Thấy Hoa Hành lộ vẻ mặt mệt mỏi, hắn tự mình đi bộ đến nhà ăn gói hai phần
cho bữa tối mang về, Hoa Hành ăn xong liền nặng nề đi vào giấc ngủ. Qua
thời gian, nhiệt độ cơ thể cậu có chút tăng cao.
Thúc Thần hoảng
sợ, vội vàng đi tìm vị bác sĩ bạn của bố mình, không dám giấu giếm,
thẳng thắn bình tĩnh kể lại chuyện hồi chiều giữa hắn và Hoa Hành.
Bác sĩ trưởng khoa này họ Hồ, đeo mắt kính, trông phong độ và nhẹ nhàng hơn so với bố hắn, ngay lúc Thúc Thần chưa kịp kể xong ông đã cầm một cuốn
sách ném về phía hắn, mắng Thúc Thần một trận sấp mặt.
Thúc Thần
cũng cảm thấy bản thân cầm thú, ngày hôm qua Hoa Hành liên tục gặp
chuyện tồi tệ, thể xác và tinh thần đều khó lòng gánh vác nổi mới bị
bệnh, mãi hôm nay có chút khởi sắc lại bị hắn làm cho ốm thêm.
Hắn căng da đầu hứng cuốn sách đập vào người, xoa xoa bả vai, mím môi đi theo bác sĩ Hồ trở về phòng bệnh.
Hoa Hành mơ màng ngủ, cũng có lẽ là sốt nhẹ nên hôn mê.
Thúc Thần thay y tá đo nhiệt độ cơ thể cho Hoa Hành, bế cậu lên để bác sĩ có thể nhìn thấy phía sau của cậu.
Khoảnh khắc bác sĩ Hồ trông thấy hậu huyệt sưng đỏ của Hoa Hành, ngón tay thon dài thẳng tắp chỉ vào trán Thúc Thần, tựa hồ rất muốn chọc lủng đầu
hắn.
Ông trừng Thúc Thần: "Làm bậy!"
Thúc Thần thành thật xin lỗi, thái độ cực kỳ chân thành.
Thế nên chờ đến lúc Hoa Hành tỉnh lại lần nữa, phát hiện người cậu đang cắm kim truyền nước.
Giọng cậu vẫn khàn như cũ: "Sao lại tiêm cho em?"
Thúc Thần sờ mũi, nhìn giường rồi nhìn Hoa Hành, cuối cùng đảo qua hai bình
nước treo phía trên, nói: "Em còn hơi sốt, xin lỗi em, buổi chiều anh
không nhịn được."
Hoa Hành "Phụt" cười thành tiếng.
Sắc mặt cậu có chút đỏ, lúc ngủ đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, mi mắt cong cong nhìn hắn.
Thúc Thần cũng chăm chú ngắm cậu, mở miệng: "Em nên cười nhiều hơn."
Hoa Hành chưa hiểu lắm, hỏi lại: "Hả?"
Thúc Thần nói: "Em cười rộ lên đẹp lắm."
Vì bệnh tình của cậu, Thúc Thần không thể nào nhìn ra mảng hồng trên mặt Hoa Hành là do sốt hay xấu hổ.
Cuối cùng Thúc Thần gọi điện thoại cho lão Hà, giải thích đơn giản sự việc
trong nhà và tình huống bệnh tật của Hoa Hành, xin nghỉ ngày thứ hai.
Lão Hà sau khi nghe xong thì thở dài, cho phép bọn họ vắng mặt, lúc sắp cúp máy ông bỗng hỏi: "Em và Hoa Hành có quan hệ tốt như thế từ khi nào
vậy?"
Thúc Thần bình tĩnh nói: "Em cũng không biết. Hoa Hành khá tốt."
Giọng nói của lão Hà qua điện thoại không nghe ra cảm xúc gì: "Được rồi, tôi
tin tưởng em biết chừng mực, hết bệnh liền nhanh chóng quay lại trường
học."
