Kiều Quảng Lan cũng không nghĩ tới trong căn nhà này có nhiều vấn đề như thế, nhìn xong cũng không nhịn được lắc đầu một cái, thở dài nói:
"Phương tiên sinh à, thứ cho tôi nói thẳng, làm sao mà ngài sống được
đến bây giờ thế?"
Phương Bân: "..."
Đỗ Minh Chu đứng ở bên cạnh, không nhịn được mà phì cười.
Thân phận của anh không hề tầm thường, cười lên như thế, Phương Bân bởi vì
còn phải cho Đỗ Minh Chu mặt mũi, coi như mặt có xanh lè cũng không thể
nào làm khó dễ Kiều Quang Lan được. Huống chi cho đến bây giờ, nếu như
lời Kiều Quang Lan nói đều là sự thật, vậy thì hắn đây là đang ban cho
Phương gia ơn huệ lớn bằng trời, đừng nói là xúc phạm hai câu, cho dù có bắt Phương Bân ró xương cắt thịt, đó cũng không có tí nào quá phận cả.
Lí trí Phương Bân cảm thấy mình cần phải bảo trì thái độ, thế nhưng trong lòng lại bất tri bất giác có chút tin.
Ông nhìn con trai mình, không tự chủ dò hỏi Kiều Quảng Lan: "Bác sĩ Kiều,
vậy bệnh của Tể Hà rốt cuộc làm sao mà bị? Cũng do là bố trí gì đó không phù hợp sao?"
Kiều Quảng Lan tắt đi tiếng chuông cuộc gọi lần
nữa gọi tới, Đỗ Minh Chu nhíu mày lại, nói: "Nếu như có việc thì cậu
nghe máy đi, đừng để bỏ lỡ."
Kiều Quảng Lan vung tay ra hiệu
không sao đâu, sau đó bước lên lầu hai biệt thự, quan sát một chút, đi
tới gian phòng thứ hai bên tay trái: "Phương Thiếu, đây là phòng của cậu hả?"
Phương Tể Hà một mặt kinh ngạc, vội vã gật gật đầu.
Kiều Quảng Lan nói: "Có thể vào xem chút không?"
"Mời bác sĩ Kiều."
Kiều Quảng Lan đi vào, cũng nhận ra được trong phòng có một luồng mùi máu
sát khí nồng đậm, nếu như là người bình thường gặp phải sẽ chỉ thấy
trong lòng có chút khó thở, thế nhưng đối với người như hắn mà nói, có
thể ngửi ra được mùi thanh hôi và vị rỉ sắt.
Đỗ Minh Chu ho khan
vài tiếng, âm thanh rất nhẹ, mấy người Phương gia cũng không hề chú ý.
Kiều Quảng Lan tiện tay vỗ trên lưng anh một cái. Đỗ minh chu ngẩn ra,
hắn đã quay đầu nhìn trang trí trong phòng Phương Tể Hà.
Cha con
Phương Bân và Phương Tể Hà đều có chút bất an, nhìn thấy Kiều Quảng Lan
nhíu lông máy, tim cũng nhấc lên cao. Ngược lại, Đỗ Minh Chu lại đầy vẻ
hứng thú, đứng vây xem bên người Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan
đi tới trước cửa sổ, trực tiếp một tay kéo rèm cửa sổ màu đỏ sậm ném
xuống mặt đất: "Đổi thành loại nhạt màu." Sau khi nói xong, hắn liền
nhìn một vòng quanh bốn phía, suy tư.
Đỗ Minh Chu đi quanh với
Kiều Quảng Lan, nhìn hành động của hắn cực kỳ nghiêm túc. Kiều Quảng Lan không để ý tới anh, tự mình lôi cái bàn làm việc đổi thành dựa vào
tường, đặt một chậu cây xương rồng lên bệ cửa sổ.
