Phương Trữ Trữ vỗ tay, đạp lên tảng đá một phát: "Đồ yếu đuối, ông đá
đít mày đi được rồi đấy? Ông trâu bò thế này, mày sao mà đỡ được chứ ha
ha ha ha ha!"
Kiều Quảng Lan: "..."
(*/ω*) Mất hết thể diện rồi.
Mà lúc hắn xấu hổ, hắn cũng thấy cô gái nhỏ này có mấy phần cảm giác thân
thiết, mò trong túi tìm bịch khăn giấy, lại thấy tay Phương Trữ Trữ dính đầy đất, hắn rút ra đưa cho cô: "Lau đi."
Phương Trữ Trữ lúc này mới ý thức được, dường như mình lộ ra bản tính thật của mình trước mặt
Kiều Quảng Lan, cho dù có được cho là chị gái mạnh mẽ, cũng không khỏi
nóng mặt, lập tức biển thành chim cút.
Cô ngại ngùng nhận lấy
giấy ăn, một bên chùi, một bên lén lút nhìn Kiều Quảng Lan, cảm thấy
dường như sắc mặt hắn chả thay đổi gì, lúc này mới gượng cười hai tiếng, cầm khăn giấy bẩn trong tay: "Có lỗi quá, hồi bé em lớn lên ở nông
thôn, làm việc nặng quen rồi, có dọa đến anh không?"
Kiều Quảng Lan cười lắc đầu một cái: "Sao mà thế được, khi còn bé tôi còn phải kiếm ăn bên đường đây."
Phương Trữ Trữ phì cười, cho là hắn chỉ nói đùa thôi: "Anh cũng đừng đùa em
nữa! Khi đó là mẹ em mới qua đời, cha em cưới mẹ kế, nên đưa em đến nhà
bà nội ở nông thôn. Mấy năm sau mẹ kế khó sinh nên chết đi, một xác hai
mạng, cha em cũng không có con được nữa nên mới đón em về, ổng cho là có còn hơn không. Anh là nghiên cứu sinh, là người có ăn có học chân
chính, sao mà có khả năng đi xin cơm được chứ."
Kiều Quảng Lan chỉ cười không nói.
Phương Trữ Trữ nói: "Cơ mà... Rất ít người nguyện ý nghe em nói chuyện thế này lắm, cảm ơn anh nhé."
Kiều Quảng Lan nói: "Không cần cám ơn, cô đi nhanh đi, nếu không sẽ lỡ giờ cơm đấy."
Sau khi đưa mắt nhìn Phương Trữ Trữ lái xe đi xong, hắn lập tức xoay người
chạy, việc đầu tiên hắn muốn làm bây giờ là tìm Ngô Khâm hỏi rõ ràng.
Kiều Quảng Lan gọi cho Ngô Khâm mấy cú điện thoại, gã đều không nhận, lại
giả làm bạn bè bình thường gọi điện cho mẹ của Ngô Khâm, phát hiện gã
cũng không ở trong nhà, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có căn nhà nguyên chủ ở cùng Ngô Khâm kia, hắn còn một chiếc chìa khóa dự phòng, vì vậy trực
tiếp đi qua đó.
Kiều Quảng Lan gõ cửa một cái nhưng không ai đáp
lại, hắn liền tự mình mở cửa bước vào. Toàn bộ rèm cửa tròn phòng đều
được kéo xuống, đèn cũng không bật, chỉ có ánh sáng lờ mờ.
Không phải cũng không ở đây chứ, thế thì người đâu rồi?
Hắn đi vào bên trong hai bước, chân đá trúng thứ gì đó, liền lục lọi bật
công tắc đèn bên cạnh, phát hiện thứ mới bị mình đá là một thỏi son môi.
Trong nhà trọ Ngô Khâm mà lại có đồ của phụ nữ, là của Hồ Tiếu sao? Chắc là
không phải, trước đó Ngô Khâm và cô ta bị hạ thuốc thần trí không rõ
ràng, chỉ biết cảm xúc lúc đó, theo lý thuyết Ngô Khâm sẽ không dắt cô
ta về nhà.
Kiều Quảng Lan đánh giá bốn phía, một bên cân nhắc,
một bên khom lưng muốn nhặt son môi lên, thế nhưng ngón tay của hắn còn
chưa chạm đến thỏi son môi tinh xảo kia đã dừng lại.
