Lúc Chung Thanh được đề cử vào danh sách giải thưởng vai nam phụ xuất
sắc nhất của Kim Phi với vai Cơ Tú của ≪Sơn Ngoại Sơn≫, anh cùng với Phó Sơn Hách đang ôm Tiếu Tiếu đi tới nhà cụ Phó.
Đợt nọ ông cụ đột
nhiên bị cảm mạo, vốn tưởng rằng chỉ là bệnh vặt, ai ngờ vừa mới khỏi
cảm thì lại bị sốt. Bây giờ đang nằm ở nhà nghỉ ngơi, sau khi hạ sốt,
nghe nói sức khoẻ vẫn yếu, cả ngày buồn bã ỉu xìu, cơm cũng chẳng ăn
được nhiều.
Trình Kiến biết ông cụ không muốn gặp bọn họ, cho nên ban đầu thấy ông cụ chỉ bệnh vặt nên không nói cho họ, cuối cùng thấy
tình hình sức khoẻ ông cụ không tốt lên, còn suốt ngày than ngắn thở dài tự giễu, nhìn đến là đáng thương, lúc này mới gọi điện thoại báo cho
Phó Sơn Hách.
Khi một nhà ba người bước vào phòng, ông cụ đang xem phim, vừa khéo lại chính là ≪Sơn Ngoại Sơn≫ đang được phát hành.
Lúc này trên màn ảnh rộng của tivi đang chiếu một đoạn ngắn mập mờ cảnh Cơ Tú nháy mắt mặc quần áo, bước tới gần Tiêu Thánh.
Ông cụ Phó cười lạnh: "Trông rõ lưu manh hư hỏng, nó câu dẫn Tiểu Hách bằng cách này sao?"
Chung Thanh: "......"
Phó Sơn Hách lạnh lùng nhìn bảo mẫu đứng phía sau: "Cô lấy điều khiển tới đây, nhanh lên chút."
Vừa nghe thấy tiếng, ông lập tức ngẩng đầu lên, còn tưởng mình bị ảo giác, sửng sốt hai giây rồi định đứng dậy.
Chung Thanh theo bản năng chạy tới đè ông lại: "Còn đang cắm kim truyền, cẩn thận một chút ông nội à."
"Đừng gọi ta là ông nội!" Mặt ông cụ đỏ bừng, "Ai cho mấy đứa tới đây?! Mau cút xa ta ra!"
Phó Sơn Hách bịt kín hai bên tai của Tiếu Tiếu, nhanh chóng bước lại gần,
che chở Chung Thanh ở sau lưng: "Thanh Thanh tới thăm ông, ông đừng doạ
em ấy."
Ông cụ Phó tức đến bật cười: "Ồ, vậy có phải ông nên nói
một tiếng cảm ơn với nó đúng không? Tiểu Hách, cháu giỏi lắm, ông thấy
bây giờ trong mắt cháu không còn người ông nội này nữa rồi! Cháu thích
nó cũng được, cùng đi với nó luôn đi, đừng lượn lờ trước mặt ông già này nữa, ta sống rất tốt, không cần mấy đứa tới đây thương hại!!!"
Phó Sơn Hách mím môi, mặt tối sầm.
Chung Thanh không muốn khiến ông cụ tức điên, dù sao ông vẫn đang bị bệnh,
lập tức ôm lấy Tiếu Tiếu đang nằm trong ngực Phó Sơn Hách: "Em với Tiếu
Tiếu ra ngoài trước chờ anh, anh nói chuyện với ông nội một lát
nhé......"
Nhưng anh vừa vươn tay ra chạm tới người Tiếu Tiếu thì Phó Sơn Hách bỗng dịch sang bên cạnh tránh đi, hắn căn bản không muốn
Chung Thanh ra ngoài.
Chung Thanh đang định nói gì đó, Tiếu Tiếu
vẫn luôn chớp mắt quan sát biểu cảm của mọi người bỗng nhận thấy bầu
không khí không ổn lắm, đặc biệt là bé nhìn thấy cha đang muốn bế mình
thì lại bị ba né tránh, bé lập tức bẹp một tiếng, há miệng khóc nức nở.
Giọng bé con rất to, nức nở trông vô cùng đáng thương, nước mắt cũng rơi lã chã.
Chung Thanh lập tức bước tới xem con, Phó Sơn Hách đưa con cho anh dỗ dành,
nhưng thấy Chung Thanh muốn bế Tiếu Tiếu đi ra ngoài cho nên cũng vô
thức đi theo.
