Xe vững vàng chạy trên đường, Lục Thận Hành vắt
chân ngồi ở ghế sau, khép mi chợp mắt. Nguyên chủ đã gặp qua người chị
cùng cha khác mẹ của Chu Nhuế vài lần, Chu Nhiếp Nhiếp, có hảo cảm với
nhau, nhưng Chu Nhuế thì chưa gặp bao giờ.
Cốt truyện chỉ vừa mới bắt đầu, hắn đã đến đây, cũng chẳng còn chuyện cổ tích cô bé lọ lem ở đâu ra nữa.
Bánh xe cọ xát với mặt đường bằng tốc độ cực nhanh, màng nhĩ bị tiếng chói
tai kéo đau. Lục Thận Hành nhíu nhíu mày, đột nhiên nhướng mắt. Lúc hạ
cửa xe xuống, đã thấy phía trước có một cô gái cột tóc đuôi ngựa từ trên xe bước ra.
Cô gái đó chính là nữ chính Chu Nhuế, một cuộc gặp gỡ định mệnh.
Chu Nhuế giống như đại đa số nữ chính trong các tiểu thuyết khác, xinh đẹp, hấp dẫn, không quá mức chói mắt, kiên cường, lạc quan, thiện lương, cô
có chút đầu óc cũng không tự cho mình là đúng, đối nhân xử thế hòa ái
thân thiện, hành động tương đối cảm tính.
Da dẻ nhất định phải mỏng manh mịn màng, đương nhiên không thể thiếu chính là gặp phải nhiều xui rủi.
Cô là con gái ngoài giá thú của Chu gia, trước mắt sống bằng nghề lái
taxi, nuôi người cha nghiện rượu nghiện bài bạc và một đứa em trai ốm
yếu.
Suy nghĩ của Lục Thận Hành trở về hiện thực, Chu Nhuế vẫn
còn hoảng loạng đứng lải nhải tại chỗ, cô nhíu chặt mày, khuôn mặt sạch
sẽ không dính chút phấn son.
"Thiếu gia, tôi xuống nhìn xem." Tài xế phía trước nói.
"Không cần." Lục Thận Hành phất tay, "Đi thôi."
Chu Nhuế vốn cho rằng mình đã xong đời lúc này đứng ngây ngẩn, cô xoa mặt,
trước kia cô sẽ khịt mũi coi thường kẻ có tiền thì ghê gớm lắm à, hiện
tại lại thấy mấy người có tiền đúng là bên trong có ghê gớm.
"Vừa rồi tui đụng phải một chiếc Mercedes-Benz, bà đoán thử coi? Đối phương
không nói một chữ nào đã lái xe đi, bà tính không chuẩn gì hết, tôi gặp
phải may mắn lớn gì không biết..." Chu Nhuế ngồi trở lại vào xe, vội
vàng buôn dưa lê với chị em tốt của mình.
Từ nhỏ đến lớn, thành
tích của Thi Trường Nhạc luôn rất ưu tú, là thiên tài trong mắt thầy cô
bạn học. Thi Trường An thì lại tầm tầm, trước sau chỉ duy trì ở vị trí
không tốt cũng không xấu, giống như tâm tư không đặt ở chuyện học tập.
"Trường An! Trường An! Lần này đứng đầu khối lại là em trai Trường Nhạc của ông đó."
"Nè, Trường An cũng không tệ đâu, viết văn ảnh đạt điểm cao nhất đấy."
Thi Trường An nhìn em trai, nhìn từng cử chỉ lời nói của cậu đều tràn ra vẻ kiêu ngạo, dưới ánh mắt sùng bái của mọi người mà trở nên chói lọi.
Hoàng Quát ngồi cùng bàn nghiến răng, "Trường An, ông có biết ông kém hơn em
trai bao nhiêu không? Nếu tôi mà là ông thì đã xấu hổ lo thắt lưng buộc
bụng đuổi kịp nó rồi!"
"Chờ ông hạ được nó rồi, tôi tha hồ mà khoe khoang với người ta."
Thi Trường An chống cằm, "Tôi ngốc lắm."
"Ông đừng có mà nghĩ lùi." Hoàng Quát đảo mắt nhìn trần nhà, ánh mắt xem thường, "Tôi thấy ông lười thì có."
Khóe miệng Thi Trường An khẽ run rẩy.
"Anh, em đói rồi." Thi Trường Nhạc bò lên bàn, cười hắc hắc.
Thi Trường An lấy một thanh chocolate trong túi ra đưa cho cậu.
"Anh, anh tốt với em quá đi." Thi Trường Nhạc bóc thanh chocolate bỏ vào miệng, dùng đầu lưỡi cuốn lấy, giọng nói mơ hồ.
Hoàng Quát ở một bên nhìn Thi Trường An rồi lại nhìn Thi Trường Nhạc, tuy
rằng hai người lớn lên giống nhau, nhưng cảm giác lại khác hoàn toàn,
cậu ta sẽ không nhận lầm người.
"Trường Nhạc, ông lại lấy hạng nhất kìa, trâu bò thật."
Thi Trường Nhạc le lưỡi, "Anh tôi nhường tôi thôi đó." Cậu cười với Thi
Trường An, "Anh, anh vĩnh viễn nhường cho em có được không?"
"Đừng cọ nữa, dơ quá." Thi Trường An kéo khóa đồng phục học sinh của mình lên.
Hoàng Quát nghĩ thầm, đó là do Thi Trường An không quan tâm, tới ngày nào đó nó để tâm cái gì rồi, sẽ không nhường cho mày đâu.