Lâm Lâu nắm tay hắn, nhỏ giọng nói: "Chuyện đó ta cũng phải biết, ta không sợ."
Kiều Quảng Lan nắm lại y, khen một câu: "Bé ngoan."
Lâm Lâu thản nhiên "Ừ" một tiếng, tiếp nhận lời khen này, cùng Kiều Quảng Lan cùng nghe Mã Mẫn Nghĩa nói chuyện.
Chuyện này thì nhìn như bị Mã Mẫn Nghĩa che che giấu giấu kín như bưng, nhưng
kỳ thực đến lúc thật sự nói ra nội dung lại vô cùng đơn giản.
Kiều Quảng Lan tổng kết lại một chút, đó là có một ngày vừa đến phiên Mã Mẫn Nghĩa làm hộ vệ thì chợt nghe thấy trong cung có tiếng đánh nhau, hắn
đuổi tới vừa nhìn liền phát hiện Ma tôn không rõ sống chết đang ngã trên mặt đất, cả người đều là máu, sau đó trong điện có hai cái bóng lóe
lên, hắn vội vã trốn ở cửa, nhìn thấy hai bóng người kia biến mất rồi
thì mới dám đi vào.
Lúc đó Minh Chiếu bị thương nặng, hai việc
quan trọng nhất hẳn phải là truyền tin cảnh báo và gọi người cứu chữa ma tôn, thế nhưng lúc đó Mã Mẫn Nghĩa chần chừ.
Hắn là thủ vệ trực ban ngay đêm đó, gặp phải địch bên ngoài, không những không kịp lúc để ý để bảo vệ ma tôn, thậm chí sau khi phát hiện kẻ địch lại là trốn đi,
chuyện này bất kể ở nơi nào cũng đều là tội nặng. Hắn gọi người khác qua thì có thể cứu được Minh Chiếu Ma tôn nhưng chỉ sợ lúc này mạng hắn
cũng phải lo.
Mà lúc Mã Mẫn Nghĩa đang do dự, bên ngoài lần nữa
truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, hắn không kịp nghĩ nhiều, lần thứ
hai trốn đi, hắn lén lút nhìn thì phát hiện lần này tiến vào không phải
kẻ địch xa lạ mà là phân đà chủ Hình Siêu.
Tên Hình Siêu này ngày thường trầm mặc ít nói, địa vị và ma công* cũng không có gì nổi bật, Mã Mẫn Nghĩa trước giờ không xem trọng hắn ta, vốn muốn đi ra ngoài nói
chuyện, chợt nhìn thấy Hình Siêu bỗng nhiên tụ khí xuất chưởng đánh lên
người Minh Chiếu Ma tôn, chỉ một chốc, nền đất của căn phòng này bị
chưởng lực mạnh mẽ lan đến, từng tấc từng tấc nát vịn, chớp mắt một cái
đã biến thành đất đai khô cằn.
Ma công: Ma tộc + công lực
Mã Mẫn Nghĩa trợn mắt ngoác mồm, hắn nhìn thấy Ma tôn hôn mê bất tỉnh
không thể phản kháng cũng không thể trốn chạy, chỉ chớp mắt đã hóa thành tro bụi.
Lâm Lâu nghe đến đó, khóe môi hơi câu lên, không nhịn
được lộ ra một nụ cười giễu cợt. Nhưng nụ cười còn chưa kịp thành hình,
Kiều Quảng Lan bên người lại bỗng nhiên không tiếng động nắm vai y, ôm
ôm y lại gần cạnh mình.
Động tác nho nhỏ này khiến trong lòng Lâm Lâu có chút mềm mại, sự tức giận cũng biến mất tăm, y ngoan ngoãn dựa
vào người Kiều Quảng Lan, hưởng thụ chút an ủi nhỏ nhoi này.
Mã
Mẫn Nghĩa nói tới đây, trong lòng còn có chút sợ hãi: "Sau khi Hình Siêu giết Minh Chiếu Ma Tôn, ta còn rõ ràng nhìn thấy hắn cười, nụ cười kia, thực sự là... vô cùng dữ tợn. Thường ngày ta cho răng Hình Siêu chỉ là
một người vô dụng nhưng vẫn đàng hoàng, không nghĩ rằng lại nhìn lầm.
Công lực một chưởng kia của hắn đến ngay cả ta cũng không thể đạt đến,
cho nên lúc đó một chút âm thanh ta cũng không dám phát ra, đành chờ hắn rời đi."
