Thời điểm Thiếu Thương
được kéo ra, khuôn mặt nàng đã bị trúng mấy quyền, nàng cảm thấy trên
mặt đau rát, khóe mắt hình như đã bị đánh sưng, dưới cắm giống như còn
rách mất một đường nhỏ. Thiếu Thương híp mắt nhìn sang Doãn Hủ Nga, nàng không khỏi thầm khen chính mình: Tay nghề còn chưa thui chột đâu!
Trong lúc hỗn loạn, nàng mơ hồ trông thấy vẻ mặt lo lắng của Viên Thận, thiếu niên tên Lâu Nghiêu kia giống như bị sét đánh, phảng phất đã hoàn toàn
được mở rộng kiến thức nhân sinh, Doãn thị vừa tức vừa sốt ruột vội vàng chạy đến. Sau đó là một hồi tay chân luống cuống, Thiếu Thương cùng
Doãn Hủ Nga đang khóc sướt mướt đồng loạt bị đưa đến một gian sương
phòng trong hậu đường Doãn phủ. Lúc này Doãn phu nhân, Tiêu phu nhân
cùng mẹ con Vạn phu nhân cũng vừa đuổi tới.
Vừa nhận được tin, Doãn phu nhân suýt nữa thì lảo đảo lăn xuống từ trên bậc thang, vội vàng phó thác nhiệm vụ đãi khách cho chị em dâu rồi chạy
tới. Tiêu phu nhân nhìn trông có vẻ vẫn còn trấn định, nhưng hô hấp cơ
hồ cũng gấp gáp hơn rất nhiều. Vạn phu nhân dù không phải người trong
cuộc, nhưng lại không có cách nào không đếm xỉa đến, xấu hổ không biết
nên đứng về bên nào. Vạn Thê Thê thì hạ quyết tâm lấy nghĩa làm trọng!
Doãn thị vội vàng ghé tai đích mẫu nhà mình báo cáo lại toàn bộ tình hình lúc ấy, Doãn phu nhân thở phào một hơi.
Không có nhiều người trông thấy thì tốt rồi, hai tỳ nữ kia là nô tỳ nhà mình, nàng hoàn toàn có thể khống chế. Viên Thận và Lâu Nghiêu dù gì cũng là
nam tử, thanh danh không tệ, lát nữa mời trượng phu cẩn thận nhờ cậy, dù sao cũng sẽ không đến nỗi ra ngoài loan truyền loại chuyện như tiểu nữ
nương ẩu đả này đâu.
Duy chỉ có chút kỳ quái là, Viên Thiện Kiến kia đối với chuyện này dường
như rất nhiệt tình, nếu không phải trưởng nữ xảo ngôn ngăn cản, có lẽ
hắn đã muốn theo đến tận đây rồi, sau khi được khuyên lui ra phía sau
còn trù trừ nhiều lần hỏi thăm thương thế, hoàn toàn không giống như lời trượng phu nói "Tuy rằng tuổi nhỏ đắc chí, thường đi theo hầu cận bệ
hạ, nhưng lại là người cẩn trọng dè dặt, rất biết giữ mình" —— cho nên,
người đều có tính dở hơi, Viên Thiện Kiến kia thích xem tiểu nữ nương
đánh nhau?
Với
tư cách là một người mẹ có nữ nhi vừa đến tuổi cập kê, Doãn phu nhân
không phải là chưa từng mơ tưởng Viên Thiện Kiến làm con rể, có điều
trượng phu lại không coi trọng, nói Viên Thiện Kiến "Nhìn như không màng danh lợi, kỳ thực bên trong có thâm ý", tương lai lựa chọn nhà vợ tất
có tính toán —— có lẽ sẽ thông gia với gia tộc vô cùng quyền thế, hoặc
dứt khoát chọn nữ nhi của một vị học giả nổi danh đã ẩn cư cũng không
phải không có khả năng.
Doãn phu nhân đối với Viên Thận vốn đã lạnh nửa tâm, trải qua chuyện ngày
hôm nay, để người ta trông thấy nữ nhi nhà mình ẩu đả với thế muội tuổi
nhỏ, nàng đã triệt để dập tắt ý niệm trong đầu.
