Sáng sớm hôm sau, Thiếu
Thương còn đang nằm trong chăn mơ màng thì đã nghe a Trữ đến báo Tiêu
phu nhân ngã bệnh. Lòng nàng chợt run lên, thầm nghĩ không phải là bị
mình làm cho tức giận đến nỗi đổ bệnh đấy chứ. Nàng không dám chậm trễ,
vội vàng đứng dậy rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề xong lập tức ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ ở của Tiêu phu nhân.
Vừa bước vào cửa phòng, đã thấy Tiêu phu nhân đang phát sốt nằm đó, sắc mặt ửng hồng, cánh môi khô ráo hơi nứt, hít thở nặng nề không có quy luật.
Thiếu Thương còn chưa nói được mấy câu thì ba vị huynh trưởng và Trình
Ương đều đã tới.
Tay chân Tiêu phu nhân bủn rủn nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo, giải thích rõ ràng với mọi người rằng do gần đây đi đường mệt nhọc.
Khuôn mặt Trình Thủy tràn đầy lo lắng, ngoài miệng lại nói: "Thực ra cũng rất lâu nàng không đổ bệnh rồi. Y sĩ nói bệnh nhẹ là phúc! Nhiều năm như
vậy trên yên dưới ngựa, không biết đã tích bao nhiêu mệt mỏi bệnh tật,
nhân cơ hội này ở nhà dưỡng bệnh thật tốt đi thôi."
Thiếu Thương nhìn hai vợ chồng một hồi, trong lòng biết bọn họ đang giúp mình giải vây, cũng giữ im lặng, chỉ nhanh chóng trao đổi với Trình Ương,
tiếp tục để Trình Ương xử lý sự vụ trong phủ, còn mình thì trợ giúp một
phần công việc trong tay Thanh Thung phu nhân. Nội tâm Trình Ương vô
cùng kính yêu Tiêu phu nhân, nhưng suy cho cùng vẫn không tiện giành
việc chăm sóc của con gái người ta, thế nên chỉ đành gật đầu đáp ứng.
Thanh Thung phu nhân vốn nghĩ Thiếu Thương mới bao nhiêu tuổi, mấy tháng
trước chỉ thấy bản lĩnh cãi nhau giận dỗi của nàng, nào biết chăm sóc
bệnh nhân, để nàng bưng mấy chén thuốc nếm thử coi như là tận hiếu,
truyền ra bên ngoài cũng có tiếng tốt. Ai ngờ nửa ngày trôi qua, năng
lực của Thiếu Thương lại vượt xa dự kiến của nàng —— thật không ngờ phần lớn những đứa trẻ không cha không mẹ lại đều hiểu được mắc bệnh tự chữa bệnh.
Đầu tiên, Thiếu Thương cho những người vào thăm bệnh lui ra hết, duy trì độ ấm
trong phòng, đồng thời thỉnh thoảng lại dẫn không khí trong lành vào, cứ cách ba mươi phút lại dùng nước ấm lau tay chân và lồng ngực Tiêu phu
nhân, không ngừng cho uống nước ấm. Còn chưa qua nửa buổi sáng, Tiêu phu nhân đã được dìu đi cung phòng* sáu lần, thời gian còn lại đều để bệnh
nhân nằm thẳng mà ngủ.
*Cung phòng: nhà vệ sinh.
Chăm sóc hợp lý cộng với việc cơ thể Tiêu phu nhân vốn dĩ khỏe mạnh, y sĩ
còn chưa nấu xong lượt thuốc thứ hai, cơn sốt của Tiêu phu nhân đã hạ đi không ít. Thiếu Thương ngồi ngay ngắn dưới cửa hiên, lẳng lặng trông
coi lò thuốc và một nồi cháo, nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn trong tay,
xung quanh nhà cửa yên tĩnh, thời gian chầm chậm trôi đi.
Trình Thủy trở về nhà sau khi báo cáo công tác với Ngô đại tướng quân, vừa
bước vào cửa, lọt vào tầm mắt chính là khung cảnh này —— trong lòng đồng chí lão Trình ngơ ngẩn, cảm thấy chỉ sau một đêm dường như nữ nhi đã
trưởng thành hơn rất nhiều.