Chạng vạng, Hoa Hành ăn no ngủ đủ, tinh thần cũng khá lên
một chút, cậu ngồi trên giường không ngừng ấn điều khiển TV từ xa. Bằng
tốc độ này của cậu căn bản không nhìn rõ rốt cuộc mấy kênh nọ đang chiếu tiết mục gì, chẳng qua là bấm cho đỡ nhàm chán mà thôi.
Có lẽ vì vẫn còn một chút lo lắng.
Hoa Hành rất ngoan ngoãn, luôn cố gắng không gây phiền phức cho người khác, cậu không hỏi "Mẹ em khi nào tỉnh", chỉ hỏi Thúc Thần "Lúc nào chúng ta có thể về trường học".
Thúc Thần nhìn cậu nóng lòng về nhà đến thế, đành phải thỏa hiệp: "Nếu sáng mai em không sao thì chúng ta sẽ quay lại trường."
Hoa Hành nắm điều khiển từ xa, dư quang liếc xem Thúc Thần bên cạnh.
Cậu nhìn hắn thu dọn cặp xách đeo lên lưng, trong lòng đột nhiên hoảng hốt không rõ, vội nhảy xuống giường: "Anh phải đi ư?"
Thúc Thần phát hiện cậu dép còn chưa mang đã chạy tới, tức khắc ngẩn ra,
trong lòng như có vô vàn bàn tay nhỏ bé lướt qua, được Hoa Hành dựa dẫm
mà hòa tan thành một vũng nước.
Hắn bước từng bước đến, chặn
ngang người bế lên thả lại giường: "Em còn sốt đó, dép cũng không xỏ đã
chạy loạn, vậy mà vẫn muốn về trường hử?"
Hoa Hành nói: "Anh ——"
Thúc Thần mỉm cười: "Anh không đi, anh về nhà cho Lily ăn xong sẽ quay lại với em."
Hoa Hành chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ là không muốn Thúc Thần đi, cho nên năn nỉ: "Em đi cùng anh được không?"
Thúc Thần xoa nắn khuôn mặt cậu: "Sao sau khi bị bệnh liền trở nên dính
người vậy ta? Bên ngoài lạnh lắm đừng ra ngoài, chờ anh trở về. Muốn ăn
cái gì không? Anh mang đến cho em."
Hoa Hành lắc lắc đầu.
Thúc Thần vừa đi, cậu đột nhiên cảm thấy trong phòng trống rỗng.
Cậu muốn đi xem mẹ một chút, nhưng trên người bủn rủn vô lực, cho nên nằm xuống giường vùi vào chăn chốc lát.
Không biết qua bao lâu, Hoa Hành mơ màng ngửi thấy mùi hương ấm áp thơm phức, tựa hồ hương thức ăn nồng ấm dễ chịu ở góc đường vào ngày mùa đông
tuyết rơi.
Hoa Hành tỉnh.
Người Thúc Thần còn vương khí
lạnh, hắn mỉm cười đứng trước mặt cậu, trong tay cầm một cái bọc đen
tròn, hương thơm sực nức kia chính là bốc ra từ đây.
Chỉ có mấy đồng tiền nhưng Hoa Hành lại coi như bảo bối đặt trên đùi, cậu
lấy khoai lang từ cái túi nhỏ, nghiêm túc lột lớp vỏ nướng cháy bên
ngoài.
Cậu bẻ một miếng lớn để trước miệng Thúc Thần.
Thúc Thần vốn muốn bảo cậu ăn đi, nhưng nhìn đôi mắt nghiêm túc của Hoa
Hành, hắn không cách nào từ chối được, thuận theo há miệng cắn lấy miếng khoai lang đỏ mềm, nóng hầm hập nuốt vào bụng.
Mi mắt Hoa Hành cong cong, bẻ thêm một miếng tự mình ăn, ánh mắt lộ ra sự thỏa mãn vui vẻ.
