Không cần người bên
ngoài thông báo, Trình Thiếu Thương đã biết Cát thị có lẽ bị xử lí rồi.
Chẳng những không nghe thấy tiếng thét mỗi ngày thỉnh thoảng ở bên tai, mà đến ngày dời trạch nàng cũng không thấy bóng dáng vị thúc mẫu này
đâu.
Dời trạch
là chuyện lớn, vốn nên là cả nhà cùng làm, có điều Tiêu phu nhân cũng
không trông cậy Trình mẫu hay Trình Thiếu Thương có thể giúp đỡ được gì, lại tự mình từng bước bố trí ổn thỏa tân trạch, chuyển xong đồ đạc
trong nhà, thu dọn vườn hoa, đem mấy bếp lò tường ấm* đốt hơn mấy ngày,
lại đem mấy đồ nạm vàng nạm bạc mà Trình mẫu quen dùng chuyển qua trước, cứ như vậy mọi việc cũng gần xong xuôi.
Tường ấm*: tường có ống dẫn hơi nóng để sưởi ấm
Đến ngày dời trạch, trời chưa sáng Trình Thiếu Thương đã bị đánh thức, mơ
mơ màng màng bị a Trữ tóm lấy cho mặc ấm ăn no, sau đó phủ thêm một tầng áo choàng lông thật dày (Trình lão cha tốt bụng mới đưa), liền bị ôm
lên một chiếc bộ liễn* mành che bốn phía.
Trình Thiếu Thương quan
sát xung quanh, chỉ thấy tín đồ vàng bạc Trình mẫu, nhị thúc cà thọt
Trình Thừa, đường tỷ thẹn thùng Trình Ương cũng đang ngồi trên bộ liễn,
cả tiểu đường đệ mập Trình Âu đang buồn ngủ được phó mẫu ôm trong ngực
cũng ngồi ở đó, một hàng dài người nối đuôi nhau đi về phía cổng lớn.
Những người khác còn tốt, không phải gầy gò thì chính là tuổi nhỏ thân nhỏ,
chỉ có Trình mẫu là béo tốt cao lớn, người to gấp hai lần rưỡi phó mẫu,
mặc dù Tiêu phu nhân đã sớm chuẩn bị, cố ý tìm mấy vú già lưng hùm vai
gấu không tầm thường đến nâng bộ liễn nhưng vẫn như cũ có chút lay động, tựa như bách hợp trong gió, vũ đả ba tiêu*... Ồ, chúc mừng nông dân
trồng hoa XX hân hoan đón mùa bội thu.
Vũ đả ba tiêu*: hình ảnh lá chuối lay động khi bị mưa rơi vào, ý chỉ thân hình mấy phó mẫu lung lay khi phải nâng Trình mẫu ấy
Trình Thiếu Thương chịu đựng khí lạnh mùa đông, cho dù thở ra hơi trắng xóa
cũng cố ý từ phía sau bộ liễn thò đầu ra hướng về phía trước nhìn
quanh, nhìn đến trong lòng vui vẻ. A Trữ một bên đi theo nhìn thấy, nói: "Tiểu thư, mau ngồi vào lại đi, không cần lo lắng cho tổ mẫu người đâu, nàng ổn lắm". Trình Thiếu Thương: ...
Lúc này bầu trời giống như phủ một tầng sa mỏng màu xanh xám, nô bộc hai
bên bộ liễn trong tay mỗi người hoặc cầm bó đuốc hoặc giơ đèn lồng,
trong bầu khí lạnh sáng sớm này ánh lửa càng thêm lập lòe, khung cảnh
này tựa như trong mơ, Trình Thiếu Thương có chút ngơ ngẩn.
Kỳ thực Trình gia cùng Vạn gia chỉ cách nhau một cái cửa nhỏ, trực tiếp đi từ cửa nhỏ qua càng gần hơn; có điều dời trạch là đại sự nên đương
nhiên không thể làm như vậy, đám người trịnh trọng đi ra từ cánh cổng
không lớn kia của Trình trạch, sau đó lại càng trịnh trọng đi đến cửa
chính đại trạch Vạn gia.