Kiều Quảng Lan thực sự không nhịn được, chen miệng nói: "Mã hộ pháp không hổ là hộ pháp Ma tộc, thức thời, biết tiến biết lui,
gặp hiểm nguy thì thứ nghĩ đến không phải là né tránh thì là kế hoạch
trốn chạy, chả trách toàn bộ người Lăng Kiến Cung gần như chết sạch mà
ngươi lại có thể bình yên thoát thân. Không biết xấu hổ mới là kẻ sống
lâu là đây chăng."
Lần này Mã Mẫn Nghĩa bị mấy lời khịa kháy của
hắn làm đỏ cả mặt, hắn có lòng muốn phản bác đôi ba câu, nhưng trong
lòng lại thực sự kiêng kỵ Kiều Quảng Lan, không thể không nuốt cơn giận
này xuống, làm bộ không nghe được, nói tiếp: "Cũng không nghĩ đến là hắn lại tuyệt tình như thế, hắn không những không rời đi, còn lấy mồi lửa
Huyền Tiêu Chân Hỏa đốt tẩm điện của ma tôn!"
"Huyền Tiêu Chân
Hỏa này không phải chuyện nhỏ, một khi thiêu cháy, nếu như không có cao
thủ linh lực tuyệt đỉnh áp chế sẽ tuyệt đối không tắt, mà cũng may lửa
lớn bùng cháy làm trong điện ầm ĩ rất nhiều, ta liền nhân cơ hội trốn ra ngoài. Mà trong lòng ta cũng rõ ràng, một lần này chạy, tương đương với việc hoàn toàn phản bội ma tôn, huyết thống ma tộc trên người chỉ sợ
cũng sẽ tự động biến mất, sau đó không còn có thể duy trì sinh mạng nữa.
Kiều Quảng Lan lạnh lùng nói: " Cho nên ngươi liền trộm đi tất cả bảo vật của ma tôn?"
Mã Mẫn Nghĩa liếc mắt nhìn hắn, rốt cục không nhịn được nói: "Phái Ngọc
Quỳnh quả nhiên không hổ là hàng xóm láng giềng của Lăng Kiến Cung,
trước đây ta chưa từng biết Kiều Các Chủ lại có quan hệ với Ma tôn tốt
như vậy. Ngươi ra mặt vì hắn như thế... cảm giác thật là tình sâu nghĩa
nặng."
Hắn bình tĩnh, khẽ nói: "Quan tâm nhiều thế làm gì, nói chuyện của ngươi đi."
Mã Mẫn Nghĩa nghẹn trong lòng một câu chửi mẹ nó, nhưng không thể làm gì
khác hơn là nói tiếp: "Đúng thật là Lăng Kiến Cung có nhiều bảo vật
nhưng lại không dễ lấy giống như các hạ nói. Đồ Ma tôn thu gom về đều
được đặt riêng trong bảo khố, bình thường cửa lớn khóa chặt, không có kẻ nào có thể mở ra được. Cho nên mới đầu ta không có ý định kia, chỉ muốn chạy xuống núi trước rồi chạy một đường khỏi cửa. Đa số mọi người giờ
này còn đang ngủ không biết chuyện gì. Ta đi một hồi bỗng thoáng nhìn
thấy ven đường có thứ gì đen thùi đang động đậy, ta sợ hết hồn, vừa quay đầu nhìn liền phát hiện người kia lại là Thích Dương!"
Kiều
Quảng Lan biết đến đây mới là trọng điểm liền lên tinh thần, ổn định
tinh thần yên lặng nghe, cảm giác Lâm Lâu giống như có hơi cách mình xa
chút, Kiều Quảng Lan cho là y mệt mỏi nên cũng không để ý, dời tay khỏi
vai Lâm Lâu.
"Thích Dương tuyệt đối trung thành với Ma tôn, luôn
là một đại tướng thủ hạ đắc lực của Ma tôn, tu vi lại cao thâm, ta vốn
đang thấy kỳ quái vì sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà hắn lại không hề
phát hiện, bây giờ mới hiểu được, thì ra là hắn bị trọng thương. Lúc ta
thấy Thích Dương, cả người hắn đẫm máu, đang nằm trên đất bò từng chút
về phía tẩm điện ma tôn."
Biểu cảm trên mặt Lâm Lâu không đổi, bàn tay giấu trong ống áo lại âm thầm nắm chặt.
