Lộ Dĩ Khanh buổi tối không ăn được món heo sữa quay, chính xác mà nói là cả tí mùi heo quay cũng chưa được ngửi đến. Bởi vì Phương đại đồ tể
nghe nói đang tính giết heo thì mới đến một nửa bỗng nhiên đổi ý, vì thế lại lấy kim chỉ đem miệng vết thương trên thân bé heo kia khâu lại, còn tốt bụng mà băng bó một vòng.
Theo sự việc được nghe kể lại thì
lúc đó Phương đại phu đến phòng chứa nguyên liệu nấu ăn thì đầu bếp lúc
ấy không phản ứng lại, sau khi đi ra càng nghĩ lại càng đáng sợ, sau đó
lại bị dọa cho sợ hãi tới mức run rẩy, bật thốt lên liền đem việc này
truyền đi —— chỉ tiếng kêu heo con thê lương thôi đã không phải chuyện
đáng sợ duy nhất đâu, trước đó lang quân đưa lên thuyền một lứa thỏ cũng đều không phải đầu bếp giết, mà là bị Phương đại phu giết, nghe nói lúc chết còn rất thảm kia kìa.
Đám người trên thuyền đều bị hoảng sợ đến hỏng rồi, hoàn toàn không nghĩ tới Phương đại phu với vẻ ngoài ổn
trọng, ngờ đâu lại còn có nghề tay trái máu me kinh khủng như vậy chứ.
Bởi vậy tới buổi tối Phương đại phu ra ăn cơm, mọi người nhìn hắn đều
không dám nhìn trực diện, chỉ dám lé đi ánh mắt của mình.
Phương
đại phu không rõ nguyên do, mà cũng không để ở trong lòng, hiện giờ
trong lòng hắn chỉ nghĩ đến đều là chuyện đem heo con chăm sóc thật cẩn
thận đừng bước theo vết xe đổ của đám thỏ nữa.
Lộ Dĩ Khanh có vẻ
hơi chột dạ, không dự đoán được việc này không khéo đã làm hỏng thanh
danh Phương đại phu rồi, nhìn hắn hôm nay không hề phát giác lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nghĩ lại nghĩ đến đối phương sớm muộn gì cũng sẽ biết thanh danh mình sớm muộn gì cũng bị hủy, lại cảm thấy việc này trốn trước trốn sau cũng không xong, nói không chừng lần sau mình
mà bệnh Phương đại phu hắn sẽ tiện tay bỏ thêm ba cân thuốc hoàng liên
đắng ói kia vô cho mình!
Một bên Thẩm Vọng Thư đem thần sắc biến
hóa của nàng thu vào hết ở đáy mắt, đợi đến cuối nhìn nàng mặt ủ mày ê
mới mở miệng: "Hiện giờ nàng mới nghĩ đến lợi hại hay sao?"
Lộ Dĩ Khanh chép chép miệng, cảm giác hiện tại miệng lưỡi có thể nếm được vị
đắng đến buồn nôn kia của hoàng liên, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn là
kiên trì nói: "Này cũng không có biện pháp không phải sao. Chúng ta phải đi Tây Bắc, nếu thêm một cơ hội chẳng phải sẽ tốt hơn sao, hơn nữa bản
thân Phương đại phu cũng đối với việc này cảm thấy hứng thú mà."
Thẩm Vọng Thư nghe xong lời nàng nói thì trầm mặc, theo sau đó hơi có nghi
ngờ: "Nàng thật sự không lừa hắn, nàng còn có chắp vá thêm chuyện gì nữa không? Ngoài chuyện khâu vết thương đó?."
Lộ Dĩ Khanh không muốn nghe vợ mình nghi ngờ, lập tức bất mãn bĩu môi: "Đương nhiên là thật sự mà, ta lừa hắn làm cái gì? Phương đại phu cùng ta xưa nay không oán gần đây không thù, ta đó là thật cùng hắn có đùa giỡn đi chăng nữa cũng sẽ
không lấy loại sự tình này mà làm đâu. Lại nói chuyện khâu miệng vết
thương cùng may quần áo không giống nhau, da thịt còn có thể lành lại,
việc đó chỉ là thúc đẩy quá trình lành da, chờ đến khi miệng vết thương
lành rồi ta có thể cắt chỉ đi mà."
