Sáng sớm ngày hôm sau Tiêu Nhạc Hải quay trở lại quân đội nộp hai tờ đơn.
Thứ nhất là đơn xin nghỉ phép, xét thấy mười mấy năm qua hắn rất ít khi
nghỉ phép dài hạn, lại vừa kết thúc nhiệm vụ quan trọng tốn mất hai năm
rưỡi ở nước ngoài, nên cùng ngày hôm đó cấp trên đặc biệt phê duyệt cho
hắn nghỉ 70 ngày, làm Tiêu Nhạc Hải khá là hài lòng.
Thứ hai là
đơn xin được huấn luyện, Tiêu Nhạc Hải quyết định chấp nhận lời đề nghị
của thủ trưởng đến trường đại học quân sự bổ túc thêm hai năm, nếu thủ
tục thuận lợi, thì sau khi hắn nghỉ phép xong, sẽ có thể trực tiếp nhập
học vào một tuần sau cuối tháng tám.
Vốn là Tiêu Nhạc Hải không
hề có hứng thú với việc đi bổ túc, tuy nói rằng việc này có lợi cho sự
thăng chức của hắn, thế nhưng so với cuộc sống yên bình của vườn trường, thật ra hắn càng mê khói thuốc súng trên chiến trường hơn, cơ mà, bây
giờ hết thảy không còn như xưa nữa.
Tiêu Nhạc Hải bỗng dưng thấy
hết sức biết ơn người thủ trưởng đã đề nghị mình đi bổ túc, trường đại
học quân sự nằm ở ngoại ô Dương thành, ít nhất hắn sẽ tiện về nhà chăm
sóc các em trai trong hai năm đó.
Sau khi chính thức nghỉ phép,
Tiêu Nhạc Hải gom đồ vào một cái balo, bên trong chỉ có vài bộ quần áo
để thay đổi rồi vào hộ 1401 ở luôn.
Tiêu Duyệt Vân nhường giường
lớn của phòng ngủ chính cho anh cả và em trai ngủ chung, mình thì chuyển sang phòng ngủ phụ. Mới đầu bé Dương còn có đôi chút mâu thuẫn hoặc sợ
hãi, cơ mà chưa tới hai ngày sau, có thể thấy bằng mắt thường tình cảm
tăng nhanh đột biến của hai người một lớn một nhỏ đó.
Tiêu Duyệt
Vân thường nhìn thấy hai người tụ lại cùng nhau thì thầm mùa xuân, đặc
biệt là lúc tối đi ngủ, không yên ổn chút nào. Có khi, bọn họ còn trắng
trợn nói nhỏ với nhau mà còn tránh đi không cho Tiêu Duyệt Vân nghe
thấy, bày đặt lấy cớ* là "chủ đề của đàn ông".
*Gốc là 美其名曰: kiểu viện một cái cớ hợp lí cho cái sự giấu giếm của mình ấy.
Tiêu Duyệt Vân rất muốn nói ở đây toi cũng là một người đàn ông nhé, nhưng
đối diện với hai người anh em của mình, lồng ngực vừa muốn ưỡn lên lại
xìu xuống liền.
Thôi kệ, không so đo với hai người đàn ông Đại Chu.
Còn về vấn đề thái độ khi đụng mặt với Phó Lãng, hai anh em đều nhất trí giữ nguyên sự soang chảnh.
Kể từ khi anh cả nhà họ Tiêu dọn vào hộ 1401, cuộc sống tươi đẹp, ngày
tháng rảnh rỗi thì ăn chút đậu hủ của Phó Lãng đã một đi không trở lại.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
2. Yên Chi Thượng Hoa
3. Cuộc Chiến Thượng Vị
4. Sâm Cảnh Bệnh
=====================================
Tiêu Nhạc Hải hoàn toàn tiếp quản mọi chuyện lớn nhỏ trong ngoài của anh em
nhà Tiêu, Phó Lãng hoàn toàn chẳng có đất dụng võ. Nghe nói em trai vậy
mà lại có số chi tiêu đủ để bốc số rồi*, nên sau khi được nghỉ phép,
Tiêu Nhạc Hải không nói hai lời đã đến cửa hàng 4S mua một chiếc SUV gia dụng có giá khá cao, rồi sau đó giao quyền sở hữu sang cho Tiêu Duyệt
Vân.
