Từ Tướng Quốc Tự trở về dọc theo đường đi, Lộ Dĩ Khanh đều là bộ dạng ủ
rủ, dựa vào vách thùng xe cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thẩm Vọng Thư quan sát nàng một trận, rốt cuộc chủ động tiến lên nắm lấy tay nàng, mềm mại nói: "A Khanh chính là vì ta mới vừa rồi bỏ mặc nàng nên
mới dỗi sao? Nàng đừng để ý, ta cùng với A Ninh chỉ là bạn tốt, 5 năm
trước cô ấy gả chồng thì đã tùy theo nhà chồng rời đi Trường An, chúng
ta đã lâu không thấy lúc này mới nói chuyện hơi lâu một chút thôi. Hơn
nữa hôm nay từ biệt, nàng và ta rời đi Trường An, lại muốn gặp lại cô ấy cũng không biết là bao lâu."
Lộ Dĩ Khanh ghen rồi, ngược lại
cũng nhìn ra được Tưởng thiếu phu nhân kia cũng không phải là người xấu, cô ấy đối với Thẩm Vọng Thư cũng là một tấm lòng lúc ban đầu. Nhưng
trên đời này có người có thể thiệt tình đối đãi, nhưng càng nhiều kẻ vẫn là nâng trên đạp dưới, Thẩm gia là bọn người như thế, Tưởng gia nhũ mẫu kia cũng giống nhau.
Lúc này Lộ Dĩ Khanh trong lòng đã không
phải ghen tị, nàng trong lòng khó chịu đều là vì thay Thẩm Vọng Thư cảm
thấy không đáng giá, hoặc là càng trắng ra nói là vì bản thân mình vô
năng cảm thấy hổ thẹn —— từ Tương Vương không chỗ nào cố kỵ xuống tay,
lại cho tới hiện thực bây giờ mỗi người khinh thường mình, nàng lần đầu
như thế khắc sâu ý thức được, sống ở thời đại này không phải có tiền thì liền có thể.
Mà Thẩm Vọng Thư hiển nhiên không ý thức được nàng
đã bị kích thích đến tàn nhẫn, thấy nàng lung tung sau đó gật đầu như cũ buồn bã ỉu xìu, còn chỉ nghĩ rằng nàng ấy trong lòng vẫn như cũ chú ý.
Lại bởi vì chuyện Lộ Dĩ Khanh vẫn luôn mất trí nhớ, Thẩm Vọng Thư trong
thâm tâm còn đem nàng coi như cô gái năm ấy mười lăm tuổi ngây ngô mới
vừa thành thân, vì thế suy nghĩ, đơn giản hiểu rõ đi lên, nhẹ nhàng một
nụ hôn dừng ở gương mặt Lộ Dĩ Khanh: "A Khanh, không tức giận nữa được
không?"
Nụ hôn mềm mại như bông dừng ở trên má, làm lòng người
đều đi mềm nhũn theo, cũng xác thật là làm Lộ Dĩ Khanh trong lòng tràn
đầy hạ xuống giờ lại nhanh chóng đánh lên tinh thần. Nàng duỗi tay trực
tiếp ôm lấy Thẩm Vọng Thư, bỗng nhiên ngữ khí chắc chắn nói: "Ta cùng
Vọng Thư an ổn như vậy, cũng đáng đến vô cùng rồi."
Thẩm Vọng Thư bị nàng một câu không đầu không đuôi nói đến làm cho sửng sốt, chợt
thản nhiên cười nói: "A Khanh chính là tốt nhất."
Lộ Dĩ Khanh bị
nàng nói được trong lòng càng thêm lửa nóng, trong lòng thương tiếc cùng áy náy giao nhau, dần dần đem đáy lòng về điểm an nhàn này diệt trừ hầu như không còn —— ở góc độ Thẩm Vọng Thư nhìn không thấy, nàng trong mắt toàn là kiên định cùng quyết tuyệt.
***************************************
Vó ngựa đạp tung trời, lại mất hơn một canh giờ đem hai người lại trở về Trường An, mang về Lộ gia.
Lộ Dĩ Khanh về đến nhà cũng không trở lại Đông viện, trực tiếp nắm tay
Thẩm Vọng Thư đi đến chủ viện. Sau đó nàng tìm được Lộ gia chủ mới vừa
rảnh rỗi xong, một hơi liền đem chuyện hôm nay gặp Minh Ngộ Đại Sư kia
nói cho Lộ gia chủ nghe, cuối cùng tranh gia chủ nói: "Minh Ngộ Đại Sư
nói rằng, ta cơ duyên ở Tây Bắc, cho nên Tây Bắc chuyến này ta tất nhiên là phải đi, cha chớ có lại cùng con tranh giành nữa."
