rong căn nhà sách nho
nhỏ, đem giấu đi một người, mãi mãi bảo vệ, cầu mong người ấy tránh xa
khỏi hiểm nguy, đó là Tư Đồ Thanh Sơn.Ngày qua ngày, từng giờ từng khắc chữa trị vết thương và ở bên cạnh anh,
khoảng cách hai người gần như đã không còn nữa. Quay trở về với những
ngày tháng trước, không nghi ngờ, không thù hận, chỉ có chia sẻ và giúp
đỡ mà thôi.
Sầu não, buồn phiền nơi hai người bất giác mà tan biến đi.
Vẫn như mọi khi, cậu đi học và thi hành nhiệm vụ, mỗi khi trở về đều sẽ quay về căn nhà sách - nơi anh ẩn náu.
Sinh sống và giúp đỡ lẫn nhau, đôi bên bày mưu tính kế, sắp xếp và điều tra từng vụ án quan trọng.
Cho đến bây giờ thì cậu mới hiểu được Tư Đồ Thanh Sơn đã vì cậu mà bất chấp như thế nào, sự nghiệp tan tành, bao che tội phạm, tuy chưa khẳng định
là thương mến nhưng trong cậu giờ đây đã có thiện cảm với anh nhiều hơn, biết quý trọng người đàn ông ấy hơn.
"Nếu anh vẫn còn dè chừng, vậy thì tôi sẽ giữ nó làm bí mật, chỉ có hai chúng ta biết thôi".
"Không cần đâu, hãy cứ làm những gì mà cậu cho là đúng, tôi tin tưởng cậu".
Vết máu đọng lại hiện trường, những bằng chứng cụ thể, khác nhau được anh
nêu ra. Ngay tức khắc cậu đã có thể đoán ra hung thủ phía sau chính là
ai rồi. Hai người tập hợp tất cả manh mối từ nhiều phía mà mình biết
được, liên kết thành một chuỗi vụ án, từ từ mà lý giải ra.
"Người đứng sau vụ án Tần gia có tên là Tô Ngân, một trong những sát thủ có
cùng tổ chức với tôi, nhưng những việc mà ả ta làm ra đều không phải chỉ thị của Tô gia" Sở Tào Biện thành thật: "Vụ án tứ đại cổ đông không
phải Tô Ngân hành động chủ chốt, người đứng sau là Phục Thành Vương, hắn ta mới là kẻ có liên quan".
"Là Phục tổng đứng đầu công ty Phục thị mấy ngày vừa qua sao ?".
"Phải".
"Thảo nào tôi lại thấy hắn ta đột nhiên có một mối quan hệ đặc biệt với Xạ Nhữ Bảo, thật bất thường".
Cậu suy suy nghĩ nghĩ: "Nếu theo như lời anh nói, vậy thì khi liên kết lại
Phục Thành Vương rất có thể là người có liên quan tới vụ cưỡng hiếp của
năm tên đàn ông kia, vì một lí do gì đấy mà sinh hận thù, lựa chọn thời
cơ mà sát hại".
Tất
nhiên sau ngày hôm nay, cậu tuyệt đối sẽ đem tin tức quan trọng ấy về
cho Tô gia, nhờ một phần anh đã bất chấp tin tưởng vào đường đi nước
bước sắp tới của cậu.
"Bây giờ đã nắm đủ bằng chứng, vật chứng...chúng ta chỉ còn thiếu..." Tư Đồ Thanh Sơn chau mày.
"Là nạn nhân, là nhân chứng có đúng không ?" Sở Tào Biện hiểu ý, tiếp lời:
"Khi tìm ra người đã bị chúng cưỡng bức, núp sau bức màn còn có thể là
kẻ đã cầm đầu vụ án giết tứ đại cổ đông. Chỉ cần biết được chúng ta sẽ
vạch trần bộ mặt xấu xa của bọn quan chức, tài phiệt, quan lại".