*Để góp phần bảo vệ môi trường thì bên Trung có chính sách
bốc thăm may mắn, ai hên dữ lắm với cả mức chi tiêu đủ điều kiện thì mới được mua xe á.
Thật ra, vài năm trước lúc chính sách bốc số còn
chưa có thì hắn đã mua một chiếc xe Jeep việt dã dưới tên cá nhân của
mình, chỉ tiếc là vốn dĩ hắn chẳng có cơ hội để lái, chỉ có thể gửi nhờ
chiến hữu, dạo gần đây sau khi về nước mới lấy lại. Nhưng cứ cho là nhà
bọn họ không cần dùng xe, nhưng hiếm khi mới tới lượt em trai mình bốc
số, đương nhiên cũng không thể lãng phí được.
Sau đó, Tiêu Nhạc
Hải mạnh mẽ bất chấp nhúng tay vào, bày mưu tính kế, giật dây kéo cầu,
tiến độ sữa chữa lắp đặt được nâng cao, ngày ba anh em Tiêu gia chuyển
ra khỏi căn hộ 1401 ngày càng gần.
Vả lại, cuộc sống hằng ngày,
Tiêu Nhạc Hải cũng không chèn ép ngăn Tiêu Duyệt Vân và Phó Lãng gặp
nhau, mà hóa thân thành một cái bóng đèn siêu to khổng lồ thẳng tắp giữa hai người, khiến Phó Lãng vốn dĩ không thể vượt qua Lôi Trì* một bước.
*Tên một con sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy, Trung Quốc. Người ta
dùng thành ngữ "足下无过雷池一步" (không dám vượt qua thành Lôi Trì một bước) để ví với không dám vượt qua một phạm vi nhất định.
Phó Lãng cảm
thấy mình đã trách lầm Tiêu Nhạc Dương trong quá khứ rồi, so với sự sáng rực rỡ của thầy mình ngày hôm nay, thì bé Dương khi trước quả thật là
đáng yêu vô cùng. Từ chạy bộ vào sáng sớm, ba bữa mỗi ngày, cho tới tản
bộ sau khi ăn cơm tối xong, thì người anh vợ này đều điên cuồng quét cảm giác tồn tại của mình.
Cơ mà, Tiêu Nhạc Hải đối với việc Phó
Lãng tới ăn chực ở nhà mình, ngược lại cũng không phản đối, việc này quả thực khiến Phó Lãng thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Nhạc Hải cũng thuận
thế tiếp quản việc dạy võ cho Tiêu Nhạc Dương, vì thế số lần ba anh em
Tiêu gia đến câu lạc bộ thi đấu Ngạc Ngư cũng nhiều hơn. Nhiều lúc Phó
Lãng cũng đến cùng, sau khi bị đập một trận tơi tả xong, mới có thể nhận được sự chỉ dẫn của thầy mình.
Ngược lại Phó Lãng cũng không oán trách, trưng bộ mặt lạnh nhạt không nhìn ra vui giận âm thầm chịu đựng, trong cái xui có cái hên nghĩ: Ít nhất thì võ công của mình đã đột phá
bình cảnh, lần này quả thật là tiến bộ không ít.
Thế nhưng, loại
buồn phiền khi người thương ở trước mặt mình nhưng không thể thân cận
được vẫn luôn còn đó, Phó Lãng chỉ có thể luôn dùng ánh mắt sắc bén dọa
người, thật ra là vô cùng tội nghiệp để nhìn Tiêu Duyệt Vân, làm cho
Tiêu Duyệt Vân có hơi đau lòng cho hắn, vì thế vụng trộm an ủi Phó Lãng
đủ kiểu, trái lại chủ động hơn xưa rất nhiều, khiến Phó Lãng vui mừng
không dứt.
Như bao ngày khác, thừa dịp Phó Nhạc Hải đi tắm, Tiêu
Duyệt Vân lặng lẽ cầm một chai rượu thuốc sang hộ kế bên. Do thời gian
gấp gáp, vết thương trên lưng Phó Lãng bản thân hắn không với tới, nên
Tiêu Duyệt Vân cũng không thể ngượng ngùng được nữa, trực tiếp giơ tay
lên giúp Phó Lãng bôi thuốc.
