Theo cách nói của Trình Thiếu Thương, đây là bữa cơm gia đình có một chút đoàn kết, một chút hài hòa và một chút thành công.
Tiệc xong, đám người nên làm gì thì làm cái đó, Trình mẫu uống rượu nhiều
vài chén, vừa hát vừa cười thiếu điều nhảy thêm một đoạn, Hồ lão bà vội
vàng đỡ nàng trở lại trong phòng nghỉ ngơi. Nhị thúc Trình Thừa vừa đứng dậy liền đi luôn, Trình Thiếu Thương lúc này mới phát hiện một chân hắn khập khiễng, Trình Thủy một phen kéo lại không cho hắn tránh thoát, nói muốn huynh đệ 'chạm gối hàn huyên*', Trình nhị thúc không tình nguyện
bị kéo đi rồi.
Chạm gối hàn huyên*: Ngồi nói chuyện thật lâu với tư thế hai đầu gối cách
gần nhau, phép ẩn dụ cho mối quan hệ thân thiết giữa hai bên
Bạn nhỏ Trình Âu trắng trắng mập mập đang ngáp một cái thì bị phó mẫu dẫn
đi, tiểu cô nương Trình Ương mắt to cúi đầu đi theo phía sau đệ đệ,
Thiếu Thương từ lúc vừa bắt đầu ăn cơm đã nhìn chằm chằm nàng, vốn định
chạy theo 'kết bạn', ai biết lại bị Thanh Thung phu nhân kéo đến trước
mặt Tiêu phu nhân, nói muốn 'tiễn khách'.
Cha con Đổng gia cúi đầu ủ rũ rời đi, Đổng Lữ thị lúc đi bừng bừng phấn
chấn, Tiêu phu nhân xưa nay ra tay bất phàm, trực tiếp đưa cho nàng hai
hộ vệ, nếu cha con Đổng gia muốn phạt đòn nàng thì lập tức có thể ra
tay; chờ thêm vài năm, nàng đem Đổng gia từ trong ra ngoài nắm ở trong
tay, cũng không còn e ngại điều gì nữa rồi.
Tiêu phu nhân tâm tư kín đáo, trước khi đi còn dặn dò Đổng Lữ thị hai câu:
"Đến nước này, phụ tử Đổng gia không thể quản chế ngươi được nữa, ngoại
trừ một chuyện. Nếu như có một ngày Đổng ngoại đệ phát điên mất đi lí
trí, muốn đi phủ nha cáo trạng nhi tử, lấy con cái áp chế ngươi, ngươi
sẽ làm thế nào?"
"Ngươi đừng ngại nói cho bọn họ biết, nếu không có con cái, ngươi sẽ lập tức
tuyệt hôn tái giá, hơn nữa chuyện bán trộm xe quân cùng xâm chiếm ruộng
đất của thôn dân vẫn chưa kết thúc, nếu bọn họ không chịu thành thật
sống qua ngày, bất cứ lúc nào cũng có thể đi báo quan, xem bọn họ có còn tính mạng mà tiếp tục náo loạn hay không."
Đứng cạnh Tiêu phu nhân một trái một phải, Thanh Thung phu nhân cùng Thiếu
Thương hai mặt nhìn nhau, Thanh Thung phu nhân cũng không phải kinh ngạc vì lời nói của Tiêu phu nhân mà là loại lời này sao có thể để tiểu thư
nghe thấy, Thiếu Thương thì nghĩ thầm cha cáo trạng con rất nghiêm trọng sao.
Tiêu phu nhân quay đầu lại, mỉm cười nói: "Con ta, con cảm thấy lời vừa nãy của mẫu thân thế nào?"