Bây giờ Tư Đồ Thanh Sơn đã không còn có khả năng lộ diện, anh đang bị truy
bắt, săn lùng dữ dội. Người đáng trông cậy, giao toàn bộ trọng trách chỉ có thể là Sở Tào Biện mà thôi.
Đột nhiên nắm lấy bàn tay cậu, gương mặt anh lộ rõ vẻ lo lắng, bất an: "Rùa con, bên ngoài nguy hiểm, cậu phải cẩn thận !".
Không đẩy ra hay rút tay về, Sở Tào Biện cũng đặt bàn tay còn lại chồng lên
tay anh mà vỗ vỗ, lẳng lặng trấn an: "Anh yên tâm, tôi sẽ không làm phụ
lòng anh đâu".
Đôi
mắt họ tuy cách xa nhau nhưng lại hướng về nhau, đối diện nhau, ẩn chứa
biết bao tâm tư, hàm ý muốn trao tới người kia. Chỉ muốn nói rằng "hãy
an toàn, sống sót trờ về".
-------------
Trên con đường nắng vàng chiều tà, Trần Phúc chẳng có một xúc cảm nào mà
nâng bước. Đi học trở về, trong đầu là hàng loạt những hình ảnh kỉ niệm, hạnh phúc vui buồn một lần nữa như cuốn phim cũ tua ngược trở về, muốn
nhắc cho cậu nhớ.
Cũng tại đoạn đường này, Phong Di Châu và cậu từng vui đùa, cười cười nói
nói, vô lo vô nghĩ, bên nhau rất ung dung tự tại. Đến một ngày mọi thứ
chỉ còn là kỉ niệm, là đống tro tàn vụn vỡ mà thôi.
Đào Cung Vi mạnh mẽ, dũng cảm ngày nào nay đã phải sống một cuộc đời thực
vật, kết thúc số phận tại đây, còn Xạ Nhữ Bảo, cô gái mà Trần Phúc thầm
ái mộ, nữ nhân tài giỏi, xinh đẹp và vô cùng tốt bụng, hiền lành giờ đây bị chính người anh trai của mình áp bức, bắt giam chẳng khác nào là một tù tội. Sở Tào Biện cũng biệt tích mấy ngày qua. Mỗi người mỗi ngã,
chẳng thể nào như xưa. Cậu thật sự muốn quay về giống với khoảng thời
gian lúc ấy, khi còn có bà lão. Chí ít buổi tiệc sinh nhật của Sở Tào
Biện chính là lần cuối cùng có mặt đầy đủ tất cả mọi người, quây quần
bên nhau, gạt bỏ ưu tư.
Thoáng chốc mà thanh xuân đã vội vã trôi qua, để lại nơi đây chỉ còn là bi kịch, một bức tranh mang màu bi thương và u tối.
Có phải là cậu đã đem lại rắc rối cho họ hay không ? Có phải tại cậu mà
những người trong gia tộc Trần gia muốn làm hại tới họ ? Lại trách bản
thân, Trần Phúc chỉ còn một mình, tản bộ trở về, não nề.
Bỗng dưng trước mặt là một mảng đen kịt, trời sầm tối lại. Đột nhiên bị
người ta đột kích, dùng khăn mà chụp lấy đầu Trần Phúc. Ban đầu còn có
thể vùng vẫy, thoáng chốc thuốc mê đã ngấm vào, khiến cho cậu dần dần
ngất xỉu đi.
Đến căn
nhà của Phong Di Châu trú ngự, sinh hoạt hằng ngày, Tô Ngân ngang nhiên
ra tay với những tên gác cửa, lao vào trong phòng khách, về phía Lê
Nghi, ả ta lôi người Trần Phúc vào bên trong, ném cậu ta xuống đất, chễm chệ đứng ngang nhiên.
"Tô Phong đâu ?" Tô Ngân lạnh giọng.
Bọn thuộc hạ nhận ra ả ta: "Niệm tình khi xưa cô là Tô tiểu thư...hai người mau chóng quay về đi...nếu không tôi sẽ báo người đến".
"Quả nhiên chúng không có ở đây" Tô Ngân một phát ném ra một loạt khói mê
hương có độc, một phát diệt sạch những tên dám cản đường.