Mã Mẫn Nghĩa nói đến đây dừng lại một chút, ậm ờ nói: "Hắn nhìn thấy ta,
nói với ta trúng độc dược Ma Tê Thần, hỏi ta Ma tôn sao rồi, lúc đó ta
vội vàng xuống núi, liền biết trên người hắn vừa khéo có chìa khóa bảo
khổ, cho nên liền... giết hắn."
Gió đêm lẳng lặng thoáng qua còn mang theo chút mùi khói và bụi bặm, trong gió đêm, Lâm Lâu khẽ nói: "Đáng chết."
Thanh âm y không lớn, tông giọng không bật cao, hòa trong gió chỉ nghe loáng
thoáng, nhưng Mã Mẫn Nghĩa lại từ trong đó cảm nhận được một luồng sát
khí lạnh lẽo cảm giác đó không khác gì cảm giác năm đó ma tôn cho hắn.
Một luồng khí lạnh thuận theo sống lưng bay thẳng lên, từng tia từng sợi sợ hãi len lỏi qua xương cốt chui vào trái tim, Mã Mẫn Nghĩa nhìn về phía
Lâm Lâu kinh hồn bạt vía, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ như được đúc từ
ngọc ra, nhưng cái khí thế trên người lại cho người ta một cảm giác khó
mà thoát ra nổi.
Chân mềm nhũn, Mã Mẫn Nghĩa lập tức quỳ xuống, hoảng sợ nói: "Thuộc hạ, thuộc hạ biết sai rồi..."
Nói xong câu đó, hắn mới vừa từ trong loại hoảng hốt kia phục hồi tinh thần lại, ý thức được người đứng trước mắt mình không phải là Ma tôn, bản
thân ban nãy lại hệt như trúng tà. Có thể đó là suy nghĩ do hắn tưởng
tượng ra, nhưng chân hắn vẫn không thể nào đứng thẳng lên được.
Kiều Quảng Lan nói: "Lâm Lâu, trước tiên ngươi chờ một chút, để ta hỏi lại mấy vấn đề."
Lâm Lâu dừng một chút, lúc chuyển hướng sang Kiều Quảng Lan, sương lạnh
trên mặt đã yên lặng tan ra, giọng điệu cũng dịu dàng bớt: "Được."
Kiều Quảng Lan nói: "Mã Mẫn Nghĩa, xem ra sau khi ngươi hại chết Thích Dương thì bản thân cũng sống không thoải mái là bao. Trong nhà ngươi rốt cục
từng xảy ra chuyện gì kỳ quái? Con trai ngươi chết thế nào, lời phu nhân ngươi nói lại là có ý gì?"
Mã Mẫn Nghĩa ngẩng đầu nhìn hắn,
trong mắt có sự sợ hãi và hối hận: "Ngươi nói đúng, từ khi Thích Dương
chết rồi ta cũng chưa từng ngủ qua một đêm an giấc, bởi vì trong nhà bọn ta xuất hiện thêm một gã đàn ông kỳ quái, chính là, chính là kẻ ngươi
vừa nãy chỉ cho ta xem. Mặc dù hắn chỉ là một cái bóng mờ nhưng không sợ mặt trời, không sợ tượng phật, cách mỗi hai ba ngày sẽ xuất hiện... Hắn có một gương mặt giống Thích Dương như đúc!"
Kiều Quảng Lan nói: "Đường đường hộ pháp Ma tộc, lại còn sợ quỷ?"
Ma Mẫn Nghĩa nói: "Nếu quả thật thứ này là quỷ hồn, ta còn có thể đối phó, nhưng mà không biết rốt cục hắn là thứ gì! Mỗi một lần hắn xuất hiện,
đều mang đi một người! Ta tận mắt nhìn thấy, Thích Dương đi tới trước
mặt ai thì người đó lại trở nên ngu ngốc, lúc này hắn sẽ kéo tay người
nọ, dẫn kẻ đó đi vào một cánh cửa lớn. Ngay khoảnh khắc cửa đóng lại,
hắn sẽ biến mất, người bị hắn kéo liền khôi phục bình thường. Nhưng
mà...Sáng ngày hôm sau, người bị hắn kéo đi sẽ tử vong trong mộng, cơ
thể bị giam cầm trong băng xanh. Cho đến giờ nhà ta đã chết chừng mười
người, không có bất luận kẻ nào may mắn thoát khỏi."
