(*) Lành làm gáo, vỡ làm muôi: Ý chỉ dùng thứ gì cũng phải tận dụng hết công dụng của nó.
Văn phòng của Bộ trưởng Bộ Chính trị không to quá đáng như người ta vẫn đồn thổi. Ngược lại, bàn làm việc lại cực kỳ to.
Lúc hai người còn đang hẹn hò, Trì Cảnh đến văn phòng tìm Lâu Độ, phát hiện trước cửa sổ sát đất bày la liệt báo cáo, biểu đồ. Cái bàn khi ấy cũng
chất đống giấy tờ. Lâu Độ không thể lật mở được từng tờ, từng cuốn, nói
gì đến chuyện tìm tài liệu? Rõ ràng cái bàn làm việc nhỏ kia không đủ
cho Lâu Độ sử dụng, giấy tờ cứ chất thành đống.
Hôm sau, Trì Cảnh cho người gửi một cái bàn làm việc siêu to khổng lồ đến văn phòng Lâu
Độ. Lâu Độ mắt chữ A, mồm chữ O, trong đầu vụt lên suy nghĩ: Cái bàn này đủ cho hai người nằm.
Hướng ánh sáng của văn phòng rất tốt, ánh
nắng buổi sớm chiếu qua cửa kính, soi sáng cả căn phòng, ôm lấy Omega
đang ngồi yên lặng đọc sách. Làn da trắng của cậu như được phủ một lớp
kim tuyến lấp lánh, không chút tỳ vết, mềm mại, mịn màng, trắng nõn.
Pheromone đào ngọt và Tequila bay lượn trong ánh nắng ban mai. Cuối cùng, chúng
dần dần hòa quyện với nhau, chảy vào vòng tay của sớm mùa thu, thoải mái và ấm áp.
Khi gõ cửa và được cho vào, Ninh Chu cảm thấy mình
không nên xuất hiện ở đây. Nhưng y vẫn cần phải xác nhận thông tin công
việc với Lâu Độ, đành phải liều mình đối mặt với Bộ trưởng và phu nhân. Y im lặng một hồi, không nói gì, cố gắng gom góp hết kỹ năng nghề nghiệp
tích cóp bao lâu nay, khẽ cúi người: "Bộ trưởng, phu nhân."
Lâu
Độ đang lật xem ghi chép cuộc họp với Bộ Quân sự hôm qua, "Ừ" một tiếng
rồi đưa tay ra hiệu y nói tiếp. Có thể thấy, không có gì là bí mật công
việc với Trì Cảnh.
"Bộ Tài chính đưa khoản viện trợ tới bốn hành
tinh nhỏ, cần ngài phê chuẩn. Bộ trưởng Lâm của Bộ Giáo dục sáng nay gửi mail, hy vọng đầu năm tới..."
Ninh Chu liệt kê từng mục ra một,
hỏi ý kiến của Lâu Độ. Cuối cùng, y nói: "Bộ trưởng, Bộ trưởng Nghiêm
của Bộ Quân sự hỏi ngài, tối nay có tham dự dạ tiệc không ạ."
Tối nay, Bộ Quân sự tổ chức dạ tiệc. Nghiêm Tư Bách mời Lâu Độ, nhưng anh
không phải mục tiêu chính, cái chính là muốn Bộ Chính trị phân bổ thêm
tiền. Sắp phải quyết định các khoản tiền cho năm sau rồi, mấy ngày nay,
Nghiêm Tư Bách dẫn người đến cãi nhau om sòm ở Bộ Chính trị, yêu cầu năm mới cần điều mới, khoản tiền cho Bộ Quân sự phải tăng thêm 3, 4 triệu
Liên Minh Tệ so với năm ngoái.
Lâu Độ nhíu mày: "Không có thời gian. Nói với hắn, bắt được người rồi thì lúc nào tôi cũng rảnh."
Vụ tập kích trước đó trên Ngân hà Ville vốn đã kết thúc, nhưng không ngờ
Bộ Quân sự mãi không tóm được Bộ trưởng Austen (*) của Bộ Quân sự hành
tinh Y.
(*) Ông này chính là người hạ thuốc cho Trì Cảnh khi Trì Cảnh đi công tác ở hành tinh Y.