"Chúng không có ở đây, chúng ta phải làm gì đây ?".
"Còn làm gì nữa, chẳng phải em rất chán ghét nó sao ?" Tô Ngân ngồi xuống
ghế sofa, tự nhiên như thể đó là nhà của mình: "Vậy thì đánh đập tùy
thích".
Mắt sáng rỡ,
Lê Nghi lập tức kéo người Trần Phúc hướng về phía mình, cởi bao trùm đầu xuống, dùng nước có sẵn trên bàn mà tạt vào mặt cậu ta.
Khá thích thú, dù sao trước giờ nhẫn nhịn, mỗi lần muốn chống đối, ức hiếp
Trần Phúc Phong Di Châu đều sẽ xuất hiện giải vây, để xem lần này còn có ai đứng ra nói giúp cho cậu nữa ?
Nước vẫn còn nóng tạt thẳng vào làn da, Trần Phúc cảm nhận rõ sự bỏng rát,
nóng cùng cực lan truyền đến mặt, phản ứng dữ dội, mở mắt mà choàng
tỉnh.
"Tỉnh rồi thì chơi mới vui chứ ? Ha ha".
Tô Ngân bắt chéo chân, âm trầm nhâm nhi một tách trà, chứng kiến trò tiêu khiển mà Lê Nghi làm ra.
Sức lực Trần Phúc yếu ớt, ôm khuôn mặt đau điếng này mà gào lên từng tiếng. Lê Nghi nắm lấy cổ áo cậu nâng người Trần Phúc lên, đầu tiên là cho cậu ta một cái tát, tiếp đến liền thúc một cú đấm vào bụng nam nhân, tựa hồ bao nhiêu thù hận dựa vào lần này mà trả đũa.
Tại sao Tô Ngân vẫn ngồi đấy chứng kiến cảnh Trần thiếu gia của Trần gia bị đánh đập tơi tả mà vẫn không can ngăn à ? Bởi vì người ra tay là Lê
Nghi, chẳng phải ả ta. Mọi liên can, bị truy tố thì Trần gia sẽ tìm tới
Lê Nghi, tới lúc đó ả sẽ trực tiếp thay mặt Trần gia xử tội Lê Nghi, giả vờ làm người vô tội.
Cơ thể tê buốt, từng vết thương một xuất hiện, máu ở khóe môi khẽ chảy
xuống, Trần Phúc khốn khổ rên lên từng tiếng: "Đau quá...đau...".
Đối với một người sợ đau như cậu, việc hành hạ tra tấn thế này tuyệt nhiên
quá khủng khiếp, bên tai thì văng vẳng tiếng chửi rủa, mắng nhiếc, còn
người thì tê buốt, đau đớn khôn nguôi.
Sợ hãi, hoảng loạn, Trần Phúc như chết đi sống lại nhiều lần dưới mặt đất.
Lê Nghi bắt lấy bình hoa ở trên bàn, giơ lên cao, đoạn định ném xuống thì
bị một bàn tay từ đâu tóm lấy, ghì xuống, bóp chặt như muốn bẻ gãy tay ả ta.
Cổ tay truyền
tới cảm giác như sắp bị vỡ đôi, Lê Nghi la thét, quay đầu nhìn, đập vào
mắt là một nữ nhân dung mạo xinh đẹp, khí chất bức người, điềm điềm tĩnh tĩnh, còn nhếch một bên mắt lên.
"Mày chán sống rồi ?" Câu nói này cũng xuất phát từ miệng nữ nhân ấy, người
đứng dửng dưng, dám chống đối với hai kẻ tiện nhân này đây.
"Mày...mày là ai...mau...mau bỏ tay tao ra".
Một lực ném Lê Nghi sang một bên, rõ thô bạo. Nữ nhân ấy lập tức cúi người
xuống, trông thấy dáng vẻ đáng thương, bị bắt nạt tới người không ra
người, ma không ra ma kia của Trần Phúc, bàn tay siết thành nắm đấm, đôi mắt đanh híp sâu, nghiến răng.
