Thẩm Đại ký hợp đồng mua nhà, hoàn thành xong cả thủ tục vay nợ ngân hàng và sang tên căn hộ.
Thời khắc cầm chìa khóa nhà trong tay, Thẩm Đại như tìm được chỗ dựa, bỗng
có cảm giác yên lòng hơn hẳn. Anh thận trọng lựa chọn mua nhà trả góp
lãi suất thấp. Cho dù anh có công việc ổn định ở viện nghiên cứu, kể cả
thất nghiệp cũng dễ dàng tìm được công việc mới, nhưng là người từng
trải qua ác mộng mất đi tất cả chỉ sau một đêm, giờ làm gì anh cũng giữ
lại đường lui cho mình. Ngoài ra, anh phải lo tiền chữa bệnh cho bà và
tiền sinh hoạt hàng ngày. Trước mắt đây là cách phân bổ chi tiêu hợp lý
nhất, anh còn cẩn thận để dành chút tiền tiết kiệm phòng ngừa phát sinh
sự cố.
Thẩm Đại dự tính xem thời gian trang trí căn nhà, mua sắm
đồ đạc mất khoảng bao lâu. Tốt nhất là sau khi bà ngoại phẫu thuật, xuất viện có thể dọn vào nhà mới ở luôn. Coi như đó là nghi thức đón chào
cuộc sống mới. Phẫu thuật cắt bỏ khối u, đồng thời cũng cắt bỏ luôn quá
khứ khốn khổ trước đó, bắt đầu một khởi đầu mới ở trong một ngôi nhà
mới.
Chắc hẳn bà sẽ rất vui.
Thẩm Đại nghĩ đến xuất thần,
lên mạng hết xem dịch vụ chuyển nhà, lại chuyển sang xem đồ nội thất.
Đến khi Trình Tử Mai gọi anh đi ăn trưa, anh mới nhận ra từ sáng đến giờ mình chưa làm được gì cả.
"Trưa nay sang nhà ăn tổng bộ đi. Món mì cắt Sơn Tây lần trước ăn ngon quá, mới có mấy ngày không ăn mà đã thấy thèm."
"Đi thôi." Tâm trạng Thẩm Đại đang rất tốt, "Tử Mai, tớ có tin vui này muốn nói với cậu."
"Tin vui gì thế?"
"Tháng sau bà ngoại tớ sẽ tiến hành phẫu thuật. Bác sĩ mổ chính là chuyên gia hàng đầu."
Trình Tử Mai mừng rỡ nói, "Thế thì tốt quá, chắc chắc phẫu thuật sẽ thành công. Hôm ấy tớ sẽ đến bệnh viện thăm bà."
"Cậu đừng đến bệnh viện, đến thẳng nhà luôn đi. Tớ đang chuẩn bị chuyển nhà."
"Chuyển đi đâu?"
Thẩm Đại không nói cho Trình Tử Mai biết chuyện anh mới mua nhà, chỉ bảo
mình vừa thuê một căn chung cư tốt hơn, gần viện nghiên cứu để anh tiện
chăm sóc cho bà.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Trong lúc xếp hàng mua cơm, Thẩm Đại cứ có cảm giác nhiều người đang nhìn trộm anh. Thậm chí họ còn xúm lại xì xào gì đó.
Anh tưởng mình bị nhạy cảm quá đà, nhưng ngay cả Trình Tử Mai cũng phát
hiện ra điều bất thường, "Bọn họ đang nhìn hai đứa mình hả?"
"Không rõ nữa."
Hai người quay sang nhìn nhau, không thấy đối phương có gì khác lạ. Thẩm
Đại thấy không phải do mình nghĩ nhiều, những người kia đang ngày càng
hướng sự chú ý về anh một cách trắng trợn.
"Mang về ăn đi."
"Sao phải làm thế?" Trình Tử Mai bị soi mói đến phát bực, cố tình nói oang
oang cho người khác nghe, "Thích nhìn thì cứ nhìn thoải mái, chị đây tự
biết mình xinh đẹp mà."