Bỗng nhiên
Kiều Quảng Lan tỉnh ngộ: "Cho nên, hôm nay phu nhân ngươi nói lời kia,
thực ra là vì nhìn thấy nam nhân kia, bởi vì cực kỳ sợ sệt xuất hiện ảo
giác nên muốn phóng hỏa thiêu chết hắn?"
Mã Mẫn Nghĩa oán hận
nói: "Ta cảm thấy người kia đang cố ý trêu đùa ta! Nói không chừng Thích Dương chưa chết, tất cả những thứ này đều là trò mèo của hắn!"
Kiều Quảng Lan bật cười một tiếng.
Dưới tình huống này, một tiếng cười này của hắn đúng thật như muốn ăn đòn.
Mã Mẫn Nghĩa không nhịn được quát lên: "Ngươi cười cái gì!"
Lời
này vừa bật ra khỏi miệng, bỗng nhiên Lâm Lâu liếc mắt nhìn qua hắn, cái nhìn này khiến Mã Mẫn Nghĩa lạnh cả người, hắn không dám nói thêm cái
gì, chỉ vùi đầu thật thấp.
Kiều Quảng Lan không để ý sóng ngầm
của hai người bọn họ, hỏi lần nữa: "Ngươi xác định Minh Chiếu ma tôn đã
thật sự chết đi sao?"
Mã Mẫn Nghĩa nói: "Chuyện này... Ta không
tự mình đi lên kiểm tra, nhưng một chưởng kia khiến toàn bộ căn phòng và mặt đất đều bị phá nát, theo lý thuyết Ma tôn không có khả năng còn tồn tại, hắn lúc đó..."
Hắn vừa muốn miêu tả tỉ mỉ khung cảnh lúc đó của Ma tôn, liền bị Kiều Quảng Lan ngắt lời: "Như vậy chỗ ngươi có chân dung của Minh Chiếu Ma tôn không?"
Mã Mẫn Nghĩa lắc lắc đầu: "Ta cũng không có, trên đời này ngoại trừ chính Ma tôn cũng không ai biết ngài có bộ dáng thế nào."
Kiều Quảng Lan: "Hả?"
Mã Mẫn Nghĩa nói: "Tôn thượng ngài ấy... Mỗi lần gặp bọn ta thì trên mặt luôn được phủ một lớp sương mù che đi."
Kiều Quảng Lan thậm chí không nói nửa lời vô nghĩa nữa, lập tức nói: "Được,
vậy ngươi có nhìn rõ mặt hai kẻ khiến Ma tôn trọng thương không?"
Mã Mẫn Nghĩa nói: "Bọn họ cũng chỉ lướt qua một cái thì làm sao mà nhìn rõ mặt, chỉ biết đó chắc là hai nam tử trẻ tuổi thôi."
Kiều Quảng Lan nói: "Vậy thì đừng nghĩ về tướng mạo nữa, ngẫm lại cái khác
xem, trang phục? thân pháp? Còn có bọn họ có như là nhân tộc không? Hay
là quỷ tộc?"
Hắn có đầu óc nhạy bén, giỏi về việc đào manh mối từ những chi tiết nhỏ, mỗi một vấn đề đều hỏi trúng điểm mấu chốt. Mã Mẫn
Nghĩa khổ sở suy nghĩ, bỗng nhiên nói: "A, ta nhớ ra rồi, hai người kia
—— "
Lời nói đến đây bỗng im bặt đi, thân thể hắn ta run rẩy mấy lần sau đó biến thành một bộ xương khô ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, Kiều Quảng Lan cảm giác được một cỗ ma khí cường đại, kéo đến
từ bốn phương tám hướng che ngợp cả bầu trời, khó có thể phân rõ phương
hướng. Hắn kéo Lâm Lâu ra sau lưng, phất tay áo xua tan cỗ ma khí.
Kiều Quảng Lan thu tay lại, trầm mặc liếc mắt nhìn khung xương trên đất rồi đưa mắt hướng về phía Lâm Lâu.
Kiều Quảng Lan theo dõi y, chậm rãi nói: "Không phải ngươi giết sao?"
Tuy rằng tuổi Lâm Lâu nhỏ, thế nhưng dù sao trên người cũng có huyết mạch
ma tôn, tu vi lại không thấp. Lúc Kiều Quảng Lan giúp ý chữa thương đã
có thể cảm giác được, nếu y muốn giết Mã Mẫn Nghĩa thì đó không phải
việc khó.
