Ngày đầu tiên đến trường mầm non, Trì Cảnh không đến công ty mà đến
trường cùng Cầu Cầu. Sáng sớm, Lâu Độ vẫn còn đang ngủ say như chết trên giường, Trì Cảnh đã gọi Lâu Dạ Tuyết dậy để quản gia rửa mặt cho bé.
Sau đó, cậu tự tay nấu bữa sáng rồi để hết những đồ cần mang lên kệ để
đồ ở huyền quan.
"Cầu Cầu, con có muốn mang bánh dâu tây đi chia
cho các bạn không?" Trì Cảnh đang chuẩn bị bánh quy dâu tây của Vườn Dâu Tây Mỹ Cảnh cho bé làm đồ ăn nhẹ giữa buổi. Cậu không biết có nên mang
một ít bánh làm quà cho bọn trẻ không.
Lâu Dạ Tuyết đang ăn mì
trộn mẹ làm, nghe vậy thì lo lắng nuốt vội miếng mì, đáp: "Mẹ ơi, con có nên mang không ạ? Con cũng không biết có nên mang không nữa." Bé nói
chuyện rất lưu loát, cũng rất rõ ràng mạch lạc, là một em bé thông minh, ngoan ngoãn.
"Ừm... Đem đi nhỉ?" Trì Cảnh quay sang hỏi ý kiến của quản gia.
Quản gia cười híp mắt, gật đầu.
"Vậy mình đem đi thôi. Để mẹ cho vào ba lô của con nhé. Khi nào gặp bạn nhỏ mà con thích thì con chia cho bạn, được không nào?"
Lâu Dạ Tuyết vui vẻ: "Dạ."
Bảy rưỡi sáng, bé con Lâu Dạ Tuyết mặc áo T-shirt màu xanh lá cây in hình
khủng long và quần bò màu xanh quân đội, đeo ba lô nhỏ sau lưng bên
trong chứa đầy đồ ăn vặt, khăn tay nhỏ, bình nước...
"Có nặng không con?" Trì Cảnh vừa xỏ giày cho bé, vừa hỏi.
Lâu Dạ Tuyết lắc đầu, ý bảo là mình vẫn mang được. Trì Cảnh xỏ giày xong, nắm tay bé cùng lên xe, xuất phát đến trường mầm non.
Ngày khai giảng, ngoài cổng trường toàn xe là xe, có cảnh sát giao thông
điều khiển các phương tiện để tránh ách tắc. Dù bạn có là ai đi chăng
nữa cũng phải nghe theo sự chỉ đạo của cảnh sát giao thông.
Đến
một nơi lạ lẫm và ồn ào, Lâu Dạ Tuyết ôm chặt lấy cổ Trì Cảnh, nhưng
không nén nổi tò mò, ngó nghiêng tứ phía, nhìn ngắm người và cảnh vật
xung quanh.
Giáo viên phụ trách lớp của Lâu Dạ Tuyết là một thầy
giáo Beta và một cô giáo Omega. Hai thầy cô nhìn rất thân thiện, cùng
các thầy cô khác dẫn các bé vào lớp. Có bé vẫn còn khá nhỏ, người nhà
vừa rời đi thì khóc không ngừng, thầy cô đang cố dỗ dành.
Lâu Dạ Tuyết thấy các bạn khác khóc, bất giác ôm Trì Cảnh càng chặt hơn, vùi đầu vào vai mẹ.
Trì Cảnh vỗ nhẹ: "Cầu Cầu, chào cô nào."
Lâu Dạ Tuyết miễn cưỡng quay đầu lại, líu ríu nói: "Con chào cô ạ."