Thẩm Vọng Thư trước đây cũng
đã được nàng giảng giải chuyện này qua một lần, cũng biết việc này thực
sự có ý nghĩa thế nào, nhưng lúc này nghe lại vẫn là cảm thấy da đầu
mình tê dại: "Thế lúc cắt chỉ chẳng lẽ không phải sẽ còn đau đớn thêm
một lần sao?"
Lộ Dĩ Khanh không thèm để ý nhún nhún vai: "Đau thì vẫn đau, nhưng ít nhất có thể cứu mạng không phải sao?"
Thẩm Vọng Thư nghe xong không nói gì, hai người lúc sau cũng đem đề tài máu me này dời đi, chuyển qua nói chuyện phiếm.
Nhưng mà đợi đến buổi tối hai người ngủ rồi, Thẩm Vọng Thư lại gặp ác mộng.
Trong giấc toàn cảnh đều nhuộm một mảnh máu me nhầy nhụa, còn có một cây châm ở trên da thịt vết thương xe chỉ luồn kim, cuối cùng khâu thành
vết thương xấu xí như con rết......
Nửa đêm, Lộ Dĩ Khanh đã bị
động tĩnh của người bên cạnh làm thức giấc, sau khi tỉnh dậy vẫn thấy
người ở bên cạnh nhẹ nhàng run rẩy. Nàng từ giấc ngủ bừng dật đầu óc vẫn còn mơ hồ ngây ngốc một chút, thực nhanh liền ý thức được có gì đó
không đúng, đứng dậy thắp lên ngọn đèn dầu chiếu rọi, quả nhiên nhìn
thấy dáng vẻ Thẩm Vọng Thư nhăn chặt mi mồ hôi đầy đầu —— nàng rõ ràng
là bị ác mộng làm cho hoảng sợ, cả người bị mồ hôi lạnh cơ hồ đem quần
áo ướt đẫm, hơn nữa ngay cả Lộ Dĩ Khanh đứng dậy đều không có phát hiện.
Lộ Dĩ Khanh bị dọa đến không nhẹ, vội vàng tiến lên nhẹ đẩy Thẩm Vọng Thư hô: "Vọng Thư, Vọng Thư, nàng dậy...dậy đi......"
Thẩm Vọng Thư chân mày giật giật, mi càng cau gắt lại, chưa thể tỉnh dậy được.
Lộ Dĩ Khanh gấp đến độ không chịu được, càng gọi thì Thẩm Vọng Thư cũng
chưa tỉnh lại, vì thế lại giơ tay vỗ nhẹ lên gương mặt nàng. Cuối cùng
cũng không biết đã gọi bao nhiêu lần, Thẩm Vọng Thư mới rốt cuộc từ cảnh trong mơ thoát ra, thời điểm đôi mắt hé mở nét kinh sợ trên gương mặt
vẫn còn chưa tiêu.
Lúc này Lộ Dĩ Khanh ngược lại không dám nói gì thêm, nghe nói người bị bóng đè khi tỉnh lại không thể dễ dàng kinh
động, nói xui rủi gì đi bị mình dọa rớt hồn cũng có khi á, ai biết nàng
ấy đang mộng du cũng không chừng, tóm lại không thể hành động thiếu suy
nghĩ. Vì thế Lộ Dĩ Khanh liền đóng lại khuôn miệng bảo trì an tĩnh, ánh
mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Vọng Thư, trong ánh mắt toàn là lo
lắng —— lúc này Thẩm Vọng Thư sắc mặt tái nhợt, sợi tóc đen nhánh như
mực rũ xuống tán loạn trên giường, chỉ dư lại vài sợi bị mồ hôi làm ướt
dính ở bên má. Chỉ liếc mắt một cái thôi cũng thấy nàng chật vật đến
không thể tả nổi, nhìn kỹ lại nơi cần cổ lộ ra một vùng mảnh mai mỹ lệ,
mạc danh làm người ta đau lòng.