Vợ chồng Trình Thủy đã ở cửa lớn mỉm cười cung nghênh, hai hàng thị vệ gia tướng cùng tỳ nữ xách đèn đường hoàng đứng thẳng xếp thành hình cánh
nhạn, từ cửa nhìn lại, một đám Na nhân* mang mặt nạ dữ tợn, phục trang
ngũ sắc dệt lông vũ đã quỳ đợi ở bên trong. Trình Thủy vừa thấy đoàn
người tới, hai ba bước vội vàng tiến lên đón, tự mình đỡ Trình mẫu xuống liễn, Trình Thừa cùng mấy đứa trẻ phía sau đều được vú già đỡ xuống.
Trình mẫu trong lòng vui vẻ, lại nói: "Trời lạnh như vậy có lạnh hỏng
con ta không, bắt đầu sớm chút thì có sao?" Trình Thủy cười nói: "Tôn
trưởng chưa đến, sao con dám bắt đầu. Bất kính bất hiếu, trời không
dung." Còn nhấc tay chỉ lên trời bày tỏ thành ý.
Na nhân*: những người múa Na - điệu múa cổ nhất của dân tộc Hán để rước thần đuổi ma, xua đuổi tai vạ, tránh dịch bệnh.
Trình Thiếu Thương ở phía sau lạnh đến run rẩy, liếc mắt thầm nghĩ: Ngươi bây giờ nói dễ nghe thế, làm cứ như vài ngày trước mẹ con các ngươi cãi lộn không ai thấy ấy.
Lúc này, chỉ thấy Trình Thủy vung tay lên, theo tiếng ngâm xướng cổ xưa
cùng thanh âm leng keng của chiêng đồng vang lên, lễ Na bắt đầu rồi;
Trình Thủy đỡ Trình mẫu dẫn đầu đi vào, đám Na nhân vẫn luôn ở phía
trước cách đó không xa hát nhảy, lại có thầy mo đi theo bên cạnh một
đường cao giọng hô to nghênh lễ. Dù trời còn chưa sáng nhưng đuốc lửa
xung quanh đã chiếu rọi rõ như ban ngày.
Xuất thân hương dã lại chưa từng ra ngoài như Trình mẫu chưa thấy qua việc
gì phô trương như vậy, đợi đi đến trước cây liễu cạnh ao, Trình Thủy còn cố ý sai người đập vỡ mặt hồ đã kết thành băng dày, lại đem một thùng
"cá sống" không biết là đang ngủ hay đang bất tỉnh vì lạnh đưa đến tay
Trình mẫu, để nàng phóng sinh, sau đó đám người xung quanh rất hợp thời
đồng loạt vỗ tay trầm trồ. Một phen làm bộ làm tịch, trong lòng Trình
mẫu cực kỳ thoải mái, chẳng còn nhớ đến cái gì Đổng gia Cát gia, chỉ
biết nhi tử vẫn hiếu thuận với mình —— chỉ cần mình không đi tìm Tiêu
thị là được.
Đây cũng là lần đầu tiên Trình Thiếu Thương được thấy dinh thự của quan to
quý tộc thời đại này, nói thế nào nhỉ, quy mô nhỏ hơn hoa viên lớn ở Bắc Thượng Quảng*, nhưng so với tất cả hoa viên trên trấn ở quê nàng thì
không thành vấn đề. Về phong cách kiến trúc, vừa không mềm mại ôn hòa
như lâm viên Giang Nam nàng thấy lúc trước, cũng không cao ngất khép kín như viện trạch to lớn của thương nhân giàu có phương bắc.
Bắc Thượng Quảng*: Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu
Trạch viện nơi này xây dựng cao lớn đồ sộ, nóc nhà thẳng tắp, mái hiên sáng
sủa, toàn bộ kiến trúc sắp xếp ngay ngắn theo trục hình chữ thập, khoảng cách giữa các gian nhà thông thoáng, cho dù đứng ở bất cứ đâu, vô luận
là nhà chính hay vườn hoa, đình đài hay lầu tạ, đều có một loại cảm giác đối xứng đến kinh ngạc. Vuông chính là vuông, tròn chính là tròn, thẳng đến tăm tắp, rộng đến mênh mông, tuyệt không có một chút cảm giác ngụy
tạo.
