Lúc này, Thiếu Thương
đang đứng ở đầu phố ngửa mặt nhìn trời, tuyết mịn lả tả rơi xuống từ
không trung, thấm lên khuôn mặt và cổ nàng, có chút ẩm ướt lạnh lẽo,
trong lòng nàng là một mảnh mờ mịt.
Nửa khắc đồng hồ trước, anh ruột Trình Thiếu Cung đưa nàng tới chỗ ở của ba huynh đệ tạm thời tránh né, sau đó tự mình chạy về Cửu Chuy đường nghe
ngóng tin tức, Thiếu Thương ngồi xổm trước miệng bếp lửa, trông thấy Phù Đăng vừa giúp Trình Tụng lau chùi xong dây cung bước vào trong phòng.
Bạn cũ trùng phùng không khỏi hàn huyên vài lời. Từ chỗ Phù Đăng, Thiếu
Thương biết được Phù Lượng đã đi theo bên người tiểu đệ Trình Trúc, Phù
Đăng cũng từ chỗ Thiếu Thương biết được A Mai lại cao thêm hai tấc. Sau đó Phù Đăng không khỏi hỏi Thiếu Thương vì sao lại ở đây, đợi sau khi
biết rõ nội tình, hắn lại càng thêm lo lắng.
"Nữ quân muốn phạt người, trước giờ chưa từng thất bại." Vẻ mặt Phù Đăng
bối rối, "Ti hạ theo phụ thân phục vụ dưới trướng đại nhân nhiều năm,
mỗi lần nữ quân muốn phạt trượng công tử, bất luận ba vị công tử có trốn đi nơi nào, nữ quân đều luôn có thể tìm về, tiếp tục phạt trượng."
Lần này Thiếu Thương đứng ngồi không yên.
Dưới sự cổ vũ tha thiết của nàng, Phù Đăng còn rất trung thực miêu tả lại
hình thức phạt trượng kia thi hành như thế nào, tạo thành thương tổn ra
sao, tần suất mấy vị công tử thảm thiết kêu la, tốc độ khỏi bệnh nhanh
hay chậm, cùng với tình trạng khôi phục thể xác và tinh thần sau khi
khỏi bệnh.
Ý
định ban đầu của Phù Đăng vốn là muốn để tiểu thư hiểu rằng tránh được
nhất thời không tránh được cả đời, ngoan cố chống đối không bằng thái độ đoan chính, thành tâm thành ý đi nhận sai, sau đó mẫu nữ hòa hảo.
Ai ngờ, mạch suy nghĩ của Thiếu Thương lại là "Thẳng thắn sẽ được khoan
hồng, chuyển qua lao động cải tạo; chống đối sẽ bị nghiêm trị, cho về
quê ăn tết".
Nói thật, nàng vẫn trân quý tấm da thịt này lắm, chẳng lẽ không bị Doãn Hủ
Nga nhúng chàm, ngược lại gãy trong tay Tiêu phu nhân. Nàng nhất thời
hoảng sợ, quyết định trước tiên cứ trốn ra ngoài tránh bão như khi còn
bé cái đã.
Thoạt đầu Phù Đăng vô cùng sợ hãi, ra sức ngăn trở một phen, nhưng thấy tâm ý tiểu thư đã định, hắn cũng chỉ có thể bảo hộ nàng cùng nhau ra cửa. Hai người ra ngoài từ cửa hông Trình phủ, trong lúc vội vàng Phù Đăng vẫn
còn nhớ dắt hai con ngựa theo, thế nhưng một mạch đi thẳng được năm sáu
mươi trượng, Thiếu Thương mới phát hiện rằng hành động lần này mười phần không ổn.
Đầu tiên, nàng không biết cưỡi ngựa.
Tiếp theo, trên người nàng không mặc áo choàng lông khi ra ngoài, dưới chân vẫn đạp đôi giày mỏng đế mềm thêu hoa màu ngọc bích.
Thêm vào đó, nhiệt độ bên ngoài đang là âm độ, ngoài trời tuyết rơi lả tả.