Điều này đối với người độc thân hơn
hai mươi năm mà nói, sự kích thích của nó thật sự có hơi very sky very
land, khiến cả gương mặt lạnh của Phó Lãng đến gáy đều đỏ lên, những chỗ được Tiêu Duyệt Vân xoa bóp càng nóng bỏng hơn nữa.
Nhưng khoảng thời gian hạnh phúc nào cũng ngắn ngủi cả, Tiêu Duyệt Vân tập trung
thoa thuốc xong thì muốn đi, Phó Lãng vô thức nắm lấy cổ tay mảnh khảnh
của y, không muốn y đi.
Ánh mắt như chú cún bự đó khiến Tiêu
Duyệt Vân có hơi mềm lòng, nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh hộ kế bên,
rồi thơm một cái nhanh như chớp lên miệng Phó Lãng, một giây sau quay
người, nhanh chóng lẩn mất.
Để lại một mình Phó Lãng trầm mặc
chìm trong sự vui sướng khi lần đầu tiên người yêu chủ động hôn mình,
ngồi cười ngu trên sô pha nhà mình lâu ơi là lâu.
Còn ở bên kia,
sau khi Tiêu Duyệt Vân về tới nhà mình thì đặt rượu thuốc vào chỗ cũ,
rồi đến phòng bếp rửa tay sạch sẽ, một lát sau thấy anh trai đi ra từ
phòng tắm. Vừa kịp lúc, Tiêu Duyệt Vân âm thầm thở phào.
Cơ mà, Tiêu Duyệt Vân không chú ý đến ánh mắt như có điều nghiền ngẫm của em trai đang làm bài tập hè nhà mình.
Tiêu Nhạc Dương: Tối nay chắc chắn phải méc anh cả chuyện này.
Tiêu Nhạc Hải: Lỗ mũi của anh mày chắc để trưng cho có thôi ha gì? Không nỡ
phạt em mình thôi, chứ Phó Lãng thì tôi sẽ không nương tay đâu.
Vì thế cho nên, tháng ngày dầu sôi lửa bỏng của Phó Lãng vẫn tiếp tục.
.........
Trừ một vài động tác nhỏ ra, thì thái độ của Tiêu Duyệt Vân đối với Phó
Lãng có thay đổi, phương diện thể hiện rõ nhất thật ra là trong những
bữa cơm.
Dạo gần đây trên bàn ăn nhà Tiêu gia, món Phó Lãng thích ăn và canh bồi bổ cho cơ thể có tỉ lệ tăng lên.
Tiêu Nhạc Hải phát hiện ra, liếc mắt sang Phó Lãng, cứ nhìn cho người ta
lạnh cả sống lưng, cơ mà lại chẳng nói năng gì cả mà chỉ tập trung ăn
cơm.
Cứ như thế, mỗi ngày Phó Lãng đều được hưởng thụ sự cổ vũ từ người yêu và sự "khích" lệ từ người sư phụ kiêm anh vợ, có thể nói là
hai thái cực đối lập nhau.
Đồng thời, trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Phó Lãng sẽ về nhà chính Phó gia ở vài ngày, không biết
hắn mặc cả với Phó gia như thế nào, Tiêu Nhạc Hải cũng chẳng đoái hoài,
hắn chỉ chờ những lúc Phó Lãng đi làm, thì mới dành chút thời gian đến
tứ hợp viện giám sát thi công, rồi tập trung bồi dưỡng tình cảm với hai
em trai.
Hiếm khi có dịp nghỉ hè, hắn thân là đại ca đương nhiên
muốn dẫn hai em trai đi xem cảnh đời, ăn uống vui chơi thỏa thích một
phen.
**
Không biết có phải là do có động lực hay không,
Tiêu Duyệt Vân cảm thấy, từ sau khi anh cả quay về, cộng thêm việc thấy
được những việc Phó Lãng làm, những lo lắng mơ hồ trước đây của y cứ như đã buông xuống được rất nhiều.
Khó khăn lớn đến đâu cũng sẽ có
người mạnh mẽ hơn giải quyết, anh cả nói rằng rất cả mọi chuyện phiền
phức cứ giao hết cho anh ấy, Tiêu Duyệt Vân trăm phần trăm tin tưởng vào anh cả nhà mình, vì thế trong lòng nhẹ nhàng hơn, cũng thêm yên tâm để
suy nghĩ về mối quan hệ của mình và Phó Lãng.