Vạn Tùng Bách ở sau lưng hắn cũng trông thấy cảnh này, quay đầu lại nói:
"Thê Thê, con nhìn Niệu Niệu người ta đi, vừa hiếu thuận vừa ngoan
ngoãn. Lần trước ta bị bệnh con tận hiếu với ta thế nào, thế mà lại ra
ngoài đánh nhau một trận!"
Vạn Thê Thê trừng phụ thân một cái, lớn tiếng nói: "Rốt cuộc là a phụ có
biết nói chuyện không thế, người khen một đứa chê một đứa như vậy, có
phải đang mong con và muội muội nảy sinh hiềm khích không đó? Có điều vì người khen tỷ muội nhà con, lần này con không thèm tính toán với
người!"
Vạn Tùng Bách cũng trừng nữ nhi: "Con là cái đồ không biết lớn nhỏ... "
"Đại nhân!" Vạn phu nhân sờ trán, bất lực nói, "Chúng ta đến để thăm Nguyên Y mà!"
Khi đám người bước vào trong phòng thì Tiêu phu nhân cũng vừa tỉnh giấc,
lúc này tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, nói cười tự nhiên. Nói tới nói
lui, chủ đề lại chuyển sang hướng của người trưởng thành, thế là hai đôi vợ chồng bèn kêu Thiếu Thương và Thê Thê tự ra ngoài chơi đùa.
Hai cô gái nắm tay nhau, cười cười nói nói đi tới tiểu viện của Thiếu
Thương. Hôm nay ánh nắng dịu nhẹ, Vạn Thê Thê mang một bộ tam nhiễu khúc cư dệt tơ vàng màu hồng nhạt, dưới ánh mặt trời đặc biệt rực rỡ xinh
đẹp. Hai người vừa mới ngồi vào chỗ, nàng đã sốt ruột nói: "Này này, hôm nay trời vừa sáng a mẫu đã nói cho ta biết rằng ngươi đính hôn rồi!
Nghe nói là cháu trai của Lâu thái phó, tên Lâu Nghiêu gì đó, có thật
không thế?"
Thiếu Thương thoải mái gật đầu thừa nhận.
Khuôn mặt Vạn Thê Thê bừng sáng, dò xét đối phương từ trên xuống dưới một
lượt, chép miệng chậc chậc: "Không nhìn ra nhé, tiểu ni cô nhà ngươi rất biết nhẫn nhịn, vừa ra khỏi nhà một cái, không những cao hơn đẹp hơn mà còn tiện tay lừa được một tên lang tế trở về! Tuổi ngươi nhỏ hơn ta,
thế mà lại hứa hôn trước ta... Chậc chậc... "
Nàng không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc đến chuyện này Thiếu Thương lại không
nhịn được mà thở dài: "Haiz, ta cũng không biết định hôn nhanh như vậy
là đúng hay sai nữa." Những lời khắc khẩu của phụ mẫu đêm qua còn văng
vẳng bên tai, rõ ràng nàng cãi thắng, nhưng trong lòng chẳng có nửa phần vui vẻ.
Vạn Thê Thê ngạc nhiên nói: "Lời này của ngươi thật là kỳ lạ. Hôn nhân đại sự
nào có phân biệt nhanh chậm, chỉ có bằng lòng và không bằng lòng. Chúng
ta đầu thai tốt, đều được phụ mẫu yêu thương. Chứ như một số trưởng bối
không coi nhi nữ ra gì, ra ngoài uống một bữa rượu, nói không chừng đã
có thể định ra hôn sự cho con cái, ngươi còn không được phép xen vào!
Trình thúc phụ thương ngươi như vậy, trước khi quyết định hôn sự nhất
định đã hỏi ngươi rồi phải không?"
Thiếu Thương khẽ giật mình, chợt hiểu được vẻ khiếp sợ và kinh ngạc trên mặt phụ mẫu đêm qua.
