Lăng Quốc Thiên như người mộng du, vuốt đi vuốt lại gương mặt Trương Tú
Anh, giống như chỉ sợ một sợi tóc hay một hạt cát vương trên má cũng sẽ
làm cô khó chịu.
Hơi thở Trương Tú Anh ngày càng yếu dần, có
đôi lúc anh phải thật cẩn thận, thật tập trung mới có thể nhìn thấy ngực cô hơi phập phồng một cách yếu ớt, chứng tỏ cô vẫn còn hô hấp.
Làn mi dài, cong vút run lên yếu ớt như cánh bướm giữa trời mưa khiến
lòng Lăng Quốc Thiên quặn thắt. Anh siết chặt bàn tay còn lại thành nắm
đấm.
Nhất định những kẻ gây ra chuyện này sẽ phải trả giá, dù có phải lật tung cả thế giới này lên anh cũng sẽ tìm cho bằng được bọn
chúng.
Trên đời này, đối với người như Lăng Quốc Thiên anh mà
nói, có thù tất báo, có ân tất trả. Huống chi bọn chúng lại động tới
người quan trọng nhất trong lòng anh, dù có là ai thì anh cũng không thể để cho chúng sống yên ổn.
Lisa và Kỳ Phương Nhan đã xuống hầm
từ lúc nào. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Lisa vô thức siết chặt tay
Kỳ Phương Nhan cả hai không ai nói một lời, chỉ có bàn tay càng siết
chặt hơn để truyền cho nhau sự bình tĩnh.
Kỳ Phương Nhan nhặt
chiếc ba lô của Trương Tú Anh lên sau đó ra hiệu cho những người ở dưới
hầm lặng lẽ rời đi. Trong hầm không được rộng rãi sự xuất hiện của nhiều người càng làm cho không khí trở nên ngột ngạt. Lisa cũng nhìn đồng hồ, ra hiệu cho Kỳ Phương Nhan cùng mình lên trên. Cũng gần tới giờ trực
thăng tới rồi.
Chiếc trực thăng như con chim ưng khổng lồ đang
tìm chỗ hạ cánh ngay giữa khuôn viên hoang tàn của xưởng thuộc da, khiến cho cát và rác bay mù mịt. Lisa đưa tay lên che miệng để tránh bụi cát. Vị bác sỹ bước xuống khỏi trực thăng đi nhanh về phía Lisa và Kỳ Phương Nhan theo sau ông là hai người y tá.
Kỳ Phương Nhan vừa sóng
bước cùng họ vừa tường thuật lại sơ bộ tình hình của bệnh nhân. Suốt cả
quãng đường vị bác sỹ hầu như im lặng, chỉ thỉnh thoảng hỏi một số từ
còn chưa rõ, nhưng càng nghe Kỳ PHương Nhan nói mặt ông càng ngày càng
ngưng trọng.
Lyli Luna Writer
Trên đời này, tình yêu là thứ đôi khi phải đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết người ta
Ninh Thành, Bệnh viện Hy Vọng
Chiếc trực thăng đậu trên nóc tòa nhà chính của bệnh viện Hy Vọng, toàn bộ bác sỹ và y tá giỏi nhất của bệnh viện đã chờ sẵn.
Gió cuộn khiến mọi người đều phải hơi cúi người để tránh làn gió phả ra từ cánh quạt trực thăng.
Ninh THành đang là cuối thu, không khí mang theo chút lạnh khác hẳn với sự nóng nực và bụi bặm của sa mạc. Chiếc càng nhanh chóng được đẩy
ra.Vị bác sỹ già sải bước trao đổi với những người mặc áo blue trắng
đang tiến tới.
“Bị thương phần mềm không đáng ngại, không gãy
xương.Vết thương ở đầu do vật cức đập vào không phải một lần vì vậy gây
ra hiện tượng nứt gãy thành mảnh ở vỏ não, xuất huyết não dẫn tới hôn
mê. Tiên lượng xấu, cần mổ gấp”.
“Đã chuẩn bị phòng mổ lớn. Máy móc kiểm tra tại chỗ, có thể thực hiện mổ liên hoàn mà không cần di
chuyển qua các phòng khác nhau” Vị bác sỹ mái tóc đã hoa râm nói.
Rất nhanh chiếc cáng đã được đẩy vào thang máy đặc biệt để tiến thẳng tới phòng mổ lớn nhất của bệnh viện.
Suốt cả quá trình Lăng Quốc Thiên không hề nói một câu nào, gương mặt
anh lạnh hơn cả nước đã đóng băng, ngay cả việc gần đầu chào xã giao
trước những lời chào từ giám đốc bệnh viện anh cũng không để ý.
Mọi sự chú ý của anh lúc này đều đặt lên người cô gái yếu ớt đang nằm trên cáng.
Tay anh chưa bao giờ rời tay cô. Nhìn cô chằng chịt các loại dây truyền và máy móc lòng anh cuộn lên từng cơn dữ dội, giống như có một bàn tay
khổng lồ đang bóp nghẹt lấy tim anh khiến anh không sao thở được.
Cửa phòng mổ mở toang. Mọi người nhanh chóng đẩy Trương Tú ANh vào
trong, Lăng Quốc Thiên như người mất hồn vẫn nắm chặt tay Trương Tú Anh, vô thức bước theo chiếc cáng.