Hắn vội ho một tiến, thành khẩn nói: "Cô nương, là thế này."
Ca
nữ ngẩn ra, Kiều Quảng Lan nói: "Thực không dám giấu, ngươi nhìn ta bề
ngoài mặc đẹp cũng chỉ là bề ngoài hào nhoáng, thực tế ngân lượng trên
người ta chỉ có hạn, cũng chỉ đủ ăn một bàn này mà thôi. Khuyển tử tham
ăn, bữa cơm này thêm một phần là cô nươngtất nhiên nó sẽ ăn không đủ no. Cho nên thỉnh cô nương thông cảm cho ta nóng lòng thương con, đứa trẻ
tuổi còn nhỏ, không nên cướp cơm của nó."
Lộ Hành: "..."
Ca nữ: "..."
Ca nữ có chút đỏ mặt, nhưng cho dù Kiều Quảng Lan có nói đến thế này, nàng vẫn còn do dự, như thể có chút không tình nguyện rời đi. Kiều Quảng Lan cùng Lâm Lâu liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều suy đoán hẳn là nàng có mục đích gì mới mượn cớ hát khúc để tiếp cận, chỉ là bộ dáng ỡm ờ không nói rõ nàng không khỏi khiến người thấy phiền.
Lâm Lâu trầm ngâm chốc lát, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "loảng
xoảng" thật lớn vang lên. Cửa quán trọ bị người đạp ra một cách mạnh mẽ, một đội gia đinh khí thế hung hăng đẩy cửa xông vào, đại hán dẫn đầu
liếc nhìn xung quanh một phen, hô lên: "Hình như là tên nhóc kia!"
Bọn họ xông thẳng đến bàn Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan vắt chéo hai chân ngồi cạnh bàn, không làm ra hành động gì
cả, nhìn qua vô cùng nhàn nhã, trong miệng lại thở dài, nói một cách oán giận: "Người ta ngồi vào bàn mà cũng dính nồi từ trên trời rơi xuống
nữa. Phiền phức."
Bên này hắn vừa dứt lời, bên kia nhóm người đi
tới đột nhiên đồng loạt ngã sấp mặt, sau đó trượt trên sàn nhà mới lau
đến chỗ Kiều Quảng Lan cứ như trượt băng. "Ầm" một tiếng, đầu gã cầm đầu đụng phải chân ghế của Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan: "..." Ông đây còn chưa học được thần công cách sơn đả ngưu* mà.
*Một bộ môn thần công rất nổi tiếng trong võ hiệp kim dung, đại ý là kiểu
đánh vật này thông qua một vật gián tiếp khác mà không làm nó bị tổn
hại.
Trời đất chứng giám, hắn chỉ nói một câu thật lòng thôi, dù sao ngoại trừ câu "Tên nhóc kia" của người ta cũng đã đắc tội hắn
đâu.
Hắn nghi ngờ quay đầu nhìn Lâm Lâu đầu tiên, đứa nhỏ phồng
quai hàm, vừa ăn đồ ăn cũng vừa nhìn đám khách không mời mà tới này một
cách mờ mịt.
Kiều Quảng Lan xoay đầu về lại, sờ sờ túi tiền của
mình, bình tĩnh nói: "Các vị vừa đến đã hành lễ lớn thế này thật sự quá
lịch sự rồi. Nói đi, muốn mượn ít hay nhiều... ta cũng không có."
Lâm Lâu cúi đầu, không nhịn được nhìn mặt bàn nở nụ cười.
Tên gia đinh đi đầu nhảy lên từ trên mặt đất, mặc dù gã nổi giận đùng đùng, thế nhưng mặt mũi sưng vù làm cho khí thế xẹp bớt rất nhiều. Gã thật sự không phải bởi vì muốn cướp tiền của Kiều Quảng Lan, gã nổi giận nói:
"Tên nhãi nhà ngươi thật to gan, lại dám lừa tiểu thiếp của lão gia nhà
ta âm thầm bỏ trốn! Lão gia nhà ta bỏ ra 50 lượng bạc mua về, giấy bán
thân cũng đã ký, thế mà ngươi lại dám giở trò xằng bậy! Mau giao người
ra đây, bằng không đừng trách bọn ta không khách khí!"
Kiều Quảng Lan liếc cô gái hát rong trốn sau lưng mình, thế mới biết thì ra là đối phương muốn dùng mình để chặn nguy hiểm thay.
