Cô gái khẽ ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Tôi xinh đẹp như vậy... mà cũng dọa anh sao?"
Xinh đẹp?
Trương MInh Vũ nhìn cô ta một lượt, bĩu môi nói: "Cô hơi tự tin thái quá rồi ấy".
Cô gái đúng là rất xinh đẹp, nhưng trang điểm đậm thế này gai mắt lắm.
Huống hồ Trương Minh Vũ quen nhìn mấy cô mỹ nữ siêu xinh đẹp như Liễu
Thanh Duyệt hay Tô Mang rồi nên định nghĩa xinh đẹp với anh có tiêu
chuẩn cao lắm.
Cô gái khẽ nhíu mày, bất mãn hỏi: "Tôi không đẹp sao?"
Trương Minh Vũ cẩn thận nhìn lại, cười nói: "Đẹp, cô muốn đẹp thế nào thì nó là thế đấy, chúc cô dùng bữa ngon miệng".
Nói xong, Trương Minh Vũ cũng lười để ý, quay người đi thẳng.
Trong lòng bắt đầu cảm thấy bất lực.
Phụ nữ... sao có thể tự tin đến mức này vậy?
Ai cho họ tự tin thế?
Anh lắc đầu, Trương Minh Vũ cũng lười nghĩ, đi thẳng vào trong phòng riêng.
Cô gái cũng không sốt ruột, cô ta khoanh tay trước ngực hứng thú nhìn Trương Minh Vũ.
Trong ánh mắt lóe lên vẻ hào hứng.
Một lúc lâu mới líu ríu nói: "Bà đây không đẹp à? Miệng lưỡi đàn ông thật là..."
Nói xong mới bước nhanh về căn phòng nơi Triệu Hưng Thuần vừa đi vào.
Long Tam đã rời đi từ lâu rồi, cũng không cần Trương Minh Vũ lo.
Chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ đã về đến cửa phòng riêng, vừa đẩy cửa phòng, Liễu Thanh Duyệt mỉm cười.
Chỉ đơn giản là một nụ cười nhưng phong tình dạt dào!
Nhìn lâu như vậy rồi, Trương Minh Vũ vẫn không khỏi sững người.