"Muội muội yên tâm, không có ai nhìn thấy, chuyện này sẽ không bị truyền đi
đâu." Doãn phu nhân lau mồ hôi an ủi Tiêu phu nhân, sau đó quay đầu giận dữ mắng nữ nhi, "Nghiệt chướng! Ngươi không những lớn tuổi hơn mà còn
là chủ nhà, vậy mà lại ẩu đả với tiểu nương tử Trình gia! Sách đọc phí
công! Lễ nghi cũng vứt hết rồi! Ta đi nói cho phụ thân ngươi biết, để
xem hắn phạt ngươi thế nào!"
Trong lòng Thiếu Thương vui vẻ: Hóa ra thời đại này cha mẹ tức giận mắng con cái đều dùng "Nghiệt chướng" à.
Mắng nữ nhi xong, Doãn phu nhân lại mềm giọng nói với Thiếu Thương: "Thiếu
Thương à, con chịu ủy khuất rồi! Con yên tâm, bá mẫu nhất định sẽ đòi
lại công bằng cho con, đợi yến tiệc hôm nay xong xuôi, ta nhất định phải cho nghiệt chướng này nếm thử gia pháp!"
Hai nữ hài khi bị kéo ra đều là bộ dáng chật vật, có điều Thiếu Thương rõ
ràng thảm hại hơn chút, mặt mũi bầm dập như cái đầu heo, trên vạt áo còn dính máu mũi; so sánh với Doãn Hủ Nga, ngoại trừ tóc tai tán loạn, phấn son nhoe nhoét thì mặt mũi tay chân vẫn còn tốt. Hơn nữa một người thân cao sức lớn, một người tuổi nhỏ yếu ớt, tình hình quả thực không cần
nói cũng biết.
Chỉ có Tiêu phu nhân biết tính tình cùng bản lĩnh của nữ nhi nhà mình, trên đời này những người có thể khiến nàng chịu thua thiệt quả thực không
nhiều, chỉ sợ tình hình thực tế cũng không phải như vậy, nhưng nếu có
thể cứ thế lừa gạt cho qua thì cũng không phải chuyện xấu, nàng liền vờ khoan dung an ủi Doãn phu nhân, đồng thời phân phó võ tỳ tùy thân qua
kiểm tra thương thế của Thiếu Thương.
Nghe tiếng trách mắng của mẫu thân, Doãn Hủ Nga sao chịu nhận lỗi, nước mắt
nước mũi thi nhau tuôn trào, luôn miệng nói mình oan uổng, nhưng lại
không thể chỉ ra nhân chứng vật chứng, thật sự là oan chết nàng! Ai ngờ
lúc này Thiếu Thương đột nhiên nói: "Là con đánh Hủ Nga a tỷ trước."
Doãn Hủ Nga xoay mặt ngơ ngác nhìn Thiếu Thương.
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người trong sương phòng đều giật mình.
Gánh nặng trong lòng Doãn phu nhân lập tức được gỡ bỏ, nghĩ thầm tiểu nữ
nương tính tình tuy xấu, nhưng vẫn là người ngay thẳng, có sao nói vậy.
Trong lòng Tiêu phu nhân lại lộp bộp một tiếng, nàng nhìn trên mặt nữ nhi đều là vết thương, nhưng nữ nhi lại chẳng hề để ý, tâm tình vô cùng phức
tạp.
Vạn Thê Thê đứng một bên nóng nảy, cố gắng gỡ cánh tay Vạn phu nhân đang nắm chặt
ra, lớn tiếng nói: Thiếu Thương muội muội là người trọng đạo lý, nàng
tuyệt đối sẽ không tùy tiện đánh người, bên trong nhất định có nguyên
do. Thiếu Thương muội nói, muội nói đi!
Thiếu Thương chờ chính là lời này, trong lòng hô to "Đúng là chị em tâm
giao", sau đó lập tức nắm lấy cơ hội, bày ra vẻ mặt quật cường: Nàng nói ta không cha không mẹ, không có giáo dưỡng, ngay cả chữ cũng chẳng biết được mấy cái, thô bỉ không chịu nổi!
Doãn thị đảo mắt trông thấy sắc mặt Tiêu phu nhân đã trầm xuống, đau đầu
không thôi: Ẩu đả khách nhân hay là miệng nói ác ngôn, cũng không biết
cái nào đối với thanh danh muội muội nhà mình ảnh hưởng ít hơn chút.