Thật tâm mà nói,
Tiêu Duyệt Vân thừa nhận, bản thân mình thích Phó Lãng. Có lẽ phần tình
cảm ấy vẫn chưa đủ sâu đậm, cũng không cuồng nhiệt lộng lẫy như những
người trẻ tuổi khác, lãng mạn và mãnh liệt, nhưng qua hơn một năm kề cận sớm chiều, tình cảm dần ngấm vào lòng y.
Chẳng thể phủ nhận, lần đầu tiên Tiêu Duyệt Vân dắt theo em trai đến thời hiện đại, không quen
với cả cuộc sống và con người, để có thể tự bước đi vững vàng, cũng xem
như là tự thân độc lập, sau đó khi y bày ra vẻ kiên cường, thật ra có lẽ vẫn còn đè ép lại những bất an và lo sợ.
Chính vào lúc Phó Lãng
xuất hiện, mạnh mẽ tiến đến kế bên, chen vào cuộc sống của họ, như một
bước đệm mới, không chỉ giúp đỡ Tiêu Duyệt Vân từ mọi phương diện, mà
còn dần khiến y mở lòng ra.
Phía sau luôn có một người âm thầm quan tâm và giúp đỡ mình, loại cảm giác dịu dàng ấy sẽ khiến con người ta mê đắm.
Mặc dù bây giờ Tiêu Duyệt Vân đã biết, lúc đầu Phó Lãng chỉ vì mối quan hệ
với anh cả nên mới đối xử tốt với mình, nhưng sau này, hai người lâu
ngày sinh tình lại là thật lòng.
Y chấp nhận, cũng quen với sự
tồn tại của Phó Lãng, chỉ cần là lúc Tiêu Duyệt Vân nghĩ tới việc tìm
một người đi cùng mình cả đời, thì người đầu tiên hiện ra trong đầu y
chỉ có mỗi mình Phó Lãng mà thôi.
Có lẽ là do Phó Lãng là người
đàn ông đầu tiên thể hiện tình yêu của mình với Tiêu Duyệt Vân, cũng là
người đầu tiên ôm và hôn y trong vô tình, người khiến y được mở mang đầu óc.
Hoặc có lẽ vì trong trường Hoa Phong, người chơi thân và
quen thuộc với Tiêu Duyệt Vân nhất đều nhỏ tuổi hơn y, cũng không chín
chắn được như y, cho nên đó giờ chưa từng khiến y rung động, vì thế
người đàn ông trưởng thành như Phó Lãng lại càng ghi điểm hơn khi ở cạnh nhau sớm chiều, có thể nói là việc lạ có thật. Đây chính là suy nghĩ
của Tiêu Nhạc Hải, cứ cho là điểm của Phó Lãng trong lòng hắn cũng khá,
nhưng hắn luôn cảm thấy em trai cưng của mình xứng với người tốt hơn
nữa, bởi vì Tiêu Nhạc Hải còn mong chờ vào cuộc sống đại học của em trai mình còn hơn Tiêu Duyệt Vân nữa, đến lúc đó thân là anh cả thì hắn nhất định sẽ suy xét một phen.
**
Trạng thái chung sống với
anh cả nhà mình cũng không lạ lẫm bao lâu, Tiêu Duyệt Vân thích ứng rất
nhanh, mặc dù anh cả mình anh minh thần võ, nhìn xa trông rộng, giàu
kinh nghiệm, tuyệt đối là người đàn ông super tốt, thế nhưng Tiêu Duyệt
Vân cũng không thể không thừa nhận: Tiêu Nhạc Hải có hai điều khiến y
không quá hài lòng.
Thứ nhất là hút thuốc. Lúc trước nội quy nhà
trường trong Hoa Phong không cho học sinh hút thuốc, mà Phó Lãng cũng
không hề có thói quen hút thuốc, cho nên bên cạnh Tiêu Duyệt Vân gần như không ngửi được mùi thuốc lá, mặc dù y biết rằng có nhiều người ở hiện
đại nghiện hút thuốc, cơ mà chẳng hề ngờ trong đó có người thân của
mình.