Cả tòa viện trạch trông không mấy rộng lớn uy nghiêm nhưng tràn đầy một loại vẻ đẹp cổ điển mộc mạc mạnh mẽ.
Đợi đi đến nhà chính lại là một trận giết mổ gia súc, tế bái thần này tiên
kia cộng thêm thủy tổ Trình gia, lúc thì quỳ lúc thì đứng, lúc lại đi
theo Trình Thủy niệm mấy lời phú kỳ quái. Trình Thiếu Thương đối với hệ
thống tín ngưỡng thời này không hề biết gì, chỉ phát hiện là đã không có Quan Âm Bồ Tát lại không có Địa Tạng Như Lai, trong lòng cảm thấy rất
kỳ lạ; Vừa bệnh xong người còn yếu, liền nhân cơ hội dựa vào người a Trữ nhẹ nhàng thở dốc, trông chỉ khỏe mạnh hơn tiểu đường đệ mập vừa ngủ
trong lòng phó mẫu, khiến Tiêu phu nhân không hài lòng quay đầu nhìn
nàng một cái.
Bận rộn như vậy chừng hai canh giờ, thẳng đến giữa trưa mới tính là hoàn
thành toàn bộ nghi thức. Trình mẫu vẫn như cũ tinh thần sáng láng, thoải mái từ bồ đoàn nhảy lên một cái, Hồ lão bà đứng một bên cũng cảm thấy
không bằng.
Trình mẫu quay đầu nhìn lại, hơi nhíu mày, thính đường rộng lớn thế này càng
làm lộ vẻ Trình gia nhân khẩu thưa thớt, thế là bản tính phát tác, lại
muốn phun con dâu vài câu, nhưng Cát thị bị giam rồi, tam nhi tức Tang
thị thì đang ở phương xa, đại nhi tức Tiêu thị sao —— nếu tính ngang
bướng của nhi tử phát tác, nói cái gì mà "Nguyên Y sinh được bốn nam a
mẫu người mới được ba nam, người trách mắng nàng còn không bằng trước tự trách mình, con cảm thấy liệt tổ liệt tông Trình gia nhất định rất hài
lòng với Nguyên Y", vậy thì trên mặt mọi người cũng không dễ nhìn cho
lắm.
Trình mẫu cố gắng dằn xuống đầu lưỡi, quay đầu hỏi Hồ lão bà: "Sao không mời mấy vị tân khách, nhà chúng ta rất vắng vẻ mà."
Hồ lão bà thấp giọng cười nói: "Đại nhân còn chưa nhận Hoàng đế lĩnh
thưởng, hiện giờ mời tân khách là có ý gì. Chờ đến khi thăng quan lại mở tiệc lớn mời tân khách, chẳng phải sẽ vinh dự hơn sao? Đến lúc đó lễ
tiền* cũng có thể thu được nhiều hơn chút ít... Đây là ta lén hỏi thăm
được, sau này ngài tuyệt đối đừng nhắc đến lễ tiền gì cả, nếu không đại
nhân sẽ phạt ta đấy."
Lễ tiền*: Lễ vật và tiền bạc
Trình mẫu mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu. Sau lưng nàng Trình Thiếu Thương
đang nằm cạnh a Trữ, hấp hối nghĩ (lúc này thì mệt thật rồi), nếu mình
không bệnh chết, nhất định có tư cách xếp vào Top3 chỉ số IQ Trình
gia.
Mấy ngày
sau đó, Trình mẫu khống chế không nổi hưng phấn đi loạn khắp trạch, lòng tràn đầy vui sướng thưởng thức toà trạch viện ngưỡng mộ đã lâu này.
Nghĩ đến Vạn lão phu nhân từng ngồi trong đình, dù là gió bấc gào thét
nàng cũng hận không thể ngồi đó cả ngày; nghĩ đến Vạn lão phu nhân từng ở bên ao xem cá thưởng liễu, nàng liền hận không thể đem cá xuyên vào
cành liễu nướng lên ăn cho rồi; nghĩ đến Vạn lão phu nhân từng ở trong
nhà chính phong thái uy nghiêm như thế nào, nàng liền ôm giường nằm ì
không muốn dậy nữa. Phu thê Trình Thủy đều rất hài lòng với loại trạng
thái này, Trình gia trước giờ chưa từng hài hòa đến thế.