Sau khi hắn bố
trí xong thì lui về sau vài bước, vỗ tay một cái. Lần này những người
này cũng cảm thấy, không khí trong phòng dường như cũng có chút biến hóa vi diệu nào đó. Thật giống như có một cơ gió mát mẻ từ đâu thổi tới,
khiến người ta sung sướng cực kỳ.
Đỗ Minh Chu có đôi mắt âm
dương, trời sinh thông linh, giác quan thứ sáu này so với người thường
càng mạnh mẽ hơn. Lúc mới vừa vào phòng, anh cảm thấy không thoải mái
cho lắm, mãi đến khi Kiều Quảng Lan vỗ lưng một chút thì mới tốt lên. Mà lúc này, anh thậm chí có thể cảm giác được trong không khí có phảng
phất mùi cỏ cây nhàn nhạt.
Đỗ Minh Chu hít một hơi thật sâu, cảm
nhận được cảm giác yêu thích hiếm có này, nhiên quay đầu, liếc nhìn Kiều Quảng Lan thật chăm chú.
Từ nhỏ anh đã khác với người thường,
chưa từng nghĩ sẽ tới một ngày, gặp một người, có thể nghe anh nói về
những hình ảnh khủng bố mà không cười nhạo hay là sợ hãi, có thể phát
hiện anh không khỏe mà không hề nghi ngờ. Tuy rằng người này không thuận theo giống như những người khác, thế nhưng tiếp xúc nhiều một chút, là
nhiều thêm một chút kinh hỉ (kinh ngạc + vui vẻ).
Chính là bạch đầu như tân, khuynh cái như cố*, giữa bọn họ không giống như là lần đầu gặp gỡ, cũng như là cửu biệt trùng phùng*.
*Cả câu này ý muốn nói bọn họ mới gặp lần đầu, mà tựa như đã quen, lâu rồi mới được gặp lại sau thời gian dài xa cách.
Đỗ Minh Chu nghĩ chuyện này, đột nhiên cảm giác thấy trong đầu một chút
hoảng hốt, giống như loáng thoáng nghe được một âm thanh già nua ghé vào lỗ tai anh mà cười khen: "Đứa nhỏ Quảng Lan này rành nhất là khéo léo
tận dụng tình thế, kỹ năng bày trận linh hoạt, tự nhiên mà thành, đây là bản lĩnh trời sinh, người khác không học được."
Đỗ Minh Chu
không biết ai đang nói chuyện, anh chỉ có loại cảm giác, đang được nghe
ai đó khen Kiều Quảng Lan, trong trái tim cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo,
nhưng nghe thêm hai câu, lại cố ý trả lời: "Biết tận dụng tình thế đúng
thật là khéo léo, thế nhưng nếu như không còn tình huống như thế để phụ
thuộc sẽ sinh ra trạng thái hoảng loạn, luống cuống. Con thấy vẫn chưa
thể nắm được tất cả trong lòng bàn tay, mà con, cho dù không thể nắm bắt cả vận mệnh trong lòng bàn tay, con cũng phải tự tạo ra được một cái!"
Đối phương nghe anh phản bác, quả nhiên không hài lòng: "Cái tật xấu tự phụ của con xem ra là không sửa được nữa rồi, nói bao nhiêu lần nữa đây,
con và Quảng Lan đi hai con đường khác nhau, cần phải dung hợp lẫn nhau, đừng có kiểu vừa thấy mặt thôi là đã đối chọi gay gắt. Năm đó lúc thằng bé được đưa về Ý Hình Môn..."
Đỗ Minh Chu được toại nguyện, lại
từ trong miệng người kia nghe được rất nhiều chuyện về Kiều Quảng Lan,
mặc dù đang bị mắng cũng cảm thấy rất vui vẻ. Anh mới vừa nở nụ cười,
bỗng nhiên bị một thanh âm hoảng sợ đánh gãy: "Trời ạ, chuyện gì đây?!"