Vì thế, sau khi Tiêu Duyệt Vân phát hiện ra anh cả mình
nghiện thuốc, thì trong đầu y bắt đầu đầy rẫy câu nói sáo rỗng* "hút
thuốc có hại cho cơ thể", và cả hình ảnh lá phổi đen thui trong tài liệu giáo dục tuyên truyền đã xem qua ở Hoa Phong.
* Gốc của thành ngữ đó là "bịt tao trộm chuông" ó.
Đương nhiên Tiêu Nhạc Hải cảm nhận được. Lúc đầu hắn hút thuốc là để giảm
stress, nhưng không biết từ khi nào đã nghiện mùi vị của thuốc lá luôn,
những năm gần đây ở nước ngoài thì gần như ngày nào cũng phải hút vài
điếu.
Sau khi về sống chung với em trai, vì không để cho hai em
mình hít phải khói thuốc, trên cơ bản Tiêu Nhạc Hải không hút thuốc
trước mặt hai em, thỉnh thoảng lúc ở ngoài mới trốn bọn nhỏ hút một
điếu, thế nhưng sau khi bị Tiêu Duyệt Vân bắt gặp, y lập tức như gặp
phải quân địch, bày ra tư thế như thể hắn mà hút điếu nữa là thằng nhỏ
khóc ngay lập tức hoặc lải nhải suốt một tiếng đồng hồ, anh cả Tiêu Nhạc Hải lập tức dập tắt điếu thuốc ngay.
Thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của
Tiêu Duyệt Vân, Tiêu Nhạc Hải dở khóc dở cười lắc đầu, lòng nghĩ: Được
lắm, xem ra, mình phải bắt đầu cai thuốc rồi.
Việc thứ hai khiến
Tiêu Duyệt Vân không hài lòng chính là, y phát hiện ra, ở thế giới này,
Tiêu Duyệt Hải không còn là chàng trai phong hoa lớn hơn y ba tuổi nữa,
mà là một người đàn ông trung niên đã ba mươi hai tuổi luôn á!
Dù cho là ở hiện đại, nhưng đàn ông ba mươi hai tuổi, chưa vợ, chưa con,
chưa có đối tượng mà cũng đã khá lớn tuổi, đây là vấn đề rất rất cần
được quan tâm đấy! Nhưng bản thân Tiêu Nhạc Hải cứ vẫn là vẻ chẳng sao
cả, chỉ nói rằng chưa gặp được người phù hợp, tạm thời chưa muốn kết
hôn.
Cũng đúng, cả ngày hắn chết dí trong quân đội với mấy ông
cụ, với cả hay đi làm nhiệm vụ dài hạn, chẳng trách không có cơ hội yêu
đương. Tiêu Duyệt Vân tỏ ý mình có thể hiểu cho, bèn lập tức bắt đầu tìm cách giải quyết vấn đề.
Chẳng biết thế nào mà các cô gái y quen
đại đa số đều là bạn học nhỏ hơn y một hai tuổi, vẫn còn chặng đường học hành rất dài phải đi. Kết hôn? Cách tuổi kết hôn trên pháp luật của các cô ấy phải còn lâu nữa ấy chứ.
Lúc trước ở Đại Chu, Tiêu Duyệt
Vân giống như bé sao đỏ được giao nhiệm vụ tìm kiếm đối tượng cho anh cả mình, nhưng ở hiện đại, tuổi tác của anh cả đã vượt khỏi phạm vi quen
biết của Tiêu Duyệt Vân. Hơn thế nữa, hôn nhân của người hiện đại tuyệt
không như Đại Chu kiểu "cha mẹ đặt đâu con ngồi đó", mấu chốt vẫn là bản thân anh cả phải vừa mắt người ta mới được.
Đầu tiên, vẫn là phải tìm được người ưu tú.
Hoặc là, y nên đến gặp bà nội Lục, cô Bạch, hoặc thậm chí là... mẹ của anh
Ninh để hỏi thử? Ba mẹ không còn, em trai thì còn nhỏ, có thể đôn đốc và lo liệu cho chuyện chung thân đại sự của anh cả chỉ còn mỗi mình mà
thôi, y phải tiếp nhận nhiệm vụ này thôi, Tiêu Duyệt Vân có hơi muộn
phiền mà nghĩ.
———————
Editor: Dịch xong chương từ lâu mà quên up, coi có điên hôn?