Thiếu Thương bất ngờ không kịp chuẩn bị, có chút sững sờ, quay đầu nhìn Thanh Thung phu nhân, lại nhìn vú già bên người đều cúi đầu quỳ gối dưới hành lang cách xa nơi này tám bước, giống như hoàn toàn không nghe thấy
những lời này, mà vốn dĩ vú già của Cát thị hoàn toàn không được phép
tới gần các nàng bên này một bước. Thiếu Thương lại ngẩng đầu nhìn Tiêu
phu nhân cao hơn mình một cái đầu*, chỉ thấy ngọc bích bên tai nàng hơi
lay động, cành cây tuyết trắng phía xa lộ ra một cỗ lạnh lẽo thấm đẫm
lòng người, chiếu lên khuôn mặt trắng ngần của nàng càng thêm tinh tế
không tì vết.
*Thật ra là cao hơn một cái đầu rưỡi đấy mọi người, nhưng để 'một cái đầu
rưỡi' trong câu nghe nó hơi ngu nên cho phép tui chú thích dưới này nha
"Tất nhiên. . . Tất nhiên là. . ." Thiếu Thương tinh thần hơi hoảng hốt, "Lời này a mẫu nói rất đúng."
"Ồ. Câu nào đúng cơ?"
Ánh mắt Tiêu phu nhân trong trẻo mà cơ trí, Thiếu Thương ban đầu chống lại
chung quy vẫn không tránh khỏi có chút chột dạ, có điều nếu nàng biết
chữ 'Sợ' viết như thế nào, thì năm đó cũng sẽ không giả làm tiểu thái
muội* rồi.
Tiểu thái muội*: để chỉ các cô gái có chút lưu manh, là côn đồ hoặc giao du với côn đồ.
"Lời của a mẫu câu nào cũng đúng, nói Đổng gia đúng, nói Trình gia cũng đúng. . ." Thiếu Thương hàm hồ nói.
Tiêu phu nhân duyên dáng khẽ nhếch khóe miệng, có phần mang theo ý tứ giễu
cợt, bình tĩnh nhìn Thiếu Thương, thật lâu sau mới nói: "Về phòng con
trước." Thanh Thung phu nhân đẩy Thiếu Thương đang ngây người một chút,
lại đưa tay ra giữa, vú già cung kính quỳ gối xung quanh cũng đồng loạt
đứng dậy đi theo.
Mùa đông lạnh giá, vậy mà sau lưng Thiếu Thương toát ra một lớp mồ hôi
mỏng, vội vàng đi theo trở lại gian phòng nhỏ hẹp kia, Liên Phòng cùng
Xảo Quả đã sớm xông căn phòng trở nên ấm áp, trông thấy Tiêu phu nhân
cùng đoàn người đi đến, vội vàng quỳ gối thỉnh an.
Tiêu phu nhân đi thẳng tới chính giữa căn phòng ngồi lên giường, phất tay ra hiệu Thanh Thung phu nhân cho đám vú già lui xuống, Thiếu Thương đuổi
theo sát phía sau, Liên Phòng vội vàng đem nước hoa quả vừa chuẩn bị
xong đưa cho Thanh Thung phu nhân, còn mình vội vàng kéo Xảo Quả rời đi.
Thanh Thung phu nhân đem nước hoa quả đổ vào hai cái cốc có tai cầm nhỏ,
trước tiên đưa cho Tiêu phu nhân, sau đó lại đưa cho Thiếu Thương.
"Con và ta mẹ con mười năm không gặp, có chút xa lạ là điều đương nhiên."
Tiêu phu nhân nhấp một miếng nước hoa quả, chậm rãi nói, "Ta không biết
thúc mẫu con dạy con cái gì, ta chỉ có một câu nhắc nhở con, có chuyện
gì thì nói ra. Giấu giếm nói dối là có ý gì."
Thanh Thung phu nhân khẩn trương nói: "Nữ quân..."
Tiêu phu nhân đưa tay ngăn nàng nói tiếp, nhìn thẳng Thiếu Thương, nói:
"Những ngày này ta quá bận rộn, không có thời gian cùng con nói chuyện,
nhưng a phụ con ngày nào cũng đến thăm, cũng ngày ngày nói con thông
minh, con ta cần gì phải giả ngốc đây."