Mất một lúc lâu, Thẩm Vọng Thư giơ tay lau lau đi mồ hôi lạnh trên mặt, thần sắc cũng dần dần khôi phục lại.
Lộ Dĩ Khanh thấy thế lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tình thế cấp bách nàng
chủ động lấy tay áo lau đi vết mồ hôi trên mặt vợ mình: "Vọng Thư, nàng
thế nào rồi, nàng đã khá hơn chưa? Mới vừa rồi nàng là bị bóng đè à?"
Thẩm Vọng Thư nặng nề thở ra một hơi dài, cũng dần dần từ cảnh trong ác mộng kia khôi phục lại, chất giọng khàn khàn trả lời: "Ta không có việc gì."
Nói thì là không có việc gì, nhưng biểu tình của Thẩm Vọng Thư vẫn như cũ
không khá hơn là bao, bởi vì chẳng sợ giờ phút này thế nào, hiện tại cơn ác mộng khi nãy nàng vẫn như cũ nhớ vô cùng rõ ràng —— lúc đầu cảnh
trong mơ vết sẹo như rắn rết kia đầy máu me cũng chưa tính là cái gì,
thực sự thứ khiến nàng dọa sợ chính là cảnh trong mơ vừa chuyển, nàng
thế nhưng thấy người bị thương đổ máu kia là Lộ Dĩ Khanh! Nàng ấy tựa
như từ chiến trường trở về, khắp trên người toàn là vết thương lớn có
nhỏ có, mà Phương đại phu vẫn đang ở trên người nàng ấy xe chỉ luồn
kim......
Nghĩ đến đây, Thẩm Vọng Thư lại không khỏi rùng mình, trong mộng và hiện cảnh nàng cùng nỗi sợ hãi như bóng với hình.
Lộ Dĩ Khanh thấy thế vội đem nàng ôm vào trong lòng ngực vỗ về, trấn an
nói: "Không có việc gì, không sao hết, nàng tỉnh lại thì tốt rồi."
Thẩm Vọng Thư không đem giấc mộng kia nói ra, bởi vì nàng cảm thấy nó có
điềm xấu, ôm ấp một hồi mới để chính mình thả lỏng lại. Lộ Dĩ Khanh lại
ôm nàng trong chốc lát, thấy nàng đầy người chật vật, lúc này mới vội
vàng đi lấy bộ xiêm y mới đưa nàng thay: "Tuy nói đã vào hạ, nhưng ban
đêm vẫn là lạnh, hơn nữa giờ chúng ta đang trên thuyền, gió sông cũng
lạnh lẽo không khác là bao. Nàng mau thay bộ y phục ướt ra đi, kẻo lại
cảm lạnh thì không được đâu đấy."
Thẩm Vọng Thư gật gật đầu không có cự tuyệt, tuy nói đã dần dần bình tĩnh lại, nhưng rốt cuộc còn có
vài phần tinh thần không tập trung. Bởi vậy nàng cũng không để ý Lộ Dĩ
Khanh đang ở bên cạnh, chỉ lo chính mình cởi ra quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Ánh đèn phủ mờ, da thịt như tuyết, cảnh đẹp ý vị tuyệt vời như vậy ngu gì lại bỏ sót thứ gì......
Lộ Dĩ Khanh chợt xoay người sang chỗ khác, sống mũi hình như có chút gì đó không ổn, phảng phất như ngay sau đó sẽ có cái gì muốn trào ra tới ——
xuyên qua tới nơi này hai tháng làm phu thê với nhau, hai người kỳ thật
những gì nên làm đều đã làm, nhưng khi đó đều là buổi tối, nữ tử quấn
quýt hết thảy đều giấu ở trong màn đêm mông lung. Đâu như hôm nay khung
cảnh chói lọi như vậy đem hết thảy hiện ra ở trước mắt, chuyện này tựa
hồ vẫn là lần đầu tiên, dễ dàng liền tập kích đến người ngồi đó mang
theo nhiệt huyết phía trên tim đập không ngừng.
