Lộ Dĩ Khanh rốt cuộc thuyết phục được Thẩm Vọng Thư lên bờ nghỉ ngơi để
phục hồi lại sức khỏe, cái thuốc chống say tàu kia bây giờ đối với Thẩm
Vọng Thư cũng vô dụng rồi, đành cũng chỉ đem đi đổ thôi. Sau khi bỏ
thuốc kia đi về đút cháo cho Thẩm Vọng Thư, nàng ấy quả nhiên ăn được
hơn phân nửa chén, chỉ là cố nén không cho mình nôn ra.
Như thế
cũng khá hơn rất nhiều rồi, ít nhất có thể khiến người ta thấy yên tâm
hơn một chút, mấy ngày trôi qua không chỉ có Thẩm Vọng Thư, Lộ Dĩ Khanh
cũng mệt mỏi không kém.
Buổi tối, Lộ Dĩ Khanh khó có được một hôm đảo khách thành chủ, đem Thẩm Vọng Thư say tàu ôm vào trong lòng ngực
mình. Đi thuyền sóng gió thanh vốn dĩ rất là nhiễu người, nhưng có lẽ là mỏi mệt, hoặc có lẽ là an tâm, hai người này một đêm ngủ đến lại đều
không tồi. Đặc biệt là Thẩm Vọng Thư, khi nàng rúc ở trong lồng ngực Lộ
Dĩ Khanh ngủ, cơ hồ đều đã quên đi chuyện thuyền đã xóc nảy mình như thế nào, chỉ cảm thấy Lộ Dĩ Khanh ôm ấp mềm mại lại an ổn.
Hôm sau
tỉnh lại, Thẩm Vọng Thư tinh thần đã khá hơn không ít, Lộ Dĩ Khanh thấy
rất là cao hứng. Vừa lúc gặp Phương đại phu tự mình tới đưa thuốc, nàng
giáp mặt không cô phụ ý tốt của đối phương quay đầu lại đem một chén
thuốc đắng chát kia uống cạn.
Đút cho Thẩm Vọng Thư một viên quả
mơ, chính mình thuận tay cũng ăn một viên, Lộ Dĩ Khanh cầm chén không
cùng Thẩm Vọng Thư vui đùa: "Vọng Thư nàng nói xem, Phương đại phu nấu
thuốc đắng như vậy, nếu mà đổ xuống nước tụi cá có say sẩm không nhỉ?"
Thẩm Vọng Thư có tinh thần, cũng bồi nàng nói giỡn: "Vậy nàng không chạy đi
tìm lưới đánh cá, chờ cá bay lên vừa lúc có thể hốt rồi."
Lộ Dĩ
Khanh nghe xong liên tục xua tay: "Không được không được, cá ăn đống
thuốc này cũng bị đắng lây luôn rồi, bỏ vào miệng ăn không ngon đâu đa".
Hai người nói giỡn một phen, cũng không đi thông báo cho Phương đại phu
không cần sắc thuốc, trái phải hôm nay các nàng liền sẽ đến bến đò lên
bờ nghỉ ngơi rồi sắp xếp lại. Chờ lên bờ làm sắp xếp xong xuôi, tự nhiên sẽ chuyển biến tốt đẹp Thẩm Vọng Thư nói vậy cũng không cần lại uống
thuốc thêm nữa, tu dưỡng hai ngày đủ rồi.
Ngày này gió lớn, thuyền mượn thế gió nên đến càng nhanh, lúc trưa đã đến bến đò.
Lộ Dĩ Khanh vẫn luôn canh giữ ở bên cửa sổ nhìn, mắt thấy nơi xa cảnh sắc
đã cập gần, người trên bến đò càng ngày càng rõ ràng, liền biết thuyền
lớn lập tức phải nhờ vào bờ. Nàng hưng phấn, lôi kéo Thẩm Vọng Thư sắp
phải rời thuyền: "Đi thôi, nghe nói bến đò này hợp với cái trấn nhỏ, cơm trưa chúng ta cũng có thể rời thuyền đi lên trên trấn ăn. Mấy ngày này
nàng cũng chưa ăn được một bữa đàng hoàng nữa, ta ăn cá cũng ăn đến ngấy rồi, hôm nay chúng ta có thể chỉnh lại khẩu vị."
Hai người phải
rời thuyền dưỡng lại sức, buổi tối tự nhiên cũng là không trở về trên
thuyền, cũng đã mang thêm mấy bộ xiêm y mới lên trên bờ tìm khách điếm
ngủ lại. Kết quả Thẩm Vọng Thư mới vừa nhọc lòng phân phó nha hoàn đi
chuẩn bị, đã bị Lộ Dĩ Khanh kéo lên.