"Bộ trưởng Nghiêm nói, 'Chuyện này nên giao cho cục cảnh sát.'."
"Thế giúp tôi nói với hắn ta, từ giờ trở đi tôi không có thời gian."
"Vâng." Ninh Chu tắt màn hình quang não: "Vậy tôi ra ngoài trước đây ạ."
"Đợi đã, hỏi chút vấn đề cá nhân." Lâu Độ gọi Ninh Chu lại. Hôm nay tâm tình anh rất tốt, cười cười nói với y: "10 ngày tới đây tôi phê chuẩn cho
cậu tan làm sớm 10 phút, giúp tôi giữ chân Nghiêm Tư Bách."
"..." Trợ lý Ninh nghiêm túc, lanh lợi, thông minh, sắc sảo... cạn lời. Mặt y đỏ lên vì ngượng: "Bộ trưởng..."
"Đây là mong muốn cá nhân của tôi. Cậu không đồng ý cũng không sao hết."
Lâu Độ không đối xử nghiêm khắc, khô khan với Ninh Chu như người ngoài.
Ninh Chu do một tay anh dẫn dắt, hiệu quả công việc cao, vẫn luôn đi
theo anh. Anh hơn Ninh Chu 1 tháng tuổi. Về mặt cá nhân, anh coi Ninh
Chu vừa là bạn, vừa là em trai.
Lâu Độ chỉ vào Trì Cảnh bên cạnh
mình, nói thành khẩn: "Nhưng tối hôm nay tôi phải đi hẹn hò với chị dâu
của cậu. Thực sự muốn tan làm đúng giờ, không muốn gặp kẻ ngáng đường
nào hết."
Phận làm người trong cuộc, Trì Cảnh tự dưng biết được
tối nay mình đi hẹn hò, tầm mắt rời khỏi cuốn sách, nhìn Lâu Độ, rồi lại nhìn Ninh Chu, chớp chớp mắt. Ninh Chu nào dám không đồng ý. Y không
đồng ý, toàn bộ người trong Bộ Chính trị cũng bắt y phải đồng ý. Vì tinh thần vui tươi yêu đời của nhân dân Liên Minh, vì ước mơ hòa bình và ổn
định của Liên Minh, Ninh Chu chấp nhận yêu cầu.
Sau khi Ninh Chu rời đi, Lâu Độ quay đầu nhìn Trì Cảnh, nói: "Có phải Nghiêm Tư Bách nên cảm ơn anh không?"
Trì Cảnh mặt lạnh tanh, nói: "Ừ, anh có thể bảo hắn trả tiền."
"Ha ha ha ha. Duyệt!" Lâu Độ thực sự nhắn tin cho Nghiêm Tư Bách, nói: "Nghiêm Tư Bách, nôn tiền ra đây!"
Hình như Nghiêm Tư Bách cũng đang mở quang não, lập tức trả lời: "? Ngáo hả cha?"
Lâu Độ ngồi trên ghế xoay, lấy chân chạy chạy cả ghế về phía Trì Cảnh, ôm lấy cậu, đưa tin nhắn cho cậu xem.
Trì Cảnh ngẫm nghĩ hai giây, trả lời giúp Lâu Độ: "Chiều nay trước khi tan làm, đặt một bó hoa và hai tấm vé xem phim, đứng ở sảnh tòa nhà, không được rời đi."
Nghiêm Tư Bách: "?"
Nghiêm Tư Bách: "!"
Nghiêm Tư Bách: Chuyển khoản 6666 Liên Minh Tệ.
Lâu Độ cười ngất, nhận tiền của Nghiêm Tư Bách. Anh hôn chụt một cái lên
mặt Trì Cảnh, nói: "Lấy được tiền của Nghiêm Tư Bách này. Đúng là hiếm
có." Lần gần nhất moi được tiền của Nghiêm Tư Bách là khi hai người họ
kết hôn đó.
Trì Cảnh: "Ừ, chia cho Ninh Chu một nửa."
Dù sao cũng là tiền bán Ninh Chu.
Thế là chiều tối, Ninh Chu nhận được 3333 Liên Minh Tệ tiền đi hẹn hò của Bộ trưởng gửi. Ninh Chu chẳng hiểu mô tê gì.