Cô gái này cũng không biết sao mà mắt sáng như đuốc lại đi coi trọng hắn,
thấy hắn tin cậy hay là thấy hắn giống kiểu người tùy tiện thấy người bị vu oan liền coi tiền như rác thế? Cũng không chọn nói trước một tiếng,
lỡ như "cha con" nhà hắn bị đánh chết thì sao đây, cái này đúng là quá
thất đức.
Hắn vô cùng chính nghĩa đẩy cô gái sau lưng ra, nói:
"Đại ca, hôm nay là lần đầu tiên ta và nàng gặp gỡ, ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm. Ây da, cho ngươi người, chỉ cầu các ngươi tha ta một mạng.
Bên người ta còn có con thơ, đầu óc đứa nhỏ này không tốt, không chịu
được kinh hãi, các đại ca tuyệt đối đừng động thủ nha."
Lâm Lâu: "..."
Không phải chỉ nói hắn ham mê tửu sắc thôi sao? Cái tên này thù dai quá đi.
Không chỉ đám gia đinh bên kia không nghĩ tới hắn lại thẳng thắn như vậy,
ngay cả vẻ mặt của ca nữ bị Kiểu Quảng Lan đẩy ra ngoài cũng có chút dại ra —— mỹ nhân gặp nguy hiểm, nam nhân bình thường ít nhất cũng phải giữ chút thể diện chứ!
Kiều Quảng Lan ung dung xoay người ngồi
xuống, thế mà thật sự không tính để tâm đến chuyện này nữa. Ca nữ bị đám người kia kéo đi, vội vã lôi kéo hắn nói một cách cầu khẩn: "Công tử,
cầu ngài giúp ta một chút đi, ta không muốn trở lại với hắn đâu!"
Kiều Quảng Lan nói: "Đừng nói lời như thế. Nếu người ta đã mua ngươi, thì đó chính là mua bán hợp lẽ, ngay lúc ngươi ký xuống giấy bán thân thì đã
là người của người ta, nếu ta còn muốn chắn ngang nhúng tay vào, thì
chẳng phải là không biết nói lí lẽ rồi sao?"
Có cái gọi là nhập
gia thì tùy tục, nếu đã đến xã hội cổ đại thì việc mua bán người lại là
bình thường, Kiều Quảng Lan tất nhiên không thể dùng tiêu chuẩn giá trị
quan của bản thân tùy tiện can thiệp vào hành vi của người khác. Lời hắn nói hợp tình hợp lý không chút sơ hở, ca nữ cứng họng không trả lời
được, chỉ chốc nữa là đã bị mang đi.
Gã gia đinh cầm đầu cuối
cùng liếc mắt nhìn Kiểu Quảng Lan một cái, thấy hắn ngồi bên bàn nhàn
nhã tự rót trà tự uống, không đổi sắc mặt, hiển nhiên là thật sự không
muốn quan tâm chuyện này. Trong ly của hắn rõ ràng là nước trà, nhưng tư thái hào hiệp này lại khiến người cảm thấy như hắn đang thưởng thức
loại rượu ngon nhất thế gian.
Triều đại này thịnh hành nam phong, mấy gia đinh này ỷ thế hiếp người, không tên nào là người tốt, ngày
thường đã làm chuyện bắt nạt đàn ông chọc ghẹo phụ nữ không ít nên nhìn
thấy dáng vẻ Kiều Quảng Lan cực kỳ động lòng, nhưng bây giờ bọn chúng
cũng không muốn gây thêm chuyện nên đành bỏ đi ý nghĩ tìm hắn gây sự,
chỉ đành hừ lạnh một tiếng, trở tát cho ca nữ một bạt tai, quát lên: "Đồ đâu!"
Thái độ gã đối đối xử với "ái thiếp của lão gia" nà không
có một chút cung kính, có thể thấy được địa vị của ca nữ ở nhà bên kia
cũng không thể nào cao, thế thì lần này bọn họ vội vã tìm người, hơn nửa không phải chỉ vì chuyện tiểu thiếp bỏ trốn gì, càng bởi vì ca nữ này
đã trộm thứ gì đó rất quan trọng.
