Thông tin trú ngụ của tổ chức hà cớ vì sao lại bị bại lộ ra bên
ngoài, Bạch Uyển Ân cùng đám người Phong Di Châu bị bất ngờ mai phục,
lần này là người của chính phủ, có rất nhiều cảnh sát xuất hiện, chúng
trên tay nắm chắc khẩu súng, đông đảo bao vây, muốn một lần đánh úp.
Vì không phòng vệ từ trước, Bạch Uyển Ân lại càng vì bị thương mà không có khả năng chống trả, số lượng người của Tô gia đã thuyên giảm, một mình
không thể chống cự hết, sau một hồi lâu chém giết giằng co, rốt cuộc
cũng thua một cách thảm bại trước tay bọn cảnh sát và chính phủ. Tô gia
cùng Bạch Uyển Ân bị còng tay và được đưa đi, bắt giam. Họ chẳng khuất
phục, trên nét mặt họ hoàn toàn là sự cương ngạnh và mạnh mẽ, thậm chí
còn chẳng sợ sệt khi thất bại, kiên quyết chống đối, không đầu hàng. Và
người điều tra vụ án, phán quyết không ai khác chính là tên cảnh sát
trưởng kia.
Vì tội danh giết người hàng loạt, bọn họ bị phát hiện
với thân phận Phong Di Châu, ngay tức khắc sau 5 ngày sẽ bị xử bắn tập
thể, là hình án tử hình.
Sau khi hay biết tin này qua tên đồng nghiệp cảnh sát thân cận, Tư Đồ Thanh Sơn như thể bị người khác đâm một đòn chí mạng vậy.
Anh thông báo cho hai người đàn ông còn lại, trong 5 ngày ngắn ngủi cuối
cùng, phải tìm ra cho được bằng chứng cùng đủ vật chứng để phản pháo lại vụ án, chỉ có thế mới có thể giúp được bọn họ. Mặc dù đó là một chuyện
khó nhằn vô đối, nhưng dù chỉ là chút hy vọng mong manh họ cũng vẫn muốn thử sức.
An ninh của chính phủ nghiêm ngặt, vì là nhóm sát nhân
lừng danh, chuyên nghiệp thế nên phòng vệ cũng chắc chắn hơn bình thường rất nhiều, dựa vào thế lực ngầm trong giới chưa chắc có thể giải cứu,
cướp ngục, đã vậy bên ngoài vẫn còn có Trần gia đang chờ đợi, thừa cơ
hội giết chết họ bất kỳ lúc nào.
Ngày đêm đi tìm kiếm chút cơ hội, Tư Đồ Thanh Sơn mặc kệ bản thân có bị truy sát hay không, chạy điên
cuồng ra bên ngoài mà âm thầm điều tra.
Nỗi lo sợ của ba người đàn ông rất đồng nhất, đều là sợ đánh mất đi người quan trọng nhất, đến độ
đúng sai cũng không bận tâm nữa.
Đầu tiên người mà Phục Thành
Vương tìm tới chính là Tô Ngân, sự việc bại lộ nơi trú ngụ, những việc
xấu xa đó thì ngoài ả ta ra còn có ai nham hiểm và độc ác như vậy nữa.
Và rồi hắn một lần nữa động tay động chân, kích động muốn giết chết ả,
chỉ là Tô Ngân lại dùng độc dược để khống chế hắn. Cãi cọ dữ dội, cuối
cùng Tô Ngân đứng trước mặt hắn cũng khai ra toàn bộ, tất cả đều là do ả ta mà ra.
Đã chẳng còn vì sự uy hiếp này mà hèn nhát, Phục Thành
Vương là ai kia chứ ? Sao có thể như một con rùa rục đầu mà nghe lời
người khác, bị kẻ đó sai khiến ?
Phản pháo lại ả, không hề sợ chất độc phát tán ngày một mãnh liệt, làm cơ thể phản phệ mạnh mà quằn quại, đau đớn khôn xiết, không sợ chết, Phục Thành Vương lập tức bỏ đi, sau
cùng còn không quên cảnh cáo ả một câu. Nhưng vì ả chính là người mà mẹ
mình mang về, hắn không dám ra tay.
Tên cảnh sát trưởng bắt giữ
Phong Di Châu thật sự quá trùng hợp, ông ta còn là người hợp tác với tứ
đại cổ đông khiến cho cuộc đời của mẹ hắn tan hoang, khốn khổ.