Một số người cuống quít quay đầu đi chỗ khác.
Hai người tìm một góc khuất ngồi xuống, mặt mày hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đúng lúc ấy, điện thoại Trình Tử Mai rung lên. Cô mở nhóm chat của hội chị
em, vừa liếc qua miệng đã há to. Trình Tử Mai thẳng tay giơ điện thoại
ra trước mặt Thẩm Đại, suýt thì đập luôn vào mặt anh, "Là cậu đúng
không?"
Đó là một đoạn gif có độ phân giải thấp cắt ra từ camera
giám sát. Cù Mạt Dư bế một người được quấn trong áo khoác, sải bước đi
ngang qua, là minh chứng rõ ràng cho lời đồn thổi rộ lên dạo trước.
Thẩm Đại ngây người nhìn đoạn gif lặp đi lặp lại trong nhóm chat.
Đến khi dưới chân tê rần - Trình Tử Mai vừa đạp cho anh một phát.
"Cậu dám lừa tớ!" Trình Tử Mai nổi giận đùng đùng, "Chúng ta thân thiết như
thế mà cậu dám giấu cả tớ! Thẩm Đại con mẹ nó cậu không xứng mặt bạn
thân!"
Thẩm Đại vội vàng bịt miệng cô lại, nài nỉ xin tha, "Nói
nhỏ thôi bà cố nội của tôi. Xin cậu đấy, tớ xin lỗi, xin lỗi vì đã giấu
cậu được chưa."
Trình Tử Mai trừng mắt giận dỗi, đồng thời cũng toát lên vẻ hứng thú.
Thẩm Đại thở dài, "Gói lại mang về đi."
Trình Tử Mai khoanh tay, xụ mặt nghe Thẩm Đại thành thật khai báo, nghe xong
lại tỏ ra không hài lòng, "Chỉ vậy thôi hả? Cậu bị ảnh hưởng bởi
pheromone alpha, thái tử đưa cậu đến bệnh viện?"
"Ừ, chỉ vậy
thôi." Thẩm Đại không muốn nói dối người bạn thân nhất, nhưng giữa anh
và Cù Mạt Dư xảy ra quá nhiều chuyện. Thời gian trôi qua, chuyện anh cần giấu giếm ngày một nhiều hơn. Nếu để lộ ra dù chỉ một chút, chắc chắn
Trình Tử Mai sẽ đào ra cả mảng lớn. Trình Tử Mai bề ngoài có vẻ là người bốc đồng, thiếu sâu sắc, nhưng đã là người của viện nghiên cứu, có ai
là không tài giỏi kiệt suất đâu. Anh đã ký điều khoản bảo mật, bằng mọi
giá phải giữ bí mật cho Cù Mạt Dư.
"Cậu nói dối." Trình Tử Mai nhìn anh chằm chằm, "Để tớ giúp cậu phân tích lời đồn hiện tại."
"Đừng......"
"Không biết tại sao đoạn video giám sát này lại bị lộ ra ngoài. Nhưng có thể
thấy khả năng cao không phải nhắm vào hai người, mà là nhắm vào Yến Minh Tu. Nếu tóm được cảnh Yến Minh Tu bế cậu rời đi thì quá là đặc sắc. Cậu ta vừa mới kết hôn với tân ảnh đế, nên tin đồn này mới có độ hot cao.
Nhưng đối với nội bộ công ty chúng ta thì....." Trình Tử Mai đột nhiên
kích động, "Đây chính là thái tử đó! Mau kể tớ nghe cảm giác được thái
tử bế công chúa là như thế nào!"
Thẩm Đại nhìn cô bằng ánh mắt bất lực.
Anh tin nguyên nhân đoạn video giám sát này bị lộ ra có liên quan đến Yến
Minh Tu. Đáng tiếc, cánh nhà báo lại không tìm được thứ có thể tạo thành tin giật gân cho làng giải trí.