Ca nữ còn chưa muốn nói chuyện, gã gia đinh đã lục soát một vòng quanh người, nhanh chóng cướp lại đồ,
miệng hùng hùng hổ hổ: "Lão gia đã mua ngươi về, cho ngươi ăn ngon uống
no, ngươi thì hay rồi, trộm đồ đáng tiền đi nuôi tiểu bạch kiểm, gan lớn đến mức báu vật gia truyền Mã gia mà cũng dám trộm, đúng là tiện nhân,
đi, mau về với bọn ta!"
Đám người nhanh chóng xô đẩy rời đi, lúc này đột nhiên Lâm Lâu "Ồ" một tiếng, Kiều Quảng Lan đột nhiên hạ giọng nói: "Sao thế?"
Lâm Lâu cau mày: "Đồ trong người kia vừa lấy đi, hình như là bảo vật trong
Lăng Kiến Cung, gọi là Sương Thiên Lãnh, là thứ có thể dò tìm ác mộng
của con người, cũng có thể đưa hồn phách bất ngờ thoát khỏi cơ thể đặt
về lại. Chuyện này nếu ta đoán không nhầm vậy thứ này được lấy từ bảo
các trong Lăng Kiến Cung, người bình thường hẳn là không có cách nào
tiến vào."
Ánh mắt Kiều Quảng Lan lấp lóe: "Thế thì sao giờ lại thành bảo vật gia truyền của Mã gia rồi..."
Lời nói thầm thì này còn nói chưa xong, bóng dáng hắn bên cạnh cũng đã biến mất.
Lâm Lâu bất đắc dĩ để đũa xuống, lắc đầu khẽ thở dài một tiếng: "Thực sự là người nóng tính."
Nói xong lời này trong lòng y bỗng dâng lên một loại rung động như đã từng
quen thuộc, không sao bản thân ngơ ra một hồi, lát sau mới đuổi theo.
Ca nữ kia mặc dù có chút thiếu đạo đức, thế nhưng đầu óc rất thông minh,
có lẽ cảm thấy nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất cho nên lựa chọn
quán trọ này cũng chỉ cách căn nhà kia một con đường. Lúc Kiều Quảng Lan ra được bên ngoài thì bọn họ đã sắp đến nhà.
Bọn gia đinh dẫn
theo ca nữ kia mới vừa đến ngoài cửa phủ, đột nhiên món đồ trong tay tên gia đinh đã mất tiêu, mắt gã hoa một cái, bên cạnh có thêm một người.
Gã chăm chú liếc mắt một cái, thế mà lại là người trẻ tuổi đẹp đẽ ban nãy
đang đứng chắp một tay sau lưng đứng trong làn tuyết tung bay, một tay
khác hắn đang tiến đến nhìn món đồ giống như sương mù này, cứ thư tất cả bọn họ đều là không khí. Món pháp khí hấn cầm trong tay trông như cành
hoa nhỏ.
Tên gia đinh kinh hãi đến thay đổi sắc mặt, đầu tiên mắt dụi mắt, sau đó nhìn lồng ngực mới phản ứng được món đồ mình lấy về thế mà đã bị cướp đi chỉ trong thoáng chốc.
Bộ dáng nhát gan sợ phiền phức ban nãy của hắn ta đều là giả bộ sao?!
"Ngươi là ai?!"
"Lấy đồ về!"
Kiều Quảng Lan không để ý đến gã, tay vừa thu lại Sương Thiên Lãnh đã chui
vào tay áo. Hắn quay đầu lại nhìn hai chữ bảng hiệu "Hậu viện Mã gia",
dò hỏi: "Không phải lão gia nhà ngươi là Mã Mẫn Nghĩa chứ? Hắn chết rồi
đúng không?"
Gia đinh: "..."
Hắn hỏi như thế là bởi vì
nhìn thấy trước cửa lớn treo đèn lồng màu trắng, biết chắc là trong nhà
có tang sự. Trong phủ xảy ra chuyện thế này, thế mà còn có tâm tình chạy đến bắt người, đoán chừng là nóng lòng lấy Sương Thiên Lãnh về cứu
người.
Mới tới cửa đã hỏi chủ nhà đã chết hay chưa, đây là muốn
ăn đòn đấy à, mấy tên gia đinh cả giận hét lên: "Đừng có nói hươu nói
vượn!"
"Người có chuyện không phải là lão gia bọn ta, người qua đời là đại thiếu gia!"
