Nội đường nhất thời yên tĩnh, ngực Tiêu phu nhân như có thứ gì đó chặn lại, hít thở không thông.
Từ trước đến nay nàng kiên cường quả quyết, một khi đã quyết định sẽ không quay đầu lại, nhưng lần này đối với sự phản kháng của nhi nữ*, nàng
mắng không được phạt cũng không xong. Nàng chỉ có thể không ngừng tự nhủ "Ngươi không sai, Ương Ương đôn hậu trung thực, nếu không che chở nàng
thì nàng sẽ bị ức hiếp, nên áp chế nghiệp chướng này, không thể để cho
Ương Ương chịu ủy khuất" —— tuy rằng nội tâm nàng cũng biết như vậy là
không tốt.
*Nhi nữ: nhi tử và nữ nhi.
Trình Tụng vẫn luôn không nói gì chợt 'vụt' một tiếng đứng dậy, khiến đám người giật nảy mình.
Trình Tụng lúc này không có nửa điểm tươi cười, chỉ thấy hắn bước nhanh tới,
một tay nắm chặt búi tóc phó mẫu kia, đem người sống kéo ra cửa, sau đó
cánh tay dùng sức ném một cái thật mạnh ra ngoài hiên, chỉ nghe một
tiếng hét thảm vang lên, phó mẫu kia không còn động tĩnh gì nữa.
Trình Ương kinh hô một tiếng, té xỉu trên người Xương Bồ. Xương Bồ cũng run
lẩy bẩy. Trước đây ở Cát gia, loại chuyện cướp đồ của phòng nương tử
khác này bọn họ không phải chưa từng làm qua, nữ quân Cát gia xưa nay
đều là giơ cao đánh khẽ, lúc này mới khiến bọn họ tập mãi thành quen.
Đến hôm nay nàng rốt cuộc đã hiểu rõ, Trình gia không phải Cát gia,
không phải nơi để bọn họ tự cho là đúng, tranh giành hơn thua.
Tiêu phu nhân vốn định trách mắng thứ tử, ai ngờ Trình Tụng quay đầu, lại
thấy trong mắt hắn có ánh lệ, vẻ mặt bi phẫn, nàng lại không mắng được.
Trình Tụng đi về phía trước, nặng nề quỳ gối bên cạnh Trình Vịnh, lớn
tiếng nói: "A mẫu muốn phạt huynh trưởng, vậy hãy phạt luôn cả con đi!"
Sau đó Trình Thiếu Cung cũng giữ im lặng đi tới quỳ xuống, cúi đầu
không nói, hiển nhiên là có cùng ý nghĩ.
Tiêu phu nhân sao có thể không biết đây là ba nhi tử đang biểu thị sự bất
mãn mãnh liệt với nàng, một hơi mắc tại cổ họng không tài nào nuốt xuống được. Mắt thấy tình hình khó có thể hòa giải, Tang thị đột nhiên kêu to "Ai ôi" một tiếng, đám người vội vàng tới xem nàng.
Chỉ thấy Tang thị một tay che bụng, một tay nắm lấy cổ tay Tiêu phu nhân,
đau đớn nói: "Tẩu tử, hình như ta lại đau bụng rồi, dược hoàn lần trước
của tẩu còn không? Mau lấy cho ta hai viên tới đây! Mau, mau!"
Tiêu phu nhân có chút mơ hồ, đang muốn kêu Thanh Thung đi lấy, ai ngờ lực
tay Tang thị quá lớn, mạnh mẽ kéo nàng lên, trong miệng vẫn đang kêu:
"Đau chết ta rồi, mau đi lấy thuốc với ta!" Sau đó liền lôi kéo Tiêu phu nhân tiến vào nội đường.
Tang thị cùng Tiêu phu nhân cứ như vậy rời đi như một cơn gió, để lại đám người ngây ra như phỗng, không biết phải làm sao.
Vừa đến nội đường, Tang thị lập tức không đau bụng nữa, nghiêm nghị cho thị tỳ bên cạnh lui ra, sau đó quăng Tiêu phu nhân lên hồ sàng dùng nghỉ
ngơi thường ngày, trợn mắt nói: "Hôm nay tẩu tử thật là uy phong, nhưng
dọa ta sợ quá!"
Tiêu phu nhân vừa mới bị nhi nữ làm cho tức giận đến đầu óc mơ hồ, bây giờ
mới nhận ra là Tang thị giả vờ đau bụng, hạ cho đám người một cái bậc
thang, miễn cho ầm ĩ đến mức không thể vãn hồi.