"Được rồi!" Ông cụ Phó quát một tiếng, tức giận nói với Chung Thanh đang đứng chôn chân tại chỗ, "Có dỗ con thôi mà cũng
không biết dỗ, ôm nó lại đây cho ta."
"......"
Tiếu Tiếu
vẫn đang khóc, Phó Sơn Hách hơi hoảng lập tức nói với Chung Thanh: "Em
ra phòng khách trước rồi chờ anh, một lát nữa anh ra ngay."
Ông
cụ Phó thấy không ai để ý tới mình, ông tức trợn tròn mắt, chỉ thẳng tay vào Phó Sơn Hách gọi đủ tên đủ họ của hắn ra: "Phó Sơn Hách, cháu có ý
gì! Ta còn có thể ăn thịt con trai cháu à?!"
Chung Thanh sợ nhất
là hai ông cháu nhà này giận dỗi nhau rồi cắt đứt quan hệ từ giờ tới
cuối đời, nhìn tình hình, anh cảm thấy e rằng một lát nữa thôi là hai
người họ lại ầm ĩ, đành ôm Tiếu Tiếu đang khóc nở nụ cười chân thành nói với ông cụ: "Ông nội à, ông không muốn gặp cháu thì không sao, nhưng A
Hách thật lòng tới thăm ông, chỉ vì một mình cháu mà vứt bỏ tình thân là không đáng, hai người cứ bình tĩnh nói chuyện với nhau nhé, cháu với
Tiếu Tiếu ra ngoài trước......" Anh đang nói thì bất ngờ mở to hai mắt
nhìn ông cụ lấy một bông hoa trà nhỏ ở trong bình hoa đặt trên tủ thấp,
quơ quơ với Tiếu Tiếu đang nằm trong ngực anh.
Tiếu Tiếu vốn dĩ
đang gào khóc không ngừng bỗng nín hẳn, bé mở to hai mắt nhìn chằm chằm
đoá hoa nhỏ trong tay ông cụ, vươn tay nhỏ ra khẽ hừ hừ.
Sau khi Tiếu Tiếu nắm được bông hoa nhỏ thì cười khúc khích, sương mù âm u còn sót lại trên mặt ông cụ cũng tan biến, ông cẩn thận
ôm lấy Tiếu Tiếu trong tay Chung Thanh, cẩn thận ngắm nhìn.
Đây
là lần đầu tiên ông tiếp xúc gần gũi với chắt nội của mình, có lẽ ông
thực sự già rồi, mới đầu khi nhìn thấy Phó Sơn Hách và Chung Thanh tới
đây thì không nhìn được muốn ầm ĩ với bọn họ như thể trẻ con cãi nhau,
nhưng khi nghe thấy Tiếu Tiếu khóc, ông mới nhớ ra, cháu trai mình đã
sinh một đứa con rồi.
Cháu trai ông từ lâu đã không còn là trẻ con nữa.
Khoảnh khắc ấy, ngồi từ xa nhìn thấy đứa bé cực kỳ giống cháu trai mình khi
còn nhỏ, thân thể ông vô thức muốn thân cận với nó, bé con vừa khóc, ông cũng sốt ruột, tất cả bực bội tức giận trước đó đều bị ném ra sau đầu.
Nhìn Tiếu Tiếu nằm trong lòng mình giơ hoa lên cười, ông cụ cũng cười theo,
ông xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Tiếu Tiếu, sau đó lại bực bội ngước mắt
lên nhìn hai cái đứa đang đứng trước giường mình: "Tên nó là Tiếu Tiếu?"
Chung Thanh cười nói: "Vâng."
Phó Sơn Hách nhàn nhạt tiếp lời: "Thanh Thanh đặt ạ."
Ông cụ vừa nghe thấy thì định phản bác luôn là đặt tên cho con kiểu gì thế
không biết, nhưng lại nhìn thấy Tiếu Tiếu vất vả giơ hoa lên trước mặt
ông cho ông ngắm, lòng ông lập tức mềm nhũn, tiếp tục hỏi: "Thế tên khai sinh thì sao?"
Chung Thanh: "..... Vẫn chưa đặt ạ."
Ông
cụ tức tới nỗi dựng ngược lông mày, trừng mắt lườm hai người bọn họ:
"Vậy có nghĩa là còn chưa làm hộ khẩu?! Sao tụi bây không để bụng gì hết vậy?!"
Chung Thanh dở khóc dở cười, tâm trạng phức tạp: Chẳng
phải ngài không đồng ý cho hai chúng cháu ở bên nhau à? Bây giờ lại sốt
ruột đi làm hộ khẩu?