Tên nhãi nhà ngươi mau giao đồ ra đây! Đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
Bọn hắn vừa nói vừa bao vây Kiều Quảng Lan lại, hắn không hề để ý, bỗng
nhiên quay người, ngoắc tay với một hướng khác: "Nếu đến rồi thì đi vào
chung xem nào."
Lâm Lâu chạy từ phía sau tới, nắm chặt một tay
của hắn. Kiều Quảng Lan dắt hắn, cứ thể bước vào cửa lớn Mã phủ, gia
đinh vừa kinh hãi, vừa hoang mang, đi phía sau lắp bắp hỏi: "Ngươi là
ai?"
Kiều Quảng Lan cười hà hà: "Lão gia nhà ngươi là lão khuê mật* của ta, lâu không gặp cực kỳ nhớ thương nên tới thăm một chút."
*Là một cách gọi của kiểu bạn cực thân, nhưng nói ở đây có hơi kiểu chọc ghẹo.
Hắn luôn nói chuyện tùy tâm tùy tính, sau khi hắn nói xong những gia đinh
đằng sau đều không lên tiếng, nhưng Lâm Lâu đột nhiên hừ một tiếng, nắm
thật chặt tay Kiều Quảng Lan, bày vẻ mặt không vui cho lắm.
Kiều Quảng Lan nói: "Ài, ngươi không thích nơi này sao?"
Sự thông minh của Kiều Quảng Lan luôn đặt ở nơi khác, trước kia mất nhiều
năm như thế vẫn không thể nhìn ra được Lộ Hành thích hắn, mãi sau này
vất vả lắm mới xác định được quan hệ, số lần Lộ Hành ghen đến trời long
đất lở nhiều vô số nhưng hắn vẫn không ý thức được một chút điểm cơ bản, nên lúc này vẫn còn nói đùa: "Không sao, chúng ta đi gặp lão khuê mật
của ta xong sẽ đi."
Lâm Lâu: "..."
Kiều Quảng Lan tự nói:
"Trước đấy Lăng Kiến Cung chỉ còn lại tổng cộng hai người còn sống,
hướng đi Hình Siêu không rõ, mà bây giờ trong nhà Mã Mẫn Nghĩa xảy ra
chuyện rồi cầu viện với bọn ta, cũng không biết có liên quan gì đến trận hỏa hoạn trước đấy hay không..."
Hắn cúi đầu nhìn Lâm Lâu: "Vào tìm hiểu tình hình một chút đi, đừng nóng vội."
Lâm Lâu một câu nói trúng tim đen: "Ngươi giống như muốn vào gây sự hơn."
Kiều Quảng Lan cười ha ha: "Chà, đứa nhỏ nhà ngươi, đúng thật là... Thích
nói lời thật lòng. Đúng rồi, ta đây chính là muốn gây sự đấy."
Rõ ràng Mã Mẫn Nghĩa là một đại tướng dưới trướng ma tôn, thế mà chủ nhân
của mình sống chết chưa rõ, hắn ta thế mà lại chạy đến sống như một gia
đình bình thường, thậm chí còn trộm bảo vật từ ma cung ra, mà chỉ nhìn
về một thân thương tổn kia của y, Kiều Quảng Lan cũng không thể nhịn
được.
Lâm Lâu nhìn hắn, hơi cười, rũ mắt nói: "Được, vậy thì đi thôi."
Mã gia mới vừa chuyển đến trấn nhỏ này còn chưa được một tháng mà lượng
tiền đã tiêu như nước, mua tòa nhà to nhất, cửa hàng lớn nhất, chớp mắt
đã trở thành nhà giàu số một số hai, khá là có tiếng ở vùng này. Lần này Mã thiếu gia qua đời, Mã gia xuống tay chi mấy trăm bàn tiệc tang, mặc
dù là tiệc chay thế nhưng lại cực kỳ phong phú, người trên trấn bất kể
là quen biết hay không đều thi nhau chạy tới chia buồn.
Người đến thì nhiều nhưng thật sự đau buồn thì lại chả có mấy ai, sau khi
phúng viếng xong thì đều tập trung ngoài linh đường để ăn uống, người Mã gia không hề đi ra bắt chuyện mà chỉ tập trung trong linh đường, vây
quanh chiếc quan tài này, biểu cảm trên gương mặt bọn họ thay vì nói là
đau buồn thì chẳng bằng nói là sợ hãi thì hợp lý hơn.