Nàng lại nhìn sang đích mẫu, phát hiện Doãn phu nhân đang ngẩn người,
trong mắt đã có ánh lệ.
Lần này Doãn Hủ Nga không có cách nào kêu oan, bởi vì nàng quả thực đã nói
những lời này. Nhưng nàng rất muốn nói, đây không phải sự thật sao! Nói
sự thật là sai sao! Nhưng đối diện với sắc mặt khó coi của mấy vị trưởng bối, nàng cũng biết lời này nói ra thì lại càng hỏng bét.
Doãn thị đứng ra hoà giải, cười nói: "Muội muội nhà ta không biết nói
chuyện, cũng không biết đã đắc tội với bao nhiêu người rồi, lần này xem
như là con bé nói sai..."
"Hủ Nga a tỷ không có nói sai, mỗi câu mỗi chữ của nàng đều không sai."
Thanh âm Thiếu Thương đã có chút nghẹn ngào ưu sầu, vô cùng đáng thương, "Chính vì nàng không nói sai, ta không thể cãi lại, vậy nên mới chỉ có
thể động thủ..."
Vạn Thê Thê nghe xong giận không kiềm được, máu nóng xông lên đỉnh đầu.
Nàng ra sức đẩy cánh tay Vạn phu nhân ra, trong chốc lát đã vọt ra ngoài,
chỉ vào Doãn Hủ Nga nói: "Đánh người không đánh mặt, vạch người không
vạch khuyết điểm! Chẳng lẽ là vì Thiếu Thương muội muội lười biếng vụng
về nên mới không đọc sách học lễ sao? Ngươi vẫn luôn khoe khoang đô
thành khuê các có giáo dưỡng. Biết người ta có nỗi khổ riêng, ngươi còn
không tha, đây chính là giáo dưỡng của ngươi sao?!"
Doãn Hủ Nga cứng họng, lúc này Vạn Thê Thê miệng đầy lý lẽ, nàng không có
cách nào phản bác. Chỉ có thể tiếp tục hô to trong lòng nàng nói là sự
thật là sự thật là sự thật!
Thiếu Thương nhìn vẻ mặt nàng ta, có chút cảm thông: Trên đời này, chuyện khó nói nhất thực ra không phải là lời nói dối hay là nói xấu, mà chính là
sự thật.
Lúc này ngoại trừ Tiêu phu nhân, những người còn lại đều liếc qua nhìn nhau,
cảm thấy sự tình đã rất rõ ràng —— Doãn Hủ Nga nói năng lỗ mãng trước,
Trình Thiếu Thương tuổi nhỏ, bị chọc giận liền lấy quyền cước giải
quyết, đáng tiếc người nhỏ sức yếu, bị Doãn Hủ Nga đè xuống đánh lại.
Tính thế nào cũng là Thiếu Thương chịu thiệt.
Vạn Thê Thê không để ý tới ánh mắt mẫu thân, thêm vào một mồi lửa, lôi toàn bộ chuyện "táo tổ yến kim ti" mới vừa rồi ra nói hết một lượt, sau đó
còn nói: "Doãn bá mẫu, không phải con châm ngòi, nhưng Trình Ương muội
muội cũng bị nàng khi dễ đó ạ!"
Vẻ mặt Doãn phu nhân đau khổ, kinh ngạc nói: "Trình Ương kia lớn lên ở nhà ngoại, cũng không có phụ mẫu ở bên."
Vạn Thê Thê bất ngờ trước loại phản ứng này của Doãn phu nhân, hơi sửng sốt nói: "Không sai!"
Tiêu phu nhân thấy tình hình như vậy, quay đầu che tay áo thút thít: "Đều
tại ta không tốt, nếu lúc trước ta không để Thiếu Thương ở lại, vậy cũng sẽ không...". Thiếu Thương thầm khen kỹ thuật diễn xuất của Tiêu chủ
nhiệm, có thể mềm có thể cứng, co được dãn được, lên được điểm
tướng, xuống được kịch nam*.
*Điểm tướng, kịch nam: đều là oại hình kinh kịch thời xưa.