Tô Ngân liền nhìn từ trên xuống dưới cô ta một lượt, cũng có chút dè chừng: "Cô...không phải bị liệt sao ?".
Đứng trước mặt ả chính là một Uyển Ân không liệt, không khuyết tật, rõ rõ
ràng ràng mà toát ra hung khí dữ tợn, bức ép hơn người.
"Có lẽ mới tới Trần gia nên mày không biết rồi" Mặt lạnh, Uyển Ân trầm
giọng: "Trần Phúc là người em trai mà Uyển Ân này yêu quý nhất, mày có
biết kết cục của những kẻ dám động vào một sợi tóc của em ấy sẽ ra sao
không ?".
"Cô cũng là người Trần gia ?" Ả ngỡ ngàng, còn chưa kịp nghe câu trả lời Uyển Ân đã lao tới, cây kim kẹp ở nơi ngón tay, phóng ra hàng loạt, món vũ khí có
chứa kịch độc Hạc Đỉnh Hồng và Tỳ Sương.
Sợ sệt lùi lại vài bước, hai người tỉ võ công với nhau. Tô Ngân bàng hoàng nhìn món đồ cô ta nắm giữ không khỏi toát mồ hôi lạnh, một tầng khiếp
hãi bao trùm.
"Có
nhận ra nó không ?" Uyển Ân ép ả ta vào sát tường, năng lực dường như
nhỉnh hơn một chút, vài phút liền trấn áp được đối phương, dùng lực đánh vào người, ả ta trọng thương nặng nề, phun ra ngụm máu lớn: "Ả ta đánh
người tao có thể tha, nhưng kẻ thao túng, ra lệnh thì chắc chắn phải
giáo huấn ! Nể tình mày là người phu nhân mang về, xem như đây là cảnh
cáo".
Tô Ngân khó
khăn thốt: "Cô...cô rõ ràng là bị liệt kia mà, cô rõ ràng là con gái Lưu gia, họ Lưu...tại sao có võ công ?...cô rốt cuộc là ai ?".
Dùng tay vỗ vỗ vào mặt Tô Ngân, Uyển Ân cười khẩy: "Mày chỉ cần biết về sau
đừng động vào người em trai quý báu này của tao thôi, nước sông không
phạm nước giếng...Nếu nói ra thân phận bây giờ thì sợ rằng mày phải sợ
chết khiếp mà tiểu tiện tại chỗ" Nở nụ cười khinh bỉ.
Quay lưng, chuẩn bị mang người rời đi, bản tính Tô Ngân vẫn không thay đổi
muốn một phát đánh lén cô ta, không ngờ Uyển Ân cao cường đã phát giác
được, lần này Tô Ngân còn chọc giận khiến cho cô ta nổi đóa, quay phắt
về sau bóp cổ, xô Tô Ngân vào tường, Uyển Ân gằng giọng: "Chết tiệt, mày muốn chết sao ?".
Cầm lấy những chiếc kim đâm xuống bức tường, chỉ còn cách chút xíu nữa nó
liền đâm thẳng vào mắt Tô Ngân rồi, ả run rẩy, bị siết cổ tới khó thở
nhưng chẳng dám nhúc nhích: "Thật muốn rạch nát cái mặt chó này của mày, tiện nhân".
Nếu chẳng phải ả ta là do Trần phu nhân mang về, không muốn đắc tội thì Uyển Ân đã thẳng thừn ra tay rồi.
Bước tới đỡ người Trần Phúc, cõng cậu ấy lên trên lưng, trong lúc cậu vẫn
còn mơ mơ màng màng, trước mắt là một mảng mờ ảo, nghe ra giọng nói thân thuộc ấy, Trần Phúc không khỏi thấy yên lòng, sau đấy liền thiếp đi.
Cô ta để lại tang thương, hỗn loạn, trước khi đi không quên cảnh cáo một câu.
"Mày hãy nhớ cho thật kĩ, tao họ Bạch, tên Uyển Ân, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại, Tô Ngân !".