Trình lão cha và Tiêu chủ nhiệm đều có tư duy của thẳng nam điển hình —— nữ
nhi thích thì lập tức đồng ý, không thích thì không đồng ý là được rồi,
vô cùng đơn giản! Thời điểm trưng cầu ý kiến của nàng cũng đã đạt được
câu trả lời khẳng định, hai vợ chồng đương nhiên cho là Thiếu Thương
cũng có tình ý với Lâu Nghiêu. Ai ngờ đêm qua vừa hỏi, chẳng những tình
hình thực tế khác xa một trời một vực so với suy đoán trước kia, hơn nữa còn phát hiện tư duy của nữ nhi quỷ dị lạ thường.
Thiếu Thương nghĩ lại những lời mình nói đêm qua, phát hiện thật sự có rất
nhiều thứ không nên nói, quả nhiên lúc kích động không nên mở miệng
nhiều. Đáng lẽ lúc ấy nàng nên một mực khẳng định mình với Lâu Nghiêu
tình sâu như biển mênh mông những nước cùng mây, Trình lão cha và Tiêu
chủ nhiệm còn có thể cho nàng dùng máy phát hiện nói dối được sao?!
". . . Thê Thê a tỷ, vậy còn ngươi. Nếu tương lai bá phụ bá mẫu kén rể cho ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Vạn Thê Thê tự tin nói: "Ta mặc kệ, ta nhất định phải gả cho người mình
thương! Nếu a phụ a mẫu ngăn cản ta, ta sẽ đi mách với đại mẫu!"
Thiếu Thương im lặng, thầm nghĩ, đây mới thực sự là suy nghĩ mà thiếu nữ mười mấy tuổi nên có.
Thực ra Trình lão cha đã là người cha tốt hiếm có, nếu dựa theo cách nghĩ
của hiện tại, dòng dõi tốt như Lâu gia đến đây cầu hôn thì nên đồng ý
ngay lập tức, song hắn vẫn để nữ nhi tự mình quyết định. Nhưng nàng lại
báo đáp Trình lão cha thế nào?
Tiêu chủ nhiệm và Tang thị gả cho hai huynh đệ Trình gia là bởi gia tộc hoặc bản thân gặp phải khốn cảnh, gần như cùng đường bí lối, phải tìm một
sợi dây cứu mạng hoặc một lối thoát. Nhưng trường hợp của nàng dù nhìn
thế nào thì cũng là tuổi xuân vừa vặn, gia đình mỹ mãn, vốn nên hăng hái phấn chấn mới phải. Kết quả trong chuyện chọn bạn trăm năm này, tâm
thái của nàng so với người cùng đường mạt lộ lại chẳng khác là bao, thử
hỏi Trình lão cha và Tiêu chủ nhiệm không uất ức sao cho được?
Hai tiểu tỷ muội cửu biệt trùng phùng, vốn có vô vàn những chuyện không kể
hết, ai ngờ còn chưa nói được hai câu, Vạn Thê Thê chợt nhớ ra gì đó,
giống như không thèm để ý nói nàng mới có được một bộ gân hươu thượng
hạng, muốn tặng cho Trình Tụng làm dây cung.
Thiếu Thương buồn cười, gương mặt lại ra vẻ hoài nghi: "Không phải hôm nay
ngươi cố ý đến để tặng đồ cho thứ huynh, sau đó tiện thể nói chuyện
phiếm với ta đó chứ?"
Vạn Thê Thê lập tức đanh mặt thề thốt phủ nhận, còn vờ vịt gì mà "Mùa hè xử lý gân mới không rắc rối, giờ sắp sang hè rồi nên phải chuẩn bị sớm một chút", thậm chí còn muốn lôi kéo Thiếu Thương cùng đi tìm Trình Tụng,
lấy đó chứng minh trong sạch.
Thiếu Thương vội vàng bày tỏ mình hầu hạ nấu thuốc hơn nửa ngày rồi, lúc này
vô cùng mệt mỏi, mời tiểu thư Vạn gia vất vả tự mình đi trước, nàng
tuyệt đối không dám hoài nghi nữa. Bấy giờ Vạn Thê Thê mới lắc đầu vẫy
đuôi bước ra ngoài hành lang.