Lộ gia chủ nghe xong tiêu hóa một trận, lại quay đầu nhìn Thẩm Vọng Thư, thấy nàng gật đầu mới vừa rồi chịu tin. Nhưng tuy là như thế, hắn cũng không có
một ngụm đáp ứng, vuốt râu trầm ngâm bộ dáng không cho ý kiến.
Lộ Dĩ Khanh hôm nay cũng là khó được có kiên nhẫn, ánh mắt sáng quắc bộ
dáng phảng phất Lộ gia chủ không đáp ứng, nàng dường như sẽ không đi.
Thẩm Vọng Thư cùng đợi trong chốc lát, liền cảm thấy Lộ gia chủ suy xét vẫn
là cần thời gian, các nàng thân là vãn bối không thể bức bách. Vì thế
nàng kéo kéo ống tay áo Lộ Dĩ Khanh, nhỏ giọng cùng nàng nói: "A Khanh,
chúng ta đi về trước đi, lúc này cha còn cần cân nhắc."
Lộ Dĩ
Khanh ngày thường đối nàng nói gì nghe nấy, cha nói không nghe, cũng
phải nghe tức phụ nói. Nhưng hôm nay nàng lại là khó có được quật cường
một hôm, nghe vậy suy nghĩ lại là đối với Thẩm Vọng Thư nói: "Vọng Thư,
hôm nay ra cửa chạy một chuyến này nàng cũng đã mệt mỏi rồi, hãy cứ về
phòng trước nghỉ ngơi đi. Ta ở chỗ này chờ, cha khi nào đáp ứng, ta liền khi đó sẽ trở về."
Thẩm Vọng Thư thấy nàng quật cường, còn muốn
nói thêm cái gì nữa, kết quả Lộ Dĩ Khanh đứng lên liền đẩy nàng ra về
hướng ngoài cửa.
Đều nói Lộ Dĩ Khanh sủng thê tử, luôn là đối với nàng nói gì thì nghe nấy, mà khi hai người vị trí đổi, Thẩm Vọng Thư
làm sao từng có thể cự tuyệt được Lộ Dĩ Khanh? Nàng bị Lộ Dĩ Khanh đẩy
ra cửa phòng sau đó vận dụng ngôn từ khuyên vài câu, cuối cùng cũng chỉ
có thể bất đắc dĩ một mình đi về Đông viện.
Thẩm Vọng Thư vừa đi, Lộ Dĩ Khanh liền đi trở về phòng lại. Nàng ngồi ở đối diện với Lộ gia
chủ, sống lưng đĩnh đến thẳng tắp, khó có được lộ ra tư thái cùng ngày
xưa tản mạn hoàn toàn bất đồng, đi thẳng vào vấn đề cùng Lộ gia chủ nói: "Cha còn đang băn khoăn cái gì, không ngại thì cứ trực tiếp nói với
con. Người và ta cha con công bằng nói chuyện, tổng có thể tìm được một
kết quả hai bên đều vừa lòng."
Lộ gia chủ nghe vậy nhìn về phía
nàng, đối với Lộ Dĩ Khanh bỗng nhiên lộ ra mũi nhọn có chút kinh ngạc —— chính ông một tay nuôi con gái chính mình biết rõ nhất, nếu là lúc
trước mất trí nhớ có vài phần kiên quyết tiến thủ, như vậy sau khi mất
trí nhớ lúc sau liền chỉ có thể dùng từ vừa lòng với hiện trạng để hình
dung.
Thời gian ba năm, Lộ Dĩ Khanh lặp đi lặp lại mất trí nhớ,
cũng lặp lại dây dưa với nhi nữ tình trường. Cho đến ngày nay Lộ gia chủ cơ hồ đều phải đã quên mình đã từng bồi dưỡng người thừa kế đến tột
cùng là dáng vẻ gì, thẳng đến lúc này gặp lại một Lộ Dĩ Khanh mặt mày
toát ra mũi nhọn, ông cũng không biết là vui sướng đến bao nhiêu, hay là phức tạp bao nhiêu, bật thốt lên hỏi: "Hôm nay các con ra ngoài, rốt
cuộc đã xảy ra cái gì?"
Lộ Dĩ Khanh không nghĩ tới Lộ gia chủ
liếc mắt một cái đã nhìn thấu chuyện này rất nhiều, cũng có trong nháy
mắt hoảng hốt. Nhưng nàng cũng không nguyện ý nhiều lời, liền chỉ rũ mắt nói: "Gặp được một ít người, gặp được một ít việc, bỗng nhiên chỉ cảm
thấy chính con mà cứ như vậy đi xuống thì sẽ không được."
