Lục Thận Hành nghiêng người
ngồi trên lan can, lưng dựa vào cột, vạt áo đỏ thẫm hơn mở ra, mang vẻ
độc hữu phong hoa chỉ độ tuổi này mới có.
Khóe mắt hắn hạ xuống,
tầm mắt dừng ở túp lều căng phồng bên dưới. Tạm thời hắn không muốn truy cứu xem bị sức kiềm chế của thân thể này quấy phá, hay vốn là ở trong
tâm hắn luôn cháy một đốm lửa.
Lửa nóng rất nhanh mà lan rộng, tràn đầy mãnh liệt.
Lục Thận Hành quay đầu, cả hắn lẫn người đang ở sau cánh cửa khép nửa kia đều cần một hồi tùy ý phóng thích.
Nhưng là...
Ngón trái cùng ngón trỏ của Lục Thần Hành chạm nhau làm thành một vòng tròn, khóe miệng lộ ra một độ cong, ngoài cười nhưng trong không cười. Vừa
rồi không thấy, phỏng chừng không lớn được như vậy.
"Ting, Lục
tiên sinh, bổn công ty trước đó không lâu nghiên đã cứu chế tạo ra một
khoản sản phẩm mới, hạo hoa, gói dùng thử đã bắt đầu được đưa ra."
Trong đầu lướt qua một chuỗi lí do khoái khác lời mời gọi của các nhân viên
chào hàng. Lục Thận Hành không có gì hứng thú, "Dùng để làm gì?"
"Ting, chuyên trị mọi loại khô ráo, chật chội, đủ loại bệnh trạng."
Khơi thông đường ống? Ánh mắt Lục Thận Hành sáng lên, lập tức liền nhảy từ
trên lan can xuống, buồn ngủ lại có người đưa gối đầu, hắn đúng là khổ
tận cam lai.
"Ting, mỗi người dùng đều được một gói vật phẩm miễn phí, cứ mỗi đơn đặt hàng hạo hoa đều sẽ được tặng kèm cúc hoa linh." Hệ thống tiếp tục nói, "Lục tiên sinh xin hãy nhớ để lại đánh giá khen
ngợi năm sao."
Lục Thận Hành híp híp mắt, gói vật phẩm này nghe cũng không tệ.
Cánh cửa trạm trổ mở rồi lại đóng, màn giường long phượng mạnh mẽ lay động, trên giường phát ra tiếng vang nhỏ.
Thẩm Thành vẫn như cũ một tư thế, y thấy thiếu niên không rời đi, gợn sóng trong đáy mắt liền được áp xuống.
"Sờ ta đi." Lục Thận Hành dúi tay Thẩm Thành phủ lên túp lều, cầm lấy xoa nắn, túp lều không nhỏ đi ngược lại còn lớn hơn nữa.
Lòng bàn tay nóng hầm hập, mí mắt Thẩm Thành khẽ nâng, không chút hoang mang mà hoạt động ngón tay.
Lục Thận Hành chống khuỷu tay, bờ môi nóng hổi lên tai và thái dương Thẩm
Thành, dọc theo đường nét xinh đẹp chuyển qua gáy y, không nhẹ không
nặng gặm cắn.
Trên thái dương đã chảy ra tầng mồ hôi mỏng, nhịp
thở của Thẩm Thành bất ổn, y là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng rốt cuộc vẫn là người thường, sẽ tình có dục.
Phá phong quyết vận khí bên trong cơ thể, khí áp quanh thân Thẩm Thành đột biến, ái tình, nhục cảm
ướt át trong không khí đều bị một trận kình phong rét lạnh đầy kinh hãi
quét đi.
Đem tay còn lại đặt trên eo thiếu niên, y buộc chặt lực
đạo khống chế chính mình, vận chân khí, không để đối phương bị thương.
Thẩm Thành nhíu mày, vì sao y và thiếu niên càng thân mật, nội lực trong cơ thể lại càng hỗn loạn?
Lục Thận Hành và Thẩm Thành thở hổn hển, hô hấp triền miên đan xen, hắn ngựa quen đường cũ mà bắt lấy một thứ.
Hô hấp Thẩm Thành cứng đờ.
Sau khi mất đi khả năng làm một nam tử bình thường, thù hận của Thẩm Thành
không hề biến mất cùng Tứ Nương đã chết tan thành mây khói. Y oán trời
trách đất, hận vận mệnh bất công, chán ghét trần thế.
Hắc ám nảy
sinh trong nội tâm quá nhiều. Từng chút một khuếch tán, tích lũy, thối
rữa, bốc mùi, một chút ánh sáng mặt trời cũng không thể chiếu tới.
Sau khi thiếu niên xuất hiện, mỗi ngày đều dính ở bên người y, giống như
không bao giờ hết tinh lực hay kiên nhẫn. Lúc đầu là cảm thấy ồn ào,
không thành thật, phiền phức, không khơi gợi được chút để tâm nào.
Thẳng đến ngày nọ, thiếu niên vẫn giống thường ngày đi đến thay y phục cho y, lại trầm mặc không lên tiếng. Y vậy mà nhìn ra thiếu niên không vui,
thậm chí lại hết lần này đến lần khác để ý, một khắc đó lại hiểu được,
đây là cảm xúc mà y đã nhiều năm không cảm nhận được.
Lục Thận
Hành hôn hôn khóe mắt Thẩm Thành, đầu lưỡi liếm đi nước đọng trên mặt,
cho dù một thân võ nghệ như vậy, người nãy vẫn như cũ căng thẳng thành
khúc gỗ.