Trình nhị thúc được phân đến một nơi thanh tịnh ưu nhã, bên cạnh còn có một
tòa lầu các hai tầng nhỏ, vừa hay có thể dùng làm tàng thư lâu—— mặc dù
hiện tại chỉ có lâu không có sách. Không có Cát thị ở bên cạnh ồn ào
chửi rủa, không đến mấy ngày ngay cả khuôn mặt Trình nhị thúc cũng hồng
nhuận lên, lúc tập trung dùng bữa cư nhiên cũng có thể tán gẫu vài câu,
một câu lại một câu tiếp chuyện cười lạnh của Trình đại tướng quân.
Trình Thiếu Thương cũng được phân đến một tòa đình viện tinh xảo tuyệt mỹ,
trước có hoa cỏ sau có rừng trúc, một bên thông với con đường mòn lát đá tròn trắng tinh, rất là phong tình ý gửi, liền ngay bên cạnh là một tòa ốc lớn trống không, trước mắt không dùng đến, biết đâu tương lai không
xa có thể dùng để chất đống đồ cưới của nàng—— nếu nàng gả ra ngoài.
Điểm không tốt duy nhất chính là cách nơi ở vợ chồng Trình Thủy quá gần, nếu nàng muốn làm chút chuyện gì đó, Tiêu phu nhân không dùng Cân Đẩu
Vân cũng có thể đến trong giây lát.
Hàng ngày chẳng có việc gì, Trình Thiếu Thương theo lệ thường dưỡng bệnh,
bởi vì thân thể suy yếu nên cũng không bàn đến việc học tập văn hóa tri thức, vì thế chỉ có thể tiếp tục làm đứa mù chữ, lúc nhàn hạ thì nhìn
thẻ tre đoán chữ. Không tới mấy ngày, sau tiệc trà bánh buổi chiều Trình lão cha hào hứng nói cho mọi người, Hoàng đế chẳng những thăng thưởng
hắn bổng lộc ngàn thạch, còn gia phong hắn làm Khúc Lăng hầu.
Trình Thiếu Thương vỗ tay cười: "Nhất định là a phụ đánh thắng trận lớn ở Khúc Lăng, lập được đại công."
Trình Thủy nhìn nữ nhi gần đây sắc mặt hồng nhuận, trong lòng vui vẻ cười
nói: "Cũng không phải vậy, lần ở Khúc Lăng kia chẳng qua là trận chiến
nhỏ; thực sự đáng nói vẫn là trận Nghi Dương, vi phụ lập được tấc thước
công lao... Ai da, Nghi Dương đại chiến, đó mới gọi là thống khoái!" Hắn vuốt râu thở dài, sườn mặt hồi tưởng, "Thực sự thống khoái, thống
khoái!"
Trình
mẫu ngồi phía đầu hồ sàng buông chén xuống, nghi hoặc nói: "Vậy vì sao
lại phong con ta làm Khúc Lăng hầu? Sao không phong làm Nghi Dương hầu?" Trình Ương ngồi một bên cúi đầu im hơi lặng tiếng, nhẹ nhàng đổ đầy sữa vào trong cốc, cử chỉ mềm mại, Tiêu phu nhân một bên thấy được âm thầm
gật đầu.
Trình Thủy ranh mãnh nói: "Niệu Niệu, con đoán xem."
Trình Thiếu Thương nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói: "Lần trước a phụ nói với con,
Nghi Dương chính là trấn quan trọng, thành trì vững chắc, tình hình
chiến đấu quyết liệt, trận chiến này xem như đế nghiệp định một phương
thái bình, a..." Ánh mắt nàng sáng lên, "Danh phong Nghi Dương hầu này
Hoàng đế bệ hạ muốn để cho người khác." Đũa trong tay Tiêu phu nhân dừng lại, nhíu mày nhìn nàng.