Trưa hôm đó, một nhà ba người ở lại nhà cũ của Phó gia ăn cơm.
Cơm nước xong, Phó Kính Thư ngồi trên giường vẫn chăm chú lật sách và từ
điển, cuối cùng suy nghĩ một hồi lâu, lấy cho Tiếu Tiếu một cái tên rất
hay —— Phó Tu Minh.
Chung Thanh nghe được thì thích vô cùng, Phó Sơn Hách cũng không có ý kiến gì.
Lúc họ về ông cụ không ra tiễn được, chỉ lạnh mặt nhắc nhở bọn họ sau này đưa Tiếu Tiếu tới đây chơi nhiều hơn.
Hai chồng chồng dính ké ánh sáng của con trai đã thành công nhận được giấy thông hành miệng của ông cụ Phó.
Trên đường về, Chung Thanh ngồi trên xe vẫn cảm thấy buồn cười nghịch nghịch bàn tay nhỏ của Tiếu Tiếu: "Chậc, không ngờ tới Tiếu Tiếu nhà chúng ta
đúng là người hoà giải của gia đình, quá đỉnh!"
Tiếu Tiếu ngậm ngón tay cái của mình, trông như đang che giấu công lao và danh tiếng của bản thân.
......
Khi ≪Hồng Nhan Giang Sơn≫ lên sóng, Tiếu Tiếu đã được một tuổi, vào ngày
sinh nhật một tuổi của bé, Chung Thanh chỉ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ ở nhà.
Người tới có Tưởng Bách, Triệu Tiểu Tây và Giang Tiếu, còn
Đằng Vũ đang bận đóng phim không tài nào phân thân để tới tham gia được.
Sau khi anh về nước chưa được bao lâu, chỉ có mấy người họ biết chuyện anh
và Phó Sơn Hách có con, tuy rằng ban đầu quả thực có hơi ngạc nhiên,
nhưng dù sao thì chuyện hai người họ kết hôn đã được cả thiên hạ biết
đến rồi, sinh em bé thực ra cũng là điều hiển nhiên, bọn họ đều tiếp
nhận rất nhanh.
Tiếu Tiếu thích hoa nhất, cho nên chủ đề của bữa
tiệc nhỏ hôm nay đều là đủ mọi loại hoa to hoa nhỏ, ngay cả quần áo mặc
hằng ngày của Tiếu Tiếu hôm đó cũng in hình hoa cúc non, trên đầu đội
một chiếc mũ hoa hướng dương, bé nghiêng đầu ngồi giữa một rừng hoa tươi tắn rực rỡ, thơ mộng đáng yêu vô cùng.
Giang Tiếu bị sự đáng yêu của bé kích thích hò hét không ngừng: "Ôi trời ơi! Anh Thanh! Bé con
anh sinh ra không phải con trai nữa rồi! Là công chúa bảo bối! Ngọt ngào quá đi ngọt ngào quá đi!"
Tưởng Bách không hề dao động: "Xời,
nhìn dáng vẻ không chút tiền đồ của mấy cô mấy cậu kìa, chẳng phải chỉ
là một bé con còn vương nước mũi......"
Còn chưa kịp nói hết,
khoé mắt Tưởng Bách bỗng liếc thấy cục bột nhỏ giữa rừng hoa, sắc mặt
anh ta thay đổi ngay tức thì, lập tức xông lên như một cơn gió vững vàng đỡ lấy, vừa nhìn chủ nhân của cặp chân dài bên cạnh vừa nghiến răng
nghiến lợi: "Phó tổng! Anh làm cho con anh chơi, anh có thể cẩn thận
nhìn trước nhìn sau một chút được không! Nhỡ ngã thì làm sao? Ôi cục
cưng à, con đừng gặm tay nữa nha, đợi lát nữa chú lấy sữa bột cho
con......"
Chung Thanh cầm camera cười haha: "Dưới mấy khóm hoa
đều là bọt biển, Tiếu Tiếu cố ý chơi lộn nhào đấy! Nó chơi cả sáng hôm
nay rồi! Không ngã đau được đâu!"
Tưởng Bách: "......"
Cuối bữa tiệc, Phó Sơn Hách bế Tiếu Tiếu bước tới cạnh Chung Thanh, Triệu
Tiểu Tây rất biết quan sát ý người lập tức cầm lấy camera: "Hai người
cùng thổi nến theo Tiếu Tiếu đi ạ!"
Ngọn nến được Chung Thanh thắp lên, còn chưa kịp thổi, bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa.