Lâm Lâu mờ mịt nói: "Ta? Không phải ngươi đang muốn hỏi chuyện hắn sao?"
Kiều Quảng Lan nhìn hắn chốc lát, thở dài nói: "Đúng vậy, vấn đề của ta vẫn
còn chưa hỏi xong, là ai không muốn cho ta hỏi xong đây?"
Đúng
thật là không phải Lâm Lâu. Thứ nhất, Kiều Quảng Lan tin tưởng y sẽ
không lừa gạt mình. Thứ hai, vấn đề hắn hỏi là hung thủ sát hại Ma tôn,
vấn đề này Lâm Lâu còn muốn biết hơn so với Kiều Quảng Lan, bởi vậy
không có lý do động thủ.
Xa xa là ánh lửa, ở gần là xương trắng, Kiều Quảng Lan phóng tầm mắt tới mặt trăng đang tỏa sáng không biết
đang vui hay buồn, thần sắc khó lường.
Lúc thường hắn hay nói
cười đùa giỡn, nói mấy lời mây gió, luôn cho người khác một loại cảm
giác hoạt bát bay bổng, tình huống lặng lẽ không nói một lời như bây giờ lại càng hiếm thấy. Gương mặt đẹp đẽ kia không có chút biểu tình, khí
chất cả người lập tức thay đổi, khiến người nhìn không thấu.
Đột nhiên trong lòng Lâm Lâu có chút hoảng loạn, y bước lên nheo mắt nhìn vẻ mặt hắn, cẩn thận hỏi: "Ngươi... tức giận sao?"
Kiều Quảng Lan như là mới vừa phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn y, bỗng dưng lộ ra một cái mỉm cười: "Không hề."
Lâm Lâu thở phào nhẹ nhõm, đi theo hắn cùng liếc mắt nhìn.
Đúng lúc này, trong đám người hối hả dập lửa có người đột nhiên ném bay
thùng đựng nước trong tay, cao giọng hô: "Đến rồi! Ma quỷ lại đến nữa
rồi!"
Kiều Quảng Lan và Lâm Lâu đồng thời nhìn sang, phát hiện
đúng như Mã Mẫn Nghĩa ban nãy mô tả. Dưới con mắt mọi người, một cánh
cửa mờ ảo đột nhiên xuất hiện giữa không trung, có một bóng người màu
lam nhạt bước về phía Mã phu nhân đang ngây ngốc duỗi tay ra với nàng
như thể đang mời chào.
Lời mời này có khác nào lời mời tới địa
ngục đâu, đám người xung quanh sợ hãi lui về sau. Trong chớp mắt, xung
quanh hắn đã tạo thành một vùng trống. Biểu cảm trên mặt Mã Phu nhân từ
dại ra đến si ngốc cười cười, chỉ một chốc nữa đã đi theo người kia.
Đúng lúc này một cánh tay trắng nõn thon dài đặt lên tay của cái bóng xanh
nhạt, giọng điệu vang lên mang theo ý cười: "Ngươi mời nàng, chi bằng
mời ta."
Bóng mờ: "..."
Hắn đã mang đi nhiều người như
thế, chỉ từng gặp qua những kẻ không muốn chết, cho nên lúc này hắn cũng không biết phải làm thế nào.
Kiều Quảng Lan thấy hắn bất động
nên thẳng tay dùng sức kéo một cái rồi lôi cái bóng mờ đi về hướng cửa
lớn: "Nào nào nào, cùng đi thôi."
Những người khác: "..."
Theo bóng mờ bước dần vào cửa lớn, màu sắc của cánh cửa cũng bắt đầu nhạt
dần, cứ như thể chỉ một nhoáng la sẽ biến mất, ngay thời khắc mấu chốt
này, Kiều Quảng Lan dùng bội kiếm bên hông chống lên cửa, quay người kéo theo Lâm Lâu vào.
Nơi bọn họ rời đi là đêm rét gió thổi tuyết
bay, nhưng một đầu khác lại là tiết trời đầu hạ cỏ cây xanh tươi, nắng
vàng rực rỡ trải xuống, vừa bước qua hai người có chút không mở mắt
được.
Ngay sau đó mặt đất rung chuyển một trận.
Kiều Quảng Lan vừa vội vàng đỡ cây đại thụ bên cạnh đứng vững, Lâm Lâu bên cạnh đã thấp giọng nói: "Kẻ kia là Thích Dương, chẳng qua hắn ta bây giờ... có
vẻ rất trẻ."