Thiếu Thương ở phía sau lắc lắc đầu, mỉm cười nói: Dẹp đi, coi nàng như người mù không bằng ấy, nhìn không ra con heo hồng thêu hoa nhà ngươi muốn
nhổ củ cải trắng nhà ta đi sao! Có điều... nếu nhị cải trắng cam tâm
tình nguyện bị nhổ thì cũng đành thôi chứ biết sao giờ.
Chớp mắt đã qua khoảng nửa canh giờ, lúc này Vạn Thê Thê trở lại, hơn nữa
còn kéo theo một thiếu nữ đoan trang ăn vận lộng lẫy. Thiếu Thương định
thần nhìn lại, đúng là Doãn Hủ Nga.
Vạn Thê Thê khẽ nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Ta
chưa ngồi được bao lâu thì thấy Hủ Nga a tỷ đến. Ừm, là đến tìm huynh
trưởng, nói là tặng bờm ngựa cho huynh trưởng để làm dây đàn ..." Nàng
sâu sắc cảm thấy sáng ý của mình bị Doãn Hủ Nga lấy cắp bản quyền, nàng
tặng dây cung, Doãn Hủ Nga lại tặng dây đàn, tặng một thanh đại khảm đao cửu hoàn không được sao?!
Doãn Hủ Nga ngượng ngùng kéo tay áo, nhã nhặn nói: ". . . Gia mẫu rất thân
thiết với thúc mẫu Trình gia, nếu đã biết thúc mẫu bị bệnh, tất nhiên ta phải tới thăm hỏi rồi."
Thiếu Thương: . . .
Vốn dĩ nàng cũng không nghĩ nhiều, nhưng nhìn bộ dáng Doãn Hủ Nga đỏ mặt
ngượng ngịu thế này, chẳng phải chuyện đã rõ ràng rồi sao. Tốt lắm tốt
lắm, lần này đại cải trắng cũng sắp bán đi được luôn. Cũng không biết
tam cải trắng còn có thể ở lại bao lâu.
Người trong lòng ở ngay bên ngoài, hai tỷ muội Doãn Vạn sao chịu để Thiếu
Thương tiếp tục trốn ở trong phòng, khó có khi đồng tâm hiệp lực kéo
người ra ngoài, một phòng thiếu niên thiếu nữ tề tụ ở phòng ngoài cư xá
của ba huynh đệ. Không qua bao lâu, con rể tương lai mới nhậm chức của
Trình gia cũng vui vẻ chạy đến. Sau khi biết Tiêu phu nhân ngã bệnh,
Lâu Nghiêu sững sờ chốc lát, sau đó vội vàng cắm đầu xô cửa lao đi, đúng đến thời gian ăn trưa mới vội vã chạy tới, còn mang theo nửa xe dược
liệu thuốc bổ cùng y sĩ trong phủ Lâu gia.
Phu thê Vạn thị biết được chuyện này, vỗ tay vừa cười vừa khen ngợi. Vạn
Tùng Bách suýt nữa vỗ dẹp cả vai nghĩa đệ, lớn tiếng la hét "Mười đứa
con rể của ta cũng không có đứa nào ân cần như thế"! Vạn phu nhân ghé
tai Tiêu phu nhân nhẹ giọng pha trò "Muội muội tốt số thật đấy, nhi nữ
hiếu thuận, giờ lại có thêm con rể hiếu thuận". Phu thê Trình thị còn
biết nói gì nữa, chỉ có thể cười khổ lắc đầu.
Tiêu phu nhân lại phân phó Trình Ương đặt một bàn tiệc đủ đầy, để đám thiếu
niên tự mình dùng bữa, không cần tới chỗ trưởng bối hầu hạ. Trong bữa
tiệc, bốn huynh muội Trình gia không tránh khỏi việc bị khách nhân hét
lớn hợp tấu lần nữa. Doãn Hủ Nga liếc Trình Vịnh một cái, mỉm cười gọi
nhóm thị tỳ tới xe ngựa nhà mình khiêng cây huyền cầm 50 dây cung nạm
ngọc bọc gấm đến, cùng tham gia hòa tấu. Vạn Thê Thê cũng không chịu
thua kém, lúc này đứng dậy lấy kiếm, múa một điệu theo tiếng ca của
Trình Tụng góp vui.