Đi làm cùng Lâu Độ một ngày, trên gương mặt Trì Cảnh không lộ chút mệt
mỏi, ngược lại, nhìn lạnh lùng kiêu ngạo, đẹp vô cùng tận. Mê chết trái
tim Lâu Độ.
Trì Cảnh lấy tay cản lại gương mặt đắm đuối mê muội cùng với cơn mưa hôn đầy bão táp của Lâu Độ.
Phiền chết đi được!
Lâu Độ hít hà mùi đào, hương thơm ngọt ngào lan khắp phổi. Anh cúi đầu ôm
người sản xuất hương thơm mê đắm kia, đặt lên chiếc bàn làm việc to
đùng, nhẹ nhàng khống chế sự phản kháng của đối phương. Anh thỏa mãn nếm hương đào ngọt mỹ miều kia, nuốt vào bụng.
Trì Cảnh vẫn nhớ, hồi nhỏ, mẹ từng nói với cậu: "Alpha giỏi nhất là kiểm soát Omega. Bình
thường mặc kệ Omega, khi nào cần sẽ ban phát cho chút ân huệ, có thể
khiến Omega bám dính lấy mình, ví dụ như đánh dấu, hoặc hẹn hò."
"Những thứ như hẹn hò, làm gì có Alpha nào thực sự thích chứ. Chúng chỉ coi đó là thủ đoạn, bớt chút thời gian rảnh để chơi đùa với Omega, khiến Omega thuần phục, vâng lời, kết hôn, sinh con."
Trì Cảnh nhớ rõ mồn
một biểu cảm của mẹ mình khi nói những lời đó. Gương mặt chứa đầy sự thù địch, lạnh lùng, phẫn hận, trào phúng. Dường như bà hiểu hết tất cả
Alpha ngoài kia, dường như khoảng cách giữa Alpha và Omega tựa như trời
cao với vực thẳm, không bao giờ dung hòa được. Dường như chỉ một giây
tiếp theo thôi, bà sẽ bảo cậu tránh xa Alpha ra, đừng làm nô lệ cho họ.
Nhưng tất cả cũng chỉ là dường như.
Đến ngày hôm nay, Trì Cảnh vẫn không hiểu rốt cuộc những biểu cảm của mẹ và bố mình bộc lộ là giả tạo hay là thực nữa. Cậu không phân biệt được,
cũng không muốn đi gặp người mẹ từng nói những lời kinh tởm như vậy cùng người bố ngông cuồng độc đoán của mình.
Tất cả chẳng còn liên quan đến cậu nữa. Từ trước đến nay, cậu chưa từng muốn đấu tranh.
Có người từng ôm một bó hoa hồng đỏ, ngượng ngùng nói với Trì Cảnh rằng vì không biết lần đầu tiên hẹn hò nên tặng gì, phải đi hỏi trợ lý cùng
nhân viên, nên mua hoa hồng, loài hoa tượng trưng cho tình yêu, cho trái tim chân thật.
"Có lẽ em không thích loài hoa rực rỡ như vậy.
Nhưng lúc đến tiệm hoa, tôi cảm thấy loài hoa này rất hợp với em. Khi em cầm lên, chắc chắn sẽ đẹp lắm." Không biết tại sao sau khi tan làm,
Alpha thay sang một chiếc áo hoodie rộng rãi, cùng một chiếc quần bò
năng động, còn đẹp trai, tuấn tú hơn cả buổi xem mắt đầu tiên. Anh cảm
thấy mình thật sự không biết ăn nói, nói những lời tùy tiện như thế với
người ấy.
Anh vội nói: "Xin lỗi, tôi không có ý gì khác đâu!"
Người đàn ông hô mưa gọi gió, nghiêm khắc chín chắn, được nhắc tới trên báo
chí khác hẳn so với chàng thanh niên đứng trước mặt cậu lúc này. Anh
khiến cậu thấy hơi buồn cười.
"Chỉ là nếu như không tặng em hoa
hồng đỏ, tôi sẽ cảm thấy rất tiếc. Em có thích hoa không? Em thích hoa
gì? Có thể gợi ý cho tôi một chút được không? Lần sau tôi tặng em hoa
cát cánh được không?"