Lúc Phó Kính Thư và Trình Kiến bước vào, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Chung Thanh vô thức mở lời: "Ông nội, chẳng phải ngài bảo hôm nay ngài có việc nên không tới sao ạ?"
Ông cụ lườm anh một cái, Trình Kiến vội vàng đứng bên cạnh giải vây: "Chẳng phải mấy cậu tuỳ tiện quá à! Ông nhìn thấy ảnh chụp trên vòng bạn bè
của cậu, bảo rằng trông quá nguy hiểm, chỗ nào cũng là nến, nhỡ đâu xảy
ra hoả hoạn thì không ổn chút nào, cho nên tới kiểm tra......"
Phó Sơn Hách phá đám: "Đó là đèn mà Thanh Thanh mua, không phải nến."
Chung Thanh nhịn cười hẩy hắn một cái, vuốt mũi nói: "Ý thức an toàn của ông
nội cao thật đấy ạ! Nếu ngài đã tới rồi, thì phải kiểm tra cho kỹ
nha......"
Lúc này ông cụ Phó mới hoà hoãn, trước tiên là bế Tiếu Tiếu lên, đi một vòng quanh nhà rồi nhíu mày nói: "Hai anh làm cái gì
thế này? Có phải tổ chức hôn lễ đâu mà loè loẹt thế? Không biết là làm
cho bản thân hai anh hay là cho Tiếu Tiếu nhà mình nữa......"
Ông đang định quát cho hai thằng cháu một trận thì nhóc con trong lòng ông bỗng vươn tay ra với lấy khóm hoa bên cạnh.
Ông cụ theo bản năng đưa tay ra lấy hoa xuống cho bé, nhìn chắt nội vui vẻ
cười thật tươi, trong lòng ông ngọt lịm, lại vội vàng lấy mấy khóm hoa
nữa cho bé: "Cầm hết đi cầm hết đi, con xem, ba con keo kiệt thật, đặt
hoa gì mà nhỏ thế không biết, không đủ cho Tiếu Tiếu của chúng ta chơi!
Hôm nào cụ làm cho con một phòng đầy hoa, loài nào màu nào cũng có, cho
con chơi thoả thích!"
Mọi người:..... Rốt cuộc ai mới loè loẹt cơ chứ?
Lúc Tiếu Tiếu được một tuổi rưỡi, một nhà ba người bọn họ mỗi tuần đều sẽ tới nhà cũ Phó gia để thăm Phó Kính Thư.
Bây giờ mỗi lần gặp mặt Phó Kính Thư cũng không còn mặt nặng mày nhẹ với
Chung Thanh nữa, ngoài nguyên nhân từ phía Tiếu Tiếu thì chủ yếu vẫn là
bởi vì đợt nọ ông đã biết được một việc thông qua Weibo —— thì ra cháu
trai mình mới là người nằm trên!
Vài hôm sau sinh nhật một tuổi
của Tiếu Tiếu, chợt có paparazzi đăng tin hai người họ ôm em bé đi dạo
phố, Chung Thanh cũng không giấu diếm gì, thản nhiên thừa nhận. Không
chỉ vậy, sau đó Phó Sơn Hách cũng bắt đầu lẳng lặng công khai Chung
Thanh và bé yêu lên Weibo, khiến đảng cp ngày nào cũng hò hét.
Ngay sau đó, lại có fans ở nước J tiết lộ mình đã từng nhìn thấy Phó Sơn
Hách nằm viện tại viện y học Trung Quốc ở nước J, khi đó chỉ nghĩ rằng
đối phương bị bệnh, bây giờ kết hợp với tuổi của bé con để suy đoán, lúc ấy chắc Phó Sơn Hách vừa mới sinh em bé xong, đang ở cữ!
Đảng cp Thanh Hách trước giờ vẫn luôn kiên định phảng phất như thấy mùa xuân,
mà đảng cp Hách Thanh vẫn không muốn tin vào việc Phó tổng là thụ, thậm
chí còn dùng suy luận thể trạng tính cách mạnh mẽ chứng minh Phó Sơn
Hách mới là công!
Người chủ trì của hội nhóm Thanh Thanh Thượng Hách Đồ không vui, phản bác lại: Đằng ấy không biết sao, trên thực tế người nào lùn hơn thường mới là công! Mấy bạn đọc truyện tranh nhiều quá rồi!!!