Đỗ Minh Chu chấn động mạnh một cái, thanh âm già nua bên tai biến mất, anh vẫn đứng ở trong phòng Phương Tể Hà như cũ. Có lẽ vừa nãy nãy chỉ là tự mình gặp phải một giấc mộng ban ngày, phảng phất đã không còn lưu lại
vết tích nào.
Trong lòng anh có chút hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn
lên, phát hiện tiếng kêu vừa nãy là của Phương Tể Hà, tủ quần áo đã bị
dời đi, lộ ra mặt tường phía sau. Nó nguyên bản trắng xóa lại bị in hai
cái dấu chân mèo màu đen. Mặc dù chỉ là một đường viền mà thôi, thế
nhưng nhìn qua giống như thật, đặc biệt quỷ dị.
Đỗ Minh Chu nhìn
cái này, liền phát hiện đôi mắt mèo kia giống như được bao phủ bởi hai
mảng sương nhỏ màu đỏ, tạo cho người ta cảm giác mơ hồ, chỉ là dường như người khác không hề chú ý.
Kiều Quảng Lan đứng chung một chỗ với hai cha con Phương Gia, bóng lưng lộ ra dáng vẻ kiên cường lỗi lạc.
Dưới góc độ này, Đỗ Minh Chủ có thể nhìn thấy non nửa gò má tinh xảo
dưới ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lóe lên ánh sáng xanh ngọc lộng lẫy,
đầu lông máy hắn đang hơi nhíu lại.
Phương Trữ Trữ vốn dĩ chỉ đi
theo thôi, như cô là con gái, hiện tại có chút sợ dấu chân mèo kia, núp
bên cạnh Đỗ Minh Chu. Thấy Đỗ Minh Chu quay đầu nhìn mình, nhỏ giọng kêu một tiếng "Anh Minh Chu".
Đỗ Minh Chu lặng lẽ nói: "Trữ Trữ, vừa nãy em có nghe anh lẩm bẩm một mình không?
Phương Trữ Trữ nói: "Hả, lầm bầm một mình, anh nói cái gì thể?"
Đỗ Minh Chu: "..."
Phương Trữ Trữ lúc này mới quay lại: "Không có, không có... Cái kia, anh Minh Chu..."
Cô cẩn thận nhìn Đỗ Minh Chu: "Anh tự nói không phát ra tiếng anh cũng
không biết à? Anh, không phải cũng trúng tà chứ? Có muốn để bác sĩ Kiều
hiểu biết rất nhiều kia xem cho anh một chút không?"
Nhóc con này được lắm, biểu hiện thì tỏ ra như quan tâm người ta lắm, trên thực tế
đã lặng yên không tiếng động né xa một mét. Đỗ Minh Chu tức giận nhìn cô một cái: "Không cần trốn, nếu thật sự là anh trúng tà muốn giết em, vấn đề khoàng cách tuyệt đối không phải là vấn đề đâu."
Phương Trữ Trữ: "..."
Cuối cùng cũng có một anh đẹp trai nguyện ý nói với mình "Khoảng cách không
là vấn đề", nhưng vì sao cô lại thấy cảnh này rất có vấn đề ấy nhỉ?
Phương Trữ Trữ cợt nhả mà nói: "Nếu anh tấn công em, em không thể làm gì khác ngoài việc tìm bác sĩ Kiều tìm sự bảo vệ."
Đôi mắt Đỗ Minh Chu hơi nheo lại, như cười như không: "Hả?"
Phương Trữ Trữ nhỏ giọng nói: "Em muốn tán tỉnh anh ấy, anh hỗ trợ một cú điện thoại được không?"