Không bao lâu thuyền liền cập bờ thả neo, trừ bỏ lúc đầu một trận lắc nhẹ, lúc sau đã không
còn bị chiếc thuyền xóc nảy. Nhưng Thẩm Vọng Thư say tàu cơ thể mấy ngày này rốt cuộc vẫn đang suy yếu, thình lình bị Lộ Dĩ Khanh lôi kéo, dưới
chân mềm nhũn suýt nữa té ngã.
Lộ Dĩ Khanh hoảng sợ, xoay người đem người ôm vào cõi lòng, vội la lên: "Nàng sao thế, không có việc gì đi?"
Thẩm Vọng Thư sợ nàng tự trách: "Ta không có việc gì, chính là nhất thời không đứng vững mà thôi."
Nói rồi ở trên cánh tay Lộ Dĩ Khanh đỡ một phen, mượn lực liền đứng thẳng
thân mình. Kết quả giây tiếp theo trời đất quay cuồng, lại là bị người
nọ trực tiếp chặn ngang ôm lên: "Nàng đó, vẫn là ta ôm nàng rời thuyền
đi, vạn nhất nàng mà ngã thì người đau lòng vẫn là ta."
Thẩm Vọng Thư nhấp nhấp môi, yên lặng ôm vòng lấy cần cổ Lộ Dĩ Khanh, không có cự tuyệt. Sau đó nàng đem đầu dựa vào đầu vai Lộ Dĩ Khanh, dùng để khôi
phục trước kia mình say sóng đến trời đất quay cuồng —— Lộ Dĩ Khanh
không nói trước đã ôm nàng, đối với người say sóng mà nói tới hành động
này thì không tính là quá tốt. Lúc này nàng tự mình đi bộ, cũng sợ mình
đầu óc choáng váng lại ngã.
Lộ Dĩ Khanh lại không biết chính mình gặp rắc rối, sung sướng ôm tức phụ đi ra khoang thuyền, sau đó một
đường ôm khỏi thuyền lớn. Có nha hoàn đi theo phía sau hai người rời
thuyền, còn có Với Tiền đi trước một bước khi thuyền mới vừa cập bờ, đi
lên trấn nhỏ hỏi thăm nơi dừng chân.
Chờ khi hai người ra khỏi thuyền, đến được bờ rồi, thì Thẩm Vọng Thư trước đó bị choáng váng cũng đã sớm khá hơn nhiều.
Nàng không thích ở trước nơi công cộng cùng người thân mật, vì thế ở trên
đầu vai Lộ Dĩ Khanh khẽ lay hai lần: "Nàng để ta xuống đi."
Lộ Dĩ Khanh tựa hồ có chút không muốn buông, nhưng vẫn còn biết nghe lời đem
người thả xuống, còn cẩn thận duỗi tay đỡ. Kết quả khi Thẩm Vọng Thư
đứng lên cảm giác trời đất lung lay, có chút khó hiểu nói: "Ta như thế
nào vẫn còn cảm giác đó vậy, rõ ràng đã rời khỏi thuyền lâu rồi cơ mà?!"
Nghe được lời này, Lộ Dĩ Khanh không nhịn được cười, cuối cùng lại tán đồng
với người mà gật gật đầu: "Nói không sai, mới vừa rồi ta cũng có cảm
giác này. Bất quá nàng hãy chịu khó một tí, đi vài bước rồi cũng sẽ
quen."
Thẩm Vọng Thư nghe lời rồi đi vài bước, rốt cuộc dần dần khá hơn, nặng nề thở ra một hơi như trút được tảng đá đè nén.
Lộ Dĩ Khanh các nàng cùng lúc dừng lại nghỉ ngơi chính là một trấn nhỏ tên Kim Quan, cuộc sống bên trong trấn nhỏ khá phồn hoa, tại nơi này thương khách thường xuyên lui tới trong trấn khách điếm tửu lầu cũng là mọi
thứ không thiếu. Với Tiền đã nhanh chóng tìm được chỗ khách điếm tốt
nhất, bao tất cả phòng, đem nơi tốt nhất cho hai người nghỉ ngơi.
Dùng xong ngọ thiện sau đó nghỉ ngơi nửa ngày, thời điểm buổi tối Thẩm Vọng
Thư đã khôi phục tinh thần, cũng đã không còn cảm giác say sóng nữa.
"Ta đã khỏe rồi đó, hiện giờ cũng không cảm thấy choáng váng đầu óc nữa,
chúng ta ngày mai là có thể tiếp tục khởi hành." Thẩm Vọng Thư ngủ nửa
ngày có chút mơ hồ, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, nhưng nói chuyện
ngược lại cũng là rõ ràng rành mạch.