Vì vậy mà một đám người bắt đầu nhảy vào ầm ĩ túi bụi với nhau, cho đến
ngày nọ, Chung Thanh thay ảnh Weibo, trong ảnh là khuôn mặt mũm mĩm cùng với cái miệng đang dẩu lên thơm thơm bông hoa của Tiếu Tiếu, chỉ có thể nhìn thấy thân hình của người đàn ông ôm Tiếu Tiếu, cơ mà nhìn dáng dấp kia, mọi người đều biết đó là Phó Sơn Hách.
Cảm nghĩ dưới hình ảnh viết rằng: Cảm ơn ông xã, cảm ơn anh đã sinh hạ cục cưng Tiếu Tiếu, hôm nay chính thức bắt đầu làm việc rồi, em sẽ nhớ hai người nhiều lắm!
Rất nhanh, Phó Sơn Hách đã bình luận ở dưới: Một ngày call video mười lần, không tính Tiếu Tiếu trong đó.
Ngoài việc ăn cơm chó, mọi người đều biết trước đó Chung Thanh đã nhận một bộ phim gay cấn.
Bởi ≪Sơn Ngoại Sơn≫ lúc trước, Chung Thanh đã hút thêm mấy trăm vạn fans,
sau đó lại đạt giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, theo độ hot của
≪Hồng Nhan Giang Sơn≫ đợt nọ, danh tiếng và độ phổ biến rất khả quan,
rất được mọi người yêu thích.
Có điều sau khi về nước, Chung
Thanh vẫn chưa vội đóng phim, chủ yếu là bởi Tiếu Tiếu còn nhỏ, anh muốn cùng Phó Sơn Hách chăm sóc bé.
Chung Thanh không quan tâm cái
gọi là sĩ diện của người đàn ông trưởng thành, anh muốn sống cả đời bên
Phó Sơn Hách, đối phương lại chẳng thiếu tiền, anh cũng có một chút tiền tiết kiệm, càng không thèm để ý rằng sẽ bị người khác chê là đàn ông ăn cơm mềm (đàn ông ăn bám). Ở bên cạnh Phó Sơn Hách và Tiếu Tiếu lúc mà hai ba con cần anh mới là điều quan trọng nhất đối với anh.
Sau khi Tiếu Tiếu được một tuổi, anh mới bắt đầu thư thả chọn kịch bản với Tưởng Bách.
Cuối cùng cũng chọn được một bộ phim gay cấn rất hay, ngay ban đầu đã tuyên bố nam chính là Chung Thanh.
Sau bài Weibo của Chung Thanh, đảng cp Thanh Thanh Thượng Hách Đồ bắt đầu
phát rồ, kêu trời khóc đất như thể trời sắp sập đến nơi: Phó tổng thế mà không phải người bị đè! Em chết mất!!!
Đảng Hách Thanh ngược lại hưng phấn gào thét dưới bình luận: Em đã nói rồi mà các bác cứ không
tin, a a a em bắt đầu bổ não mấy trăm con xe bự rồi đây!!!
Nhưng
dù sao cũng đều là fans của hai người, người chủ trì hội nhóm Thanh
Thanh Thượng Hách Đồ cố gắng cứu vớt mặt mũi: Ít ra! Ít ra thì bé con
cũng là do Phó tổng của chúng ta sinh mà! Quan tâm giữa bọn họ ai trên
ai dưới làm gì, chỉ cần —— bọn họ yêu nhau!!!
Mà bài Weibo này cũng được Chung Thanh nhấn thích.
Đảng Thanh Hách vốn đang hơi ỉu xìu bỗng chốc như được tiêm máu gà: Thanh Thanh của chúng ta vì yêu mà làm thụ! Đảo ngược cp thôi có sao đâu chứ?
Hai bên cứ như thế đã nhanh chóng bắt tay giảng hoà, tên hội nhóm cũng không sửa nữa, mà phần giới thiệu đổi thành: Có thể đảo ngược nhưng không thể bị huỷ, có điều đây vẫn chờ mong một ngày nào đó được đảo ngược!
Để biểu đạt quyết tâm, người chủ trì hội nhóm đổi tên thành "Hôm nay Thanh Thanh ở trên".
Mặc kệ người khác có vừa lòng hay không, dù sao thì ông cụ Phó bây giờ cũng đang hài lòng lắm rồi.
Cháu trai ông nằm trên nhá!
Cháu trai ông không phải người bị bắt nạt!
Cứ tưởng tượng như vậy, ông còn bắt đầu cảm thấy hơi có thiện cảm với
Chung Thanh, sau đó mỗi lần gặp mặt Chung Thanh, biểu cảm và giọng điệu
của ông trở nên hiền từ hơn rất nhiều.
Chung Thanh:???
......