Lộ gia
chủ còn tưởng rằng hai người ra ngoài lại gặp nạn, ánh mắt khẩn trương ở trên người Lộ Dĩ Khanh qua lại quét một vòng nhỏ, cũng may trừ bỏ ra
ngoài một chuyến nhiễm chút phong trần, trên người Lộ Dĩ Khanh cũng
không có cái gì không ổn. Ông thoáng nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc vì con
gái mà trở nên cao hứng lên, thậm chí cười nói: "Vậy xem ra, con hôm nay gặp chuyện hẳn là cũng không phải chuyện xấu."
Không phải chuyện xấu sao? Lộ Dĩ Khanh suy nghĩ, thế nhưng cảm thấy có lý.
Hai cha con đầu tiên là nói chuyện một phen tâm sự, rồi sau đó mới nhắc tới chính sự, Lộ gia chủ rốt cuộc nói ra lo lắng của chính mình: "Tây Bắc
không thể so sánh với Trường An, hiện giờ chiến loạn cũng không đề cập
tới đi, bên kia khí hậu cũng cùng Trường An rất là bất đồng. Bên kia
hàng năm gió cát, thiếu nước khô hạn, người xứ khác đi qua rất nhiều
người không khoẻ nổi. Khí hậu tốt một chút không phục thì quá lắm chỉ
uống chút chén thuốc, kém một chút thì trực tiếp vứt bỏ mạng nhỏ cũng
không phải không có."
Lộ gia chủ nói lên mấy lời nói thấm thía:
"A Khanh, con nên biết, ta đời này cũng chỉ con một đứa con gái này. Ta
tình nguyện chính mình đi Tây Bắc, hoặc là chúng ta tìm một cái biện
pháp thoả đáng khác, cũng không muốn con đến đó mạo hiểm."
Lộ Dĩ
Khanh nghiêm túc nghe ông nói xong, lúc này mới nói: "Khí hậu không tốt, con có thể mang theo đại phu cùng đi. Hoàn cảnh không tốt, con cũng có
thể nhẫn nại thích ứng. Con nghĩ cha lúc trước gầy dựng gia nghiệp như
thế, ăn qua đau khổ cũng sẽ là không ít. Đó là Tây Bắc nơi noi gió cát,
ngài quen thuộc như thế, nghĩ đến cũng đã từng cũng không thiếu đi đến
đó đã rất nhiều. Ngài đều có thể nhẫn nại những việc này, ta lại vì cái
gì mà sẽ không được đâu?"
Lộ gia chủ nghe vậy không chút suy nghĩ liền nói: "Nhưng con là con gái, ta không muốn con đi chịu khổ, ta gây
dựng gia nghiệp như thế chẳng lẽ chính là vì để con gái của ta lại đi ăn qua đau khổ của ta ngày đó nữa sao? A Khanh, con nghe cha nói, nếu tính là đi tìm cơ duyên, cũng không cần ở lâu nơi Tây Bắc."
Lộ Dĩ Khanh nghe đến đó lại là nhíu mày, làm như bất mãn nói: "Thì ra cha là xem nhẹ con gái."
Lộ gia chủ nhất thời nói lỡ có chút ảo não, vội xua tay nói: "Không thể
nào, ta chỉ là không muốn con chịu khổ mà thôi." Nói xong câu này còn sợ Lộ Dĩ Khanh nắm không buông, vì thế lại bổ sung thêm một câu: "Còn có A Khanh, con có nghĩ tới hay không, con là không sợ đi Tây Bắc chịu khổ,
vậy còn Vọng Thư đâu? Người ta tiểu thư quan gia đang êm đẹp lại chịu gả thấp cho con, con không chỉ có không thể cho người ta được sinh hoạt an nhàn, còn muốn mang nó đi Tây Bắc chịu khổ?!"
Lời này như lưỡi
dao sắc bén, thật mạnh cắm ở trong lòng Lộ Dĩ Khanh, làm nàng nhất thời
không lời nào để nói —— không trải qua lúc trước cùng nhau, mình là có
lòng muốn mang theo Thẩm Vọng Thư cùng đi Tây Bắc, nàng cảm thấy nếu hai người là phu thê, như vậy vô luận vinh nhục đều sẽ nên không rời không
bỏ. Nhưng việc làm hôm nay làm mình hiểu rằng, mình đã để Thẩm Vọng Thư
thua thiệt rất nhiều, lúc này lại muốn mang nàng ấy đi Tây Bắc chịu khổ, nàng rồi lại luyến tiếc.
Cũng đã sau một lúc lâu, Lộ Dĩ Khanh
cắn răng nghẹn ra một câu: "Thế, con đây liền chính mình đi Tây Bắc,
nàng ấy ở Giang Nam chờ con."
Nàng nói như vậy, nhưng rõ ràng
chính là luyến tiếc, Lộ gia chủ xem đến chỉ biết lắc đầu. Phe phẩy phe
phẩy ông lại cười: "Con ha, lời này con cứ cầm đi cùng Vọng Thư nói, con xem người ta phản ứng ra sao đi?"
