Tiếng gõ cửa xuất hiện vào nửa đêm, tại đồn cảnh sát,
Tư Đồ Thanh Sơn vẫn đang cật lực tăng ca, ngoài anh ra chẳng có ai làm
việc cùng cả.
"Vào đi !".
Người đến thăm bất ngờ lại là Sở Tào Biện, cậu có chút ngập ngừng nhưng vẫn là đi vào.
Thấy nam nhân ấy, bao nhiêu mệt nhọc tan biến, cái vẻ cứng cỏi, nghiêm nghị
thay thế bằng một nét cười nhàn hạ, hạ mi tâm, mọi căng thẳng nơi đại
não được giảm nhẹ bớt.
"Rùa con, là cậu !".
Nhìn qua rồi
nhìn lại, Sở Tào Biện thấy chỗ này không có người lạ, nên cũng tự nhiên
hơn mà đem thức ăn đặt lên bàn làm việc, từ tốn nói: "Ăn đi, tôi biết
anh cả đêm chưa ăn gì đâu".
"Là cậu tự tay làm có phải không ?" Anh cười nham hiểm.
"Nhiều lời, có ăn hay là không ?" Giựt lại, Sở Tào Biện cau có.
"Ăn mà ăn mà, sao phải dữ tợn như vậy" Ôm chặt hộp cơm, gương mặt đề phòng, quyết không để Sở Tào Biện cướp mất.
Mở nắp, nhanh nhanh vội vội mà ăn lấy ăn để, cơm mềm dẻo nóng hổi thơm
ngon, thức ăn khi nhai vào lan tỏa mùi vị tuyệt hảo, chua ngọt hòa
quyện. Liên tục gấp thức ăn, anh vừa ăn vừa cười hì hì với cậu, bộ dạng
bản lĩnh, oai phong của một vị cảnh sát cũng vì thế mà tiêu tùng.
"Ăn...anh ăn từ từ thôi..." Sở Tào Biện cau mày, giọng như oán trách.
"Hiếm khi cậu tự chủ động như thế này..." Tư Đồ Thanh Sơn bỗng dưng lại dừng
đũa, đôi mắt đen láy nhìn xuống mặt bàn, âm thanh trầm thấp: "Có lẽ tôi
đang mơ, cậu làm thức ăn...đến đây vì tôi...sao có thể ?" Cười khẩy một
tiếng bi thương, anh không dám ngẩng mặt để nhìn cậu.
Sở Tào Biện
lắng nghe được lời này, chẳng hiểu sao tâm can lại nhộn nhạo khó chịu,
anh đang bày ra dáng vẻ đáng thương ấy, cậu đau lòng, càng cảm thấy khó
lòng mà hiểu thấu.
"Không đâu" Sở Tào Biện lần này thật sự rất
nghiêm túc, từng lời từng chữ chắc nịch: "Anh vì tôi mà làm nhiều
điều...tôi chỉ có bấy nhiêu đây thì có là gì kia chứ ?"
Tư Đồ
Thanh Sơn đặt đôi đũa xuống bàn, trầm luân đẩy ánh mắt sang đối diện với Sở Tào Biện, ở nơi đó tha thiết, thấm đậm tình cảm chân thành, sâu sắc, mặc dù chưa từng nói nhưng qua một ánh nhìn này, có lẽ cậu sẽ cảm nhận
được.
"Lần trước...lần trước anh có từng nói..." Cậu đột nhiên ngượng ngùng, đảo mắt đi lung tung: "nói rằng là anh yêu tôi...".
"Đúng, tôi có từng nói".
"Tuy tôi chưa từng cùng với một người đàn ông yêu đương, hẹn hò, nhưng mà...chúng ta có thể thử qua...".
Sở Tào Biện đã suy nghĩ rất nhiều về điều này, cậu muốn cho anh ấy một cơ
hội, xứng đáng với những gì Tư Đồ Thanh Sơn đã vì cậu mà hy sinh, dày
tâm khổ lực. Nơi lồng ngực trái ấm nóng này, có lẽ cũng đã từ lâu chừa
cho anh một khoảng trống nhất định rồi, vậy thì ngại gì mà không thử
sức...
"Ý...ý của cậu là ?" Tư Đồ Thanh Sơn ngạc nhiên đến trợn
tròn mắt, đứng phắt dậy, gặn hỏi: "Cậu đang đùa có phải không ? Nói cho
tôi biết, cậu đang đùa mà có phải không ?".
Biểu hiện này của anh
làm cho cậu vô cùng xót thương, có lẽ tình yêu đối với anh quả thật cao
cả, anh từ lâu đã chờ đợi điều này từ chính miệng của cậu rồi.
"Tất cả điều tôi nói...hoàn toàn là sự thật".
Anh hấp tấp: "Cậu đã thật sự quyết định ?".
"Tôi thật sự quyết định !".
Tư Đồ Thanh Sơn nghe thấy mà mừng rỡ khôn xiết, trong lòng dạt dào hoan
hỉ, anh ta ôm lấy đầu mình xoay tới nhìn không gian bốn bề xung quanh
không thể tin được, đây đúng là một giấc mộng đẹp đẽ mà anh không bao
giờ muốn tỉnh dậy, dù có chết chìm trong nó, anh cũng mãn nguyện.
Đột nhiên nước mắt lại rơi, chắc có lẽ đó là những giọt nước mắt hiếm hoi
vì hạnh phúc xuất hiện, anh chưa từng cảm thấy hạnh phúc, sung sướng tới như thế, ngồi thụp xuống mặt đất, giọt lệ cứ rơi lã chã dưới mặt sàn.