Mã phu nhân đỡ nắp quan tài, tự lau nước mắt, hạ giọng nói: "Lão gia, ngươi nói xem Động Nhi còn có thể cứu được nữa không?"
Mã Mẫn Nghĩa trầm mặt nói: "Không biết chỉ có thể chờ lấy được Sương Thiên Lãnh rồi thử xem sao đã."
Mã phu nhân khóc ròng, nói: "Ta đoán phân nửa là không có tác dụng, mới
ngắn ngủi một tháng mà nhà này cứ cách hai, ba ngày lại có một người
chết trong mộng. Hồi đầu hạ nhân, giờ lại đến thế này, nếu cứ tiếp tục
thì vậy không phải sẽ là..."
"Câm miệng!"
Mắt thấy người
Mã gia trong linh đường đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, Mã Mẫn Nghĩa liền lập
tức quát thê tử mình ngừng lại, thân thể hắn khẽ run một chút không biết là do sợ hãi hay tức giận: "Đừng vội ăn nói linh tinh, chúng ta không
giống với bọn hạ nhân. Sương Thiên Lãnh là thánh khí của Ma tộc, trên
người chúng ta chảy huyết thống cao quý của Ma tộc, thánh khí nhất định
sẽ che chở Động Nhi!"
Thế nhưng vẻ mặt hoảng sợ của Mã phu nhân
cũng không vì thế mà biến mất, lẩm bẩm nói: "Nhưng dẫu sao ngươi cũng... đã phản bội Ma tôn đại nhân rồi..."
Đúng lúc này có một giọng
nam trẻ tuổi truyền từ đỉnh đầu bọn họ xuống: "Không sai, kẻ đâm sau
lưng chủ nhân đều không có kết cục tốt, như ta nói, con trai ngươi chết
là chuyện hiển nhiên. Trên gương mặt Mã hộ pháp âm khí bao phủ, chẳng
bao lâu nữa là có thể đoàn tụ với hắn rồi, hà tất phải thương tâm như
thế?"
Lời vừa dứt, bên trong linh đường có một người bất chợt
xuất hiện, hắn ưu nhã quay người, chỉ nhìn qua gương mặt tuấn mỹ đẹp cứ
như một bức tranh nọ mà khiến người ta như muốn động lòng.
... Nếu như vừa nãy hắn không nói ra mấy câu thối như thế.
Không có ai biết người trẻ tuổi này đột phá mấy tầng thủ vệ bên ngoài bằng
cách nào, xuất hiện ở đây không một tiếng động, nghe lời thôi cũng biết
là "tới không mang ý tốt", người trong linh đường đều là ma tộc, bọn họ
như thấy phải đại địch, vây hắn vào giữa.
Kiều Quảng Lan vừa
ngẩng đầu, nhìn Mã Mẫn Nghĩa nói: "Tốt xấu gì cũng quen biết nhau một
hồi, hà cớ gì mới gặp mặt đã phải giương cung bạt kiếm như vậy?"
Sắc mặt Mã Mẫn Nghĩa cực kỳ khó coi, hắn không để cho người nhà lui xuống,
mà thanh kiếm của hắn cũng không rút ra khỏi vỏ, hắn nói với Kiều Quảng
Lan: "Kiều Các Chủ, người ăn nói lỗ mãng trước là ngươi."
Kiều
Quảng Lan nói: "Cũng không phải, ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Con
trai ngươi khi còn sống làm không ít chuyện xằng bậy, ngươi lại vong ân
bội nghĩa quay lưng với chính chủ nhân mình, thiện ác đến cùng cũng có
hồi báo, đạo lý này kể cả ma tộc như ngươi cũng đâu phải là không hiểu."
Dù sao cũng làm hàng xóm của nhau nhiều năm như thế, Mã Mẫn Nghĩa cũng
từng gặp mặt Kiều Quảng Lan một lần, mặc dù chưa từng giao phong chính
diện, nhưng hắn biết rõ sự lợi hại của đối phương, bây giờ thân hắn lại
dính phải phiền phức nên cũng không muốn gây thêm thù hằn vô duyên vô
cớ, trong lòng hắn đã phẫn nộ cực điểm nhưng vẫn đành đè lại lửa giận mà nói: "Lời Kiều Các Chủ nói ra làm ta thấy thật kỳ quái, sao ta lại thấy như ngươi đây đang thay Minh Chiếu Ma tôn ra mặt thế? Chuyện xảy ra ở
Lăng Kiến Cung có liên quan gì đến Phái Ngọc Quỳnh các ngươi không?"