Lúc này, Doãn phu nhân ngược lại rất trấn định, hướng phía Tiêu phu nhân
đoan chính làm một cái lễ, nói chuyện có trật tự: "Việc này là ta dạy nữ nhi không nghiêm, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cho hai hài nhi một
cái công đạo. Hai nhà chúng ta hôm nay kết giao, ý hợp tâm đầu, sau này
ngày tháng còn dài, muội muội lúc này không tiện rời tiệc, khiến người
chê cười rồi, không bằng trước tiên sai người đưa Thiếu Thương về nhà
tĩnh dưỡng."
Tiêu phu nhân là người nhạy bén cỡ nào chứ, lập tức nhìn ra thần sắc Doãn
phu nhân có điểm khác thường, bên trong hẳn là có ẩn tình, nhưng liên
quan đến gia sự nhà người ta, nàng cũng không tiện dây dưa nhiều, lúc
này lập tức đưa nữ nhi ra khỏi phòng.
Vạn Thê Thê lo lắng vết thương sẽ để lại sẹo, bỏ lại mẫu thân đi theo ra
ngoài, trong miệng còn lải nhải "Nhà ta có kim sang dược tốt nhất, ta
lập tức kêu người về nhà lấy".
Nhìn các nàng rời đi, Doãn phu nhân lảo đảo một cái, té ngã vào bàn cờ, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, thần sắc thê lương khó tả.
Doãn thị cực kỳ hoảng sợ, cảm tình của nàng và đích mẫu rất tốt, nàng vội
vàng quỳ rạp xuống trước mặt Doãn phu nhân, liên tục lo lắng truy hỏi "A mẫu, a mẫu sao vậy?".
Doãn phu nhân lấy khăn gấm che mặt, nức nở không nói.
Chỉ có Vạn phu nhân biết chuyện quá khứ, tiến lên ôn nhu nói: "A Nguyên, đã qua rồi, tất cả đều đã qua rồi, muội. . . Muội bây giờ gia đình mỹ mãn, cũng đã làm đại mẫu, nếu bá phụ bá mẫu dưới suối vàng có biết, nhất
định. . . nhất định. . ." Lời chưa nói xong, nàng cũng che tay áo khẽ
nấc.
Doãn phu
nhân lau đi nước mắt, bước đến trước mặt nữ nhi đang ngây ra như phỗng,
vừa giơ tay lên chính là một cái bạt tai nặng nề "Ba" một tiếng. Khuôn
mặt Doãn Hủ Nga lập tức đỏ lên một mảng, đủ thấy Doãn phu nhân dùng lực
lớn thế nào.
"A mẫu!"
"A Nguyên!"
—— Doãn thị cùng Vạn phu nhân đều kinh sợ hô to.
Doãn Hủ Nga bị đánh cho choáng váng. Từ khi nàng được sinh ra tới nay, phụ
mẫu nuông chiều, huynh tỷ yêu thương, đừng nói là phạt đòn, ngay cả một
câu nặng lời cũng chưa từng có, đây chính là cái tát đầu tiên trong cuộc đời nàng, hiện tại nàng ngay cả muốn khóc cũng khóc không được.
Doãn phu nhân trừng mắt nhìn nữ nhi, lạnh lùng nói: "Thuở nhỏ ta cũng là kẻ
không cha không mẹ, trước mười tuổi không đọc qua mấy quyển sách, không
biết được mấy chữ, ta cũng là kẻ thô bỉ không chịu nổi, không xứng làm
nhữ mẫu! Về sau ngươi đừng nhận ta nữa, ta đảm đương không nổi!"
Dưới đôi mắt mờ mịt đẫm lệ, Doãn phu nhân nhớ tới trước kia mình cũng từng
như nữ nhi, được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, cả nhà mỹ mãn, ai ngờ có một ngày bị người hãm hại, cửa nát nhà tan. Nàng trơ mắt nhìn
phụ huynh bị chém trên phố, mẫu thân liều mạng đưa nàng đi, giấu kín ở
Vạn gia, không bao lâu sau cũng qua đời.
Vì tuổi còn nhỏ lại phải chịu đả kích lớn, liên tiếp mấy năm nàng đều ngây ngây ngốc ngốc, may mắn Vạn phu nhân như thân tỷ muội hết lòng chăm sóc khuyên giải, mười tuổi năm đó rốt cuộc nàng cũng tỉnh táo lại. Về sau
thế cục biến hóa, kẻ thù cũng gặp phải báo ứng, lúc này phụ thân Vạn
phu nhân mới dám để nàng xuất đầu lộ diện, đưa nàng đến nhà thúc phụ ở
phương xa.