Máu!
Vỏ của thỏi son vốn có màu đỏ sậm, thế nhưng ánh sáng trong phòng không
tốt, đến tận khi Kiều Quảng Lan cúi xuống, mới thấy rõ, bên trên mang
theo mùi rỉ sắt rất nồng.
Hắn vừa đổi góc độ vừa vặn nhìn thấy có máu chảy ra từ khe cửa phòng tắm.
Kiều Quảng Lan cũng không bận tâm son môi nữa, hắn vội vàng chạy tới, cửa
phòng tắm vừa mở, có một cơ thể trần truồng bên trong đổ nhào xuống.
Kiều Quảng Lan vội vàng né tránh, Ngô Khâm trần như nhộng ngã thẳng cẳng trên mặt đất.
Con mắt của gã mở to, ánh mắt đờ đẫn đối diện trần nhà, trước ngực thủng
một lỗ máu rất lớn, tay phải gã vẫn còn cần vòi hoa sen, hiển nhiên, gã
đã chết, hơn nữa, hình như là... tự sát.
Kiều Quảng Lan không dám tin nhìn lỗ máu kia, lại nhìn vòi hoa sen, trên vòi hoa sen dính đầy
máu, mọi chuyện đã rất rõ ràng. Vết thương trên ngực Ngô Khâm là do vật
này tạo ra.
Hắn không rõ lắm chuyện khám nghiệm tử thi, chỉ có
thể nhìn ra máu trên người Ngô Khâm gần khô hết rồi, điều đó nói rằng
Ngô Khâm không phải mới chết, ít nhất cũng đã được vài tiếng đồng hồ,
nói cách khác, có thể gã ta đã chết trước lúc hắn giải quyết chuyện của
Hồ Tiếu.
Kiều Quảng Lan thử chiêu hồn một chút, thế nhưng không tìm được hồn phách của Ngô Khâm.
Hắn nghĩ nghĩ một chút, cẩn thận ghé sát lại Ngô Khâm, cố gắng giữ nguyên
vị trí, không đụng vào cơ thể đối phương, ánh mắt đưa về vị trí giữa hai chân gã.
Cũng may Ngô Khâm chọn tư thế ngã xuống rất đẹp, hai
chân sau mở lớn, Kiều Quảng Lan có thể quan sát rất dễ dàng, hắn tìm một hồi, thế nhưng không dấu ấn hình lá cây.
Vốn dĩ Ngô Khâm phải là đối tượng nghi ngờ số 1, thế nhưng gã vừa mới chết, bệnh Phương Tể Hà
cũng dần khỏi, những thứ này giống như có thể chứng minh Ngô Khâm là
nguồn cơn của tất cả mọi thứ. Thế nhưng vì sao Ngô Khâm lại chết? Cách
tự sát của gã ta cũng không bình thường, gã ta cũng không phải là người
vì bị bức bách nên sẽ tự sát.
Không không không không, không phải là người.... Chờ một chút vì sao trong phòng này có âm khí? Hồn phách
Ngô Khâm không ở đây cơ mà!
Kiều Quảng Lan lượn một vòng trong
phòng, không xác định lắm vị trí, vì vậy hắn lấy ra từ trong túi một
chiếc la bàn nhỏ, sau một lát, viên bi trên la bàn lăn về hướng đông
nam.
Hắn nhìn căn phòng tương ứng vị trí, nơi đó cũng không có
bất cứ thứ gì kỳ lạ, Kiều Quảng Lan đi tới, phát hiện có một khung ảnh
rơi trên mặt đất, âm khí yếu ớt đang truyền tới từ trong khung ảnh, nếu
không phải cảm giác của hắn rất nhạy, cũng không dễ dàng phát hiện ra
được.
Khung ảnh đã vỡ, thế nhưng ảnh bên trong lại không hề hấn
gì. Đó là một tấm ảnh chụp chung của nguyên chủ và Ngô Khâm, hai người
trong ảnh nhìn còn rất trẻ, lại cùng cười cực kỳ xán lạn. Kiều Quảng Lan đoán, có lẽ tấm ảnh này được chụp lúc tình cảm bọn họ còn trong giai
đoạn ngọt ngào nhất, đó là khi còn học đại học.