Cuối cùng là, nơi này không phải hẻm ngõ quê nhà nàng —— đầu phố có sạp mì
hoành thánh, bên đường có quầy du đôn tử*, cuối phố có quán chao đậu
phụ, đi thêm mấy bước còn có đại tỷ mở phòng video*.
*Du đôn tử: một món ăn nhẹ đường phố.
*Phòng video:giống như một rạp chiếu phim nhỏ. Vào những năm 1980, phim Hồng Kông và Đài
Loan du nhập vào đại lục dưới dạng băng hình. Những phòng video này trở
nên phổ biến và tràn ngập khắp các trường đại học. (Editor: hẻm ngõ Thiếu Thương nói ở đây là hẻm ngõ nhà Du Thải Linh).
Lúc này mặt trời sắp ngả về tây, trên những nóc nhà gần xa đã có khói bếp
nổi lên, trên phố người qua lại dần thưa thớt, mấy nơi có thể tạm dừng
chân như khách điếm, quán ăn... đều chỉ có ở những nơi quy định trên
phố, không giống như hậu thế, đâu đâu cũng đều có thể thấy được.
—— Nàng và Phù Đăng đưa mắt nhìn nhau, Phù Đăng vô cùng xấu hổ vì mình làm việc không chu toàn.
Nhưng Thiếu Thương cũng không trách hắn, Phù Ất và A Trữ bồi dưỡng nhi tử làm quân sĩ, không phải làm người hầu tùy thân của đám tiểu thư công tử bọn họ. Thế là, nàng bắt đầu do dự, phải chăng mình nên thành thành thật
thật về nhà, cho dù có bị đánh một trận thì cũng như một lần phong hàn
nặng thôi mà.
Lại nói, nàng cũng đã quen với những ngày có tỳ nữ ở bên cạnh hầu hạ rồi,
đời trước ra ngoài nàng nào dám không mang theo chìa khoá túi tiền đâu,
bây giờ ngược lại rất tốt, bất luận là gió thổi mưa rào tuyết rơi,
đều tự có tỳ nữ theo sau vội vàng bung dù khoác áo hỏi han ân cần.
Quả thực là từ xa xỉ thành tiết kiệm rất khó à nha.
Thiếu Thương tự giễu cười một tiếng, đang định đầu hàng trở về nhà, lại nghe
thấy một hồi tiếng chuông ngựa quen thuộc vang lên. . .
"Trình Thiếu Thương!" —— cùng với giọng nam tử trẻ tuổi lại càng quen thuộc hơn.
Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Viên Thận khoác một thân áo lông
đón gió, nhò nửa người ra từ trong xe ngựa hoa lệ của Viên gia, khuôn
mặt trắng như tuyết bị đông lạnh ra một tầng ửng đỏ nhàn nhạt. Hắn vừa
nhìn thấy Thiếu Thương liền vô cùng vui sướng, lập tức lo lắng nói: "Sao ngươi mặc ít như vậy, mau vào xe ngựa đi!"
Phù Đăng có hơi do dự, yến khách Trình gia hôm đó hắn cũng đã gặp qua Viên
Thận, tuy biết người này không phải kẻ xấu, nhưng dù sao. . .
Thiếu Thương lại chẳng để ý được nhiều như vậy, nàng vội vàng tiến lên mấy
bước, hai ba cái đã bò lên xe ngựa Viên phủ, Viên Thận mỉm cười tránh
sang một bên để nàng tiến vào. Vị giá phu ngồi ở đầu xe còn rất tri kỷ
ném cho Phù Đăng một chiếc áo choàng lông cừu, Phù Đăng yên lặng nhận
lấy mặc vào, sau đó xoay người lên ngựa, tay kia dắt một con ngựa khác, chậm rãi đi theo cạnh xe, trong lòng lo lắng cho thân thể của tiểu thư, hắn còn nhớ rõ mấy tháng trước mẫu thân vất vả cỡ nào mới cứu được cái
mạng nhỏ của nàng.