"Vì sao lại thở dài?" Thẩm Thành hỏi.
"Lúc nào
ngươi cũng mang bộ dáng này." Lục Thận Hành vén sợi tóc dính trên má
Thẩm Thành đi, rất bắt đắc dĩ. Khi nào anh mới có thể bị làm đến dâm lên đây, ôm lấy tôi, nằm trên người tôi khóc lóc cầu xin tôi làm anh, hăng
hái lên một chút.
Thẩm Thành nhíu mày, ngẩng cổ tùy ý để dấu hôn rơi xuống, bọn họ rõ ràng là lần đầu tiên, ở đâu ra cái bộ dáng như cũ vừa nói?
"Ta thích chủ động một chút." Lục Thận Hành không đứng đắn nói.
Mày Thẩm Thành càng nhíu chặt, tựa hồ đụng phải chuyện khó xưa nay chưa
từng gặp. Trầm mặc một lát, y ghé lại gần, chủ động hôn lên môi Lục Thận Hành, động tác trúc trắc cứng đờ.
Bộ dáng giống như chó con liếm sữa vậy, chuyên tâm cúi đầu, Lục Thận Hành phốc cười ra tiếng, tâm tình vui sướng.
"Trước kia có thể bay lượn, bây giờ trốn trong tổ rồi."
Nói thầm một câu, Lục Thận Hành thất bại mà sờ lên điểm mềm mại kia. Hắn
không nhịn được suy nghĩ, linh hồn ở dưới thân thể này có phải cũng trói buộc với một hệ thống hay không? Chỉ là không cùng nhiệm vụ với hắn,
mục tiêu bất đồng, sau khi hoàn thành một nhiệm vụ sẽ bị xóa sạch ký ức.
Suy nghĩ bị một thanh âm ẩn nhẫn đánh gãy, Lục Thận Hành nhướng mày. Vô
luận là Tân Lương hay là Thẩm Thành, biểu tình người này vẫn thanh đạm
lạnh nhạt, chỉ có thân thể là thành thật lên tiếng, bọn họ khát khao âu
yếm của hắn nhiều hơn nữa.
Nếu không phải hình ảnh kia quá phát
rồ, từ phản ứng của y nhìn ra, Lục Thận Hành đã có thể tưởng mình đã
dưỡng người này việc kia nhiều năm rồi, haha.
Hỉ phục rườm rà bị
ném trên mặt đất, giày vớ hỗn loạn nằm một bên, thiếu niên nhiệt huyết
sôi trào dựa trên đầu vai nam tử anh tuấn, mái tóc đen dài rũ xuống khó
phân biệt ta ngươi quấn quýt lấy nhau.
Lục Thận Hành đứng trước
cửa do dự, dẩy vào một ít, lại lui ra một ít, ma xát lại cọ cọ một chút
cửa vào. Hắn điều động sức lực toàn thân, căng chặt từng thớ cơ bắp, làm công tác chuẩn bị.
Vòi nước nhỏ từng giọt, Lục Thận Hành lửa sém lông mày, hô hấp lần sau so với lần trước càng nặng nề hơn.
Lồng ngực trắng nõn phiến hồng, mồ hôi dâng lên một tầng tinh mịn. Thẩm
Thành nhấp môi đã sưng hồng nghiêng đầu, sự chờ mong không thể che đậy
ửng lên từ khóe mắt đến đuôi long mày.
Lục Thận Hành cắn vành tai y, trầm thấp cười, "Chờ lễ vật của thượng đế."
"Ting, hạo hoa và cúc hoa linh đã đưa đến."
Theo sau âm thanh, Lục Thận Hành liền cảm giác cửa kia bị một lực gì mạnh mẽ căng ra, ở trước mắt hắn lộ ra một đường kính vô cùng khả quan.
Trên đời thế mà có thứ tốt như vậy.
Lục Thận Hành cảm thấy thế gian lại đong đầy yêu thương, hắn ngưng thở, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên, cơ hồ là lỗ mãng mà xâm nhập
vào bên trong cánh cửa, ở bên trong càn quét sở hữu, làm vua một cõi.
Một khắc lắp đầy hết chỗ trống bên trong, lông mi Thẩm Thành đã ướt đẫm,
sau lưng nóng bỏng cong lên rời khỏi mặt chăn. Không nhịn được cảm giác
như rất quen thuộc mà thuận theo nhịp luận động kia.
Muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được, phải chịu được những cảm giác không ai chịu được
Lục Thận Hành không rảnh đi dạo bên trong cánh cửa, bị vây ỡ giữa cực kỳ
đau đớn và cực kỳ vui sướng, ở hai cảm giác cắt qua cắt lại, cuối cùng
trùng điệp lên nhau.
Từ trong lỗ mũi Thẩm Thành truyền ra âm thanh cực nhẹ, khóe mắt ướt một mảng.
Giống như trước đây, vô luận Lục Thận Hành ở bên trong đấu đá qua lại, ngang
ngược thô lỗ, cánh cửa cũng không mang chút tổn hại nào, hoàn toàn có
thể chiến tiếp 300 hiệp nữa.
Dù là nhặt được bảo vật hay là bị
hố, Lục Thận Hành không còn tâm tư đi tự hỏi, hô hấp hắn đột nhiên run
rẩy, vút, mũi tên đã bắn lên cửa.