Ra khỏi nơi đó, Trương Minh Vũ thở hắt ra một hơi, cảm giác mặt đã nóng bừng lên cả.
Liễu Thanh Duyệt... còn khó giải quyết hơn cả Tô Mang!
Vào nhà vệ sinh, anh hắt nước lạnh lên mặt, cảm giác nóng rẫy mới giảm dần.
Cùng lúc đó, một đám nam nữ trẻ trung đang đi vào khách sạn.
Cả đám trông đều rất chất chơi, ăn mặc rất bụi bặm.
Cầm đầu là một thanh niên và một cô gái, chừng mười sáu, mười bảy tuổi.
Thanh niên kia trông cũng khá tuấn tú, tóc hồng, vành tai đeo hai khuyên tai lóe sáng.
Cô gái trẻ trang điểm rất đậm, mặc dù vậy cũng không che được những
đường nét xinh xắn trên mặt, đôi mắt to, con ngươi trong veo như biết
nói, chỉ tiếc lại bị đường kẻ mắt dày thô làm hỏng cả mỹ cảm.
Tóc màu xanh biếc buộc đuôi ngựa, áo hai dây màu xanh lục đi kèm với chiếc quần đùi cực ngắn.
Cô gái này tuy còn nhỏ tuổi nhưng vóc dáng đã khá phát triển.
Chiều cao không nổi bật nhưng tỉ lệ lại cực tốt.
Nhân viên phục vụ đi tới, vồn vã nói: "Vô cùng xin lỗi các vị khách đẹp
trai xinh gái đây, phòng bao riêng của chúng tôi đã bị thuê hết, nếu các vị không ngại thì có thể chọn chỗ bên trong sảnh chung này".
Cô gái kia nhai kẹo cao su, ngạo mạn lườm một cái.
Thanh niên nọ thì dẫm một chân lên ghế, cười cười vẻ không đàng hoàng: "Này nhóc, mới tới à? Không biết bọn này là ai à?"
Nhân viên phục vụ hơi khẩn trương, vội nói: "Thưa anh, đúng là tôi mới
tới, nhưng quả thực khách sạn chúng tôi không còn phòng bao riêng ạ".
Triệu Hưng Thuần lập tức sa sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: "Này cô nhóc,
nói cho ông chủ của các cô biết, Triệu Hưng Thuần tới rồi, gọi ông chủ
của các người ra đây cho tôi!"
Nhân viên phục vụ cúi đầu, co rúm vào một góc, nước mắt đã ứa ra.
Mặc dù vậy, cô nhân viên này vẫn không có ý định đi tìm người!
Đám người sau lưng thanh niên kia bắt đầu chỉ trỏ, cười nhạo.
Triệu Hưng Thuần siết chặt nắm tay, tức phát run.
"Không chịu đi tìm? Được, vậy cô cứ chờ coi cái khách sạn này biến thành bãi rác đi!"