Nguyên chủ trong
hình được vài sợi thần trí của hắn bám vào, Kiều Quảng Lan cảm nhận được linh hồn yếu ớt đang truyền tới từ đây.
Cầu Minh đột nhiên nói: "Có thể mang về, thử dùng nhang đèn đốt một chút —— có lẽ mệnh cậu ta không nên dừng tại đó."
Kiều Quảng Lan nói: "Được."
Hắn cất bức ảnh, tự nói: "Âm khí yếu ớt thế này, không thể nào giết chết Ngô Khâm chỉ bằng chút ý thức này."
Cầu Minh đồng ý nói: "Đúng."
Kiều Quảng Lan xoa xoa huyệt thái dương, đôi mắt nhìn Ngô Khâm trong căn
phòng không có một chút ánh sáng này, quyết định trước mắt phải báo cảnh sát đã. Tuy rằng chuyện như vậy tìm cảnh sát cũng vô dụng, thế nhưng
thân là môt công dân tuân thủ luật pháp, thấy người chết nhất định phải
báo án.
Sau khi báo cảnh sát, thỏi son môi kia trở thành vật
chứng, không thể tự mình mang đi được. Kiều Quảng Lan đành chụp một tấm, nghĩ nghĩ một chút, gửi ảnh qua cho Lưu Kiệt.
"Sư huynh, anh nhìn một chút xem thỏi son này có phải của Hồ Tiếu không?"
Lưu Kiệt trả lời rất nhanh "Không phải".
Kiều Quảng Lan vừa chờ cảnh sát, vừa gõ chữ: "Tại sao? Anh chắc chắn không?"
Lúc này Lưu Kiệt trả lời bằng một đoạn tin nhắn thoại: "Sao em lại quan tâm son môi thế? Anh khẳng định 100%. Tuy rằng không hiểu son môi lắm,
nhưng trước đây Hồ Tiếu có nói qua với anh, cô ấy dùng son, đó giờ chỉ
dùng màu đỏ sẫm, cái này của cậu rõ ràng là màu hồng phấn mà."
Kiều Quảng Lan: "Lẽ nào chị ấy sẽ không đổi màu?"
Lưu Kiệt: "Cô ấy có nói nếu chọn màu son chỉ chọn màu hợp mình nhất, chọn
được màu hợp mình nhất rồi thì không muốn đổi nữa, cho nên chắc là không đâu."
Tiếp đó lại là một câu: "Cô ấy bên kia không phải làm trò thiêu thân gì đến làm phiền cậu chứ?"
Kiều Quảng Lan nhìn son môi trên đất, quả nhiên là màu hồng phấn, vì thế trả lời Lưu Kiệt: Không phải, không liên quan gì chị ấy đâu. Cảm ơn anh
nhe, giờ em có chuyện rồi, về rồi em nói với anh sau."
Mấy phút
sau, Lưu Kiệt lại đáp lại bằng tin nhắn thoại, giọng hơi nhanh: "Cũng
được, bên anh hơi bận, khoa cấp cứu mới gọi điện thoại, nói thiếu gia
nhà họ Phương lại hôn mê rồi! Không nói nữa nha."
Kiều Quảng Lan: "..."
Chờ hắn đi ra khỏi cục cảnh sát thì trời đã tối. Kiều Quảng Lan trải qua
một ngày hỗn loạn, trực ca đêm mưới xong thì bị Lưu Kiệt gọi đi nhà Hồ
Tiếu, tiếp đó lại dây dưa một hồ yêu hận tình thù với Đỗ Minh Chu, cuối
cùng lại không nghỉ ngơi làm xong một chuyện của Ngô Khâm, bây giờ bây
giờ mệt thân mệt cả tâm.
Sau khi hắn về nhà thì tắm rửa sạch sẽ, ngã đầu xuống giường, ngủ thẳng đến buổi chiều ngày thứ hai mới tỉnh.
Hắn duỗi một tay ra từ trong chăn, mò điện thoại di động, phát hiện chuyện
hắn dò hỏi Lưu Kiệt về Phương Tể Hà trước đó đã được đáp lại, cậu ta
giống y như trước, hôn mê bất tỉnh, thế nhưng chỉ số cơ thể thì vẫn bình thường.