Lúc này sắc trời sáng rực, tuổi trẻ nhiệt huyết, đám người thỏa chí vui
chơi. Thiếu Thương nghiêng đầu nhìn sang Lâu Nghiêu, chỉ thấy hắn bị ba
vị đại cữu bụng dạ khó lường rót cho không ít rượu, khuôn mặt đã đỏ tới
tận mang tai, thần sắc mơ màng, chỉ biết quay về phía vị hôn thê mỉm
cười ngốc nghếch.
Thiếu Thương bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, thiếu niên cao lớn oai hùng lúc mới
gặp giờ này đang cười giống như một quả bí đỏ ngờ nghệch, nàng bật cười
một tiếng, quay đầu phân phó thư đồng đưa hắn tới phòng Trình Thiếu Cung nghỉ ngơi.
——
Như thế này rất tốt, rất nhiều rất nhiều năm về sau, bọn họ sẽ còn vô số lần tề tụ say sưa giống như hôm nay, anh em tình thâm, bạn bè tri kỷ,
cầm sắt sáo huyên hợp tấu, cùng nhau ngâm xướng múa kiếm. Còn gì đẹp hơn những năm tháng thanh xuân đây?
- Bản edit này chỉ được đăng duy nhất trên wattpad Trứng Ốp La và page
Trứng Ốp La. Nếu bạn đọc được ở các trang web khác thì đó là bản copy.
Hi vọng độc giả hãy tìm đọc ở trang chính của editor để có thể cập nhật
chương mới một cách nhanh nhất và không tiếp tay cho bên ăn cắp. Cảm ơn
mọi người rất nhiều.
. . .
Ngày thứ hai, Thiếu Thương tiếp tục hầu hạ Tiêu phu nhân uống thuốc rửa mặt. Hai mẹ con dường như đã hình thành một loại ăn ý lạ kỳ, mỗi lần sau khi hai người tranh chấp xong, cả hai đều giống như đã quên đi chuyện lúc
trước, tuyệt nhiên không đề cập đến. Yên lặng thu dọn xong xuôi, mẹ con
hai người cũng không có quá nhiều lời muốn nói, Thiếu Thương lại ngồi
dưới mái hiên trông coi lò thuốc như thường lệ.
Ai dè chưa được bao lâu, đã thấy Trình Ương dẫn Lâu Nghiêu cùng một phụ
nhân trung niên mặc hoa phục chậm rãi đi tới. Thiếu Thương thoáng nhìn
qua nốt ruồi trên đầu lông mày trái của phụ nhân, lập tức biết đây là
mẫu thân Lâu Nghiêu, Lâu nhị phu nhân của dòng chính Lâu thị Hà Đông.
Lâu nhị phu nhân nhìn về phía này, trông thấy dưới mái hiên có một thiếu nữ da trắng như tuyết đang ngồi ngay ngắn, trên người mang một bộ khúc cư
xanh biếc hơi cũ, không phô trương cũng không mất tinh thần, trên khuôn
mặt còn vẻ ngây thơ lại có phần ôn nhu tĩnh lặng. Phía trước nàng là một bếp lò nhỏ ánh lửa bập bùng, thuốc nấu bên trong tỏa ra hơi nước mờ
mịt, chiếu lên người nữ hài càng thêm mờ ảo như sương, dung sắc mỹ lệ.
Con người đều yêu cái đẹp, vừa nhìn thấy thiếu nữ trước mắt nàng đã thích
ba bốn phần, lại quay đầu trừng nhi tử một cái: Ở trong nhà khoe khoang
vị hôn thê ba trăm tám mươi hồi, tính cách tốt hoạt bát sáng sủa này nọ, thế mà lại không đề cập tới tiểu nương tử nhà người ta xinh đẹp nhường
này.
Lâu nhị phu nhân tất nhiên là tới thăm Tiêu phu nhân. Thiếu Thương không dám lơ là, vội vàng thể hiện công phu mấy tháng huấn luyện của Tang thị, mái đầu
xinh đẹp cúi xuống, nhanh chóng hầu hạ Tiêu phu nhân ngồi dậy từ trên
giường. Lâu nhị phu nhân nhìn cử chỉ kính cẩn ngoan ngoãn của nàng, lòng yêu thích lại tăng thêm ba bốn phần.