Thiếu Thương chậm rãi đặt cốc xuống, ngẩng đầu thản nhiên nói: "Không giả
ngốc, làm sao có thể qua được những ngày trước kia ở cùng thúc mẫu. Con
càng ngốc, thúc mẫu càng đắc ý. Nếu con từ nhỏ đã thông minh, thúc mẫu
còn không tìm ra biện pháp khác tới chỉnh đốn con sao."
Tiêu phu nhân mỉm cười, nói: "Vậy, con ngay cả chữ cũng không biết?"
Thiếu Thương cũng coi như là da mặt dày, nghe vậy vẫn không khống chế được mà đỏ mặt.
Nàng vốn cho là nơi này dùng chữ phồn thể, bèn rất tự tin nói với Thanh
Thung phu nhân là muốn đọc ít sách, nhân tiện có thể hiểu một chút xem
hiện tại rốt cuộc là thời đại nào. Nhưng khi Thanh Thung phu nhân dùng
khay bưng ra mấy cuốn thẻ tre chồng chất, nàng lập tức thầm cảm thấy
không ổn, quả nhiên, chữ bên trong nàng hoàn toàn không biết. Nói ra thì những chữ này cũng có mấy phần quen mắt, dường như đã thấy qua trên
bảng hiệu hoặc trong một vài bộ phim truyền hình nào đó, đủ loại xoay
qua xoay lại, phong cách cổ xưa thanh nhã tinh xảo, rất quen mắt nhưng
lại không tài nào nhận ra.
Thanh Thung phu nhân quan sát sắc mặt nàng, lại đem ra mấy cuốn thẻ tre mới,
tạ ơn trời đất, lần này trong mười chữ nàng có thể nhận ra được ba bốn chữ, nàng cảm động suýt nữa nước mắt chảy ròng.
Nội tình trình độ văn hóa lần này của nàng bị Thanh Thung phu nhân phát
hiện ra, Thanh Thung phu nhân biết, vợ chồng Trình Thủy đương nhiên cũng đã biết. Tiêu phu nhân còn tạm, đối với nữ nhi nuôi mười năm bên người
Cát thị này sớm đã chuẩn bị tâm lý hỏng bét, Trình Thủy lại tức giận
không nhẹ, lại nhiều lần ồn ào 'Bỏ Cát thị kia đi'.
Thiếu Thương ngập ngừng nói: "Con cũng biết mấy chữ..."
Tiêu phu nhân trực tiếp chế nhạo: "Mấy chữ kia cũng tính là biết? Huống chi
những chữ con biết kia vốn do tiểu lại* sáng tạo ra, dù giản lược dễ
hiểu, người đương thời cũng hay dùng..." Nàng nhíu mày, "Nhưng chữ trong điển tịch Tiên Tần cũng không phải chỉ viết mấy nét như thế là xong."
Nàng sớm đã biết mặt hàng như Cát thị kia không có mấy giọt mực nước,
đừng nói đến không muốn dạy, cho dù có dạy cũng không dạy ra được cái gì tốt.
Lại*: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến
Thiếu Thương cảm giác như mình đang trở lại thời tiểu học, mỗi ngày đều bị
thầy cô khiển trách bài vở, rầu rĩ không vui nói: "Con nói với thúc mẫu
con không thích đọc sách, khỏi phải nói thúc mẫu vui vẻ biết bao nhiêu."
Cát thị cũng là xui xẻo, ngày thứ hai sau khi Trình Thủy biết được nữ nhi
là đứa mù chữ, dẫn nữ nhi đến gặp Trình mẫu, vừa hay đụng phải Cát thị
cũng tới vấn an (nói xấu) lập tức bắt đầu trách mắng, Cát thị vội vàng
nói là chính Thiếu Thương ngại mệt ham chơi không chịu học hành. Dù là
như thế, vẫn bị Trình Thủy mắng cho một trận.
"Trọng phu nhân thật là..." Thanh Thung phu nhân oán hận nói, "Nữ quân học
thức như vậy, thế mà nàng lại có thể khiến tiểu thư thành, thành kẻ..."
Mù chữ! Trình Thiếu Thương âm thầm thay nàng bổ sung. Nàng có thể tưởng
tượng ra được, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng dốt nát kém cỏi của Trình Thiếu Thương, trong lòng Cát thị sảng khoái đến nhường nào.
