Hai tháng sau đó, dưới sự quan tâm ngọt ngào trong tối ngoài sáng của
Phó Sơn Hách, Chung Thanh đang trong trạng thái cảm thấy cuộc sống vô
cùng sung sướng mỹ mãn cuối cùng cũng nghênh đón cảnh đóng máy của mình.
≪Hồng Nhan Giang Sơn≫, nhân vật Hà Duyên này cực kỳ phức tạp, bất kể là kiếp
trước hay từ sau khi xuyên tới thế giới này, Chung Thanh vẫn luôn dốc
hết sức mình nhập vai vào nhân vật, đặc biệt là lúc này, đây có thể nói
chính là một vai diễn có sức ảnh hưởng tốt nhất đối với anh kể từ khi
xuyên không tới.
Cảnh diễn cuối cùng của anh không phải là kết
cục cuối cùng của Hà Duyên, dù sao thì hầu hết các cảnh diễn đều không
nhất thiết phải ấn định quay theo tuyến thời gian.
Người đàn ông
quỳ gối trên nền đất đục ngầu ngập máu tươi, y phóng tầm mắt ngắm nhìn
núi sông, ánh mắt ban đầu hơi hơi thẫn thờ, có một đứa bé thấy khắp
người y đều là vết thương, nó cẩn thận đưa chiếc màn thầu dơ của mình
cho y rồi chạy đi ngay, y nhìn chằm chằm vào nửa chiếc màn thầu dơ dính
máu, không biết lại nghĩ tới điều gì, khoé miệng trùng xuống, chợt che
mặt bật khóc.
Y chầm chậm khom lưng xuống, vùi đầu vào lòng bàn
tay, gân xanh trên mu bàn tay khẽ run rẩy, như thể đang cố sức nhịn
xuống, nhưng rồi cuối cùng cũng chẳng thể nhịn được nữa.
Trong tiếng nghẹn ngào khàn khàn, cuối cùng đạo diễn cũng hô qua.
Cho tới khi Chung Thanh được nhân viên công tác kéo về, anh vẫn chưa thể
lấy lại tinh thần, dòng suy nghĩ vẫn đang chìm đắm trong nhân vật.
Bất thình lình được một đám người ôm lấy chúc mừng đóng máy, lúc ấy anh mới khẽ mỉm cười.
Bởi vì anh nhớ tới Phó Sơn Hách.
Đây là lần đầu tiên kết thúc suất diễn mà anh tự cảm thán trong tiềm thức:
May mắn thay anh không phải người trong vở kịch, may mà anh không làm ra chuyện gì không thể cứu vãn nổi, may mà Phó Sơn Hách thích anh......
Mấy nay bụng của Phó Sơn Hách đã bắt đầu lộ, trước đó Chung Thanh đã tính
toán xong xuôi, chờ tới khi anh đóng máy sẽ cùng Phó Sơn Hách ra nước
ngoài, thứ nhất là để nghỉ phép chăm sóc đối phương, thứ hai cũng là để
tránh tai mắt truyền thông trong nước.
Cho dù cuối cùng thì anh
vẫn ở bên cạnh Phó Sơn Hách, nhưng chuyện Phó Sơn Hách mang thai nếu bị
người khác biết được chắc chắn sẽ dấy lên một làn sóng vô cùng khủng bố
trên mạng.
Bản thân Chung Thanh không kiêng kị mấy vấn đề đó,
nhưng Phó Sơn Hách vẫn đang trong thời gian dưỡng thai, anh không muốn
để xảy ra bất cứ sự cố gì, càng không muốn phải nhìn thấy một đám người
xấu xa bôi đen gây tổn thương cho hắn.
Ăn một bữa cơm với đoàn phim, sau đó Chung Thanh bảo Triệu Tiểu Tây đưa mình về biệt thự của Phó Sơn Hách.
Triệu Tiểu Tây đã biết đó chính là nhà của Phó Sơn Hách, mấy lần Phó Sơn Hách tới thăm ban tìm anh cũng đều là do Triệu Tiểu Tây yểm hộ, nhưng cậu ta không dò hỏi quan hệ chân chính giữa hai người, chỉ là mỗi khi nhìn
Chung Thanh đều mang vẻ mặt cao thâm khó dò......
Chung Thanh cũng lười giải thích, anh biết Triệu Tiểu Tây sẽ không nhiều lời làm lộ chuyện này ra ngoài.
Anh vừa chạy vào hè cửa, còn chưa kịp mở cửa thì cửa lớn đã đột ngột bị đẩy ra.
Người nọ trực tiếp với tay ra ôm lấy eo anh rồi túm vào trong, cúi người nhắm chuẩn xuống môi anh, trao một cái hôn vừa mãnh liệt vừa gấp gáp.
Chung Thanh trở tay đóng cửa lại, cũng ôm lấy hắn đáp lại nụ hôn này. Hai người gần một tuần rồi không gặp nhau.
Phó Sơn Hách biết mấy ngày gần đây anh phải thường xuyên thức đêm đóng
phim, thời gian nghỉ ngơi hạn hẹp, cho nên nhẫn nhịn không gọi video với anh, mỗi lần gặp nhau qua video cũng chỉ có vỏn vẹn nửa tiếng đồng hồ,
hắn sợ ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của Chung Thanh, biết hôm nay
anh đóng máy, Phó tổng cao quý xưa nay chưa từng động vào việc nhà thế
mà đã tự mình trang trí căn biệt thự rộng lớn hết lại một lượt từ đầu
tới cuối.
Cuối cùng, Chung Thanh bị Phó Sơn Hách đẩy lên sofa, hắn hôn xuống xương quai xanh của anh, ánh mắt nhìn anh vô cùng động tình.
Chung Thanh bỗng cảm giác được sự biến đổi ở nơi đó của hắn, trong lòng rất
muốn phì cười, nhưng mấy hôm nay chính anh cũng rất nhớ hắn, không nói
hai lời, lập tức vươn tay ra giúp hắn......
Phó Sơn Hách thở dốc nặng nề, túm lấy tay anh, Chung Thanh chỉ nhếch miệng cười cười với hắn, sau đó tiếp tục.
"Thanh Thanh......" Yết hầu của hắn khẽ động, lại cúi người hôn lên môi anh.
Nụ hôn này thô bao hơn so với ban nãy, Chung Thanh cảm thấy đầu lưỡi mình
dần tê dại, cố gắng trừng mắt với đối phương, lúc ấy hắn mới chậm rãi
dịu dàng lại......