Cô là con gái cả trong nhà, bởi vì trước kia trong nhà xảy ra chút chuyện
nên vẫn luôn ở trấn nhỏ với bà nội. Mãi đến khi 10 tuổi mới được đón về. Từ nhỏ cô đã chơi cùng một đám con trai, tính cách cũng ngang tàn cứng
đầu y chang. Người khác sợ Đỗ Minh Chu, cô sẽ không sợ. Không những thế
trước đây cô còn có ý đồ nhúng chàm, sau khi bị Đỗ Minh Chu dạy dỗ một
trận mới ngoan ngoãn một chút.
Nhưng mà tính cô rộng rãi ngay
thẳng, không hề khiến người ta chán ghét. Tuy rằng Đỗ Minh Chu không có
quan hệ huyết thống với cô, thế nhưng vẫn luôn xem Phương Trữ Trữ là em
gái.
Đỗ Minh Chu ha ha: "Trước đây không phải em còn muốn tán tỉnh anh sao? Mục tiêu dời nhanh nhỉ."
"Eww, sao lời này nghe chua vậy ta."
Phương Trữ Trữ nói khoác không biết ngượng, nâng mặt làm bộ như si tình: "Được ngủ với thiên hạ đệ nhất mỹ nam là một việc cực kỳ vui sướng. Tuy rằng
anh Minh Chu cũng đẹp trai lắm, nhưng em cảm thấy bác sĩ Kiều vẫn hơn
một bậc. Anh là xuân hoa, anh ấy chính là thu thủy, em thích loại tính
cách mãnh liệt này. Anh không học được đâu. Khà khà khà é... Ai u!"
Đỗ Minh Chu thu tay về: "Căn bản chưa chạm đến em, bớt giả bộ đi. Trữ Trữ, anh biết em có chừng mực, nhưng đấy không phải người Đỗ gia chúng ta.
Bình thường em đùa một chút cho vui thì được, anh sẽ không quản, nhưng
mà bác sĩ Kiều này..."
Anh thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: "Không phải là đối tượng có thể trêu đùa một chút đâu."
[Edit: Khiếp chưa, chưa gì đã bảo vệ vợ rồi]
Vẻ mặt và ngữ khí của anh khiến Phương Trữ Trữ yên lặng, không biết phải
nói gì mới tốt, một lát sau mới thầm nói: "Không cho đùa thì thôi, anh
nghiêm túc thế làm gì. Dọa chết em rồi."
Đỗ Minh Chu có chút khôi biểu tình hờ hững: "Chưa từng nghe nói 'Người đàn ông nghiêm túc là người đẹp trai nhất' sao?"
Phương Trữ Trữ: "..."
Đỗ Minh Chu không để ý cô nữa, chậm rãi thong thả bước đến bên cạnh Kiều Quảng Lan.
Phương Tể Hà còn đang bận tự hoài nghi nhân sinh: "Không thể nào, gần đây
trong nhà tôi không có người ngoài đến chứ đừng nói đi vào phòng tôi,
cái này làm sao mà có ở đây? Không thể nào, không thể nào..."
Phương Bân kịp thời ngăn con trai biến thành Thím Tường Lâm*, nhìn về phía
Kiều Quảng Lan, ánh mắt đã bắt đầu thay đổi. Ông cẩn thận cung kính dò
hỏi, kể cả xưng hô cũng thay đổi: "Đại sư Kiều, xin hỏi đây là nguyên
nhân khiến Phương Tể Hà hôn mê sao?"
*Thím Tường Lâm: Hay còn
gọi là Tường Lâm Tẩu, là nhân vật chính trong tiểu thuyết "Lễ cầu phúc"
của Lỗ Tấn. Đây là một người phụ nữ điển hình của xã hội Phong kiến
Trung Quốc, vốn dĩ cô là người chăm chỉ cần cù lương thiện nhưng bị xã
hội chèn ép, cuối cùng lâm vào khốn cảnh phải đi ăn mày và chết một cách bi thảm trong khi nhà nhà hân hoan khi lễ cầu phúc tới. Chi tiết các
bạn có thể search trên google nhé. Còn ở đây ý cha Phương chỉ đơn giản
là ngăn con trai phát bệnh (điên) ra thôi á.