Lúc Tiếu Tiếu được ba tuổi, Chung Thanh đã nắm trong tay một giải thưởng
nam chính xuất sắc nhất, anh bắt đầu kế hoạch mỗi năm chỉ quay một bộ
phim, thời gian còn lại đều dành cho gia đình.
Trong lúc đi đóng
phim, ngoài những lần gọi video, mỗi tuần Phó Sơn Hách đều sẽ đưa Tiếu
Tiếu đã biết đi tới đoàn phim thăm anh, Tiếu Tiếu rất dính Chung Thanh,
nhưng lần nào cũng vậy, bé chưa dính cha được mười phút thì đã bị ba
chiếm mất, bé tức cũng không làm gì được, dần dà, bé con cảm thấy ba
mình rất là không hiểu chuyện.
Ngày kỷ niệm kết hôn của hai
người, Tiếu Tiếu bị ba ném cho cụ nội. Bé ở nhà cụ nội cau mày lên án:
"Baba phền nắm (phiền lắm)! Baba phền nắm!"
Ông cụ Phó vừa lên kế hoạch dẫn chắt nội đi ra ngoài chơi một ngày, vừa hùa theo bé con: "Ừm, baba con phiền lắm, rõ ràng lúc trước còn đang độc thân ổn định như
vậy, ai ngờ đâu tự dưng dính lấy Chung Thanh! Con xem có tức không chứ?
Hôm nào cụ giúp con chỉnh đốn nó một trận ra hồn!"
Tiếu Tiếu sửng sốt, hơi sợ sệt nắm lấy bông hoa trên quần áo, vẻ mặt buồn bã lắc đầu:
"Không đánh đâu, không đánh! Cha con không nàm (làm) mà......"
Ông cụ Phó cười vang: "Bé ngoan, hai cụ cháu mình không quan tâm tới hai
đứa nó nữa, cụ dắt Tiếu Tiếu đi chơi nhé! Đi, đưa Tiếu Tiếu đi xem triển lãm hoa!"
......
Lúc này, Phó Sơn Hách đã đặt một nhà
hàng mà bình thường Chung Thanh thích nhất, trên đảo nhỏ thuộc thành phố Lâm gần biển, khi thời tiết đẹp, cảnh vật được bao phủ bởi một màu lam, trời và biển gặp nhau, như thể toàn bộ thế giới đang hiện hữu trước
mắt.
Ngày kỷ niệm kết hôn mỗi năm, hai người đều sẽ tới nơi này.
Sau khi ăn cơm xong, bọn họ nắm tay nhau tản bộ trên bờ biển, Phó Sơn Hách
chốc chốc lại cúi người mổ vào miệng anh một cái, như thể nghiện đến nơi rồi.
Chung Thanh cười cười nhìn hắn, ngọt ngào trong chốc lát
rồi bắt đầu dang hai tay chạy trên bờ biển, đã lâu chưa được thả lỏng
như vậy, quay đầu lại nhìn thấy người ấy vẫn luôn vươn tay ra với mình,
sau đó lại lộn ngược trở lại ôm lấy eo đối phương vô cùng vui vẻ.
Tối đến, việc đầu tiên Chung Thanh làm là gọi video cho Phó Kính Thư.
Nhìn Tiếu Tiếu đang hưng phấn ngồi trong lòng cụ nội, anh hỏi: "Hôm nay con đi với cụ nội được chơi những gì nào?"
"Con em oa (hoa)! Hơi bị nhiều oa!"
Trong màn hình, Tiếu Tiếu lấy ra mấy bông hoa tươi cho anh xem cùng, còn đặt
cạnh miệng thơm thơm vài cái, nụ cười của Chung Thanh càng sâu hơn, sau
đó vỗ Phó Sơn Hách một cái: "Anh nhìn kìa, con chúng mình ngoan thật
đấy!"
Phó Sơn Hách đang chỉnh quần áo cho Chung Thanh, tuỳ tiện ngước mắt lên nhìn: "Ừm."
Tiếu Tiếu không nhận được lời khích kệ của ba mình, trề môi nói: "Baba phền lắm!"
Chung Thanh sửng sốt, lập tức nghiêm túc nói: "Tiếu Tiếu à, con không được
nói baba con như vậy, tính cách của baba con...... bình thường đã như
vậy rồi! Ây da, đừng khóc đừng khóc, cha không mắng con, baba và cha yêu con nhất mà! Tiếu Tiếu nhìn nè! Vỏ sò này đều là hai ba nhặt cho con
đó, đợi hai ba về sẽ đưa con đi chơi cùng nhé!!!"
