Mang theo nghìn năm kí ức của mình, Nhất Dạ Thiên Thu lẻ loi thân ảnh đi trên khe nhỏ dưới đáy vực, ở đây mỗi một giây đều rất khó chịu, đặc
biệt có một loại nặng trĩu bức người khí lưu.
Nếu không phải hắn
đã từng thử qua vô số loại độc đan diệu dược, đến nỗi linh hồn đầy đủ
cường đại, e rằng sớm đã ngất đi tại chỗ mà không biết.
"Cái gì
gọi là vận mệnh ? Đây là thiên ý ? Liền có thể sắp đặt người khác rơi
vào tuyệt lộ ? Ta không tin thiên ý hay vận mệnh, mệnh ta tự do ta."
Nhất Dạ Thiên Thu hai mắt lạnh lẽo, nói thầm trong miệng mà đi.
Ngay cả một tia sợ hãi cũng không có, chỉ có không cam lòng cùng phẫn nộ !
Ngay lúc này, phía trước cách đó ước chừng mười dặm, chỉ thấy từng cái sáng
lung linh Ban Lan xuất hiện, ba cánh có năm cánh cũng có. Có cây vắt
ngang như cắm rễ trên vách vực, có nằm tại đại địa bên dưới, số lượng
ước chừng mười mấy cây hơn.
Một đàn Xích Ngô dấu hiệu !
Nhất Dạ Thiên Thu dừng bước, nội liễm khí tức cùng hơi thở, hắn tại vách đá
cạnh bên ngồi xuống, dựa vào to lớn tảng đá che đi thân mình.
Phải biết, Xích Ngô đặc tính vốn thích hắc ám màn đêm, chúng dựa vào thân
nhiệt cùng khí tức bắt lấy con mồi, may mắn ngay từ đâu Nhất Dạ Thiên
Thu đã va chạm cùng con kia dài năm trượng Xích Ngô cho nên nhiễm lấy
Xích Ngô khí tức.
Vì vậy hắn mới không bị đàn Xích Ngô phát hiện.
"Ngao."
Bỗng nhiên, Xích Ngô tiếng gào thét vang lên, cả đàn mười mấy con hướng về
Nhất Dạ Thiên Thu phương hướng bên này lao đến, mỗi một con chí ít đều
năm trượng chiều dài, toàn bộ đều là Yêu Thú cấp bậc trở lên.
"Chết tiệt !" Nhất Dạ Thiên Thu thầm mắng một tiếng xui xẻo.
Ngay lúc hắn dự tính chạy trốn lúc, một tiếng huýt cao vót bên tai vang lên, theo sau đó là một đạo bóng đen tật tốc lướt qua mình chỗ nấp.
"Oác."
"Dạ Điểu ?" Nhất Dạ Thiên Thu kinh ngạc nói.
Dạ Điểu chuyên môn tại Vô Danh đại vực sinh sống, trời sinh chính là thiên địch của Xích Ngô, số lượng thưa thớt nhưng cường đại vô cùng.
Vừa rồi lướt qua mình Dạ Điểu, dựa theo kích thước cùng tốc độ dự đoán, đã đạt đến Yêu Quái cấp bậc tu vi.
Trong Tiểu Yêu cảnh của Yêu tộc, Yêu Thú thấp nhất, cao nhất Yêu Quái, trung lập Yêu Tinh.
Yêu Quái có thể bán bộ hóa Nhân hình, Yêu Tinh đồng dạng như vậy, Yêu Thú lại là không thể. — QUẢNG CÁO —
"Dạ Điểu nhất tộc thông thường sinh sống tại Vô Danh đại vực, nghe nói bọn
chúng tính khí cao ngạo lại tàn nhẫn vô cùng, để mắt đến con mồi chắc
chắn phải chết."
"Không nghĩ đến đạt đến Yêu Quái cấp bậc này,
đầu này Dạ Điểu lại vẫn chưa hóa hình. Chưa hết, làm đơn độc Dạ Điểu lúc này, lại dám lấy một chọi mười mấy đầu Xích Ngô ?"
Nhất Dạ Thiên Thu rơi vào khó hiểu lúc, bên kia tảng đá to đã xảy ra đại chiến kịch liệt.