Kiều Quảng Lan ba phải gì cũng được mà nói: "Hẳn thế."
Thấy Kiều Quảng Lan còn đứng đó xoắn xuýt tại sao cái này đột nhiên xuất
hiện ở đây, Đỗ Minh Chu chen miệng nói: Tôi lại thấy dấu chân mèo này
không giống như có người vẽ lên. Trái lại càng giống nó mọc ra từ trong
tường."
Anh nói câu đó xong, vừa quay đầu, thấy Kiều Quảng Lan
nhìn anh hai mắt sáng quoắc, lập tức không tiếng động ưỡn eo, khiến cho
mình nhìn có vẻ đẹp trai hơn.
Thế nào, hiện tại em đã phát hiện Đỗ gia nhà em cũng không đơn giản đúng không?
Kiều Quảng Lan thở dài cổ quái: "Là hạt giống tốt. Thật đáng tiếc, nếu như
anh trẻ lại hai mươi tuổi, cho dù tôi có phải làm phường lừa gạt cùng
phải nghĩ cách thu anh làm đồ đệ."
Đỗ Minh Chu không chút nghĩ
ngợi mà nói: "Thật ra mặc dù năm nay tôi mới 28 nhưng mà linh hồn vẫn
còn rất trẻ, thân thể rất dẻo dai, chẳng khác gì 18 tuổi."
Người nhà họ Phương: "..."
Anh có biết xấu hổ một chút không?
Kiều Quảng Lan nói: "Những thứ đó đều là thứ yếu thôi, nghề XXX này của nhà tôi, yêu cầu lớn nhất đó là da mặt phải mỏng."
Đỗ Minh Chu: "..."
Chẳng biết vì sao, nhìn vẻ mặt của anh, trong tâm lý Phương Tể Hà lướt qua một tia mừng thầm.
Mặc dù Kiều Quảng Lan nói chuyện, nhưng trên tay vẫn không nhàn rỗi, lấy
ngón tay gõ gõ trên tường tìm phương hướng, sau đó nói: "Đào đi, chỉ có
thể đào tường ra."
Phương Bân gọi một cuộc điện thoại, rất nhanh đã gọi được người tới, hỏi ý: "Đào dấu chân mèo kia sao?"
Kiều Quảng Lan lắc lắc đầu, tiện tay cầm từ trên bàn Phương Tể Hà 4 chiếc bút chì, ném vào tường, nói: "Đào chỗ này."
4 cái bút y như 4 cái đinh thép, chỉnh tề cắm trên tường, tạo ra một hình vuông.
Một tên vệ sĩ cầm cái xẻng trong tay làm rơi trên mặt đất, gã ta cũng không để ý, đầu tiên là xoa xoa hai con mắt của mình.
Đỗ Minh Chu nói: "Đầu tiên là dùng khoan đục rỗng tường, sau đó dùng xẻng
đào đất ra, lúc đào thì cẩn thận một chút, đừng đụng hỏng cái gì, cũng
đừng tự làm mình bị thương.
Trước tiên dùng cái khoan đem mặt
tường xuyên khai, sau đó dùng xẻng đem chất thải công nghiệp đào móc ra, đào thời điểm đều cẩn thận một điểm, đừng đụng hỏng cái gì, chính mình
cũng biệt bị thương."
Luvs lòng người bàng hoàng, cách nói chuyện của anh vẫn vững vàng như cũ, không nhanh không chậm mà nói như thế.
Bầu không khí căng thẳng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mấy người được
gọi đến dựa theo phân công của Đỗ Minh Chu mà làm theo.