Sau khi bỏ đi, người tiếp theo mà hắn muốn gặp gỡ đó chính là mẹ của mình,
lúc này quỳ xuống dưới chân bà, van xin và thỉnh cầu. Phục Thành Vương
chưa từng yếu đuối và kém cỏi trước mặt người khác như thế này, hắn kể
ra toàn bộ những người đã làm hại tới bà, toàn bộ bộc bạch.
"Chỉ
cần người chịu đứng ra làm chứng..." Phục Thành Vương trầm giọng:
"...khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ tự kết liễu...không làm phiền cuộc
sống của người và Trần gia nữa".
Bà ta có chút ngập ngừng, nửa
muốn chấp thuận nửa lại không, không phải vì lo lắng cho tính mạng của
con trai mình, bà chỉ đắn đo về việc liệu đứng ra làm chứng thì thanh
danh của bà sẽ thật sự bị ô uế trước mặt nhiều người, Trần Lâm sẽ đuổi
bà đi và bà sẽ mất trắng tất cả, ngược lại bà lại muốn đồng ý bởi chỉ vì duy nhất một điều...bà muốn Phục Thành Vương mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời này, đó là ước nguyện của bà.
Trần Lâm vì mục đích mà làm
hại, giết chết đứa con trai mà bà yêu thương, Trần Phúc sau khi qua đời
chưa có nổi một lần kính trọng ở trong đáy mắt người Trần gia, lấy đó
làm thù hận, quyết sẽ bỏ mặc Trần Lâm sau khi đã suy nghĩ, quay đầu để
tạo phản một lần. Mặc kệ có bị đuổi đi hay không, dù sao bà cũng không
thể sống chung với một người đã ngu ngốc kéo con trai mình vào vòng xoáy tội lỗi này. Vả lại Phục Thành Vương còn ngoan ngoãn đồng ý ra đi, đây
là một cơ hội tốt để bà ta có thể bắt đầu lại từ đầu.
Rồi ngày
phán xét cũng đã tới, Bạch Uyên Ân, Phong Di Châu và hàng loạt người của Tô gia bị lôi đến trước mặt đông đảo người dân, tay bị khóa chặt.
Người dân bên dưới được một phen làm càng, họ chen lấn, xô đẩy lẫn nhau, từ
trong vòng vây ngăn chặn của cảnh sát, liên tục muốn xông lên.
Âm
thanh người dân to lớn, không phải khinh bỉ, chửi mắng hay là chì chiết, ngược lại họ lại van xin, khẩn cầu, đả đảo để minh oan cho bọn họ.
"Lũ chính phủ khốn kiếp, các người đang làm gì vậy hả ?".
Một người trong số họ khóc lóc: "Hãy xem xét lại vụ án, đừng hành hình xử tử Phong Di Châu mà !".
"Người dân bởi vì lũ quan chức bốc lột, tham ô mà nghèo khổ, khốn cùng đày
đọa, giờ các người lại bắt bọn họ ra làm nạn nhân thế thân hay sao ?".
Cảnh sát nghe thấy thế mà không khỏi chướng tai, vung cước đánh đá cho chúng vài đòn. Chừng nào chịu dừng lại, im miệng mới thôi.
Thấy cảnh
người dân vì mình mà bị đả thương, nỗ lực kêu gọi minh bạch cho Phong Di Châu, khác với tưởng tượng, đáng lý họ phải bị người đời khiếp sợ, ghét cay ghét đắng, vào cái ngày mà họ bị trừng trị thì họ sẽ dùng đồ đạc,
rác thải để ném tới, không ngờ họ lại vì Phong Di Châu mà ra sức thuyết
phục.
Chưa từng nghĩ cả đời hy sinh vì cái thiện, cái tốt, tiêu
diệt cái ác lại được đền đáp và cảm thông thế này, tất cả bọn họ đều xúc động chứng kiến người dân hỗn loạn phía dưới.
Tên cảnh sát trưởng đứng trước bàn dân thiên hạ, hô to dõng dạc: "Tất cả những kẻ đang đứng ở trên đây, không là sát nhân thì cũng là cầm thú đội lốt người. Các
người hà cớ gì phải cầu xin cho chúng ! Giết người không gớm tay, tàn
sát vô độ, độc ác không thôi ! Chúng chính là quỷ dữ".