Kiều Quảng Lan nói: "Đúng là không liên quan..."
Mã Mẫn Nghĩa: "Vậy..."
Kiều Quảng Lan bước hai bước vòng qua hắn, tay phải trực tiếp đặt lên nắp quan tài Mã Động: "Nhưng ta muốn quan tâm đấy."
Mã Mẫn Nghĩa: "..."
Hắn rút trường kiếm ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào Kiều Quảng Lan, phẫn nộ quát: "Dừng tay!"
Kiều Quảng Lan phẩy tay hai cái, cuối cùng chọn đúng thời cơ kẹp được mũi
kiếm bằng hai ngón tay, tay khác thì thuận thế vung lên đẩy nắp quan tài bật ra ngoài lộ ra thi thể Mã Động.
Hắn ghét bỏ cách thức ra
trận màn theo trẻ con không quá ngầu nên hắn đặt Lâm Lân trên xà nhà,
bản thân nhảy ra trước, sau khi thi thể lộ ra thế nhưng người nhìn rõ
nhất lại là góc của Lâm Lâu —— Thi thể kia thế mà lại bị đóng băng trong một tinh thể băng màu xanh nhạt.
Vẻ mặt y hơi biến đổi thấp giọng tự nói: "Đây là mơ thấy ác mộng sao? Thế thì lạ thật."
Lâm Lâu nhìn xuống từ trên cao, năm ngón tay nhằm ngay hướng thi thể Mã
Động làm một động tác nắm, từng sợi hắc khí bay lên trên bị y tóm lấy
toàn bộ.
Bên khóe môi Lâm Lâu lộ ra một vệt ý cười lạnh lẽo, những người còn lại ở đây đều không phát hiện ra.
Kiều Quảng Lan dùng sức ngón tay, trường kiếm của Mã Mẫn Nghĩa lập tức bị
hắn bẻ gãy, hắn tiện tay chưởng Mã Mẫn Nghĩa làm hắn ta bị đẩy lùi ra
sau. Hắn đi tới cạnh quan tài liếc mắt nhìn rồi nói nhỏ: "Mã Động, ngươi chết thế nào, có muốn nói ta nghe xem không?"
Theo lời này hắn
vừa nói ra, toàn bộ rèm trắng trong phòng đột nhiên bay lên, toàn bộ nến trong phòng bất chợt tắt ngúm. Mà bên ngoài phòng cũng truyền đến nhiều tiếng hô kinh ngạc —— toàn bộ Mã gia không còn một tia sáng nào.
Trong bóng tối, tiếng thốt kinh ngạc qua đi là không khí lặng im như chết
chóc, Kiều Quảng Lan cất giọng nhàn nhạt nói: "Thì ra là thế, ta hiểu
rồi."
Trước và sau hắn cũng chỉ nói hai câu, giọng điệu bình
thản, thế nhưng không khỏi khiến mọi người ở đây cảm thấy một luồng lạnh lẽo khiến người sợ hãi phả vào mặt, khách mời bên ngoài không rõ tình
huống, chỉ biết là không có ánh sáng nên đang không ngừng la hét.
Theo tiếng Kiều Quảng Lan vừa dứt, ánh sáng lần nữa trở lại.
Chuyện này xảy ra thật là quỷ dị khó mà giải thích được, hắn thật sự đang nói chuyện với người chết sao?
Giọng Mã Mẫn Nghĩa run run: "Ngươi, ngươi đang làm cái gì? Ngươi đang nói chuyện với ai?"
Kiều Quảng Lan liếc mắt nhìn hắn thật sâu xa, nói: "Hắn cho ta xem ít thứ."
Mã Mẫn Nghĩa lắp bắp nói: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"
Kiều Quảng Lan kẹp hai ngón tay, làm bộ quét qua mắt mình, mỉm cười nói: "Nhìn thấy cách ngươi chết."
Thần sắc Mã Mẫn Nghĩa chấn động, hắn liên tục lùi về sau vài bước.
Mã Mẫn Nghĩa thần sắc chấn động mạnh, về phía sau liên với lui vài bước.