"Không sao, " Thanh Thung phu nhân cười nói, "Tương lai còn dài, sau này tiểu
thư bù lại là được rồi. Người không biết đấy thôi, nữ quân năm đó học
thức đừng nói là trong thôn, ngay cả trên toàn bộ quận huyện cũng là nổi danh..."
Thiếu
Thương mơ hồ cảm thấy không ổn, vội vàng cười nói: "Thật ra lời của thúc mẫu cũng không phải hoàn toàn sai, ta thực sự không thích đọc sách, có
lẽ là giống a phụ..." Hôm đó vì an ủi con gái nhỏ không biết chữ, Trình
Thủy liên tục nói là quả thực mình cũng không biết chữ.
Thanh Thung phu nhân ngẩn ngơ, lần đầu tiên trong đời có loại cảm giác 'ngồi cũng lảo đảo', sợ hãi nhìn sang Tiêu phu nhân.
Tiêu phu nhân kiến thức rộng rãi cười thầm trong lòng, thầm nghĩ: Lời đồn
bên ngoài về con gái hoàn toàn không đúng; Thế nhưng cũng tốt, nàng đã
chịu đủ loại người ngu xuẩn như Cát thị kia; gặp phải người ngu ngươi
nói thế nào cũng đều không hiểu, nhất định phải vạch mặt đổ máu mới biết sợ, thông minh thì tốt, so với người vụng về thì tốt hơn nhiều.
"Vậy thì từ từ học." Tiêu phu nhân nói, "A phụ con từ nhỏ bề bộn việc nhà
nông, sau này lại không ngừng chinh chiến, đến tuổi nhi lập mới bắt đầu
học văn, hiện tại tấu chương triều chính từ các nơi tuần báo hắn đã có
thể đọc được không có khó khăn gì rồi."
Thiếu Thương trong lòng than khổ, chỉ có thể thưa vâng.
Tiêu phu nhân lại nói: "Mấy ngày nay việc nhà con cũng đều thấy rồi, có cảm
thấy ta cùng a phụ con quá hùng hổ dọa người hay không?"
"Sao con có thể nghĩ như vậy chứ?" Đã nói ra rồi thì Thiếu Thương cũng dám
đáp, "Đổng gia ỷ vào tổ mẫu che chở, bám vào a phụ giống như đỉa hút
máu, giúp đỡ một hai là chuyện nhỏ, con nghe a phụ nói, bọn họ còn ở bên ngoài ức hiếp người dân, tương lai gây ra đại họa thì phải làm sao?"
Mấy ngày nay nàng cố gắng học khẩu khí nói chuyện của cổ nhân mà mình
nghe được, cảm thấy có thể lừa bịp một chút.
Đổi lại là chủ mẫu nhà khác, coi như muốn dạy dỗ nữ nhi cũng sẽ không trực
tiếp đem trò hề của trưởng bối nói ra như vậy, thẳng thắn bộc lộ chuyện
xấu, có điều Tiêu phu nhân thiếu niên gặp đại nạn, thuở bình sinh hận
nhất là nuôi hài nhi trở thành người không biết nhân gian hiểm ác. Mà
Trình Thiếu Thương đời trước xem như chưa từng có mẫu thân, đời này lại
là hàng giả, hiển nhiên cũng không biết mẹ con ở chung như thế nào mới
được xem là đúng cách, liền thẳng thắn thản nhiên thảo luận. Thực ra,
trả lời chính xác lúc này phải là 'Chuyện của trưởng bối, là tiểu bối
sao có thể nói bừa'.
Chỉ là Tiêu phu nhân hiển nhiên đã đem toàn bộ tính lên Cát thị 'dung túng làm bừa'.
"Có điều..." Thiếu Thương hơi do dự, nhìn Tiêu phu nhân một cái. Nàng thực
ra vẫn cảm thấy Tiêu phu nhân sớm đã nhìn thấu bản tính của mình, giả vờ ngây ngốc sẽ chỉ rước lấy phiền chán, càng thấy phẩm cách mình không
tốt; còn không bằng có sao nói vậy.