Thẩm Vọng Thư lại không có phát hiện Lộ Dĩ Khanh ôm máu mũi, nàng mặc xong xiêm y dừng
một chút, đột nhiên hỏi: "Thanh âm gì thế?"
Lộ Dĩ Khanh bị lời
nói này của Thẩm Vọng Thư đột nhiên bị làm cho hoảng sợ, thậm chí theo
bản năng giơ tay ở trên ngực mình ngực đè lại, suýt nữa cho rằng chính
mình tim đập quá nhanh bị đối phương nghe thấy được. Nhưng này hiển
nhiên là nàng lo xa rồi, hơn nữa thực nhanh nàng đã nghe thấy được động
tĩnh bên ngoài khoang thuyền, dừng một chút trả lời: "Đại khái là, trời
mưa đi?"
Đây là khoảng thời khắc chuyển giao giữa nàng Xuân và nàng Hạ vì thế nên
những cơn mưa đặc biệt giáng trần rất nhiều, trên sông mưa gió tựa hồ
đặc biệt lớn, từ nửa đêm cứ tầm tã đến sáng sớm cũng không ngừng nghỉ,
lộp bộp vang không thể yên tĩnh.
Khi không vào hạ, thời tiết còn
có chút lạnh, trời mưa sáng sớm liền đặc biệt thích hợp cho chúng ta ngủ nướng. Lúc khi Lộ Dĩ Khanh thức giấc đưa mắt nhìn khoang thuyền tăm
tối, lại nghe thấy ngoài cửa sổ tí tách tí tách những tiếng mưa rơi,
nghĩ không có chuyện gì chuyển thân lại ấp ở trong lồng ngực Thẩm Vọng
Thư ngủ lại.
Vừa mới chợp mắt ngủ lại đến đầu giờ Tỵ, Lộ Dĩ Khanh bị tiếng đập cửa làm cho tỉnh tỉnh lại. Nàng theo bản năng ngước nhìn
về phía bên cạnh, liền thấy Thẩm Vọng Thư vẫn còn nhắm mắt đang ngủ ngon lành —— hai người đều theo thói quen ngủ sớm dậy sớm, ngày thường Thẩm
Vọng Thư sẽ sớm hơn nàng, bất quá tối hôm qua sau một cơn ác mộng hiển
nhiên khiến nàng ấy mệt mỏi nhiều, thế cho nên sáng nay nàng rõ ràng dậy muộn hơn mình.
Lộ Dĩ Khanh có chút đau lòng, lại nghe gian bên
ngoài ngoài tiếng đập cửa kia còn không dừng, cùng với tiếng mưa gió vô
cùng phiền nhiễu mộng đẹp. Vì thế tay chân nhẹ nhàng đứng lên, phủ thêm
áo ngoài đi ra vừa lúc thấy, là Với Tiền xách theo hộp đồ ăn đứng ở bên
ngoài.
Với Tiền rất quy củ, đừng nói là nhìn trong phòng thanh
tỉnh, đến cả Lộ Dĩ Khanh khoác áo ngoài cũng không giương mắt nhìn. Chỉ
hơi rũ mắt nhắc tới hộp đồ ăn nói: "Bữa sáng đã qua, lang quân cùng
thiếu phu nhân chưa dậy, cho nên tiểu nhân liền đem đồ ăn sáng đưa tới."
Lộ Dĩ Khanh gật gật đầu tiếp nhận hộp đồ ăn, liền nói: "Được, ngươi trở về nghỉ ngơi đi."
Với Tiền cũng không lưu lại, đưa xong hộp đồ ăn liền đi, nhưng thật ra lúc
sau có hai nha hoàn đưa tới nước ấm rửa mặt. Ngày thường các nàng liền ở cách vách phu thế Lộ Dĩ Khanh, buổi sáng nghe được bên này mở cửa, liền tới dâng nước ấm hầu hạ rửa mặt. Nhưng hôm nay Lộ Dĩ Khanh cùng Thẩm
Vọng Thư đều ngủ dậy muộn, hai nha hoàn tự nhiên cũng không quấy rầy,
vẫn là chờ đến bên này mở cửa mới đến.