Sau khi Kiều Quảng Lan nói xong không dừng lại nữa, nhún người nhảy lên, kéo Lâm Lâu xuống, nói: "Chúng ta đi."
Những khách mới đang ăn tiệc tang bên ngoài đang còn thấp thỏm lo âu liền
nhìn thấy cửa lớn linh đường mở ra, bọn họ nhìn thấy có một vị nam tử xa lạ cực kỳ tuấn mỹ đang dắt theo một bé trai gương mặt thanh tú bước ra, hai người đang bước về phía cửa chính.
Thanh niên trẻ tuổi kia
không ngừng bước chân, ánh mắt hắn quét một vòng quanh người trong đại
sảnh, cười nói: "Giờ sửu ngày mai, nơi này sẽ biến thành tro tàn, các vị nhất định đừng bởi vì thèm ăn mà tự biến mình thành xâu thịt nướng
đấy."
Lời vừa dứt, người cũng đã bước ra khỏi cửa, chớp mắt liền biến mất.
Những người ở nơi này trơ mắt nhìn bóng lưng của hắn đều cảm nhận được đường một luồng cảm giác lạnh lẽo âm trầm.
Kiều Quảng Lan dẫn Lâm Lâu đến quán trọ, nói: "Ngày hôm nay đi lại khá
nhiều, người đi ngủ trước đi. Qua mấy canh giờ nữa, nếu quả thật có
cháy, chỉ sợ ta cũng phải qua một chuyến."
Lâm Lâu nói: "Ngươi muốn hai phòng? Hôm nay không ngủ cùng ta sao?"
Kiều Quảng Lan ngáp một cái: "Ta thấy ngươi cũng ổn hơn rồi, giường quán trọ này nhỏ như thế, chúng ta chen chúc nhau có chút khó chịu."
Lâm Lâu nói: "Ha, được thôi."
Hai người trở về phòng của từng người, Kiều Quảng Lan tắm rửa sạch sẽ, mới
vừa nằm xuống giường bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Hắn nói: "Vào đi."
Người vào cửa là Lâm Lâu.
Kiều Quảng Lan nói: "Sao còn chưa ngủ?"
Lâm Lâu nói: "Ngủ không được, vừa nãy có rất nhiều chuyện khiến ta tò mò, muốn hỏi ngươi."
Y chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, nhìn như rất lạnh, Kiều Quảng Lan liền
nhích vào trong, nói: "Tên nhóc nhà ngươi cơ thể đã rách nát còn nghĩ
lắm chuyện, vậy ngươi đến nằm đi, đừng để chết lạnh."
Lâm Lâu liền đi tới, lên giường, nằm xuống, chăn không lớn, y dịch qua gần Kiều Quảng Lan hơn một chút.
Kiều Quảng Lan sờ sờ đầu y, thầm nói: "Kỳ quái, sao ta lại có cảm giác như ngươi đột nhiên lớn hơn một chút rồi?"
Lâm Lâu bình tĩnh nói: "Có thể là do mấy nay vết thương đã lành, ăn uống cũng được nên cao lên."
Kiều Quảng Lan nói: "Dung mạo ngươi cũng thay đổi rất nhanh, ta không còn
cảm thấy sung sướng khi thể hiện uy thế của người trưởng thành nữa.
Ngươi hỏi gì? Hỏi đi."
Lâm Lâu xoay đầu trên gối lại, nhìn Kiều
Quảng Lan chăm chú: "Trước đó ngươi nói muốn báo thù cho ta, ta còn
tưởng hôm hay ngươi đi Mã gia để giết Mã Mẫn Nghĩa."
Kiều Quảng
Lan nói: "Vừa nãy chúng ta nghe thấy Mã Mẫn Nghĩa nói chuyện, xem ra
đúng thật là hắn phản bội cha ngươi, chẳng qua với giọng điệu và bản
lĩnh của hắn, hắn nhất định không phải là chủ mưu chuyện này, dù chúng
ta có muốn báo thù cũng phải báo thù đúng người."
Lâm Lâu nói chuyện không tự chủ mang theo vài phần chọc ghẹo: "Vậy ngươi còn đi làm gì? Nghe người chết nói chuyện ấy hả?"
Kiều Quảng Lan không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Vậy thì lại càng
không phải, bởi vì người đã chết là đã chết, tất nhiên không biết nói
chuyện, thật ra Mã Động chẳng nói gì với ta cả."