Lộ Dĩ Khanh nghe ông nói như
vậy, không hiểu sao liền chột dạ một chút, lại vẫn là mạnh miệng nói:
"Này, đây là chuyện của con cùng Vọng Thư, con sẽ tự cùng nàng thương
lượng, cũng không nhọc cha lo lắng." Nói xong đơn giản lười đến đi phản
bác Lộ gia chủ lo lắng trước đó, trực tiếp cắn răng định nói: "Tây Bắc
hành trình, nên là con đi, thì chính là con đi. Ta sẽ chiếu cố tốt bản
thân, cha không cần quá mức lo lắng."
Lộ gia chủ thấy được nàng
trong mắt kiên định, bỗng nhiên nghĩ đến con gái mình cũng đủ mười tám,
cũng đã không còn là đứa bé. Ông nhìn không nỡ được con gái chịu khổ
chịu tội, cũng không muốn thấy con gái tầm thường vô vi, chung quy vẫn
là trầm mặc xuống.
Cha con hai người giằng co một lát, Lộ gia chủ trước hết thỏa hiệp: "Nói đi, con còn nghĩ muốn cái gì?"
Lộ Dĩ Khanh mắt sáng rực lên, không chút khách khí: "Con muốn thủ hạ một
nửa nhân thủ của cha, còn muốn trong tay ngài có thể lấy ra một nửa hiện bạc. Sau này những người này ở nơi nào, làm cái gì, đều cùng cửa hàng
Lộ gia không liên quan."
Lộ gia chủ nghe vậy cười, ở trên đầu con gái vỗ nhẹ một chút: "Con thật đúng là công phu sư tử ngoạm."
***************************************
Khi Lộ Dĩ Khanh trở lại Đông viện, sắc trời đã không còn sớm, nàng mới từ
chủ viện trở về, bữa tối tự nhiên cũng không cần lại đi ăn.
Thẩm
Vọng Thư thấy nàng muộn như vậy mới trở về, khi ra đón không khỏi hỏi
một câu: "Muộn như vậy mới trở về, nàng thật sự là cùng phụ thân liều
mạng đi?" Hỏi xong lại chớp chớp mắt: "Kia không biết A Khanh là thắng,
hay là thua đấy?"
Lộ Dĩ Khanh từ Lộ gia chủ trong tay muốn người, cũng muốn cả tiền luôn, cha con hai người thuận tiện còn đem nhân thủ
tính toán —— kỳ thật tâm phúc người cũng liền những cái đó, còn lại nhân thủ cũng là xấp xỉ, đều không cần chọn lựa kỹ càng. Trước một đám đã
hướng đến Kim Lăng đi, người đã ở nửa đoạn đường, kêu trở về khó tránh
khỏi phiền toái. Vì thế hiện giờ còn lưu tại Trường An thành những người đó, liền đều bị Lộ gia chủ đem cho Lộ Dĩ Khanh điều khiển.
Lúc
này Lộ Dĩ Khanh rốt cuộc lộ ra bước đầu tiên của chính mình, đúng là
thỏa thuê đắc ý, nghe được Thẩm Vọng Thư hỏi chuyện liền hơi hiển đắc ý
nâng cằm lên, đáp: "Tự nhiên là ta thắng. Cha đã hứa để ta tiến đến Tây
Bắc, chính ông sẽ đi Kim Lăng tu dưỡng."
Cái đáp án này không
tính ngoài ý muốn, Thẩm Vọng Thư thấy nàng khôi phục bộ dáng lẫn thần
khí cũng không khỏi cười: "Vậy khá tốt. Cũng đã nhiều ngày rảnh rỗi,
nàng và ta đều sẽ có nhiều thời gian ngắm nhìn Tây Bắc, lại hướng qua
cha thỉnh giáo nhiều một chút, cũng phải thật sớm chuẩn bị."
Lộ
Dĩ Khanh nghe nàng nói được nghiêm túc, tròng mắt lại bắt đầu loạn
chuyển, lời nói đến bên miệng vài lần lại như cũ không có thể nói ra.
Thẩm Vọng Thư phát hiện có điểm kỳ lạ, không khỏi hỏi: "A Khanh, nàng làm sao vậy, chính là có chuyện muốn nói?"
Lộ Dĩ Khanh nghĩ Lộ gia chủ trước đó đã nói, trong lòng cũng là mâu thuẫn
thật mạnh, cuối cùng căng da đầu hỏi ra miệng: "Nàng, Tây Bắc là nơi
hoang vắng, gió cát khô hạn...... Vọng Thư nàng thật sự muốn theo ta đi
Tây Bắc sao?"
Thẩm Vọng Thư nghe vậy, biểu tình lập tức liền lạnh xuống dưới: "Nói như vậy, nàng là muốn ném ta xuống, chỉ một người đi?!"