Liễu Thanh Duyệt tức giận nói: “Em bị làm sao thế hả? Sắp ly hôn đến nơi rồi còn đòi lại chức vụ gì đó cho cô vợ nhỏ kia làm gì?”
Cô vợ nhỏ…
Trương Minh Vũ khẽ nở nụ cười: “Ly hôn là chuyện nhỏ, quan trọng là vẫn
chưa hoàn thành xong di nguyện của sư phụ. Em giao tập đoàn Lâm Thị cho
Lâm Kiều Hân cũng là để cô ấy phát triển nhà họ Lâm lớn mạnh hơn một
chút”.
“Em đã chuẩn bị tự kinh doanh rồi, sau này có lẽ… sẽ còn chạm mặt nhà họ Lâm”.
Dù thế nào thì anh cũng phải hoàn thành di nguyện của sư phụ.
Kể cả chuyện nhà họ Lâm gặp phải trong tương lai, anh cũng phải giải quyết được.
Liễu Thanh Duyệt ngạc nhiên hỏi: “Em còn định quản cả nhà họ Lâm nữa à?”
Anh bất đắc dĩ nói: “Nếu không thì phải làm sao. Sư phụ qua đời chỉ có mỗi một nguyện vọng như vậy…”
Cô ấy vỗ trán lẩm bẩm: “Nguy rồi, sao chị lại quên béng mất chuyện của sư phụ cơ chứ…”
Đến hôm nay anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không đoán ra được.
Liễu Thanh Duyệt trầm ngâm một lát, cuối cùng đành bất đắc dĩ nói: "Thôi bỏ đi, giờ có nói cho em cũng chẳng ích gì, không lâu nữa em cũng sẽ
biết thôi".
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật nhẹ một cái...
Liễu Thanh Duyệt không chịu nói, anh cũng chẳng cách nào hỏi thêm.
Ban đầu Trương Minh Vũ còn tưởng sẽ đi thẳng về để ngủ, nhưng xe lại dừng trước cửa khách sạn Hồng Thái.
Trương Minh Vũ sửng sốt, sao lại tới đây?
Liễu Thanh Duyệt cất cao giọng nói: "Vào đi, chẳng phải em nói đang đói
đấy à, đúng dịp chị tư muốn xem xem khách sạn của em ra sao".