Lắp ba lắp bắp, chẳng chín chắn tẹo nào.
Nhưng hoa hồng rất đẹp, lời mời hẹn hò cũng không hề qua loa, không phải thủ
đoạn, chẳng phải chiêu trò ứng phó cho qua. Trì Cảnh tin tưởng phán đoán của mình, như trong mỗi lần giao chiến với thủ đoạn của bậc cha chú ở
tập đoàn họ Trì. Hay phải chăng, có một chút khác biệt. Điểm khác biệt
ấy sau này càng ngày càng lan ra, nảy nở trong sâu thẳm trái tim cậu,
không thể rút ra được, cả thế giới ngập tràn...
Thích.
Yêu.
"Thích chứ. Tôi rất thích hoa hồng, nhất là màu đỏ."
Lúc chưa xác định quan hệ, thuở còn hẹn hò, Trì Cảnh và Lâu Độ đã có vô số
cuộc hẹn. Có vài cuộc hẹn không chính thức cho lắm, không có hoa hồng,
cũng không có lời mời nào. Chỉ có mỗi chiều sau tan làm, 6 giờ tối nay, 9 giờ sáng mai, 8 giờ sáng thứ Bảy tuần sau... anh đợi em ở dưới sảnh
công ty, anh đến nhà em đón em, anh gọi điện cho em rồi em hẵng ra
nhé... Có được không? Em có thời gian không...
Sau khi kết hôn,
buổi hẹn không còn phức tạp như trước nữa. Vì Lâu Độ thích ở nhà với Trì Cảnh quá đỗi, lưu luyến ngôi nhà của họ. Nhiều khi tan làm chỉ muốn về
nhà, ôm Trì Cảnh, hôn cũng được, sờ cũng được, tốt nhất mà cũng thoải
mái nhất: Làm tình.
Những buổi hẹn trở nên quyết đoán và tự nhiên hơn. Thường thường sẽ là khi Lâu Độ đột nhiên nổi hứng lên, kéo Trì
Cảnh đang không có kế hoạch gì đi hẹn hò. Dù sao được Trì Cảnh chiều
chuộng sẽ rất dễ bị lạc lối. Lâu Độ cũng không phải ngoại lệ. Dù anh
bướng bỉnh thế nào, tùy tiện ra sao, Trì Cảnh cũng chiều anh hết.
Lúc dục vọng được thỏa mãn, Lâu Độ nhìn Trì Cảnh đang che mắt, gương mặt đỏ ửng. Anh chợt nhớ ra, lúc mình mất trí nhớ, Trì Cảnh đã đưa anh đi hồi
tưởng lại những buổi hẹn trước đây. Anh cảm thấy ngọt ngào, nhưng không
thể kìm được cảm giác đau lòng dâng lên.
Trì Cảnh nhớ từng mảnh
vụn quá khứ của họ, sợ sau này chỉ có một mình cậu nhớ. Vậy nên đưa anh
đi trải nghiệm rồi, đó sẽ thành ký ức của cả hai.
May quá, may quá.
Trong thang máy, Lâu Độ ôm eo Trì Cảnh, muốn để cậu dựa vào người mình, nhưng Trì Cảnh nhất quyết không chịu. Ánh mắt Lâu Độ chứa đầy niềm vui và dịu dàng. Anh thì thầm bên tai Trì Cảnh: "Bà xã, em ổn thật chứ? Không sao
đâu, đang mang bầu tựa vào chồng mình là chuyện bình thường mà." Với cả
trong thang máy cũng không có ai.
"Câm miệng."
"Được ạ."
Thang máy in lặng hai giây.
"Đừng có mà cử động."
Lâu Độ vô tội: "Ơ anh có làm gì đâu ạ."
Trì Cảnh lạnh lùng lườm anh: "Mồm cũng không được động."
***
Vở kịch nhỏ:
Bộ trưởng Lâu và phu nhân tan làm muộn. Không biết vì sao nhân viên các
phòng ban tòa nhà đã thảo luận sôi nổi trong các nhóm chat, cảm thán Bộ
trưởng thật khiêm tốn, còn cố ý tan làm muộn để tránh mọi người nữa!