"Ôi này này, muội ngồi dậy làm gì đấy, ta lo lắng cho muội nên mới tới, nếu làm muội mệt thì ta thà không tới còn hơn!" Lâu nhị phu nhân lớn hơn
Tiêu phu nhân mấy tuổi, nhưng làn da trắng nõn, thần thái cởi mở, lời
nói hành động còn mang theo mấy phần trẻ con.
Tiêu phu nhân tựa vào gối mềm, hơi thở vẫn yếu ớt: "Vốn dĩ chúng ta cũng nên thương nghị về chuyện của hai đứa nhỏ, nhưng thân thể này của ta thật
sự là bệnh không đúng lúc ..." Từ khi hai người nhận được phong thư
quyết định hôn sự của trượng phu, nàng và Lâu nhị phu nhân đã bàn bạc
với nhau mấy lần, tình cảm cũng trở nên thân thiết hơn.
"Muội cứ từ từ dưỡng bệnh." Lâu nhị phu nhân nhẹ nhàng mỉm cười, "Muội đừng
vội, ta cũng không vội." Sau đó lại đùa dai chuyển hướng sang nhi tử,
"Con ta có vội không?"
Lâu Nghiêu hận không thể che miệng mẫu thân lại: "A mẫu!"
"Thiếu Thương!" Lâu Nghiêu chợt cảm thấy như bốn bề thọ địch.
Lâu nhị phu nhân thấy vẻ mặt nhi tử vô cùng quẫn bách, lập tức cao giọng
bật cười. Tiêu phu nhân có chút miễn cưỡng cũng mỉm cười theo.
". . . Nghe nói việc chiêu an lần này của Trình đại nhân hết sức tốt đẹp,
bệ hạ đã ra lệnh thăng chức cho Trình đại nhân lên vệ úy tả thừa rồi
phải không?" Lâu nhị phu nhân cười nói, "Hôm nay ta tới một là thăm
bệnh, hai là chúc mừng."
Tình huống xã giao thế này Tiêu phu nhân ứng phó cực kỳ thuần thục, lúc này
cũng trêu chọc lại: "Thăm bệnh thì không cần đâu, hôm qua ta đã nhận
rất nhiều đồ của a Nghiêu rồi. Còn chúc mừng, chẳng lẽ tỷ tới tay không
ư?"
Lâu nhị phu
nhân lập tức đẩy nhi tử đang ngồi bên cạnh mình về phía trước, nghiêm
mặt nói: "Ai nói ta tới tay không, không phải ta đưa tiểu tử này đến
dâng cả hai tay lên rồi đấy sao?! Muội nói đi, muội có muốn hay không!"
Tiêu phu nhân chỉ vào ngón tay, bất đắc dĩ lắc đầu, mọi người trong phòng đồng loạt cười to.
Thiếu Thương cũng mỉm cười. Trình lão cha thăng đến quan trật ngàn thạch,
thật sự là chuyện cực kỳ cực kỳ tốt; tốt hơn nữa là, theo những gì hôm
nay nàng thấy, Lâu nhị phu nhân quả nhiên giống như lời Lâu Nghiêu nói,
ngây thơ phóng khoáng.
Lâu nhị phu nhân có thể nói là nữ tử may mắn hiếm có trong loạn thế. Xuất
thân thế tộc ở địa phương giàu có, từ nhỏ phụ mẫu yêu thương, chưa từng
gặp phải nạn binh hỏa trộm cướp như Tiêu phu nhân, cũng không có mối
tình nào gần như dốc hết tâm huyết như Tang thị. Đến thời kỳ tươi đẹp
nhất, trong nhà sắp xếp gả cho con trai thứ hai dòng chính của Lâu thị
môn đăng hộ đối, huynh trưởng và trưởng tẩu đều là người khôn khéo tài
giỏi, sau khi nàng gả tới đó, gần như không cần động tay vào bất cứ việc gì, ngoại trừ sinh con dưỡng cái, mỗi ngày nàng chỉ cần điều hoa ủ
rượu, an hưởng tôn kính vinh hoa là đủ.