Lời này thốt ra phía bên dưới họ lại càng nháo nhào lên hơn, hỗn tạp âm thanh.
"Mày nói cái gì ? Nếu không nhờ Phong Di Châu cướp từ người giàu phân phát cho người nghèo thì chúng tao đã chết đói từ lâu".
"Phải, Phong Di Châu chính là ân nhân của chúng tôi, nhờ có họ mà chúng tôi
mới trốn khỏi sự sát hại của quan chức, nếu không nhờ có họ thì sao đỗi
lấy yên bình, tự do cho chúng tôi ? Các người sẽ làm được điều đó chứ
?".
Hàng vạn lời chất vất được thốt ra, có chút chột dạ, tên cảnh sát trưởng giật giật khóe mắt: "Các...các người...".
"Mọi người, trước khi chết Đào Cung Vi này muốn cảm tạ mọi người, cảm tạ vì
đã tin tưởng, vì đã trân trọng chúng tôi, một lạy này là vì những nỗ lực mà người dân bỏ ra trong buổi phán xét ngày hôm nay" Nói rồi cô lập tức quỳ xuống, dập đầu thành khẩn. Không chỉ có mình cô mà những người còn
lại trong tổ chức cũng dập đầu cúi tạ, đầy thành khẩn.
"Hôm nay
chết chưa phải là kết thúc, đây là lời cảnh tỉnh cho tất cả mọi
người...sau này mọi người phải sống thật tốt...đừng vội vàng tin tưởng
vào một ai đó" Sở Tào Biện phát ngôn.
"Hãy ngừng lại, đừng vì
chúng tôi mà ngày hôm nay phải bị thương...tính mạng của chúng tôi vốn
dĩ là để đổi lấy tự do và hạnh phúc cho mọi người...vì vậy, phải thật
bình an !" Xạ Nhữ Bảo dứt lời căn dặn, ngay tức khắc bọn họ phía dưới
đài đều rơi lệ cảm động, sự hy sinh cao cả, quyết liệt cho tới khi cận
kề với tử thần cũng không từ bỏ. Quả thật đáng để khắc cốt ghi tâm, biết ơn kính phục.
"Đừng nói nhiều nữa, giờ xử bắn đã tới !" Tên cảnh sát ra lệnh, họ liền bị những kẻ khác lôi đi giữ lấy tay chân.
Người của Tô gia nhìn nhau một lần cuối, nhìn những con người từng gắn bó
sống chết từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, vui buồn, hạnh phúc
khốn khổ đều có nhau. Nay dưới ánh nắng chói chan này, mồ hôi nhễ nhại
thấm đẫm cả khuôn mặt, bộ dạng cuối cùng khi ghi khắc lại vô cùng thảm
hại và nhếch nhác.
Đồng lòng, họ hô lên khẩu hiệu vốn dĩ vào sinh
ra tử, sát cánh bên nhau của người Tô gia. Tiếng người cùng nhau đồng
thanh, ngày tử hình cũng chính là ngày âm vang gắn kết, giọng nói của
bọn họ đọng lại trong lòng những người chứng kiến ngày hôm nay, mãi mãi
không thể quên.
"Chỉ cần không hổ thẹn với lòng, dù trong mắt người khác có là ác nhân, chúng ta vẫn là chính nghĩa trong lòng chúng ta".
Hôm ấy chính là ngày mà những giọt nước mắt, mồ hồi và máu tanh phải tuôn
rơi. Linh hồn cùng những người thân hy sinh vì chính nghĩa, họ một đời
tưởng nhớ.
Nòng súng nhắm sát vào đầu, chuẩn bị bóp cò thì...
"Dừng tay !" Một tiếng la thất thanh xuất phát từ một ai đó trong đám đông,
giữa không gian tĩnh lặng khiến cho mọi người đều ngạc nhiên, bất ngờ.
Dòng người tách ra, chừa đường cho Tư Đồ Thanh Sơn.
Chỉ tay vào tên cảnh sát trưởng, anh cùng hai nam nhân còn lại điềm tĩnh mà dõng dạc: "Bản thân là một con quỷ ghê tởm, dơ bẩn nhưng lại đứng đây
để chỉ trích người khác. Thật đáng nực cười".