Tiêu phu nhân nằm nghiêng trên hồ sàng, xoa xoa lồng ngực, mạnh miệng nói:
"Ta uy phong? Ngươi nhìn cái nghiệp chướng kia xem, từng câu bức bách ta nói, nó mới uy phong đấy!"
"Đáng đời! Ai bảo ngươi đi một nước sai, cả bàn đều nát!". Tang thị ở trong
nội đường đi hai vòng, sau đó ngừng bước nói, "Ngươi đưa tay lên là đã
sai rồi, rõ ràng là ủy khuất Niệu Niệu, nhưng một câu xin lỗi cũng không chịu nói. Từ xưa đến nay, cha không hiền, tử bất hiếu, chính ngươi
không nói đạo lý, trái lại còn bày ra uy phong mẫu thân, đáng đời bị ép
tới bước này!"
Tiêu phu nhân oán hận nói: "Mấy cái nghiệp chướng không bớt lo này, nhường
một chút thì đã sao! Một câu cãi lại một câu, chẳng lẽ ta nhìn không ra
mánh khóe của bà lão với tiểu tiện tỳ kia, trở về âm thầm xử lý là được, mặt mũi của Ương Ương..."
"Ngươi đừng có lại Ương Ương Ương Ương gì nữa, ta nghe mà buồn nôn!"
Tang thị gỡ túi gấm bên hông xuống ném cho Tiêu phu nhân, không khách khí
nói, "... Lòng người đều có thiên vị, cái này không lạ. Nhưng ngươi cũng quá bất công! Rõ ràng đuối lý nhưng vẫn cố lôi ra mấy lời hoàn toàn
không có đạo lý, ta cũng nhìn không nổi. Thiếu Thương không phải do
ngươi sinh sao! Coi như là do tỳ thiếp sinh thì ngươi cũng không nên
đối xử với nàng như vậy! Lời vừa rồi của ngươi, câu sau độc ác hơn câu
trước, ngay cả tội danh lớn như "Ngỗ nghịch" cũng nói ra được, thật sự
muốn bức chết Niệu niệu à, ta xem ngươi ăn nói thế nào với tế bá*!"
*Tế bá: Anh của chồng, chỉ Trình Thủy
Tiêu phu nhân lấy hai viên thanh tâm hoàn từ trong túi gấm ra cho vào miệng, một cỗ mát lạnh chua cay xộc thẳng lên não, lúc này mới tỉnh táo hơn
chút, lắc lắc đầu, tự giễu nói: "Ta bị tức giận đến hồ đồ rồi. Hôm nay
vậy mà có thể làm ra chuyện như vậy."
Từ nhỏ nàng đã được Tiêu thái công cưng chiều, nhận được sự dạy dỗ giống
như các huynh đệ, phàm là mưu lược địa thế triều chính thế gia vọng tộc
không gì không biết, nhưng nếu luận về những chuyện nhỏ nhặt như hiểu rõ lòng người thì lại không bằng Tang thị. Trên thực tế, ngoại trừ vài
tháng ngắn ngủi trước khi về nhà chồng, chuyện trong nội trạch nàng đều
là nói một không hai, căn bản không cần để ý tới mấy cái tâm tư nhỏ bé
của đám nô tỳ.
Nàng không thể không thừa nhận, lần này nàng quả thực là trái tính trái nết, đã sai, cũng đã thua.
Tang thị nhìn sắc mặt nàng dần biến đổi, cười nói: "Thế nào, không nghĩ tới
phải không. Niệu Niệu lớn lên lại can đảm như vậy. Ngươi muốn ỷ vào uy
phong trưởng bối khiến nàng khuất phục, nhưng con bé nửa điểm cũng không sợ."
Tiêu phu
nhân liếc nàng một cái, muốn đứng dậy lại bị Tang thị ngăn lại: "Ngươi
ra ngoài làm gì? Vẫn muốn trách mắng Niệu Niệu sao? Chuyện hôm nay vốn
là ngươi đuối lý, nếu lại quở trách nàng thì sẽ chỉ khiến ba chất nhi
càng thêm đau lòng Niệu Niệu thôi, chúng nó không dám oán trách ngươi,
chắc chắn sẽ chuyển oán hận lên người Ương Ương. Nếu ngươi thật sự muốn
tốt cho Ương Ương thì đừng có ra thêm dầu vào lửa nữa. Với lại, ngươi đã nghĩ qua chuyện hôm nay nếu tế bá biết được thì nên làm thế nào chưa."
Tiêu phu nhân ngồi trở lại hồ sàng, trầm ngâm một lúc, dứt khoát nói: "Chỗ
tướng quân ta sẽ tự đi nói, ta làm không thỏa đáng, ta sẽ không giấu
diếm". Loại chuyện này trước giờ nàng chưa từng dây dưa dài dòng. "Vậy chuyện hôm nay. . . Cứ như vậy sao. . . ?" Dù sao cũng phải có một cái
kết thúc.