Tiếu Tiếu vốn
chỉ đang giả vờ khóc, đây là cụ nội dạy bé. Mới lần đầu tiên bé thực
hành ấy chứ, thế mà kết quả lại thấy cha đang rất sốt sắng, bé lập tức
nở nụ cười, lại thấy mình cười rõ ràng quá, bé giơ bàn tay bụ bẫm lên
che miệng lại.
Chung Thanh ở bên kia màn hình thấy thế thì bất
đắc dĩ lắc đầu: "Tiếu Tiếu học hư rồi! Được rồi, Tiếu Tiếu đi ngủ sớm đi nhé, ngày mai baba và cha về rồi, ngủ ngon!"
Trên tầng hai ở biệt thự ven biển, 3 giờ sáng.
Mới có một tuần chưa làm chuyện ấy, Phó Sơn Hách cứ như một năm chưa gặp
anh, dán sát lên người anh không chịu tách ra, từ phòng khách đến phòng
ngủ rồi lại vào phòng tắm cuối cùng là lăn lên giường......
Chung Thanh thực sự không chịu được nữa, anh chống lên tuyến nhân ngư dưới eo của người nọ: "Phó Sơn Hách, anh, anh...... Em sắp chết rồi!"
Phó Sơn Hách lập tức che kín miệng anh, hai người hôn nhau tận mười phút
mới buông ra, giọng nói khàn khàn gợi cảm: "Không được, không cho phép
em nói chữ ấy."
Chung Thanh vô thức ôm chặt cổ đối phương, ngẩng đầu lên cắn mạnh vào cằm hắn.
Hai đầu mày Phó Sơn Hách cũng chẳng nhíu lấy dù chỉ một chút.
Lúc đã thực sự kết thúc, Phó Sơn Hách ôm anh đi tắm, hai người suýt chút nữa lại lau súng cướp cò.
Nằm lại trên chiếc giường mềm mại, mí mắt Chung Thanh đã mệt mỏi tới nỗi không nhấc lên nổi nữa.
Người nọ ông chặt anh vào lồng ngực như thường lệ, cọ cọ hõm vai anh, bắt đầu hôn mí mắt anh.
Chung Thanh bị hắn hôn thì bật cười không ngừng, trước khi ý thức dần mơ hồ
bỗng chợt nhớ tới một chuyện, anh mở mắt ra, giơ tay lên ôm lấy gương
mặt không chút thay đổi của hắn: "Có chuyện em vẫn luôn muốn hỏi
anh......"
"Chuyện gì?"
"Thì là...... Thì là em rõ ràng
không có scandal với bất kỳ người nào, những lúc không ở bên cạnh anh,
ngày nào em cũng gọi video cho anh, với lại Tiếu Tiếu cũng lớn vậy
rồi...... Chúng ta đã ở bên nhau rất lâu rồi, vì sao em cứ cảm thấy
dường như anh vẫn không có cảm giác an toàn đối với em?"
Cách đây ít bữa khi đang chuẩn bị tiệc chúc thọ cho ông nội Phó, Chung Thanh
tình cờ nghe được ông cụ nhắc tới đoạn quá khứ ấy về thân thế liên quan
tới Phó Sơn Hách.
Cha của Phó Sơn Hách từng yêu say đắm một người đàn ông, sau đó người đàn ông kia đi là phẫu thuật sinh con đồng tính
để sinh cho ông một đứa con, đó chính là Phó Sơn Hách. Nhưng trớ trêu
thay, lúc Phó Sơn Hách mới được mấy tháng, người nọ bỗng cảm thấy chán
ngấy đoạn tình cảm này, bỏ lại Phó Sơn Hách rồi rời đi.
Cha của
Phó Sơn Hách bị tổn thương tình cảm, từ đấy bắt đầu suy sụp, tuỳ tiện
sống qua ngày, sau đó ông đưa theo con trai ra nước ngoài, tìm một người phụ nữ thích "chơi" để làm bằng chứng, nguyên nhân cũng rất đơn giản,
một là để cho ông nội Phó nhìn thấy, hai là cho Phó Sơn Hách một gia
đình trên danh nghĩa.
Thực ra hai người họ đều chơi lung tung ở
bên ngoài để giải quyết nhu cầu, về nhà lại giả bộ cha mẹ yêu thương
nhau trước mặt con.
Sau khi Phó Sơn Hách thành niên thì phát hiện ra sự thật, giống như người đã thiết lập giá trị quan cho mình lại chợt tự đập nát thứ giá trị ấy...... Cha mẹ hắn thậm chí còn nói với hắn
rằng, không hề có mối tình nào là lâu dài, muốn có được, trừ khi con
không còn nắm giữ nó nữa......