Lộ Dĩ Khanh nhận hộp đồ
ăn, lấy nước ấm, chỉnh chu lại trang phục, lúc quay đầu lại phát hiện
Thẩm Vọng Thư vẫn là chưa tỉnh. Nàng nhăn mi đi đến mép giường, không
yên tâm nhẹ giọng gọi: "Vọng Thư, Vọng Thư, nên tỉnh rồi."
Sau
khi ngủ lại giấc ngủ Thẩm Vọng Thư hiển nhiên đã tốt hơn rất nhiều, Lộ
Dĩ Khanh gọi hai tiếng đã tỉnh lại. Bất quá khi mới dậy nàng hiển nhiên
còn có chút mơ màng, ánh mắt cũng mông lung....... Đại để là khó được
nhìn thấy phong cảnh như này, Lộ Dĩ Khanh thế nhưng cảm thấy Thẩm Vọng
Thư bộ dáng mơ ngủ này rất đáng yêu, trái tim rung rinh trực tiếp tiến
lên hôn hôn.
Mới vừa hôn hai cái, Lộ Dĩ Khanh liền bị người ta ấn mặt đẩy ra, Thẩm Vọng Thư nhíu mày không cao hứng: "Còn chưa rửa mặt đó."
Lộ Dĩ Khanh nghe vậy da mặt dày đưa lại: "Không liên quan, ta không chê."
Ai ghét bỏ ai còn nói chưa biết đâu, ít nhất sáng tinh mơ Thẩm Vọng Thư
hiển nhiên cũng không muốn cùng nàng thân cận. Lại lần nữa giơ tay đem
đầu cún trước mặt mình đẩy ra, Thẩm Vọng Thư cũng đã hoàn toàn thanh
tỉnh, vì thế chớp chớp mắt đứng dậy thay quần áo.
Lộ Dĩ Khanh nhìn động tác của nàng, ánh mắt sâu kín, hình như có chút tiếc nuối......
Vì do hôm nay mưa phùn, sáng nay trên sông một mảnh hơi sương mơ mộng,
trong phòng cũng là một mảnh tối tăm. Thế cho nên từ trước đến nay thói
quen dậy sớm của Thẩm Vọng Thư đã bị sai canh giờ, thẳng đến khi hai
người dùng xong bữa sáng, nàng mới biết giờ Tỵ đã qua.
Đơn giản ở trên thuyền cũng không có chuyện gì để xử lý, mỗi ngày trừ bỏ nhàn rỗi
thì vẫn là nhàn rỗi, nhưng thật ra hôm nay mưa gió có chút nhiều.
Buổi trưa khi Thẩm Vọng Thư nổi lên hứng thú, hai người bèn đứng ở bên cửa
sổ ngắm mưa. Trùng hợp nghe thấy gian ngoài bác lái đò chèo ngang qua,
vì thế lại bước ra ngoài hỏi thăm tình hình, biết được hôm nay mưa gió
như thế cũng không quá mức ảnh hưởng đi. Hai người liền lại tính toán
ngày tháng, ước chừng lại ba đến năm ngày, thủy lộ cũng liền đi được
không sai cách lắm, hành trình kế tiếp phải sửa lại đi đường bộ.
Thời điểm biữa trưa trên bàn cơm vẫn là không thấy món heo sữa quay, nhìn
dáng vẻ Phương đại phu lúc này rốt cuộc có tiến bộ, vô luận hạ đao hay
là phẫu thuật khâu lại cũng chưa đem heo đi chầu ông bà. Bất quá người
chung quanh thấy hắn, phản ứng đầu tiên vẫn là đường vòng giả mù né đi.
Phương đại phu như cũ không dao động, vội vàng ăn cơm xong liền lại về phòng đi canh con heo của hắn.
Nhìn bộ dáng Phương đại phu si mê tựa điên cuồng như vậy, Lộ Dĩ Khanh trong
lòng càng chột dạ thêm vài phần. Rõ ràng mình không có làm sai cái gì,
vẫn là lôi kéo Thẩm Vọng Thư trốn đi, nhìn dáng vẻ thật sự túng quẫn đến không chịu được.