Tiêu phu nhân nói: "Không sao nói đi."
Thiếu Thương nói: "Bọn họ phạm sai lầm bị a phụ bắt được, vì sao không trực
tiếp để quan nha xử trí, nói cho cùng vẫn là máu mủ nhà mình, mất đầu
thì không thể rồi, nhưng con nghe a phụ nói có thể phán quyết lưu đày.
Tại sao không đưa bọn họ đi nơi khác, chẳng phải càng an tĩnh hơn sao?"
Tiêu phu nhân cau mày nói: "Một đứa trẻ như con hiểu thế nào là lưu đày, phụ tử bọn họ sống phóng túng đã quen, lưu đày còn có thể có đường sống
sao? Đến lúc đó là thực sự cùng người ly biệt. Chẳng qua..." Nàng bỗng
nhiên giọng mỉa mai cười một tiếng, "Ta cũng đã nghĩ tới cách này, con
biết vì sao ta không dùng không?"
"Vì... sao?" Không phải là bởi vì thật sự sẽ chết sao, ngươi vừa nãy cũng nói rồi giờ còn hỏi ta.
Tiêu phu nhân cúi người xuống, hướng về phía Thiếu Thương đang quỳ trên mặt đất, nói khẽ: "Con tự suy nghĩ thật kỹ đi."
Nói xong câu này, Tiêu phu nhân đứng dậy rời đi, để lại Thiếu Thương một mình chậm rãi suy tư.
Liên Phòng cùng Xảo Quả vội vàng tiến lên, hầu hạ Thiếu Thương thay xiêm y
mới, lau mặt rửa tay súc miệng tiếp đó nhét vào trong chăn ấm áp, kéo
lên màn che thật dày thanh âm nhỏ nhẹ 'mời' nàng ngủ trưa.
Thiếu Thương rất muốn cười, nàng cũng bị bày thành cái tư thế này rồi, không
ngủ trưa thì còn có thể làm gì nữa. Nằm trên giường, nàng chợt nhớ tới
đôi mẹ chồng nàng dâu trên trấn đời trước, bà bà kia mắng con dâu là kẻ
trộm, trợ cấp nhà mẹ đẻ nhiều năm như vậy, hiện tại ngay cả tiền phòng
học cho cháu trai cũng trộm về nhà mẹ đẻ không biết để làm phòng cưới
cho đứa em thứ mấy, nhất định bắt con trai phải ly hôn. Cuối cùng có ly
hôn không thì nàng không biết, nhưng ông chồng kia tức giận ra ngoài làm việc, lại không chịu giao tiền cho vợ, con trai cũng nghe theo bà nội
không thèm để ý đến mẹ, thế là đổi thành con dâu cả ngày ở trên đường
mắng chồng không có lương tâm.
Về bản chất, lão thái bà Trình gia cũng không phải triệt để thuần túy giúp đỡ em trai, không giống cô con dâu kia, thà rằng tự mình cùng chồng và
con trai ăn trấu nuốt rau cũng muốn để nhà mẹ đẻ trải qua cuộc sống
thường thường bậc trung, nếu không. . . Ừm, Tiêu phu nhân kia phỏng
chừng cũng chỉ có thể đánh vào tình đoàn kết. Thực ra hai cha con Đổng
gia nên cảm ơn Trình lão thái bà, bằng không thì không biết Tiêu phu
nhân sẽ dùng thủ đoạn gì để thu thập bọn họ đâu.
...
Tiêu phu nhân rất hài lòng trở lại căn phòng đang ở tạm thời, chỉ thấy Trình Thủy đã nửa nằm trên giường, cả người đều là mùi rượu, gương mặt không
bị râu quai nón che phủ đỏ bừng.
