một bữa tiệc
chúc mừng. Ngoài món canh cá chép đậu phụ kia ra, còn lại tất cả đều là
tôi nấu.
Một lát sau, Cù Mạt Dư trả lời: Chúc mừng anh.
Thẩm Đại thầm nở nụ cười. Có thể chia sẻ niềm vui trong cuộc sống thường
ngày cho người mình thích, còn được người ấy đáp lại, cũng là một niềm
vui mới.