Bời vậy mà khoảng thời gian đó, gia đình và tình cảm đều trở thành bóng ma trong lòng Phó Sơn Hách.
Khi ấy Chung Thanh cho rằng đây là nguyên nhân khiến Phó Sơn Hách bị thiếu
hụt cảm giác an toàn trong tình cảm giữa hai người họ, cho nên anh luôn
cố gắng bù đắp cho hắn, những lúc ở đoàn phim, anh vẫn luôn chủ động
thông báo tình huống của mình cho đối phương......
Anh tình nguyện sẵn sàng tự khoá mình lại, mà chìa khoá anh chỉ đưa cho Phó Sơn Hách.
Anh cố gắng hết mình để cho Phó Sơn Hách có thể có cảm giác an toàn, nhưng
từ đó tới nay đã là một khoảng thời gian dài, trong khi hiệu quả lại cực kỳ thấp, không những không thể khiến đối phương thả lỏng hơn một chút
với đoạn tình cảm này, ngược lại hắn càng ngày càng dính người hơn, đôi
khi còn ăn một ít giấm chẳng biết từ đâu ra, sau đó lại một mình mình
giận dỗi, nhưng cũng may chỉ cần Chung Thanh dỗ dành hắn một chút là hắn bình thường trở lại.
Lúc này đây, ánh trăng đang xuyên qua cửa sổ sát đất phủ xuống chân của hai người đang cuốn lấy nhau.
Chung Thanh hơi nhổm dậy, đè mạnh đầu xuống khuôn ngực rắn chắc của người nọ: "Nói, rốt cuộc là vì sao?"
Phó Sơn Hách bắt lấy bàn tay đang sờ loạn trên người mình: "Không vì cái gì cả."
Chung Thanh giả vờ tức giận: "Đó chính là bởi anh không tin em!"
"Không phải." Phó Sơn Hách nhíu mày, xoay người đè anh xuống dưới thân, hắn
ngắm nhìn gương mặt vừa đẹp vừa sáng ngời của Chung Thanh, không kìm chế được cúi đầu hôn xuống, "Em còn nhớ không? Trước kia anh đã từng nói,
anh không kiềm chế được......"
Bởi vì quá thích em, hễ có người
tiếp cận em, dù cho biết chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng
chỉ cần em cũng liếc mắt qua một chút thôi, chẳng qua chỉ là một cái
liếc mắt, anh đã không thể kiềm chế được sự ganh ghét tới mức phát
điên......
Bởi vì quá thích em, ngay cả khi em nói ra lai lịch
thực sự của mình, anh cũng chẳng hề vì thế mà an tâm, ngược lại anh
không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi, sợ hãi rằng em không thuộc về nơi
này, sợ hãi rằng sẽ có ngày em chợt biến mất......
Bởi vì quá
thích em, dù cho chúng ta đã ở bên nhau, nhưng rồi anh vẫn cảm thấy như
thế này chưa đủ, chưa đủ cận kề, chưa đủ nhiều...... Chỉ cần anh vẫn còn thích em, anh sẽ vĩnh viễn không thể kiềm chế được lòng tham......
Chỉ cần hắn thích anh, những lo lắng được mất ấy sẽ vĩnh viễn không thể tiêu biến.
Không có ai biết, cũng chẳng có ai tin được rằng tình yêu của hắn vẫn luôn
hèn mọn mà điên cuồng như thế, hắn rất muốn nói cho anh, nhưng rồi lại
sợ sẽ doạ anh sợ.
......
Đồng tử đen nhánh của Phó Sơn
Hách như chìm trong ngọn lửa vô tận, như thể sẽ lập tức thiêu rụi anh
không còn sót lại thứ gì, nhưng Chung Thanh vẫn thẳng tắp đón nhận lấy
ánh mắt dường như hơi bệnh hoạn điên rồ của hắn.
Như là vừa đọc một lần đã thấu hiểu, lại như không hiểu lắm.
Nhưng anh cũng không nghĩ ngợi lung tung quá nhiều, khoé miệng chợt cong lên, Chung Thanh nở một nụ cười thật tươi, thoải mái đáp lại câu nói lúc
trước của hắn: "Anh không cần phải kiềm chế, dù sao em cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh. Nếu anh biến thành một kẻ điên, vậy cứ coi như em là
bác sĩ của anh, dù sao chúng ta cũng là...... một cặp trời sinh mà!"