Tiêu phu nhân một chút cũng không chê bai, thong thả gỡ xuống kê trâm ngọc
bội, sau đó để Thanh Thung buộc lại cánh tay áo cho mình, cực kỳ thuần
thục nới lỏng vạt áo Trình Thủy, lộ ra lồng ngực nóng rực tràn đầy mồ
hôi, đợi vú già mang tới một chậu nước nóng liền tự mình lau cho trượng
phu. Trình Thủy mơ màng tỉnh lại, đón lấy canh giải rượu uống một hơi
cạn sạch, hướng về phía thê tử bật cười: "Nguyên Y."
Thanh Thung cùng mấy vú già hầu hạ đã quen đều ở một bên che mặt cười trộm,
Tiêu phu nhân trừng mắt nhìn Trình Thủy một cái, buông cánh tay áo
xuống, cho đám người lui ra sau đó ngồi vào bên người trượng phu, "Bảo
chàng nói chuyện với nhị đệ cho tốt, chàng ngược lại giỏi lắm, uống
thành cái dạng này!"
Trình Thủy vừa cầm khăn nóng lau mặt vừa nói: "Nhị đệ kiệm lời nhiều năm như
vậy, ta cũng không biết nên mở miệng với hắn thế nào. Mấy ngày nay ta
nói với hắn chuyện chuyển phủ trạch, hắn luôn luôn không nói một lời;
nói đến nóng nảy thì hắn lại bảo mình không cần chuyển, ở lại đây đọc
sách là được rồi. Tức chết ta, khụ... chẳng phải chân có chút không tiện sao; không thừa dịp lúc này nhị đệ có chút say tranh thủ thời gian rót
thêm cho hắn mấy chén, sao có thể khiến hắn nói lời trong lòng chứ?"
Tiêu phu nhân xích lại gần, hỏi: "Vậy, lần này hắn chịu nói rồi?"
Trình Thủy đem khăn nóng đắp lên trên mặt mình, rầu rĩ nói: "Hắn chỉ lặp đi
lặp lại nói với ta, 'Huynh trưởng, huynh không có lỗi với ta, là ta
không có tiền đồ', trên ống tay áo ta đều là nước mắt của hắn."
Tiêu phu nhân cũng giật mình, nhớ tới chuyện cũ, thở dài: "Nhà chúng ta, ủy khuất nhất chính là nhị đệ."
Trình Thủy giật khăn vải xuống, thấp giọng nói: "Khi còn bé nhà nghèo, không
có tiền cho hắn đi học; về sau chiến loạn, chúng ta nhưng lại kết giao
được với mấy vị nho sinh, có người tiến cử đến núi Bạch Lộc đi theo Tang lão tiên sinh học tập, nhưng..." Hai mắt hắn rưng rưng, "Chúng ta ở bên ngoài chém giết, dù sao cũng phải có người ở nhà trông nom gia đình,
hắn tự xin ở lại, liền để lão tam đi."
Tiêu phu nhân rơi lệ nói: "Sau này tam đệ học hành có thành tựu, được bệ hạ
ngợi khen đảm nhiệm chức quan, nhị đệ so với bất cứ ai khác đều vui mừng hơn. Chỉ. . . Chỉ tiếc chính hắn..."
Trình Thủy lau đi nước mắt, nói: "Hắn không giống tam đệ, hắn đọc sách không
phải vì làm quan phát tài, mà chính vì yêu thích nghiên cứu kinh học
điển tịch, lần này ta nhất định phải khiến hắn thực hiện được ước
nguyện!"
Tiêu phu nhân vui vẻ nói: "Nhị đệ đồng ý rồi?"
"Cuối cùng cũng gật đầu rồi!" Trình Thủy nhẹ nhàng thở ra, nghĩ nghĩ, lại
ranh mãnh nói, "Năm đó để tam đệ đến núi Bạch Lộc học hành cũng tốt,
thằng nhóc này sinh ra giống a phụ nhất, chiếm được hòn ngọc quý trên
tay Tang công. Bây giờ nhà ta cũng coi như một chân bước vào bậc cửa
rồi, có người giới thiệu, đến nhà vị đại nho nào cũng được."
Tiêu phu nhân quả quyết vỗ giường, nói: "Được, qua chính đán lập tức đưa nhị