Thúc
phụ thúc mẫu đều là người từ ái, đối xử với nàng như con ruột. Nhưng dù
là như thế, nửa đêm trong chăn, một đứa trẻ như nàng vẫn luôn lo sợ
không yên, nhớ tới cha mẹ, càng không cần nói đến những nữ hài không
biết bao nhiêu lần giễu cợt nàng "Không cha không mẹ không có giáo
dưỡng".
Doãn thị và Doãn Hủ Nga chưa từng nghe qua chuyện này, nhất thời đều ngây người.
Bên kia mái hiên, Doãn đại nhân đang ở phía trước tiếp khách, nghe vú già
truyền lời nói thê tử khóc nức nở không ngừng, nằm trên giường không thể dậy nổi, hắn vội vội vàng vàng trở về phòng, sau khi biết nguyên nhân
sự việc, cũng không nói hai lời lập tức cho con gái út một cái tát vang
dội, trước mắng một trận "Nghiệt chướng không biết trời cao đất dày" vân vân, tiếp đó lại là một hồi răn dạy, đánh tay, chép phạt. . . Chỉ còn
thiếu nước quỳ từ đường.
Tiểu cô nương Doãn Hủ Nga xuôi gió xuôi nước sống mười lăm năm, lần này vừa lĩnh chính là một lượt tất cả các loại hình phạt.
So sánh với Doãn Hủ Nga gió thảm mưa sầu, Thiếu Thương bên này quả thực là gió thuận mưa hòa.
Sau khi trở lại Trình phủ, a Trữ thấy nàng đầy đầu đầy mặt đều là vết
thương, trong lòng đau đớn không thôi, yên lặng chảy đầy một chậu nước
mắt, ai ngờ lúc giúp Thiếu Thương thay xiêm y bẩn ra, lại phát hiện bên
dưới y phục rất ít vết thương, da thịt non mịn cơ hồ hoàn hảo không tì
vết.
"Ta đã sớm
nói rồi, mấy vết thương này không có gì đáng ngại, trong lòng ta nắm
chắc." Thiếu Thương cười tủm tỉm vỗ vỗ vai a Trữ.
—— Kỹ thuật! Mấu chốt chính là kỹ thuật! Tiểu nữ nương thèm đòn họ Doãn
kia chợt nhìn thì không nghiêm trọng, nhưng Thiếu Thương biết mình xuống tay độc ác, cho dù thân thể này khí lực không lớn, cũng phải khiến cho
Doãn Hủ Nga kia nằm ngồi khó chịu, ăn gì cũng không ngon.
Nhất là một cước kia nàng đạp lên đùi Doãn Hủ Nga, trên lưng lại véo mấy
cái, chiêu trước là đường lối hùng hậu hòa hợp của phái Thiếu Lâm, chiêu sau chính là tinh hoa thanh phong quất vào mặt của phái Võ Đang, kỹ
thuật sức lực quả thực là đỉnh cao, tiểu nữ nương họ Doãn ít nhất phải
đau ba ngày, nếu thiếu một ngày, tên của nàng viết ngược!
Thiếu Thương biết sau khi trở về còn có một trận đánh ác liệt với Tiêu phu
nhân đang chờ đợi mình, rửa mặt chải đầu xong xuôi, ăn thêm bữa trưa dồi dào rau thịt, nàng lập tức nhanh chân lên giường nghỉ ngơi. Ôm chăn gối thơm nức ngủ một mạch đến chiều, khi tỉnh lại thấy trời đã ngả về tây,
lúc này nàng mới biết đoàn người Trình gia đã hồi phủ hết rồi. Đúng như
dự đoán, a Trữ lo lắng nói Tiêu phu nhân bảo nàng tỉnh dậy thì đến Cửu
Chuy đường.
Thiếu Thương lấy tấm gương nhỏ mà nhị ca Trình Tụng mới đưa tới ra, soi trái
soi phải, nàng nhìn cái đầu heo hoạt bát đáng yêu trong gương chậc chậc
tán thưởng, cảm thấy lúc đó mình kiểm soát thực sự là quá đỉnh, chính là loại hiệu quả này.