Lộ Dĩ Khanh nghe xong lại
không vui, liền nói: "Nàng cứ gấp gáp gì đấy? Ta đều đã bảo chúng ta
chuyến này không vội, đi sớm nói không chừng còn có thể gặp chiến sự, đi chậm một chút cũng không trì hoãn gì đâu." Nói xong nựng lấy gương mặt
Thẩm Vọng Thư, lại đau lòng nói: "Vọng Thư nàng đã nhiều ngày chưa soi
gương đấy, nhìn xem là có thể thấy, nàng đã ốm đi rất nhiều, có biết
không? Cằm đều nhọn đi trông thấy, nàng không đau lòng cho chính mình,
nhưng ta thì có."
Thẩm Vọng Thư chớp chớp mắt đã tan đi chút buồn ngủ cuối cùng, khi ngước mắt nhìn qua, đã thấy Lộ Dĩ Khanh đôi má phồng to. Nàng cảm thấy có chút buồn cười, vì thế thuận tay dùng ngón tay
chọc chọc: "Nào có ghê gớm như vậy, ta cũng chỉ là vài ngày không ăn
uống mà thôi."
Lộ Dĩ Khanh không tranh luận với nàng,
cũng không cùng nàng biện bạch, một mực chắc chắn muốn nghỉ ngơi thật
tốt hai ngày lại lên đường.
Thẩm Vọng Thư tranh bất quá cũng từ
bỏ, lại cùng Lộ Dĩ Khanh ngọt ngào trong chốc lát, lúc này mới đứng dậy
cùng đi dùng bữa tối.
Đi bôn ba bên ngoài, thức ăn không có như
lúc ở trong nhà được tinh tế như thế, nhưng còn tại nơi đây khoảng cách
cùng Trường An cũng có ngàn dặm xa, một ít thức ăn như ở trong thành
Trường An không có. Hai người đều ăn thứ mới mẻ, nếm nếu như hợp khẩu vị sẽ gọi Với Tiền mua nhiều thêm vài phần đem về trên thuyền —— chuyến lộ trình này không chỉ có mấy người, trừ bỏ Phương đại phu, Lộ gia cũng
còn có mấy quản sự đi theo nàng cùng đi Tây Bắc gây dựng sự nghiệp.
Lộ Dĩ Khanh đưa chính là điểm tâm, Phương đại phu trở về đem cho các nàng
một bao thuốc, xem đến Lộ Dĩ Khanh dở khóc dở cười, cũng không như thế
nào để ý tới. Sau đó thừa dịp Thẩm Vọng Thư khó có được hôm lấy lại tinh thần, hai người sau khi ăn xong đơn giản đi dạo trong trấn.
Một tòa trấn nhỏ, tự nhiên không thể so được với Trường An phồn hoa, nhưng chim sẻ tuy nhỏ nhưng vẫn đầy đủ lông cánh.
Lộ Dĩ Khanh cùng Thẩm Vọng Thư tay trong tay, dẫm lên ánh hoàng hôn tại
trấn nhỏ trên đường đi qua đây. Nhìn thấy cảnh tượng dòng người vội vội
vàng vàng bước chân tìm về nhà, có người sau khi ăn xong ra đây tản bộ,
cũng có người còn ở lại tiểu quán muốn bán được một bức cuối cùng......
Một trấn nhỏ căng tràn sức sống không như ở Trường An kia rất nhiều quy
củ, nơi này không có cấm đi lại ban đêm, cũng không địa vị con người gay gắt như ở kinh đô kia, lúc chạng vạng còn có hài đồng ở trên phố đùa
giỡn, trông rất náo nhiệt.
Đối với địa phương nhỏ này, Lộ Dĩ
Khanh thích ứng thật sự nhanh, nhìn những người tại sạp bán hàng rong
không muốn rời đi, còn có tâm tình ngắm nhìn mọi sạp. Đáng tiếc không có gì thứ tốt, đã quen nhìn đồ tốt Lộ Dĩ Khanh chung quy chỉ là nhìn xem
mà thôi.
Thẩm Vọng Thư không quấy rầy nàng xem náo nhiệt, trên
thực tế trước mắt này hết thảy đối với Trường An nơi nàng từng sống mà
nói tới, cũng rất có hứng thú khắp nơi nhìn xem. Sau đó hai người cùng
rảo bước, Lộ Dĩ Khanh bỗng nhiên liền dừng ở ven đường, Thẩm Vọng Thư
không chú ý tới nàng trên mặt như suy tư gì, theo nàng ánh mắt nhìn lên, lại thấy ven đường một cái lão phụ nhân cạnh cái giỏ tre, trong rổ
chính là bốn năm con thỏ trắng.