Kiều Quảng Lan vừa mới thỏa thuận với Hắc Bạch Vô Thường được mấy ngày, biết được Phương Tể Hà sẽ không chết sớm được, nhưng
hiện tại hắn vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra. Hắn nhìn thời gian,
thấy mình đã ngủ qua cả giờ cơm trưa, hôm nay cũng không có lớp, ngược
lại cũng không vội rời giường, nằm lười thêm một hồi tìm người trò
chuyện.
"Cầu Minh."
Trong lòng Kiều Quảng Lan vừa suy
nghĩ, mới vừa gọi cái tên này, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi, bóng
đêm vô tận và ánh trăng sáng xuất hiện trước mắt.
Hắn đạp lên khoảng không đi đến bên người Cầu Minh. Đối phương vẫn cô đơn ngắm trăng một mình.
Kiều Quảng Lan đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, Cầu Minh mở to mắt liếc nhìn hắn.
Kiều Quảng Lan nói: "Khó trách anh thích nhìn trăng như thế, trăng đẹp ghê, có chuyện gì phiền lòng, nhìn nó, càng phiền."
Mí mắt Cầu Minh giật giật.
Kiều Quảng Lan nói: "Nhiệm vụ của tôi ở thế giới này chưa xong nữa sao?"
Cầu Minh nói một cách lạnh lùng: "Chưa."
Kiều Quảng Lan nói: "Ngô Khâm thật sự không phải người hại Phương Tể Hà à?"
Cầu Minh nói: "Hắn đã chết."
Ý là, người cũng đã chết rồi, thì tất nhiên không phải.
Kiều Quảng Lan nhàm chán nói: "Anh đối xử với tôi nhiệt tình một chút cũng không được à?"
Cầu Minh: "Không thể."
"Tại sao?"
Cầu Minh nói một cách lạnh lùng: "Bởi vì nhìn mặt trăng làm ta rất phiền."
Kiều Quảng Lan sửng sốt một chút, không nhịn được cười to, tiện tay vỗ một
phát lên gáy Cầu Minh, làm búi tóc hắn rối loạn: "Anh đang nói đùa ấy à? Anh còn biết nói đùa cơ đấy!"
Tóc tai Cầu Minh rối cả lại, giống như bị gió thổi, tức đến nổ phổi nói: "Này!"
Kiều Quảng Lan nói: "Này cái gì mà này, đánh là thương mắng là yêu, đạp vài
phát là yêu thương tha thiết, yêu anh mới đánh anh đấy. Thôi, anh không
chào đón tôi, vậy tôi đi đây."
Kẻ ác là hắn rời đi trước, không
cho Cầu Minh nói cái gì, đứng dậy đã đi. Cầu Minh sau lưng hắn, đấm tay
xuống nền, mặt trăng trên trời lung lay mấy cái.
"Đúng rồi." Kiều Quảng Lan đi được nửa bước đột nhiên ngừng lại, dùng một cách nói rất
thản nhiên dò hỏi: "Nếu tôi giải quyết mọi chuyện xong xuôi thì có thể
dừng lại ở thế giới này không?"
Cầu Minh lập tức quên mất tức giận, nói một cách cách chắc chắn như đinh chém sắt: "Làm trái thiên đạo, tuyệt đối không thể!"
Kiều Quảng Lan cười nói: "Được rồi."
Chỉ còn lại tiếng nói văng vẳng, người đã mất bóng từ lúc nào.
Hắn bước xuống giường, đánh răng rửa mặt thay quần áo, thu thập đồ dùng cá
nhân, sau đó đi ra khỏi phòng, xuống phòng bếp tìm đồ ăn. Thời gian hắn ở đây không nhiều lắm, phòng bếp trống rỗng, cho dù là con chuột bước vào e là cũng chỉ đành ngậm lấy nước mắt rời đi.
Kiều Quảng Lan trở
lại hành lang tìm được siêu thị tiện lợi thuận tiện mua gạo, lục lục túi đồ đã mua, bên trong có hai túi rau cải muối ớt, thực sự có thể nói là
cực kỳ hoàn mỹ. Hắn vui vẻ vỗ tay cái bộp bộp. Đổ mấy nắm gào vào nồi vo qua, rồi thêm nước bắc lên bếp làm cháo. Chuyện nấu cháo như này, lúc 3 tuổi Kiều Quảng Lan đã biết làm rồi.