Tình hình của Thiếu Thương quả thực không được tốt cho lắm, mức độ yếu ớt
của khối thân thể này vượt qua những gì nàng dự liệu, mới qua thời gian
ngắn như vậy, từ đầu ngón tay đến nhịp tim nàng dường như đều đã đóng
băng. May mà xa giá của thế gia công tử chẳng những bên ngoài hoa lệ,
bên trong cũng rất đầy đủ, cái gì cần có đều có —— án thư, bàn dựa, đèn
tường da dê, bếp than nho nhỏ làm từ sắt trắng và gỗ cây ngô đồng được
điêu khắc tinh xảo, ngay cả vách xe cũng được phủ một tầng gấm nhung mềm mại, đáng tiếc đầu ngón tay Thiếu Thương đã đông cứng, sờ lên không
thấy có cảm giác gì.
Viên Thận cau mày nhìn nàng, nữ hài nhỏ bé lạnh đến nỗi run lẩy bẩy, tuyết
mịn thấm vào tóc mai nàng có chút ẩm ướt, có điều bởi vì mặt mũi bị đánh bầm dập, nhìn không ra sắc mặt nàng hiện tại như thế nào.
Cánh tay hắn khẽ động, rất muốn kéo áo lông trên người mình xuống khoác cho
Thiếu Thương, nhưng lại cảm thấy như vậy quá mạo muội, không nghĩ tới
lúc này Thiếu Thương đã tự mình kéo tấm thảm lông dê trên tường qua ôm
vào trong ngực.
Viên Thận im lặng, buông ngón tay đang đặt trên áo lông ra: "Ngươi muốn đi đâu?"
"A mẫu muốn đánh ta, ta trốn ra ngoài." Thiếu Thương gắng sức dựa gần vào
chậu than sưởi ấm, mặt ủ mày chau nói, "Ai ngờ cái gì cũng không mang
theo, nếu không hay là trở về đi."
Viên Thận cau mày: "Trước hết đừng trở về. Chúng ta cứ đi một lát đã." Nếu
thật sự không được, hắn vẫn còn có mấy biệt trang có thể cung cấp chỗ
trốn, có điều, như vậy cũng không được ổn cho lắm. . .
Thiếu Thương vội vàng gật đầu, nàng cũng cần phải ngẫm lại xem bước kế tiếp nên làm thế nào.
Viên Thận nhặt xiên sắt bên cạnh chậu than lên, chậm rãi cời than củi: ". . . Khổ nhục kế này của ngươi không tệ. Trước khi ta rời Doãn phủ, đã nghe
nói thân thể Doãn nương tử khó chịu, không có xuất hiện trên yến tiệc."
Thực ra là hắn cố ý nghe ngóng.
Hơi thở của Thiếu Thương rốt cục chậm mất một nhịp, kiên quyết không thừa
nhận: "Cái gì mà khổ nhục kế. Ta tuổi trẻ khí thịnh, chịu không nổi khẩu khí của Doãn nương tử, vậy nên lúc ấy mới mất chừng mực. Viên công tử
ăn nói cẩn trọng."
Viên Thận buông xiên sắt xuống, chần chờ một lát mới xách từ phía sau ra
một bầu rượu sơn mài có đường vân huyền điểu, hắn nghĩ nghĩ, đổ ra nửa
chén rượu gạo ấm áp, sau đó đưa cho Thiếu Thương.
Thiếu Thương không kiên nhẫn với bộ dáng cẩn trọng dè dặt kia của hắn, một
tay giữ tấm thảm lông dê, một tay đón lấy chén rượu, cổ tay vừa lật liền một hơi cạn sạch. Nuôi chí làm thái muội, sao có thể không biết uống
rượu. Trước sơ trung nàng đã thử qua bia, rượu nhạt, rượu trắng, cùng
với rượu nho giả trộn lẫn với đường; tí tẹo rượu gạo thế này đương nhiên không thành vấn đề ——
"Khụ khụ. . . Khụ. . ." Thiếu Thương kịch liệt ho khan, suýt nữa ho ra cả nước mắt. Được rồi, nàng lại quên mất.