Mới vừa trăng tròn thỏ trắng bất
quá chỉ to bằng bàn tay người trưởng thành, cả người lông xù xù rất là
đáng yêu, nữ hài tử có thể nhìn qua đều khá thích đi?
Thẩm Vọng
Thư nghĩ như thế, trong mắt không ngăn được hiện lên vài phần ý cười,
rồi sau đó thấp giọng hỏi Lộ Dĩ Khanh nói: "A Khanh thích cái này hả?"
Lộ Dĩ Khanh đang thất thần, nghe hỏi đầu tiên là "A" một tiếng, sau đó mới phản ứng lại lắc đầu. Nàng không biết nghĩ tới cái gì, hỏi lại Thẩm
Vọng Thư nói: "Vọng Thư thích những vật nhỏ như này sao?"
Thẩm
Vọng Thư thấy nàng lắc đầu phủ nhận không giống làm bộ, trong lòng có
vài phần kỳ quái, nghe hỏi liền trả lời: "Không thích."
Lộ Dĩ
Khanh cũng không truy vấn nguyên nhân, nghe được nàng nói không thích
khi dường như còn nhẹ nhàng thở ra, nhẹ giọng nỉ non câu: "Không thích
thì tốt rồi."
Thẩm Vọng Thư nghe thấy được, không biết nàng lời
này là mang hàm ý gì, nhưng ngay sau đó lại thấy Lộ Dĩ Khanh khom lưng
hỏi lão phụ nhân kia nói: Bà ơi, thỏ con này người bán thế nào?"
Lão phụ nhân giữ rổ tre kia tự nhiên là muốn bán, nghe được có người dò hỏi, tự nhiên vui tươi hớn hở đưa ra mức giá.
Lộ Dĩ Khanh không trả giá thanh toán tiền ngay, đem toàn bộ thỏ con đều
mua hết, lão phụ nhân liền sảng khoái đưa thỏ con cho nàng.
Xách
theo rổ sờ sờ thỏ con bên trong, lông thỏ mềm mại vuốt kỳ thật thực
thoải mái. Mấy con thỏ nhát gan, bị Lộ Dĩ Khanh sờ một cái đã sợ hãi co
rúm thành một đoàn, co ro một đám banh lông. Khá vậy nhưng lại có một
con gan lớn, bị Lộ Dĩ Khanh sờ qua lúc sau ngược lại dò xét tiến lên,
cái mũi nhỏ run run ở trên tay nàng nhẹ ngửi, tựa như phải nhớ hương vị
của nàng...... Đáng yêu đến mức khiến cho nàng không đành lòng hạ độc
thủ.
Bất quá này một rổ thỏ con rốt cuộc còn nhỏ, vì thế
Lộ Dĩ Khanh lại hỏi lão phụ nhân nói: "Không biết bà trong nhà còn có
nuôi thỏ mẹ hoặc thỏ trưởng thành không? Nếu là có, ta muốn mua, ngài
nhưng chịu bán không?"
Lão phụ nhân là không muốn bán, bà chỉ
trông cậy vào thỏ mẹ sinh thỏ con bán đàn nhóc con, bất quá Lộ Dĩ Khanh
chịu chi tiền liền lại phải lựa lời nói cách khác.
Thẩm Vọng Thư
liền trơ mắt nhìn nàng ra tới một chuyến mua rất nhiều con thỏ đem về,
hơn nữa vừa quay đầu lại sai cho người đem hết đưa đi lên trên thuyền
cho Phương đại phu, lén lút còn cùng người hầu kia thì thầm vài câu.
Người hầu sau nghe xong vẻ mặt cổ quái, nhìn Lộ Dĩ Khanh một lát, lúc này mới xách giỏ tre mà đi.
Thẩm Vọng Thư không nghe thấy Lộ Dĩ Khanh phân phó, nhìn giỏ tre đựng thỏ bị xách đi, nghi hoặc nói: "Phương đại phu thích con thỏ sao?"
Lộ
Dĩ Khanh nghe vậy cười đến kỳ quái: "Ta không biết Phương đại phu có
thích nuôi thỏ hay không, bất quá ta nhớ rõ hắn rất thích ăn."
Thích ăn cũng không có loại này nguyên liệu đi, chẳng lẽ không nên là làm thành món rồi mới đem cho người ta sao?
Thẩm Vọng Thư có chút không rõ cách làm của Lộ Dĩ Khanh, bất quá cũng không
đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, trước mắt thì trong lòng đã thêm một cục
bông trắng mềm mại. Là Lộ Dĩ Khanh ôm thỏ con kia khi nãy ngưở ngửi tay
nàng đưa tới cho Thẩm Vọng Thư ôm, hỏi nàng: "Nhóc này rất đáng yêu,
chúng ta muốn giữ lại hay không?".