"Cậu...cậu làm cái
quái gì ở đây ?" Ông ta giật mình, sợ rằng sẽ bị bại lộ: "Người đâu mau
ra tay, cậu ta đến là để phá hỏng buổi hành hình đấy".
Ném đống
bằng chứng xuống đất, phía sau một người phụ nữ chầm chậm bước ra, gương mặt của bà vẫn như xưa vậy, vĩnh viễn ông ta có chết cũng không thể
quên. Đó là nữ nhân mà nhiều năm trước ông đã hãm hại trong vụ án cưỡng
hiếp, ám ảnh tâm trí cùng cực. Chưa thể ngờ người ấy vẫn còn sống.
"Trước khi xử tử một ai đó thì tôi xin thẩm phán, chính phủ có thể nhìn nhận
lại một chút" Tư Đồ Thanh Sơn xuất hiện cùng với giọng nói đầy tự tin,
chẳng hiểu sao trong lòng Sở Tào Biện lại tràn ngập sự ấm áp tới như
vậy, bên môi bất giác mà mỉm cười, dõi mắt theo anh: "Với tư cách là một thanh tra cao cấp, mời cảnh sát trưởng về đồn cảnh sát để điều tra,
ngài có liên quan đến vụ cưỡng hiếp tập thể, vụ án vu oan, phán xét tội
danh giết chết đôi vợ chồng họ Sở, và còn nhiều liên can khác !".
Phải, vụ án nhà họ Sở, đích thực là cha mẹ của Sở Tào Biện năm xưa, hóa ra kẻ đứng sau chính là tên cảnh sát trưởng này, vì đồng tiền mà bao che cho
kẻ xấu, vu oan cha mẹ cậu, hại cha mẹ cậu phải chết oan ức, rốt cuộc thì Tư Đồ Thanh Sơn cũng giúp cậu hóa giải rồi, lòng thầm cảm kích, thán
phục, xúc cảm lẫn lộn, xúc động khôn xiết.
Xạ Nhữ Bảo đưa mắt nhìn một loạt, thấy người phụ nữ có nhiều nét tương đồng trên gương mặt với
hắn, trong đầu đã ngờ ngợ đoán ra được rồi. Lí do vì sao hắn ta giết
chết tứ đại cổ đông để trả thù, người đàn bà ấy chính là người mẹ ruột
hất hủi, mạt sát hắn. Bất chấp bằng mọi giá mang được bà tới đây, có lẽ
hắn đã chịu khổ không ít. Đối mặt với yêu hận tình thù, mặc dù hắn đã có nỗ lực, nhưng sao trong cô vẫn rỗng tuếch thế này ? Chẳng thể lấy lại
cảm giác ấm áp, hạnh phúc như thuở ban đầu, chỉ ảm đạm một màu lạnh nhạt mà thôi.
Mặc cho mỗi người mỗi xúc cảm riêng biệt, không còn kiềm chế được bản thân nữa, Tần Thiên Quốc liền lao lên trên đài cao, hắn cố gắng cởi chiếc còng giúp Đào Cung Vi, ôm nữ nhân ấy vào lòng một cách
bất chấp, chưa từng được hạnh phúc trọn vẹn một ngày nào, biến cố cứ
xuất hiện liên tiếp gây ra nhiều mất mát, đau buồn cho cả hai. Ghì chặt
Đào Cung Vi tới mức tưởng rằng cả hai có thể hòa quyện trái tim này làm
một, nhìn cổ tay cô đỏ ngầu, thân thể gầy gò hơn trước rất nhiều. Tần
Thiên Quốc chẳng đành lòng, lòng từ lâu đã vì cô mà vụn vỡ, đau đớn, xót xa.
Thẩm phán sau khi nghe thấy lời nói từ Tư Đồ Thanh Sơn - một
cảnh sát có thanh danh trong việc điều tra. Lập tức minh mẩn liền kêu
người giam giữ tên cảnh sát trưởng lại trước, đám người Phong Di Châu
được hoãn lại buổi xử tử, đem việc điều tra trực tiếp giao cho kẻ khác,
toàn bộ chứng cứ khi trước mà tên cảnh sát trưởng tố cáo Tô gia đều xem
như được xóa bỏ, một lần nữa điều tra cho thật kĩ càng.