Viên Thận vừa bực mình vừa buồn cười, bàn tay mở ra lại nắm chặt, nhẫn nhịn không đưa sang vỗ lưng nữ hài.
". . . Đã biết đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, cớ gì còn
phải ra hạ sách này." Hắn thấp giọng nói, "Doãn nương tử kia tất nhiên
sẽ phải nhận trách phạt, nhưng chẳng lẽ ngươi có thể toàn thân trở ra."
Thiếu Thương ho khan nửa chết nửa sống, ngẩng đầu cười lạnh: " "Toàn thân trở ra" là lời mà chỉ người có chỗ dựa mới có thể nói, Viên công tử cảm
thấy ta giống người như vậy sao?" Nàng cũng không tin một kẻ đi một bước nhìn ba nước như Viên Thận lại chưa từng nghe ngóng về tình hình của
nàng.
Ai ngờ
Viên Thận chỉ thản nhiên nói: "Trên thế gian này, không phải ai sinh ra
cũng đều có duyên phụ mẫu. Nếu đã được sinh ra trên đời, tự phải cố gắng mà sống cho thật tốt."
Thiếu Thương cảm thấy vô cùng phiền muộn: Nàng vẫn luôn sống rất tốt đấy
thôi, bất kể là thái muội hay là sinh viên hàng đầu, đời trước mỗi một
ngày nàng đều cực kỳ cố gắng nhé, mắt thấy tiền đồ như gấm, ai mà ngờ
lão thiên gia lại bắt nàng làm lại từ đầu!
Viên Thận thấy nàng im lặng, hòa nhã nói: "Quá khứ đều đã qua, lúc này cũng
chưa hẳn tất cả đều là sai lầm. Về sau nếu không phải tổ chức yến tiệc
cùng Trình gia các ngươi, có lẽ người ta cũng sẽ không cố ý làm khó dễ
ngươi đâu."
Thiếu Thương miễn cưỡng gật gật đầu, lúc này mới hỏi: "Đúng rồi, sao ngươi
lại ở gần cửa nhà ta?" Nhà nàng cũng không phải phố chợ, những gia đình
xung quanh không phải phú thương thì chính là văn võ mới tấn chức.
Ai ngờ Viên Thận lại không đáp, nhìn trái nhìn phải nói: "Thực ra, hôm nay ta có lời muốn nói với ngươi, vốn là qua hai ngày nữa, gia mẫu muốn mời nữ quyến Trình gia tới phủ thưởng mai, ai ngờ. . ."
"Thưởng mai? Không phải trước giờ mẫu thân ngươi không màng chuyện thế tục sao." Thiếu Thương rất lấy làm lạ.
Lại nói, Viên phu nhân cũng là một trong những kỳ cảnh ở đô thành. Cáo mệnh phu nhân của đại quan nhất đẳng nơi biên cương, nhà mẹ đẻ lẫn nhà chồng đều là danh gia vọng tộc, cũng không biết vì sao lại tuyên bố muốn ở ẩn tu đạo. Không tiếp khách, không mở tiệc, ngay cả cung yến cũng mượn cớ
cáo bệnh không đi, ngoại trừ thỉnh thoảng bắt buộc phải tiến cung lĩnh
thưởng tạ ơn, thì gần như không một ai có cơ hội nhìn thấy bà ấy, trình
độ ẩn cư so với thế ngoại cao nhân Nghiêm thần tiên chỉ kém một chút.
Nói hơi khoa trương, đại tiệc đãi khách gần đây nhất của Viên phủ chính là
tiệc đầy tuổi của Viên đại công tử. Những năm gần đây, ngoại trừ mấy
buổi gia yến nhỏ lẻ tẻ thết đãi thân hữu, thì ngay cả lễ trưởng thành
của Viên Thận cũng là do lão sư trong nhà tổ chức.