Cậu cười bảo: "Ngọt ghê!"
Hai người cứ anh một miếng em một miếng mà ăn sạch túi khoai lang đỏ.
Thúc Thần liếc qua di động, thấy đã 10 rưỡi tối.
Hai người đơn giản đi rửa mặt xong cùng nằm xuống.
Giường bệnh của Hoa Hành to rộng, ở giữa căn phòng có gắn một thanh treo rèm
xanh da trời, có thể kéo lên che kín bất cứ lúc nào, tính riêng tư cực
cao. Phía bên kia tường còn kê thêm một chiếc giường nhỏ thấp, có thể
tùy ý gấp xếp, dùng khi có người chăm sóc đi kèm.
Thúc Thần đêm qua nằm ngủ ở đó.
Hoa Hành ban ngày đã ngủ, hiện tại tốt lên, không ngủ được nên mở to mắt
nhìn bóng tối vây quanh. Cậu ngồi dậy liếc qua chỗ Thúc Thần, phát hiện
hắn ngủ không yên ổn lắm, chân dài vươn ra khoảng không trống rỗng, Hoa
Hành bèn nhẹ giọng kêu hắn: "Thúc Thần?"
Thúc Thần nhắm mắt ừ một tiếng.
Hoa Hành nói: "Giường kia quá nhỏ, anh đổi lại đây ngủ đi, em thấp hơn anh nhiều."
Thúc Thần nghe vậy thì trèo xuống giường, bước mấy bước đã đến giường cậu, nằm xuống ôm Hoa Hành: "Như vậy được rồi."
Đồng tử của cậu đảo qua đảo lại, đánh giá hắn: "Anh sắp ngủ hả?"
Thúc Thần nghĩ không biết cậu lại định nói gì nữa đây.
"Sắp ngủ."
Hoa Hành không nói.
Thúc Thần rầu rĩ mỉm cười trong bóng tối, không khỏi giả đò hỏi: "Sao? Muốn tâm sự đêm khuya với anh?"
Hoa Hành rụt rụt người, bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện: "Lily thế nào rồi?"
Thúc Thần trả lời: "Vẫn là dáng vẻ ngốc nghếch kia, chỉ khi thấy thịt nó mới chịu nhúc nhích."
Nói tới đây, Thúc Thần bỗng nhớ tới vấn đề Hoa Hành từng hỏi mình.
"Em trước đây có phải từng muốn biết tại sao anh lại nuôi cá sấu đúng không?"
Hoa Hành "Ừm" một tiếng.
Thúc Thần ôm cậu, chậm rãi kể: "Trước đây anh bị mẹ ép đến mức sắp phát
điên. Em không biết, anh luôn phải sống trong lớp vỏ bọc, bất cứ những
gì anh làm đều là làm cho người khác xem. Cuộc sống như thế rất khó chịu đựng nổi. Sau đó có một lần anh và bố ra ngoài ăn cơm, đi đến một thôn
trang nuôi cá sấu, ông chủ có bán các chủng loại cá sấu nhỏ làm thú
cưng, thế nên anh đã mang một con trở về. Bị nghẹn lâu ngày tự nhiên sẽ
sinh ra suy nghĩ điên rồ. Anh lúc ấy cảm thấy bị nó cắn tàn phế cũng khá tốt."
Bàn tay đang nắm tay hắn của Hoa Hành bỗng căng cứng.
Thúc Thần tì cằm lên trán cậu: "Kết quả, anh chưa bị Lily cắn mà nó xém chút nữa vì anh mà tàn phế."
Hoa Hành nói: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Thúc Thần tiếp tục kể: "Nuôi cá sấu cần nhất phải có không gian, lúc nó còn
nhỏ, tứ chi chưa lớn thì có thể để trong bể cá. Nhưng một khi nó lớn lên rồi, ở trong bể cá chính là khổ hình tra tấn. Cho nên chờ Lily lớn hơn
một chút, anh đã thuê một căn phòng chuyên để nuôi nó.