Theo từng khối tường bị đào ra, đồ vật ẩn giấu sau đó cũng từ từ lộ ra. Người dẫn đầu ném xẻng, kinh hoàng hô lên một tiếng, liên tục lùi về phía sau
—— Ở sau mặt tường trắng xóa, vậy mà lại có một cái cây dây leo lá xanh
mượt đang sống. LÁ của cây dây leo thấy ánh sáng, lập tức chui từ trong
vách tường ra, quấn lấy xẻng trong tay người ban nãy, cũng vội vàng bò
lên trên.
Kiều Quảng Lan duỗi tay nắm vai người kia lôi ra sau,
một tay khác khép ngón tay lại chép tới đống dây leo kia: "Thỉnh Thái
Đan Viêm Quang Úc Minh Thái Dương Đế quân giáng thế, mau!"
Một
ngọn lửa bỗng nhiên dấy lên, đoạn dây leo bị chặt ngang lập tức bốc
cháy, chảy ra chất lỏng màu đen, phần còn lại dường như chịu kinh sợ
hoảng loạn rút về lại.
Một vòng người xung quanh nhìn mà kinh
ngạc, ánh mắt Đỗ Minh Chu khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi Phương Bân: "Chú à, người của chú có đáng tin không?"
Phương Bân nói: "Yên tâm đi, đáng tin, chắc chắn sẽ không tạo phiền phức cho đại sư Kiều."
Đỗ Minh Chu hơi hơi yên tâm, để những người đào tường đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mấy người bọn họ.
Kiều Quảng Lan nhanh nhẹn muốn tìm lá cây, Đỗ Minh Chu đột nhiên nắm lấy tay hắn: "Đừng sờ loạn, có thể có độc."
Anh không hề ý thức được hành vi của mình đã vượt qua mức độ thân thiết,
dặn dò một cách thân thiết: "Một người đến đây, lấy mấy cái găng tay
plastic."
Kiều Quảng Lan nhìn nhìn tay mình, trong mắt lóe ra tia mê man, hắn đột nhiên cảm thấy hành động này thật quen.
[Edit: Cho ai không nhớ thì đọc lại TG1 nhie, có nhiều lần anh gấu cản không cho bé Lan trực tiếp động vào mấy thứ tà bẩn ấy]
Đỗ Minh Chu thuận theo ánh mắt của hắn, lập tức nhận ra ban nãy dưới tình
thế cấp bách, đã nắm lấy tay Kiều Quảng Lan. Đôi tay kia tất nhiên không khéo léo tinh tế mềm mại không xương giống tay nữ giới. Đôi tay kia
giống như không có thịt gì, xương ngón tay thon dài trắng nõn rõ ràng,
da dẻ bóng loáng, cầm trong tay cực kỳ thích.
Giống như có ai đó đã từng nói, "Cầm tay tôi không buông, đây là thầm mến tôi từ lâu nên muốn tỏ tình sao?"
Bỗng nhiên anh ngẩn ra, lồng ngực dâng lên một cơn chua xót.
Tay anh nắm chặt một hồi, Đỗ Minh Chu lúc này mới phản ứng được, vội vã
buông ra. Chỉ trong thoáng chốc cảm xúc của anh giống như trôi theo cảm
giác nơi lòng bàn tay khi nãy, bắt đầu lên men.
Anh yên lặng, nắm tay thành hình quả đấm, thật giống như có thể nắm lấy được gì đó vậy.
Kiều Quảng Lan không giải thích được liếc mắt nhìn anh, tiếp nhận găng tay đưa tới từ bên cạnh, túm lấy dây leo kia.
Loại dây leo thực vật này hình như rất sợ Kiều Quảng Lan, nhìn thấy hắn động tay thì đồng loạt lui về phía sau trốn. Kiều Quảng Lan nhanh tay lẹ mắt nắm được một cái trốn khá chậm, dùng sức lôi, ngay lập tức đống dây leo bị lôi ra ngoài một cách bất đắc dĩ.
Mấy người đứng bên cạnh nổi một thân da gà.
Kiều Quảng Lan nói: "Có thuốc lá không?"