Viên Thận xụ mặt: "Không có quy củ, lúc người ta nói chuyện với ngươi sao
có thể cắt ngang". Thiếu Thương ngượng ngùng ngậm miệng, hắn tiếp tục
nói, "Vốn dĩ gia mẫu muốn mời nhữ mẫu qua phủ tụ họp, nhưng ngày kia bệ
hạ muốn đi đông tuần, triệu gấp ân sư và ta tùy giá, vậy nên chỉ có thể
đợi sau khi ta trở về. . ." Hắn nhìn có vẻ như tùy ý chăm chú quan sát
phản ứng của nữ hài.
Ai ngờ mạch suy nghĩ của Thiếu Thương không giống người thường: "A? Ngươi
phải ra ngoài, vậy trong nhà không thể làm thiết yến? . . . Nhà ngươi
đang do ngươi quản lý mà!"
Nàng nói thầm trong lòng, chẳng lẽ Trình lão cha phát triển tiền đồ tốt như
vậy, Viên gia cũng muốn tới kết giao? Đồng thời nàng chỉ vào nam tử trẻ
tuổi trước mặt, trêu chọc: "Mẫu thân ngươi đã không thích quản lý sự vụ
trong nhà, vì sao ngươi không cưới vợ sớm một chút, cũng tránh cho mấy
chuyện bất tiện này?"
Viên Thận thầm nghĩ: Ai bảo không có người lo liệu, khi còn bé có một vị
thúc mẫu trong tộc giúp đỡ xử lý những chuyện này, ai ngờ thúc mẫu kia
quản lý mấy năm, dần dần nuôi lớn tâm tư, chẳng những tay chân không
sạch sẽ mà còn dám tự mình bấu víu lên quý quyến nhà khác.
Sau khi đuổi vị thúc mẫu kia đi, hắn tuổi còn nhỏ đã tự mình quản lý những
việc lặt vặt trong phủ —— cất nhắc quản sự mới, quy định điều lệ mới,
thật ra cũng không khó lắm. Có điều chờ đến khi hắn ở trên triều dần
dần bộc lộ tài năng, nhu cầu nhân tế xã giao càng lúc càng lớn, lúc này
mới phát giác chuyện này xác thực không tiện.
Viên Thận ra vẻ tức giận, nói: "Ngươi cho rằng cưới vợ giống như đi mua thức ăn hay là chọn dưa? Không nói tới việc hai họ kết thân, ngô phụ tương
lai là tông phụ của Giao Đông Viên thị, đương nhiên phải đoan trang hiền thục, yêu trẻ kính già, chớ nói chi là tế tự tân khách, đứng đầu phụ
nhân chư giới. . ."
Nhìn bộ dáng một mặt bắt bẻ của hắn, Thiếu Thương oán thầm: Mẹ ngươi cũng là tông phụ, ở dưới chân thiên tử còn có thể ẩn cư vài chục năm, cũng sắp
tu đạo thành tiên rồi đi, không phải vẫn rất tốt đấy thôi? Có điều trong lòng nàng cũng biết, Viên phu nhân như vậy tất có ẩn tình, mấy chục năm trước thiên hạ đại loạn, có trời mới biết đã xảy ra chuyện gì.
"Được rồi, Viên công tử ngài kim tôn ngọc quý, cô dâu cũng phải là người tốt
tốt tốt nhất dưới gầm trời này, ngài cứ từ từ mà chọn." Giọng Thiếu
Thương lành lạnh.
Viên Thận trừng mắt nhìn nàng, nặng nề nói: ". . . Quan trọng nhất chính là, nhất định phải rộng lượng nhân ái, biết phân biệt đúng sai, tuyệt đối
không thể giống ngươi, một lời không hợp là rút quyền giải quyết! Quay
đầu liền đánh cho cả phủ tân khách đều chạy hết thì phải làm sao?"
Lúc đầu Thiếu Thương còn muốn chế giễu lại, sau đó lại mơ hồ cảm thấy không đúng —— đây là đang nói giỡn sao?