Kiều Quảng Lan thuận theo ánh mắt y nhìn sang, phát
hiện nơi này là một vùng ngoại ô hoang vu, một thanh niên đang ăn mặc
nghiêm túc đang đứng trước cửa hang nhìn vào bên trong, sau lưng hắn đeo một thanh cự kiếm lớn như nửa cánh tay.
Từ góc nhìn này, trong cánh cửa này vẫn là thế giới này, nhưng thời gian đã phát sinh biến hóa, vậy bây giờ là lúc nào đây?
Kiều Quảng Lan đánh giá thanh kiếm kia của Thích Dương, thế mà lại nhớ tới
một chuyện: "Ta biết rồi bây giờ hẳn là Thích Dương của hơn 50 năm
trước.
Lâm Lâu nói: "Làm sao ngươi biết?"
Kiều Quảng Lan
nói: "Không biết là ngươi có biết hay không, Ma tộc các ngươi từng có
một người rất có bản lĩnh, tên là Long Thanh, trong ấn tượng của ta,
tính cách hắn vô cùng ngông cuồng, không cam lòng hạ mình dưới kẻ khác,
cho nên có một ngày hắn ta phản bội Ma tôn, đồng thời khiêu khích Ma
Tôn. Đại tướng thủ hạ của Minh Chiếu ma tôn là Thích Dương liền tự mình
đứng ra xin được thanh lý môn hộ. Minh Chiếu Ma tôn liền cho hắn mượn
Đại Bách Tuyệt Kiếm, Thích Dương liền dùng thanh kiếm kia chặt đầu của
Thanh Long, lập công lớn. Ngươi xem, kiếm còn trên lưng hắn, trên mũi
kiếm vẫn loáng thoáng thấy máu, ta đoán hiện tại có lẽ là Thích Dương
giết Thanh Long chưa được bao lâu."
Lúc này, Thích Dương hướng vào trong sơn động hô lên một tiếng: "Có ai không?"
Kiều Quảng Lan cùng Lâm Lâu lặng lẽ đến gần hơn một chút liền ngửi thấy mùi máu tanh truyền ra từ sơn động.
Chắc chắn Thích Dương cũng đã phát hiện ra, hắn gọi vài tiếng không có ai
đáp lại liền vén cỏ dại nơi cửa động ra, khom eo đi vào, Kiều Quảng Lan
và Lâm Lâu cũng đồng thời vào theo.
Đời này Kiều Quảng Lan được
gọi là kỳ tài ngút trời của Phái Ngọc Quỳnh, công lực chỉ xếp sau sư
huynh Thái Ngự chân nhân, tuy rằng Thích Dương là đại tướng dưới trướng
của Ma Tôn nhưng so với hắn vẫn là thua xa. Hắn ta đi phía trước không
biết gì cả, cũng không phát hiện có người theo sau lưng hắn.
Ba
người một trước hai sau lặng lẽ đi tới, tia sáng ngày càng yếu ớt, mãi
cho đến khi vào nơi sâu nhất trong hang động đã không còn ánh sáng tiến
nổi vào, thứ gì cũng không thấy rõ. Trong bóng tối đã chỉ còn một loại
tiếng động kỳ lạ, như là... tiếng nhai.
Thích Dương đốt một đốm
lửa, chiếu sáng khung cảnh phía trước, cùng lúc đó, ba người trong sơn
động đều nghe được tiếng gào trầm thấp mang đầy tính uy hiếp.
Lâm Lâu liếc mắt nhìn bên đó rồi ghé vào tai Kiều Quảng Lan nói: "Là một con sói lớn."
Kiều Quảng Lan tiện tay ôm y: "Ừm. Không sao đâu, đừng sợ."
Trong bóng tối Lâm Lâu nhẹ nhàng cười cười.
Tiếng sói tru vang vọng khắp hang động, Thích Dương mắng: "Súc sinh, đừng có làm loạn."
Hắn không hứng thú với con sói xám, chỉ mơ hồ nhìn thấy dưới chân nó như
còn có một đống gì cho nên cầm lửa đi lại vài bước, nhìn kỹ lại không
khỏi bật thốt lên: "Thế mà là người sống thật."