Chu Tường - bạn đời của Yến Minh Tu là một trong những diễn viên nổi tiếng nhất những năm gần đây. Anh
ta là một beta. Không ai xem trọng hôn nhân giữa alpha đỉnh cấp và beta. Một beta không có pheromone, không cách nào bị đánh dấu, dựa vào cái gì cơ chứ. Lợi dụng độ nổi tiếng của Chu Tường, cánh săn ảnh vẫn luôn rình rập theo sát, tìm mọi cách bới móc đời tư của bọn họ.
Thẩm Đại
tự dưng bị tai bay vạ gió. Anh hồi tưởng lại chút ấn tượng về Yến Minh
Tu. Ngoài ngoại hình khiến người ta phải ôm ngực thảng thốt, điều làm
anh ấn tượng nhất là thái độ từ chối thẳng thừng của Yến Minh Tu. Khi ấy Yến Minh Tu hiểu lầm ý của Thẩm Đại, tưởng anh nhờ hắn đánh dấu tạm
thời.
Khi một omega phát tình, đánh dấu tạm thời của alpha có tác dụng trấn an, đề phòng hậu quả nghiêm trọng xảy ra. Cho dù đó là biện
pháp bất đắc dĩ trong tình huống khẩn cấp, nhưng đối với người đã kết
hôn thì thật vô cùng khó xử. Không ai vui vẻ để alpha của mình đi đánh
dấu người khác hết, cho dù chỉ là đánh dấu tạm thời.
Anh nghĩ đám chó săn kia sẽ không thể toại nguyện.
"Trời ạ!" Trình Tử Mai thình lình vỗ bàn cái rầm, làm Thẩm Đại giật bắn cả
người. Rồi cô vội vàng rụt vai, dáo dác ngó nghiêng bốn phía, thì thầm
nói nhỏ, "Duyên phận, đúng là duyên phận. Cậu thử nghĩ mà xem, chuyện
xảy ra ở phòng thí nghiệm ba năm về trước, là thái tử cứu cậu. Lần này
lại là thái tử giúp cậu. Lãng mạn hệt như phim. Mấy bộ phim tổng tài bá
đạo dạo gần đây đều có tình tiết giống thế."
"Cậu xem phim ít thôi, đi làm chưa đủ bận hay sao."
"Đừng có ngắt lời tớ. Sau đó thì sao, thái tử đưa cậu tới bệnh viện à? Hai
người đã nói gì, làm gì. Khoan đã, đừng nói là ngồi xe của thái tử đấy
nhé! Đến bệnh viện rồi sao nữa, cậu ta có hỏi thăm cậu, quan tâm cậu hay không? Về sau có liên lạc gì nữa không?" Trình Tử Mai hỏi như bắn súng
liên thanh, không kìm nén được phấn khích.
"Làm gì có mấy chuyện
đó. Hôm ấy tớ khó chịu lắm, suýt thì nôn luôn ra xe cậu ấy. Sau đó là
lái xe của cậu ấy đưa tớ đến bệnh viện. Rất nhiều chuyện tớ không còn
nhớ rõ, nhưng cả hai không nói gì với nhau cả. Cù tổng giúp tớ bởi vì tớ là nhân viên của công ty thôi."
"Tớ không tin, cá một củ khoai
là cậu đã thu hút được sự chú ý của thái tử." Trình Tử Mai ngẫm nghĩ,
"Phải rồi, khi cậu thuyết trình, cậu ta cũng đứng ra đối đầu với Cù Thừa Trần để bảo vệ cậu, rõ ràng là như thế."
"Cù tổng đang bảo vệ dự án của cậu ấy."
"Sao cậu cứng đầu thế nhỉ." Trình Tử Mai chỉ hận rèn sắt không thành thép,
"Cậu cũng thích thái tử còn gì. Một alpha đỉnh cấp hoàn hảo như vậy, còn là người từng cứu cậu hai lần, giờ chính là cơ hội của cậu đó. Cậu vừa
đẹp vừa thông minh, tính tình lại tốt, mau nghĩ cách tiếp cận thái tử
thôi!"