Trình Thủy lại vỗ án khen lớn: "Niệu Niệu của chúng ta thật thông minh, Nghi
Dương hầu hiện tại chính là vị Hàn đại tướng quân kia!" Lại quay đầu nói với Trình mẫu, "Tuy nói ta chỉ là Quan Nội hầu*, nhưng cũng là tin vui
ngoài ý muốn, hàng năm có một phần phong thưởng khác. Huynh trưởng Vạn
gia vừa thăng lên Liệt hầu, thực ấp có thêm một huyện đấy." Trình mẫu
vui vô cùng, liên tục tán thưởng: "... Vậy con ta hiện tại là quan gì?"
Quan Nội hầu*: tước vị thưởng cho tướng lãnh có quân công thời Tần Hán, quan nội hầu là tước vị thứ 19 trong 20 cấp bậc, chỉ thấp hơn Liệt hầu (thứ
20)
Phu thê
Trình Thủy nhìn nhau một cái, trong lòng hiểu rõ. Tiêu phu nhân cười
nói: "Nào có nhanh như vậy, dù sao cũng phải phong lên từng bậc từng
bậc, hiện tại Vạn tướng quân mới vừa nhận chức Hữu tướng quân. Ai, có
điều, lần này chân ngài ấy bị thương, không biết sau này có thể ra trận
nữa hay không..."
Trình Thiếu Thương thấy ánh mắt vợ chồng Trình Thủy, chậm rãi đem chìa gỗ đặt lên án kỷ trước mặt, Trình mẫu không vui đáp lời Tiêu phu nhân, liếc
nàng một cái, nói: "Cái này thì có gì, Vạn gia đã nhiều tiền tài như
vậy, tước vị cao như vậy, không ra trận thì có sao, ta ngược lại cũng
mong con ta không cần tiếp tục ra trận liều mạng đây này." Nói xong
nâng chén uống một hơi cạn sạch, Trình Ương bên cạnh lại rót thêm cho
nàng nửa chén, kính cẩn nói: "Tổ mẫu, lát nữa dùng bữa tối rồi, uống
nhiều sữa sợ là lát nữa ăn không được ngon."
Trình mẫu nghĩ nghĩ, buông chén xuống không uống nữa, cười nói: "Ương Ương
thực là hiếu thuận." Vừa nói vừa cố ý nhìn Trình Thiếu Thương. Ai dè
Trình Thiếu Thương lại cười tủm tỉm nói: "Đúng nha, đường tỷ chẳng những hiếu thuận mà còn rất tài giỏi nữa, con nghe nói mấy ngày nay nhị thúc
phụ cùng Âu đệ thường ngày đều do đường tỷ chăm sóc, không có gì để chê
trách cả."
Trình mẫu còn muốn nói, ai ngờ Trình Thủy đã đổi sắc mặt, lạnh giọng ngắt
lời: "Xem ra năm đó Cát thị đem Ương Ương còn bọc trong tã lót đưa về
nhà mẹ đẻ là đúng, Cát thái công giáo dục càng tốt hơn trước đó."
Trình Ương trong mắt có ánh nước, chỉ cúi đầu ngồi ở đó không dám cãi lại,
Trình Thiếu Thương bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác thú vị "Ai da,
ta thật giống nữ phụ ác độc châm ngòi ly gián nha", Tiêu phu nhân không
xem thường, hòa nhã nói: "Ương Ương là đứa trẻ ngoan, nữ nhi Trình gia
đều nên giống Ương Ương mới tốt." Nói xong liếc trượng phu một cái,
không cho hắn nói thêm nữa, Trình mẫu cũng ngượng ngùng ngậm miệng.
Trình Thiếu Thương cúi đầu nhấp một ngụm sữa gạo ấm áp, thầm tự giễu, trong
xương mình quả nhiên vẫn là một tiểu thái muội, một chút cũng không
thiện lương.
Dùng xong trà bánh, phu thê Trình Thủy khom người cáo lui, Trình Ương tiếp
tục hiếu thuận, Trình Thiếu Thương lại thành thực không khách khí theo
cha mẹ rời khỏi Từ Tâm cư —— tên năm đó Vạn tướng quân đặt cho nơi ở của lão mẫu.