Tiếng gào thét vang lên không dứt, cuồng phong điển cuồng gào thét.
Chỉ thấy, đơn độc Dạ Điểu lại hoàn toàn chiếm thượng phong, mười mấy con
Xích Ngô trong tích tắt đã chết đi ba con, thân xác đều bị mất đi Ban
Lan trên lưng, sinh mệnh biến mất.
Còn lại Xích Ngô hai mắt hóa
đỏ, gào thét vang vọc vực sâu, đặc biệt sau cùng nhất một con to lớn
vượt trội Xích Ngô cặp mắt đục ngầu nhưng lại bình tĩnh đến lạ.
Xích Ngô đầu lĩnh, một đầu Yêu Quái.
"Oác. . Oác"
Sải cánh mười trượng Dạ Điểu đánh đâu thắng đó, mười mấy con Xích Ngô gục
ngã hoàn toàn, toàn bộ trên lưng Ban Lan đều bị phá nát, có số ít Ban
Lan bị Dạ Điểu nuốt vào bụng tiêu hóa khiến nó càng trở nên hung hăng.
Đầu lĩnh Xích Ngô dài hai mươi trượng, thân to như vại nước, nó trên lưng
Ngũ Thải Ban Lan nở rộ hào quang chiếu sáng đại địa xung quanh một dặm
phạm vi, chỉ thấy trên đất Ban Lan cánh hoa nằm rải rác khắp nơi.
Những cánh hoa này, bị rơi ra từ đã chết Xích Ngô.
Nhất Dạ Thiên Thu lấp ló nhìn qua, Xích Ngô đầu lĩnh cùng Dạ Điểu trực tiếp
đối đầu, trong miệng gào thét liên tục, âm ba chói tai cực kì.
Xích Ngô đầu lĩnh phun ra trong miệng màu đỏ sợi tơ, không phải một mà đến
bảy nhánh một lúc, như mạng nhện đồng dạng chặn phía trước.
Tại chiến thắng huy hoàng lúc, Dạ Điểu nhất thời khinh địch, trong lúc bay lượn một cánh lại va vào một sợi tơ đỏ.
Tơ này mang theo kịch độc Xích Ngô !
Dạ Điểu cánh lập tức bị hủ hoá, vết thương tuy không lớn nhưng độc tố lại thẩm thấu rất nhanh.
Do quang mang từ Ngũ Thải Ban Lan trên Xích Ngô đầu lĩnh, có thể thấy cánh chim biến thành màu đen tím, đồng thời vẫn một mực lan tràn ra vùng
khác.
Dạ Điểu phẫn nộ quá mức, kêu lên một tiếng đồng thời hoá
thành một đạo hắc quang, nó bùng lên tốc độ trong nháy mắt đạt đến nửa
bước Yêu Tướng. — QUẢNG CÁO —
Đoạn !
"Ngao."
Xích Ngô đầu lĩnh kêu thảm một tiếng, tại đau đớn lúc bộc phát tốc độ cắn
vào chân Dạ Điểu một nhát, kịch độc lập tức hủ hoá lan tràn.
Xích Ngô đầu lĩnh trên lưng năm cánh Ban Lan chỉ còn duy nhất một cánh.
Nhưng Dạ Điểu lại bỏ ra đại giới rất lớn, từ trên không rơi xuống, không biết sống chết.
Xích Ngô đầu lĩnh cũng không khá hơn, nó sinh mệnh chỉ còn một tia, toàn bộ ngũ giác lẫn lực lượng đều suy yếu đến cực điểm.
"Thật đáng sợ sợi tơ đỏ, may mắn bản thân giả chết lúc đó." Nhất Dạ Thiên Thu trong lòng cảm thán.
Bởi vì Xích Ngô tu vi Yêu Thú, mặc dù thấp nhất nhưng hầu như đã có kịch
độc trong người, lần kia dùng tơ đỏ trói Nhất Dạ Thiên Thu may mắn Xích
Ngô bị lừa, cho nên chỉ dùng tơ đỏ không tẩm độc trói con mồi.
Động !
Chỉ thấy Xích Ngô đầu lĩnh vùng vẫy cố gắng bò về phía Dạ Điểu phương hướng, như muốn làm cái gì.