Thẩm Đại bất lực đỡ trán, "Cậu nói chuyện gì nghe thực tế hơn được không."
"Có khả năng mà, bản chất của tình yêu là mù quáng!"
Thẩm Đại lắc đầu, "Thôi đừng nói nữa, chúng ta quay lại làm việc đi, ngồi không cả ngày nay rồi."
"Từ từ....." Trình Tử Mai xem điện thoại, "Này, trên weibo đang lan truyền
tin đồn nhanh lắm. Mặc dù xưa nay thái tử không hoạt động trên mạng xã
hội nhưng có rất nhiều người biết đến cậu ta. Cậu biết
không?"
"Đấy là cái gì?"
"Đấy là
một danh sách do cư dân mạng lập ra. Bọn họ tổng hợp các alpha đỉnh cấp
đến tuổi lập gia đình ở trong nước. Có đủ loại ngành nghề luôn, giới
chính trị, giới kinh doanh, giới học thuật, giới nghệ sĩ, giới vận động
viên, nhiều vô số. Bọn họ chia sẻ tin đồn của các alpha đỉnh cấp. Chắc
chắn chủ đề hot nhất hôm nay sẽ có mặt cậu."
"Đủ rồi, coi như tớ xin cậu đấy." Thẩm Đại đè tay Trình Tử Mai xuống, "Tớ đau đầu lắm rồi, tha cho tớ đi."
Trình Tử Mai thấy anh có vẻ bực thật, đành hậm hực bảo, "Tiếc ghê, nếu là
omega khác thì người ta đã nhào tới từ lâu rồi. Mấy người tính quyến rũ
thái tử đều bị đuổi việc luôn còn gì. Trong khi cậu có cơ hội tốt như
vậy..... Aizzz, cậu lại chẳng có gan làm."
Thẩm Đại thầm nghĩ, đúng là anh chẳng có gan làm.
Buổi tối ngồi tàu điện ngầm về nhà, Thẩm Đại mở weibo ra xem. Anh nhịn suốt
từ trưa đến giờ, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, tò mò muốn xem phản ứng
của mọi người. Nhưng anh không thể tìm được bài viết đó nữa. Tuy là vẫn
có người thảo luận về chủ đề này, nhưng rất nhiều bài viết có độ hot cao đã bị xóa bỏ. Vậy mới thấy năng lực quan hệ công chúng của Tinh Châu
lợi hại cỡ nào.
Thẩm Đại về tới Cù gia vừa lúc đến giờ ăn tối.
Hôm nay hiếm khi Cù Mạt Dư không bận ra ngoài xã giao. Anh vừa bước vào
đã thấy chủ nhân của ngôi nhà mặc đồ ở nhà chuẩn bị ăn cơm.
Trông thấy Thẩm Đại, Cù Mạt Dư bình thản như thường, "Về rồi à, ngồi xuống ăn cơm đi."
Thẩm Đại có hơi bối rối, anh không biết Cù Mạt Dư có suy nghĩ như thế nào về những tin đồn ngoài kia, dù sao cũng là do anh mà ra. Cù Mạt Dư rất
ghét nội bộ công ty chú ý đến hắn vì sợ vướng phải phiền phức. Bây giờ
hắn lại trở thành đối tượng cho mọi người bàn luận, còn là chủ đề mập mờ như vậy, chắc là sẽ không vui đâu.
Thẩm Đại chào một câu rồi yên lặng ngồi xuống bên cạnh hắn, cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
"Mọi người ra ngoài hết đi." Cù Mạt Dư chỉ đạo.
Quản gia và đám người giúp việc vô cùng ăn ý, chớp mắt đã chạy biến. Trong phòng ăn rộng lớn chỉ còn sót lại hai người bọn họ.