So với hắn, bữa tối bên nhà họ Kiều phong phú hơn nhiều. Tuy rằng mấy ngày trước có chút mâu thuẫn
xảy ra, thế nhưng mỗi ngày vẫn trôi qua. Ngoài miệng Kiều Ba nói năng
khó nghe, nhưng biết buổi tối Kiều Giai Hưng vẫn về nhà ăn cơm nên tự
mình xuống bếp xào rau.
Sau khi Kiều Giai Hưng về đến nhà, liếc
mắt nhìn thấy trên bàn đặt hoa quả mình yêu thích, trong phòng bếp tiếng máy hút mùi vang lên rất lớn, cha mẹ một người thái rau, một người xào
rau, thỉnh thoảng còn nói đôi câu, tiếng xoong nồi vàng lên tạo ra một
khung cảnh ngôi nhà ấm cúng.
Cậu ta hơi dừng lại một chút, không
thèm chào hỏi cha mẹ, sau khi vào cửa thì trực tiếp về phòng mình rồi
lên giường nằm. Lắc lắc điện thoại di động trong tay một hồi, mới quyết
định gọi cho Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan đã nấu cháo xong,
đang bê ra bên ngoài, vừa khéo nhìn thấy màn hình điện thoại nói, bật
nghe. Kiều Giai Hưng bên kia nói: "Anh biết Ngô Khâm đã chết chưa?"
Kiều Quảng Lan: "Ừ."
Kiều Giai Hưng không quan tâm hắn làm sao biết được, cậu ta có mục đích
khác, cũng lười phí lời với Kiều Quảng Lan: "Biết anh ấy chết thế nào
không?"
Nghe thấy tiếng cậu ta không có chút đau buồn nào, Kiều Quảng Lan cũng lạnh nhạt nói: "Tự sát."
Kiều Giai Hưng mạnh mẽ rung lắc: "Không đâu, là anh ấy đắc tội với Đỗ gia!"
Kiều Quảng Lan: "..." Cái gì?
Chữ "cái gì" kia hắn không nói ra khỏi miệng, Kiều Giia Hưng đã tự mình nói chuyện: "Anh biết Đỗ gia không? Anh ta là nhân vật nào, anh ta giẫm
chân một cái toàn thành phố T này cũng phải rung mấy cái, không biết có
bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, nhưng mà vì chuyện Ngô Khâm chết, hôm
qua anh ta mới bị mời đến cục cảnh sát đó."
Kiều Quảng Lan nói: "Cậu thấy à?"
Kiều Giai Hưng nói: "Loại người như vậy làm sao tôi thấy được, dáng vẻ anh
ta thế nào còn không biết. Bất quá từ nguồn tin rất đáng tin cậy, vì để
hỏi thăm chuyện này tôi rất mất sức đấy. Anh biết không? Vốn dĩ Đỗ gia
với Ngô Khâm đã gặp nhau rồi, mấy hôm trước, Đỗ gia còn đánh qua anh ấy
đó."
Kiều Quảng Lan im lặng một cách kỳ lạ, không xác định mình có đoán đúng chuyện Kiều Giai Hưng muốn nói không.
Nhưng mà hắn đoán trúng mở đầu, lại không đoán trúng cú cua bể đầu thần kì và kết quả.
Kiều Giai Hưng nói: "Đoạn ân oán này tôi cũng tốn sức mới đào được từ miệng
của một người biết chuyện đấy. Nghe đâu lúc Đỗ gia 20 tuổi, đã từng để ý một người phụ nữ, mà người ta lại không thích anh ta, thế là anh ta
cưỡng ép đưa người phụ nữ đó về nhốt ở nhà mình. Sau đó nhất thời sơ ý,
để cho cô ta ôm cái thai trốn chạy..."
... Đây là tình tiết quỷ gì, thế mà nghe vào còn có tí quen quen.
Vẻ mặt Kiều Quảng Lan cực kỳ quái lạ.
