Bất cứ cặp vợ chồng tình cảm mặn nồng nào cũng phải đối mặt với tình huống
khó xử như thế này, và cả những cảnh kích thích khó diễn tả bằng lời
nữa.
Em bé ngủ ngon lành ở một bên, còn họ thì quấn quít lấy nhau, thân mật làm chuyện khiến người ta vui vẻ.
Lúc này vừa phải cẩn thận, nhưng lại cảm thấy cực kỳ kích thích.
Tất cả thanh âm đều phải nén lại, tấm chăn dày vụng về che lại động tác của hai người, hòng giấu đi mọi tiếng động. Ngay cả tiếng hít thở cũng bị
đè nén, tiếng rên rỉ như nghẹn trong cổ họng.
Mỗi khi bị người
thương kích thích đến sung sướng, không nhịn được tiếng rên rỉ thì lại
vội vàng hôn người ấy, ngăn lại hết thảy trong môi lưỡi giao nhau.
Thi thoảng vô tình lọt ra tiếng ân ái, sợ em bé nghe thấy, làm bé thức
giấc. Sau đó sẽ phân tâm giữa cơn khoái lạc tột đỉnh, quay sang nhìn
con, thấy bé vẫn đang say giấc nồng mới yên tâm.
Trì Cảnh ngửa
cằm lên, cần cổ thon thả tạo thành đường cong vừa nho nhã, vừa đậm vị ái tình, cậu hơi hé môi, rên rỉ không thành tiếng. Đôi mất mất tiêu cự,
chỉ có thể nhìn thấy gương mặt cực kỳ chăm chú của Lâu Độ. Cậu run run
đưa tay ra, lau đi giọt mồ hôi trên má người thương, nhẫn nhịn chịu từng cú thúc của anh, ôm chầm lấy bờ vai cường tráng kia, siết chặt tay, để
lại vài vết cào đo đỏ trên lưng anh.
"Có thích không, Bảo?" Lâu Độ chống tay lên trên đầu Trì Cảnh, hơi thở nặng nề, nóng bỏng phả bên tai cậu.
Sự chú ý của Trì Cảnh dồn cả vào chỗ khác, chỉ thấy môi anh lúc khép lúc mở, không nghe rõ anh nói gì.
Hàng mi đượm nước, lấp lánh. Trì Cảnh khẽ hỏi lại anh trong cơn mê đắm: "Sao cơ?"
"Anh hỏi em có thích không, sâu hơn chút nữa có được không?"
Trì Cảnh khẽ rên rỉ. Cơ thể hai người dính chặt vào nhau, khoái cảm xác
thịt như cơn sóng thần, nhấn chìm thính giác và mọi giác quan khác của
cậu. Trì Cảnh vẫn không nghe rõ Lâu Độ nói gì, nhưng lòng cậu tự hiểu
được rằng anh đang hỏi cảm giác của mình.
"Thoải mái... Sướng
lắm." Trì Cảnh không biết có phải sau khi mang thai cơ thể sẽ thay đổi
không, bị làm gần một tiếng đồng hồ rồi vẫn không hề thấy khó chịu, chỉ
cảm thấy càng ngày càng sướng. Mỗi khi thấy mình đã chạm đến cực hạn, là lại có một làn sóng mới ập đến, đẩy cậu lên cao hơn nữa.
"Sâu quá... Ông xã..."
Câu trả lời không đúng trọng tâm khiến Lâu Độ khẽ bật cười. Anh cúi đầu hôn lên mắt Trì Cảnh, ôm chặt lấy cậu, một tay ôm lấy mông cậu, sau đó bắt
đầu chế độ đóng cọc, cứ thế thúc vào không ngừng. Khi vào đến bên trong
cửa khoang sinh sản, anh lập tức điên cuồng tấn công, khiến Trì Cảnh kêu lên thành tiếng, không kiềm chế được túm chặt lấy vai Lâu Độ, nức nở
mấy tiếng.
Sợ đánh thức con, Trì Cảnh gồng mình kìm nén tiếng rên, kéo Lâu Độ lại để hôn, lúc tách nhau ra, khẽ xin anh nhẹ thôi.
"Để anh vào đi, Bảo." Lâu Độ thở dốc, giọng khàn khàn, môi kề môi Trì Cảnh, giúp cậu chặn lại tiếng rên rỉ.
Trì Cảnh làm gì còn có tâm trạng đâu để từ chối? Hai chân cậu quấn quanh eo Lâu Độ, mở khoang sinh sản ra, để người thương tiến vào, xâm chiếm từng tấc một.
Giọng Trì Cảnh khàn đặc, giữa khóc và không khóc, nhíu
chặt mày, gương mặt lạnh lùng lúc này lại nhuốm vẻ quyến rũ khó cưỡng:
"Ông xã... Ông xã..."