Tang
thị cũng rất dứt khoát: "Ngươi đừng đi ra, ta đi. Cứ nói với đám tiểu
oan gia kia là ngươi bị chúng nó làm cho tức xỉu, lát nữa để mấy đứa đến nhận lỗi với ngươi, ngươi cũng qua loa một chút, chuyện này coi như
xong."
Tính cách Tiêu phu nhân cương liệt, quả thực không thích cách làm ba phải này, cúi đầu không nói.
"Chuyện trong nhà cũng không phải tranh luận chính trị trong triều, không phân
rõ ràng trắng đen như vậy, cho dù ngươi có thắng thì thế nào, trong lòng các con không phục, sẽ chỉ cốt nhục ly tâm mà thôi." Tang thị khuyên
nàng, "Ngươi là người hiểu chuyện, lời vô nghĩa ta không nói nữa. Chuyện hôm nay nếu xảy ra ở gia đình khác, ngươi tới làm quần chúng, ngươi sẽ
nghĩ như thế nào? Chỉ sợ ai cũng sẽ cho rằng Thiếu Thương là cháu gái,
Ương Ương mới là con ruột ngươi đấy!"
"Nói hươu nói vượn!"
"Vâng vâng vâng, ta biết tẩu tử là người cực kỳ công chính." Tang thị vừa
cười vừa đứng dậy ra ngoài, cuối cùng lưu lại một câu ý vị thâm trường—— "Trên đời này có vài người ấy mà, vì để thể hiện mình công chính vô tư, có khi lại hậu đãi người ngoài, khắt khe với cốt nhục của chính mình;
ngươi nói xem có nực cười hay không."
Trong lòng Tiêu phu nhân đột nhiên chấn động.
...
Bên trong Cửu Chuy đường, đám người ngây ngốc nửa ngày, Thanh Thung phu
nhân đi qua nhẹ nhàng bấm vào nhân trung Trình Ương, cũng cho Xương Bồ
lui ra.
Thiếu Thương nhìn nhìn mấy vị huynh trưởng, bọn hắn cũng nhìn nàng, trong lòng hai bên đều biết rõ dụng ý của tam thúc mẫu.
Lúc này, Trình Ương đã yếu ớt tỉnh lại, sau đó tay chân đồng thời bò đến
trước mặt Thiếu Thương, nắm lấy tay áo nàng, nức nở nói: "Niệu Niệu,
muội đừng hận ta. Không phải ta cố ý, ta không nghĩ tới muội lại phải
chịu ủy khuất lớn như vậy, đều là lỗi của ta, còn có các vị huynh
trưởng, xin lỗi, xin lỗi..." Mồm miệng nàng không lưu loát, quanh đi
quẩn lại cũng chỉ biết khóc nghẹn cúi đầu xin lỗi, ba huynh đệ Trình gia thấy vậy cũng có chút không đành lòng.
"Đường tỷ, ta thật sự không trách tỷ." Thiếu Thương ngăn không cho nàng xin
lỗi nữa, "Chỉ là, chuyện trên đời này cho tới bây giờ đều không công
bằng..." Nàng giúp Trình Ương vuốt lại vạt áo xộc xệch, "Đường tỷ, tỷ
không có mẹ nhưng lại giống như mẹ ở khắp mọi nơi, còn ta rõ ràng có mẹ
mà cũng như không."
Trình Vịnh thấp giọng quát: "Niệu Niệu không được nói lung tung." Thiếu Thương buông tay: "Vậy muội không nói nữa."
Trình Thiếu Cung lại âm trầm nói: "Cho dù từ nhỏ đường tỷ đã rời khỏi Trình
gia, nhưng cữu mẫu đối xử với nàng như châu như bảo, sau khi trở về
Trình gia a mẫu lại xem nàng như thịt trong tim. Nhưng Thiếu Thương thì
sao..." Hắn không nói tiếp, song trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Nội tâm Thanh Thung phu nhân cũng khó chịu thay cho Thiếu Thương.
Thế đạo này thật không công bằng, rõ ràng là long phượng song sinh, sinh ra mang theo may mắn, thế nhưng tại thời điểm nàng mới ba tuổi, vận mệnh
đột nhiên rẽ ngoặt. Không thể có được yêu thương vốn nên thuộc về nàng,
không thể hưởng thụ vinh quang mà nàng nên có, lớn lên bên cạnh hai phụ
nhân ngu xuẩn hẹp hòi; mà nữ nhi của kẻ rõ ràng đã làm nhiều việc ác kia lại có thể sống dưới ánh mặt trời, ngàn vạn sủng ái, tỉ mỉ dưỡng dục,
vui vẻ trưởng thành —— chuyện này sao có thể khiến lòng người yên bình?!