Thẩm Đại âm thầm hít sâu một hơi, "Hôm nay tôi....."
"Ảnh hưởng đến anh à?"
"Không, không có, không có vấn đề gì."
"Người khác hỏi thì sao?"
"Cậu chỉ đúng lúc đụng phải tôi ở trong nhà vệ sinh. Thật ra Lão Ngô mới là người đưa tôi đến bệnh viện."
Cù Mạt Dư gật đầu, thản nhiên nhìn Thẩm Đại, "Tôi phát hiện ra, anh là
người rất biết gây phiền phức, mặc dù không phải là lỗi của anh."
Người Thẩm Đại hơi cứng lại, "Thật sự xin lỗi."
"Đã bảo không phải là lỗi của anh." Cù Mạt Dư nói, "Đã tìm được người tiết lộ video giám sát ra ngoài, cũng đã xử lý xong."
"Vậy thì tốt rồi."
"Sau này anh càng phải giữ mồm giữ miệng hơn nữa. Tai nạn ba năm về trước đã được giấu kín, tất cả người chứng kiến đều phải ký hợp đồng bảo mật.
Nhưng trên đời này không có bức tường nào mà gió không thể lọt qua. Anh
phải lưu ý những người xung quanh, bạn bè của anh chẳng hạn." Cù Mạt Dư
lắc nhẹ ly rượu trong tay, uống một ngụm nhỏ, "Ở công ty, tôi không
thích dính dáng đến bất cứ vấn đề nào khác ngoài vấn đề công việc, nhất
là vấn đề đời sống cá nhân."
Một lần nữa, Thẩm Đại cảm nhận được áp lực vô hình, anh nhỏ giọng đáp, "Tôi đã biết."
"Ăn cơm thôi."
Thẩm Đại cầm đũa lên, nhìn một bàn toàn thức ăn ngon mà chẳng có tâm trạng thưởng thức.
"Không muốn ăn à?" Cù Mạt Dư dùng tay hất cằm Thẩm Đại, cười như không cười, "Có muốn ăn món khai vị trước không?"
Thẩm Đại không hiểu ý, ngơ ngác nhìn Cù Mạt Dư.
Ánh mắt Cù Mạt Dư dời xuống phía dưới, sau đó mở rộng hai chân.
Thẩm Đại hiểu ra, tâm trí chợt trống rỗng. Tiếp đó, mặt anh nóng như bị bốc cháy, lửa lan đến cả hai tai.
"Hử?" Cù Mạt Dư tăng lực tay, bóp cằm Thẩm Đại phát đau, trong khi mặt hắn vẫn bình thản như cũ.
Thẩm Đại hít sâu một hơi, tim đập nhanh như gõ trống. Anh rất muốn đứng dậy
đi thẳng, nhưng mà anh không dám. Bất kể là trên phương diện địa vị xã
hội hay là sinh lý, trước giờ anh đều không dám làm trái ý Cù Mạt Dư dù
chỉ một chữ. Lòng dũng cảm và tự tôn của Thẩm Đại như bị tiêu biến mỗi
khi đối mặt với hắn. Huống hồ anh biết Cù Mạt Dư đang giận, đây là một
cách trừng phạt anh thôi. Giờ không phải là lúc mạo hiểm chọc giận một
con mãnh thú.
Thẩm Đại cố nén nhục nhã chui xuống gầm bàn, quỳ giữa hai chân Cù Mạt Dư, hai tay run run kéo quần hắn xuống.....
Trong phòng ăn rộng lớn truyền ra âm thanh khó nói thành lời.
Cù Mạt Dư cúi đầu nhìn Thẩm Đại. Khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng bị biến
đổi, hai má ửng hồng vì kích thích. Nước mắt sinh lý chảy ra, để lộ đôi
mắt trong veo trông vừa quyến rũ lại vừa đáng thương. Hắn vuốt ve mái
tóc mềm mại của Thẩm Đại, khoái cảm chinh phục vượt xa khoái cảm trên
thân thể.