Kiều Giai Hưng không biết trong lòng hắn đang mắng thầm, còn kể rất hăng
hái: "Kết quả là mấy ngày trước, ở cửa hàng ăn bánh bao, Đỗ gia vừa khéo bắt gặp người phụ nữ kia đang đi ăn với Ngô Khâm! Người xưa có câu
'xung quan nhất nộ vị hồng nhan'*, sau khi hắn nhìn thấy thì liền xuống
lên, không kịp dặn dò người khác, lập tức động tay đánh cho Ngô Khâm một trận. Nhìn biểu hiện của anh ta có thể đoán được anh ta quan tâm đến
người phụ nữ kia thế nào ha. Bây giờ nói, Ngô Khâm chết chắc chắn là bởi vì là tình địch của Đỗ gia."
*Câu thơ này trích từ bài 'Khúc
ca về nàng Viên Viên' của Ngô Vĩ Nghiệp. Câu trên có có nghĩa là, dù là
người thế nào đi nữa cũng phải tức giận vì người đẹp.
Kiều Quảng Lan: "..."
Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một cuốn sách, có tên (Yêu đương với tổng tài bá đạo: Cô vợ bé nhỏ mang theo con chạy trốn).
Miệng người đời thật là đáng sợ, xem ra sức mạnh của quần chúng là vô hạn,
mỗi một quần chúng ăn dưa đều là đại thần ẩn giấu, không chọc được không chọc được.
Hắn nói: "Được rồi, vậy cậu phí công hỏi thăm 'tin tức nội bộ' như thế rồi báo cho tôi, là muốn làm gì thế?"
Kiều Giai Hưng cười lạnh một tiếng: "Nếu Đỗ gia ghét Ngô Khâm như thế, anh
nói xem, nếu anh ta biết quan hệ của anh và Ngô Khâm thì có kết cục gì?"
Kiều Quảng Lan mỉm cười nói: "A, cậu nói thế nghe như chỉ có mình tôi là có
quan hệ với anh ta ấy nhỉ. Nói đến đây tôi cũng hơi khó hiểu nha, trước
kia không phải chạy theo người ta ân ân ái ái rồi gọi anh Ngô ơi, anh
Ngô à sao? Người chết sớm thế rồi mà không rơi một giọt nước mắt, nghe
cái tên thôi cũng thấy xúi quẩy à?"
Kiều Giai Hưng lạnh nhạt nói: "Nếu tôi đau lòng vì anh ta, có phải anh lại muốn hỏi, 'Ngày đó cậu
ngoại tình với Ngô Khâm không phải để làm tôi tức sao? Bây giờ người
chết rồi lại giả mù sa mưa khóc lóc cái gì?' đúng không?"
Kiều Quảng Lan không nhịn cười được: "Có lý lắm."
Kiều Giai Hưng nói: "Cho nên không dài dòng nữa, anh đưa tiền anh đây tôi
mượn mua nhà, đến hẹn tôi nhất định trả cho anh. Nếu anh không cho mượn, tôi không đảm bảo Đỗ gia có biết chuyện anh với Ngô Khâm hay không
đâu."
Kiều Quảng Lan thở dài, nói: "Nói chuyện với thằng ngu như cậu, khiến tôi cảm thấy tôi giống như bị điên."
Sau khi hắn nói xong thì cúp điện thoại, đầu bên kia Kiều Giai Hưng 'Này'
vài tiếng mới phản ứng được, hy vọng cuối cùng của cậu ta đã biến mất,
tức giận ném văng điện thoại.
Kiều Giai Hưng dựa vào ván cửa một
hồi, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống mặt đất, cả người run rẩy, chôn đầu
giữa hai đầu gối, qua một hồi lâu mới phát ra tiếng khóc thút thít.
Hết chương 47.
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch nhỏ:
Tiểu Kiều đập mạnh vách tường thứ nguyên, rít gào với tác giả: Túy Hựu Hà
Phương! Cái tag truyện Cường cường bị bà ăn mất rồi à?! Bà có bản lĩnh
bắt tôi phun máu, thì bà mau mở cửa coi!"
Tiểu Kiều đập mạnh vách tường thứ nguyên, rít gào với độc giả: "Tại sao người ta phun máu thì
đều được thương xót, ông đây phun máu thì mấy người lại ha ha ha, là ông đây không đủ đẹp trai đúng không?
... Tiểu Kiều không đập vỡ được vách tường thứ nguyên, phun một ngụm máu rồi ngồi xuống, tự yên lặng ôm mình. ╭(╯^╰)╮.
Editor ngồi một bên vừa bụm miệng cười vừa đốt một nén nhang cắm xuống.