Tân
trạch rộng lớn, từ Từ Tâm cư trở về chỗ ở của vợ chồng Trình Thủy phải
băng qua năm sáu đoạn hành lang gấp khúc thêm một mảnh đất trống lát đá
trắng, đi được một nửa, Trình Thiếu Thương theo ở phía sau đột nhiên
nói: "A phụ, người lại muốn xuất chinh sao?"
Trình Thủy đi phía trước bị dọa một cú, quay đầu lại nói: "Con nói gì đấy!"
Vội vàng nhìn Tiêu phu nhân, trong mắt đều là 'Ta không có nói cho con'. Tiêu phu nhân phất tay cho thị tỳ xung quanh lui xuống, bình tĩnh nhìn
nữ nhi nói: "Sao con biết?" Nàng cũng không giấu diếm.
"Con đoán." Thiếu Thương trong lòng ngừng một chút, lông mày thanh tú nhăn
lại, "Tước vị cùng tiền tài đều đã thưởng xuống, nghĩ đến a phụ lần này
thực sự lập được công lớn nhưng vẫn cố tình không có quan vị, con nhìn
thần sắc a phụ cũng không giống bị kiêng kỵ xa lánh gì cả, vậy thì chính là phía trên có chỗ khác cần dùng đến a phụ... A phụ, có nguy hiểm
không? Hiện giờ trong nhà cũng không thiếu thứ gì, có thể khước từ
thì khước từ được không." Đây là lời thật lòng, trong nhà này ngoại trừ a Trữ, nàng thích nhất chính là Trình lão cha.
"Con ta quả thực vô cùng thông minh!" Trình Thủy nghe được lời quan tâm ngây thơ của con gái nhỏ, trong lòng ấm áp một mảnh, cười lên ha ha; đồng
thời cẩn thận nhìn thê tử một cái vội vàng nói, "Con yên tâm, lần này
không hẳn là chinh chiến, một tháng sau chính đán mới lên đường. Được
rồi, thân thể con vẫn chưa tốt lên hoàn toàn, nhanh chóng về phòng nghỉ
ngơi đi, đừng lại để bị lạnh sinh bệnh."
...
Trở lại phòng chính, Trình Thủy một bên cởi ra áo bào gấm, một bên nén giận nói: "Nàng phải đối xử với Niệu Niệu tốt hơn một chút, con đã chịu
thiệt thòi mười mấy năm rồi, đừng cứ luôn khen Ương Ương như vậy, con
nghe sẽ không vui."
"Cho đến giờ con mới xuất hiện trên đời tổng cộng mười ba năm mấy tháng, ba
tuổi mới cùng chúng ta tách ra, ở đâu ra mười mấy năm!" Tiêu phu nhân đề cao thanh âm, sau đó lại nói: "Chẳng lẽ Ương Ương không đáng khen sao!"
Nàng đón lấy áo choàng của Trình Thủy, nói: "Thân mẫu là người ngu xuẩn
không ra hồn, người lớn thì đã như vậy, nhưng nàng không oán không giận, không kiêu ngạo không siểm nịnh, mỗi ngày đều làm tốt chuyện của mình,
bây giờ chuyện ăn uống sinh hoạt hằng ngày của nhị đệ cùng Âu nhi đều là nàng phụ trách đấy. Hiếu thuận phụ thân, trông nom ấu đệ. Chàng không
biết thôi, mấy ngày nay Âu nhi đều không càn quấy nữa, mỗi ngày học chữ
so với con gái chàng sợ là còn nhiều hơn đấy, nhị đệ càng không phải
nói, nhắc đến nữ nhi này chỉ có khen. Nhưng nhìn lại Niệu Niệu..."
"Niệu Niệu thế nào!" Trình Thủy không vui nói, "Ương Ương từ nhỏ có người
dạy, Niệu Niệu có người dạy sao. Thê tử của lão đại Cát gia là người tài đức nổi tiếng gần xa trong thôn chúng ta, ánh mắt Cát thái công vẫn là
tinh tường, năm đó tự mình