Không đợi nàng nghĩ cho rõ ràng, bên ngoài tức thì truyền đến một trận
tiếng hô vang dội "Thiếu Thương, Thiếu Thương", nàng sửng sốt trong chốc lát, sau đó lập tức nhận ra giọng nói đó, không khỏi thốt lên: "Là thứ
huynh ta!"
Nghĩ
đến Trình Tụng đuổi theo mình như vậy, tất nhiên là sự tình trong nhà đã có kết luận, Thiếu Thương vui mừng quá đỗi, không đợi Viên Thận phản
ứng lại, nàng đã tự mình ba chân bốn cẳng leo ra xe ngựa. Chỉ thấy Phù
Đăng cưỡi ngựa đi theo bên cạnh cũng là vẻ mặt vui mừng (hắn thật sự
không biết xử lý việc tiểu thư rời nhà trốn đi thế nào đâu), lớn tiếng
hô to "Nhị công tử, chúng ta ở đây", cũng kêu giá phu dừng xe lại.
Hai chân Thiếu Thương vững vàng rơi xuống đất, quay đầu hướng về phía Viên
Thận đang nhò người ra khỏi toa xe uốn gối hành lễ, cười nói: "Đa tạ
công tử cứu giúp, bằng không đợi đến khi thứ huynh nhà ta tìm được
người, ta đã sớm chết cóng rồi!"
Nói xong nàng lập tức quay đầu muốn đi, Viên Thận gọi nàng lại, lấy từ
trong ngực ra một bình bạch ngọc nho nhỏ, đưa tới tay Thiếu Thương, thấp giọng nói: "Đây là tử ngọc cao dược sư trong nhà chế ra, ngươi. . .
thoa lên vết thương. . ."
Lần này không đợi nữ hài cáo biệt, Viên Thận đã nhẹ nhàng hô lên một tiếng, giá phu lập tức thúc ngựa rời đi.
Thiếu Thương vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, hai tay nâng bình bạch ngọc kia, phía trên còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của người nọ —— cho nên, thực ra là
hắn cố ý đi dạo gần Trình phủ, muốn đưa thuốc trị thương cho nàng, nhân
tiện cáo biệt?
- Bản edit chỉ được đăng duy nhất trên wattpad Trứng Ốp La và page Trứng
Ốp La, những bên khác như truyen4u*net là bản copy, hy vọng độc giả hãy
tìm đọc trên trang chính của editor để có thể cập nhật được những chương truyện một cách nhanh nhất và không tiếp tay cho bên ăn cắp. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Chỉ chốc lát sau, Trình Tụng đã lần theo tiếng hô của Phù Đăng mà đuổi đến đây.
Thiếu Thương quay đầu lại nhìn, ngay lập tức mặt mày hớn hở, phải nói vẫn là
huynh đệ nhà mình đáng tin cậy, hóa ra Trình Tụng cố ý không cưỡi ngựa,
chỉ đánh một chiếc xe ngựa nhỏ đến.
"Cái đồ ngốc nhà muội! Trời lạnh như vậy mà mặc phong phanh thế này ra
ngoài, còn không bằng về nhà cho mẫu thân đánh mấy cái!" Trình Tụng lớn
tiếng răn dạy, chỉ hận rèn sắt không thành thép, sau đó xách một chiếc
áo lông chồn của Trình Thiếu Cung từ trên xe ngựa xuống khoác lên người
Thiếu Thương, lại quay đầu phân phó tùy tùng ngồi trên xa giá, "Ngươi đi tìm đại công tử cùng tam công tử, tiểu thư ta tìm thấy rồi, bảo bọn hắn yên tâm hồi phủ đi."
"A Đăng, ngươi cũng thật ngốc, tiểu thư không biết cưỡi ngựa ngươi không
biết sao!" Trình Tụng vỗ một cái lên lưng Phù Đăng, nói xong lại ngạc
nhiên hỏi, "Thiếu Thương không biết cưỡi ngựa, vậy hai người đi xa như
thế bằng cách nào?" Hắn quan sát khí sắc của ấu muội trên dưới một lượt, nhìn không giống dáng vẻ như bị đông lạnh.