Nhất Dạ Thiên Thu lúc này từ sau đá lớn đi ra, khoé miệng mỉm cười:
"Xích Ngô đầu lĩnh, ngươi là muốn thực huyết, nuốt nhục Dạ Điểu bù đắp tổn
hại Ngũ Thải Ban Lan sao ? Khó trách, dù sao Dạ Điểu đã nuốt quá nhiều
Xích Ngô ban lan khác, nói nó là một viên đại dược di động cũng không
sai."
Nghìn năm về trước, thiên hạ tôn sùng Nhất Dạ làm Dược
Vương, có thể thấy hắn hình tượng cỡ nào tốt đẹp. Nhưng cái này chỉ là
hắn bề ngoài, chỉ có thật sự là bằng hữu mới biết, Dược Vương Nhất Dạ
tính cách như thế nào.
Luận tài trí, không thua kém ai, mưu mô tài tính.
Luận thực lực, võ đạo bình bình, tinh thần lực xuất chúng, hắn kiến thức
uyên bác nắm trong tay công pháp cùng đan dược nhiều vô số kể.
Nhưng thú vị nhất, chính là ai cũng không nghĩ đến, rất vô sỉ lại yêu thích trang bức.
Trang bức phá thiên, đệ nhất thiên hạ !
Vô sỉ, cũng đệ nhất thiên hạ ! — QUẢNG CÁO —
Hắn không chỉ là tôn kính luyện dược sư, còn là một tên điên luyện độc, nếm độc, thử độc, luyện thành Bách Độc Bất Xâm chi thể.
Lúc này, chợt nghe có tiếng người phát ra, Xích Ngô đầu lĩnh giật mình quay đầu, nó bản năng cảm thấy nguy hiểm liền muốn bỏ trốn.
"Không
trốn làm sao được a, chỉ còn một cánh Ban Lan trên lưng. Tiểu Xích Ngô
có muốn ta giúp ngươi bưng Dạ Điểu đến trước mặt không a ?"
Nhất Dạ Thiên Thu cười cười nói.
Nói chuyện một mình như vậy, đối với người khác chính là tên điên, nhưng đối với hắn thì là ăn sâu vào máu tính cách.
Hắn nói với dược thảo, nói cùng động vật, chỉ là chắc chắc không tự nói cười với mình, hắn không điên đến vậy.
Xích Ngô gượng ép đuôi lớn một đòn đánh về đang tiến đến Nhất Dạ Thiên Thu, muốn đuổi đi con ruồi trước mắt này.
"Chậc chậc, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng a!"
Nhất Dạ Thiên Thu cảm thán một tiếng lách mình qua Xích Ngô đầu lĩnh đi đến
Dạ Điểu vị trí, ngón tay hai ngón đặt tại Dạ Điểu tim xem mạch.
"Kinh mạch đang suy yếu do độc tính ăn mòn, chân trái hoàn toàn bị hủ hoá,
cánh phải cũng tương tự. Xem ra, ngươi so với ta lúc trước cũng thảm
không kém a."
Nói, Nhất Dạ Thiên Thu lấy tay xé mở hai đoạn áo
vải, hắn tuần tự xiết mỗi đầu vải vào cánh cùng chân bị thương, muốn
ngăn ngừa độc tính tiếp tục theo máu phát tán.
Sau đó, Nhất Dạ Thiên Thu tại mặt đất nhặt hết thảy Ban Lan cánh hoa rơi, đây là một phen tài phú không nhỏ.
Hắn tuy vô sỉ cùng trang bức, nhưng tính cách ngay thẳng, trọng tình nghĩa, phải hiểu Ban Lan cánh hoa này hắn có thể nhặt được toàn bộ nhờ vào
công lao Dạ Điểu, Dạ Điểu bị thương, hắn nhặt cánh hoa.
Tất nhiên hồi đáp.
Nhất Dạ Thiên Thu bỏ một ít cánh hoa Ban Lan vào miệng, nhai thành bã thuốc
đắp vào Dạ Điểu hai chỗ vết độc ăn mòn, sau đó ngoảnh đầu nhìn về Xích
Ngô đầu lĩnh.