Rốt cuộc thì Sở Tào Biện cũng chấp nhận anh, cho anh một cơ hội. Cậu đã
quyết định hướng về phía anh, cảm thấu lấy tình cảm biết bao lâu mà anh
khổ tâm cất giữ. Nay đã đến hồi kết, sao lại đẹp đẽ tới mức này.
Loạt hành động ấy khiến cho Sở Tào Biện từ một tảng băng lạnh cũng vì sự ấm
áp, dịu dàng của anh mà tan chảy, hạ thấp người, lần này là cậu chủ
động, ôm lấy người dưới thân, xoa xoa tấm lưng đó cho anh, giọng cậu êm
dịu, thoáng qua bên tai.
"Xin lỗi vì đã để anh chờ lâu như vậy".
-------------
Một cái tát trời đánh được giáng xuống, gương mặt người đàn bà đỏ chét in hằn 5 dấu tay.
Phục Thành Vương đỡ lấy mẹ mình, bà bị Trần Lâm đánh đến té ngã xuống đất.
Đằng sau đó là hàng loạt câu từ mắng chửi, sỉ vả nặng nề.
Chính vì bà đứng ra để giúp người Tô gia thoát nạn, bà còn làm mất mặt ông khi
công khai việc bị xâm hại bởi nhiều tên đàn ông, biết Phục Thành Vương
chính là cốt nhục của bà với kẻ khác, ông ta càng ghê tởm hơn.
Dù
gì bà cũng không muốn ở lại cái nơi thiếu tình người, suốt ngày chỉ có
hận thù mà thôi kia. Niệm tình vợ chồng mà ông không ra tay, nhưng bà
không thể mặt dày ở lại, tự mình dọn dẹp tàn cuộc, sau đó cắt đứt mối
quan hệ với Trần gia, trở thành một người phụ nữ độc lập.
Đứng
trước ngôi mộ của Trần Phúc, bà bi thương đặt ngón tay lên di ảnh thằng
bé, biết bao nhiêu mất mát đau khổ, từ khi còn trẻ cho tới khi đến tuổi
xế chiều bà vẫn chưa bao giờ bằng lòng với những gì mình có được.
Từ đầu cho đến giờ vẫn là Phục Thành Vương đi theo bà, bảo vệ cho an nguy của mẹ mình.
Giữa nghĩa trang tàn khốc, hiu quạnh, gió lạnh thổi bay phấp phới lá cây,
tiếng bước chân đều đặn của người thăm nom, tiếng nói buồn bã của những
người bên cạnh, toàn bộ cộng hưởng tạo nên bức tranh hoang sơ đã lụi
tàn.
Đột nhiên im lặng đã lâu bà lại cất tiếng nói: "Ta đã đứng ra làm chứng, giờ thì ngươi có thể ra đi được rồi. Mong ngươi nói thì phải giữ lấy lời".
Híp đôi mắt, Phục Thành Vương không nhìn bà mà nhìn bức di ảnh của người em trai cùng mẹ khác cha này.
Cho đến cuối cùng, bà vẫn một mực muốn hắn đi chết đi, không hề chần chừ
hay suy nghĩ, Trần Phúc ra đi rồi thì bà lại ở đây sầu thảm, đau thương, tưởng nhớ. Còn hắn ? Nếu như Phục Thành Vương chết đi, liệu người sẽ
tiếc thương, nhớ nhung về hắn hay không ?
"Trước khi ra đi tôi muốn để lại cho mẹ..." Nói rồi thuộc hạ phía sau liền đưa tới một bản di chúc.
Nhận lấy nó từ tay hắn, bà hơi khó hiểu nhưng vẫn mở ra mà đọc.
Trên từng trang giấy có ghi rất rõ, số tài sản mà hắn khổ tâm giành về từ
những tên đã làm hại bà, những gì đấu tranh được sau khi qua đời đều sẽ
dành tặng lại cho bà, hắn chỉ mong một điều khi hắn đã thật sự mất đi,
bà sẽ có được một cuộc sống sung túc, hạnh phúc thật sự mà thôi.
"Tôi chưa từng nói ra điều này, tôi..." Phục Thành Vương lại ấp úng khác hơn bình thường, sát khí đằng đằng cũng tan biến: "Con yêu mẹ".
Và
rồi hắn ta quay đầu bỏ đi, nhanh chân bước vội, một khắc cũng không muốn quay đầu lại nhìn vẻ mặt chán chường, khinh bỉ đó của bà, hắn ta lại
sợ...sợ sẽ tổn thương và đau lòng.
Bà nắm chặt tấm di chúc ở trong tay, đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía bóng dáng của người con. Không hiểu
sao lại muốn đưa tay tới chạm vào nó nhưng rồi lại không, bình thường
rất chán ghét, muốn nó đi chết đi, khuất khỏi mắt mình, ngày hôm nay bà
lại mềm lòng như thế này, nhỏ giọng mà nói: "Vương nhi".
Nhưng lời này hắn cả đời này cũng không thể nghe được nữa, hai từ "Vương nhi"
thân thương đó cũng chỉ là ước ao của hắn, mong đợi và tự mình ảo tưởng
ra. Dù cho bà có gọi hắn như thế, hắn cũng sẽ nghĩ đó là mình nghe nhầm
mà thôi.