"Phòng
nuôi Lily không dễ tìm, không thể thuê chung đụng với ai hay nhóm nào,
cuối cùng tìm tới tìm lui, phát hiện một căn nhà dân gần trường học, một lầu một phòng đơn, chủ nhà đều sống ở trên lầu. Lúc đầu họ không đồng
ý, sau anh nói họ có thể khóa cửa bất cứ lúc nào, ăn uống tiểu tiện của
nó anh sẽ xử lý, hơn nữa đưa đủ tiền, thế nên cứ nuôi như vậy. Mỗi ngày
tan học anh sẽ qua thăm nó.
"Nhưng khi Dương Tắc xảy ra chuyện,
mẹ anh đột nhiên quản lý anh rất nghiêm, hận không thể giám sát anh
24/24. Anh không có cách nào phân thân, chỉ đành nhờ chủ nhà chăm sóc
Lily."
Nói đến đây, Hoa Hành đã lờ mờ đoán ra vụ việc lúc sau.
"Bọn họ làm gì Lily?"
Giọng Thúc Thần có chút gấp gáp.
"Chờ mọi chuyện kết thúc, anh trở lại xem Lily, phát hiện căn phòng vốn dùng nuôi Lily đã bị vất hết đồ đạc, máy móc và đèn chiếu đều bị phá. Nhưng
những cái đó không quan trọng, anh hỏi bọn họ để Lily ở đâu. Ban đầu họ
còn không chịu nói, sau anh bảo sẽ tìm luật sư uy hiếp tố cáo bọn họ,
người trong nhà kia mới sợ, đưa anh đi nhìn cái rương nhỏ mà họ nhốt
Lily."
Hoa Hành hít sâu một hơi: "Sau đó thì sao?"
"Tình
huống rất tệ, cái rương quá nhỏ, thân mình của nó không cách nào duỗi
thẳng được. Bọn họ không dám thay nước cho Lily, nước bên trong đều
chuyển thành màu đen thối um. Cái rương còn đặt trong phòng chứa đồ tối
tăm. Khi anh bế nó ra, nó hung hăng cạp anh một phát, cắn đến da tróc
thịt bong."
Mấy câu trước của Thúc Thần mang theo ngữ khí lạnh lẽo, Nhưng đến câu cuối cùng lại lộ ra bất lực.
Hoa Hành vươn tay sờ cánh tay hắn, giống như an ủi.
Chuyện đó nhất định vô cùng kinh khủng, Hoa Hành nhớ lại dáng vẻ Lily phơi
mình dưới ánh đèn tử ngoại, rồi chuyển sang bị cầm tù trong một nơi vừa
dơ vừa thối, mắc kẹt trong rương không biết bao nhiêu ngày, bỗng cảm
thấy cực kỳ đau lòng.
Cậu thấp giọng hỏi: "Lily không bị thương chứ?"
Thúc Thần nói: "Những con cá sấu bình thường nếu bị nhốt ở một cái lồng kính hoặc rương hộp không đủ rộng trong thời gian dài, chắc chắn sẽ tạo
thành tổn thương với cơ thể. May mà Lily chỉ bị nhốt một thời gian, vấn
đề lớn nhất là đói khát, sinh ra cảm xúc táo bạo, phải mất rất lâu mới
khôi phục được."
Hoa Hành: "Lúc ấy nó chắc chắn rất sợ hãi, về sau anh phải đối xử tốt với nó một chút."
Thúc Thần ngạc nhiên: "Anh còn chưa đủ tốt với nó hả? Em biết một tháng nó ngốn mất bao nhiêu tiền của anh không?!"
Hoa Hành cười: "Nếu anh đã lựa chọn nuôi dưỡng Lily thì phải có trách nhiệm với nó."
Thúc Thần nhéo nhéo mông cậu: "Đó là chuyện đương nhiên. Giống như anh đã lựa chọn em, cũng sẽ chịu trách nhiệm với em."