Lời này của hắn vốn dĩ là nói với Đỗ Minh Chu, không nghĩ tới thế mà Đỗ
Minh Chu không dính đến rượu bia thuốc lá, lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn
Phương Bân, Phương Bân từ đâu đó móc ra được một điếu thuốc và một chiếc bật lửa.
Kiều Quảng Lan đốt điếu thuốc, đặt lên môi hút một hơi, phun một hơi khói mù lên trên đám dây leo. Bụi cây kia co rúm một cái,
sau đó hóa thành tro tàn.
Kiều Quảng Lan suy tư, dập tắt khói.
Tuy rằng Phương Bân không quá tin vào mấy thứ như thuật sĩ phong thủy này,
thế nhưng nhiều nhà giàu khác cũng có không ít thầy phong thủy làm cố
vấn. Mưa dầm thấm laau, ông cũng đã gặp không ít, chỉ là chưa từng thấy
ai như Kiều Quảng Lan. Ăn mặc, hành vi, cử chỉ, không có một chút phong
phạm nào giống như cao nhân, nghề nghiệp lại vừa khéo đi ngược lại với
huyền học. Kết quả, người ta lại là người có bản lĩnh cực lớn, giống như có nhiều chuyện kỳ quái tới đây cậu ta cũng giải quyết được hết.
Ông vốn còn phát sầu, trong tường đều là một đống thực vật lung ta lung
tung, người thường còn không dám động, muốn xử lý cũng phải khó khăn,
danh tiếng truyền ra cũng không dễ nghe. Không nghĩ tới, Kiều Quảng Lan
chỉ trong một cái chớp mắt đã giải quyết xong. Cực kỳ vui mừng, hỏi:
"Đại sư Kiều, chuyện này đã giải quyết xong sao?"
Kiều Quảng Lan bật cười: "Đâu có dễ dàng như thế, tôi cũng không phải thần tiên..."
Lúc nói đến hai chữ 'thần tiên', hắn giống như nhớ ra gì đó, dừng một chút
mới nói tiếp: "Hiện tại đốt cái này, nhiều lắm cũng chỉ là trị ngọn
không trị gốc. Tính mạng những những người khác thì không có gì đáng lo. Thế nhưng Phương thiếu cậu..."
Hắn liếc mắt nhìn Phương Tể Hà
một cái, phát hiện trong người đối phương có hai đường mơ hồ chuyển
thành màu đen: "Nguyền rủa của cậu cũng chưa diệt sạch, nếu không tìm ra được kẻ hại cậu, sớm muộn có ngày cậu nhắm mắt xong là không tỉnh dậy
được nữa luôn."
Phương Tể Hà sắp bị Kiều Quảng Lan dọa khóc: "Đại sư Kiều à, thật sự tôi không biết là ai hại tôi. Tôi cũng không gạt
cậu. Cậu xem một chút tôi thế này... thế có giá tị gì để khiến người ta
phí sức hại tôi chứ? Mèo kia anh họ tôi cũng gặp, nó không sợ anh họ,
chỉ hại tôi, đây không phải là có bệnh sao?
Kiều Quảng Lan: "..."
Tự mình biết mình như thế, cũng không biết những lời kia làm sao cậu ta tự nhận. Thế nhưng nhìn bộ dáng của Phương Tể Hà, trong đầu hắn đến một
chút đầu mối cũng không có, vậy phải điều tra kiểu gì đây?
Phương Bân thấy con trai không giữ mồm giữ miệng, chỉ sợ cậu ta lại đắc tội Đỗ Minh Chu, vội vàng nói: "Mày nói khùng cái gì đấy, anh họ mày sao có
khả năng giống như tên ngốc nhà chứ."
Đỗ Minh Chu cũng không tức
giận, cười nhạt một cái nói: "Đúng thật là chúng ta cùng lúc nhìn thấy
con mèo kia, nhưng mà anh không có suy nghĩ muốn đè chết nó."