Trái tim Trình Thiếu Cung đau xót, thấp giọng nói: "Thiếu Thương, lúc trước
ta cũng ở lại thì đã tốt rồi, ta và muội cùng nhau ở lại."
Thiếu Thương lườm hắn một cái: "Vậy bây giờ sẽ có hai đứa dốt đặc cán mai,
huynh trưởng lấy đâu ra hai cái án thư mà đưa chúng ta?!"
Mọi người vốn đều đang đầy bụng u sầu, lúc này cũng không nhịn được mà vui lên.
Trình Tụng vỗ ngực nói: "Còn có ta đây. Thư án của ta cũng đưa muội!" Trình
Thiếu Cung lại theo thói quen phá đám: "Thôi đi. Mấy ngày nay về nhà thứ huynh căn bản không có đọc sách, án thư kia của huynh cũng không biết
vứt đi đâu rồi, sợ là còn chưa dỡ ra khỏi xe hành lý đâu!" Trình Tụng
cười mắng rồi đi tới gõ đệ đệ mấy cái. Đám người cười ha ha, mây đen
cuối cùng cũng tạm thời được xua tan.
Trình Vịnh ngưng cười, nói: "Niệu Niệu, sau này muội muốn gì cứ nói với các
huynh trưởng, huynh sẽ làm cho muội." Hắn thầm hạ quyết tâm, về sau cho
dù có liều mạng bị mẫu thân trách phạt, hắn cũng phải khiến cho muội
muội vui vẻ.
Thiếu Thương vui mừng khôn xiết, nàng đợi chính là câu này, ngay lập tức vội
vàng níu lấy vạt áo Trình Vịnh, nói cà lăm: "Muội, muội, muội muốn ra
ngoài nhìn xem, cái gì là chợ phía đông chợ phía tây, Đức Huy phường Lưu Hinh phường gì đó, muội cũng không biết là ở đâu. Muội, muội muốn biết
bên ngoài kia là bộ dáng gì, nhưng a mẫu không cho phép muội ra ngoài."
Nhìn ánh mắt chờ mong của ấu muội, dù là người tâm địa sắt đá cũng phải mềm
lòng, không đợi Trình Vịnh mở miệng, Trình Tụng đã liên tục cam đoan:
"Muội yên tâm, cho dù a mẫu có lại trách mắng, ta cũng nhất định dẫn
muội đi xem chút sự đời!"
Trình Ương ở bên cạnh ngượng ngùng, không dám mở miệng nói gì, vẫn là Thiếu
Thương quay đầu lại nói: "Đến lúc đó đường tỷ cũng cùng đi nhé!" Trong
lòng Trình Ương vui vẻ, Trình Thiếu Cung cũng tán thành: "Đúng đúng,
đường tỷ cũng đi, vậy thì không sợ a mẫu trách phạt nữa rồi!" Đám người
lại đồng loạt cười to.
Thanh Thung phu nhân lắc đầu, thầm than "Tuổi nhỏ thật tốt".
Mọi người đều đang cười, nhất là Thiếu Thương cười vô cùng vui vẻ, nhưng trong lòng nàng nghĩ gì lại không người nào biết.
—— Tốn sức nửa ngày trời, chẳng lẽ chỉ vì nàng muốn cầu một cái công đạo
hay là thương hại thôi sao? Nếu thương hại không thể chuyển hóa thành
hiệu quả thực tế thì cũng chẳng đáng một cắc. Huống chi, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu thiệt thòi vô ích.
Lần này làm ra vẻ như vậy, mục tiêu của nàng cho tới bây giờ căn bản không phải là Tiêu phu nhân.
Đả động Tiêu phu nhân? Khiến nàng gợi lên lòng trắc ẩn? Dựa vào tranh luận lí lẽ khiến Tiêu phu nhân xấu hổ không chịu nổi sau đó yêu thương nàng? Nàng nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, không cần phải đánh thức người đang
giả vờ ngủ, người có lòng thiên vị cho dù có cố gắng thế nào cũng vô
dụng.
Nàng muốn làm việc không cần lo nghĩ, muốn quang minh chính đại ra ngoài, muốn
biết thế nhân muôn màu sĩ nông công thương cùng với tương lai nên tự lập như thế nào, nàng không muốn bị trói buộc trong một góc trời nhỏ bé
nữa!
May mà có bà già ngu xuẩn cùng tỳ nữ kia, nếu không nàng còn chưa biết bước này nên đi thế nào đâu.