Kiều Quảng Lan và Lâm Lâu trốn bên cạnh, thuận theo ánh mắt của hắn cùng nhìn sang cũng
không khỏi giật mình —— thứ đang bị con sói xám đạp dưới bàn chân say
sưa thưởng thức thế mà lại là một con người còn sống sờ sờ.
Người này có vẻ cũng đã là nỏ mạnh hết đà, bị sói nhấn lại, động đậy cũng khó khăn. Sở dĩ bọn họ đều có thể đoán là người đó còn sống là bởi vì đôi
mắt hắn đang trợn trừng, thỉnh thoảng còn chớp mắt, thấy rõ được dưới
tình huống thế này nhưng hắn ta vẫn còn bảo trì tỉnh táo. Mà ở giây phút hắn ta giãy giụa cầu một con đường sống thì con sói xám kia vẫn không
ngừng cắn xé thịt trên bắp chân hắn.
Tình cảnh này thực sự khủng khiếp.
Kiều Quảng Lan nói nhỏ: "Ta đoán người này là Hình Siêu, có đúng hay không?"
Trong bóng tối không thấy rõ được biểu cảm của Lâm Lâu, chỉ có thanh âm của y nhẹ nhàng truyền tới: "Đúng. Nhưng ta cũng không biết giữa hắn và Thích Dương trong quá khứ từng xảy ra chuyện như vậy."
Kiều Quảng Lan
nói: "Vốn dĩ ta cho rằng đây là một kẻ nào đó muốn muốn nhốt người lại
trong ảo cảnh. Nhưng hiện tại xem ra, cảnh tượng vừa chân thực vừa đáng
sợ thế này có lẽ không phải là giả tạo, mà là chuyện từng xảy ra. Chỉ là không biết trong ký ức của Thích Dương hay trí nhớ của Hình Siêu.
Kiều Quảng Lan ngẩn ra. Cũng không phải hắn không biết là Thích Dương chết
rồi, thế nhưng từ câu này của Lâm Lâu lại khiến hắn mơ hồ lóe ra một ý
nghĩ —— bất kể là cảnh tượng giả dối hay ký ức chân thực được nhớ lại
thì thông qua cái chết của tên họ Mã cũng có thể thấy được, nơi bọn họ
đang ở đây nhất định có thứ nguy cơ gì đó đang ẩn nấp, có thể cướp đi
mạng người bất cứ lúc nào.
Kiều Quảng Lan không sợ trời không sợ
đất, hắn cũng không đặt khả năng có nguy hiểm để trong mắt, ngược lại
hắn cảm thấy đến một chốc cao trào kia, nhất định sẽ là lúc đáp án được
vạch trần.
Đúng lúc này, bỗng nhiên phía trước truyền đến một
tiếng sói tru, Lâm Lâu vội vàng kéo Kiều Quảng Lan một cái. Kiều Quảng
Lan phục hồi tinh thần lại nhìn theo thanh âm cũng không khỏi sợ hết
hồn.
Trong lúc Lâm Lâu và hắn đang nói chuyện, Thích Dương đã
đánh một chưởng đánh bay con sói, tự mình đỡ Hình Siêu nằm trên mặt đất
dậy. Nhìn qua Hình Siêu đã nằm thoi thóp, thế nhưng vẫn kiên cường duy
trì tinh thần tỉnh táo.
Hơn nữa kỳ quái hơn là phản ứng đầu tiên
của gã ta sau khi được cứu không phải là vui mừng sau khi thoát khỏi
nguy hiểm, cũng không phải cảm ơn Thích Dương, mà là liều mạng vùng khỏi Thích Dương, dùng cả tay lẫn chân bò đến chỗ con sói xám đang co quắp
bên cạnh, cắn một ngụm vào cổ họng nó.
Sói xám gào lên, liều mạng giãy giụa, chỉ là nó bị Thích Dương giáng cho một đòn nặng nề. Một
người một sói đều bị thương nặng dùng sức lăn lộn giãy giụa trên đất,
con sói xám gào lên thảm thiết, sau đó liền hoàn toàn tắt tiếng.
Ba người người ngoài sáng kẻ trong tối vây xem đều bị tình cảnh này làm
cho sợ ngây người. Hình Siêu ngẩng đầu từ trên người con sói, khắp miệng gã là lông sói và máu tươi. Gã hắt xì một tiếng, cũng không biết là
đang nói chuyện với Thích Dương hay tự lầm bầm lầu bầu: "Ta còn muốn...
chặt nó thành thịt băm... Ăn vào bụng..."