Phân đoạn tại Sơn Bình của Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú không nhiều, chủ
yếu là cảnh của các em diễn viên đóng vai thuở bé. Sau ba hôm, Quý Hựu
Ngôn kết thúc phần quay ở Sơn Bình, trở về Bắc Thành xử lý việc mở văn
phòng theo kế hoạch đã bàn trước với Ngụy Di Chân trong khi Cảnh Tú ở
lại trường quay theo học kinh nghiệm đạo diễn của Cố Linh Phong.
Cô tới Bắc Thành vào chạng vạng, Ngụy Di Chân đích thân đến đón. Vì Quý
Hựu Ngôn đang trong quá trình quay phim, hơn nữa còn là lần đầu đóng
điện ảnh việc rời khỏi đoàn phim kể cả trong thời gian ngắn cũng có thể
trở thành chuyện bé xé ra to, không cẩn thận còn dễ bị kẻ ác ý chụp cho
cái mũ thiếu chuyên nghiệp. Ngụy Di Chân sợ tình huống trở xấu, chị mà
không đích thân tới đón thì không tài nào an tâm nổi. Hơn nữa cũng không có nhiều thời gian, còn buổi phỏng vấn được sắp xếp vào ngày kế tiếp
nữa, Ngụy Di Chân muốn tranh thủ dặn dò Quý Hựu Ngôn ít việc.
Có
điều Quý Hựu Ngôn như không hề cảm nhận được sự gấp gáp của chị hay sao
mà vừa lên xe, câu đầu tiên của cô đột nhiên lại là: "Chị này, chị có
quen thám tử tư nào giỏi tìm người không?"
Ngụy Di Chân nghĩ tới chuyện cô từng nhờ mình đào bới đời tư Uông Quân Thiền bèn nhíu mày, cảm giác nguy hiểm: "Em cần làm gì?"
Quý Hựu Ngôn thấy buồn cười trước phản ứng như lâm đại dịch của chị, "Chị
làm em cảm giác em lại sắp sửa làm chuyện xấu xa khủng khiếp đến nơi rồi vậy."
Ngụy Di Chân trừng mắt tức giận: "Bản thân em cũng biết thêm chữ 'lại' cơ đấy."
Quý Hựu Ngôn bật cười: "Lần này thực sự không như chị nghĩ đâu." Cô lấy bức chân dung của Đạo Không từ trong túi ra đưa cho Ngụy Di Chân, vẻ mặt
nghiêm nghị: "Em muốn tìm vị cao tăng này chị ạ, nhưng hiện tại ông ấy
đang đi chu du bốn phương, hành tung bất định nên em mới hỏi xem chị có
thể giới thiệu ai đó có năng lực được hay không."
Không ngờ Ngụy Di Chân nghe xong lời giải thích thì càng nhíu chặt mày, ngữ
khí thậm chí còn nhuốm chút nghiêm khắc: "Hựu Ngôn, em đừng nên tồn tại
những suy nghĩ tăm tối."
" ? ? ?" Quý Hựu Ngôn ngớ người, chậm nửa nhịp mới hiểu ngụ ý Ngụy Di Chân.
Cả trong lẫn ngoài giới giải trí đều lưu truyền một câu: 'Trình độ không
bằng trời độ'. Mặc dù chỉ coi như đùa giỡn nhưng nếu lọt tai một số
người nhất định thì sẽ chẳng khác nào giọt nước tràn ly. Thế là có rất
nhiều người đã tín lại còn không chịu chấp nhận số phận, đi khắp nơi hỏi xin 'cao nhân', thậm chí còn nghiên cứu những phương pháp tà thuyết dị
đoan để cố gắng cải mệnh.
Trước nay Ngụy Di Chân luôn kính trọng quỷ thần nên vừa nghe Quý Hựu Ngôn nói xong chị dựng hết tóc gáy.
"Không phải như chị nghĩ đâu." Quý Hựu Ngôn vội giải thích: "Em không tìm cho bản thân em mà là tìm giúp A Tú."
Cô rũ mi, nói nửa thật nửa giả rằng: "Nghe đâu vị cao tăng này tinh thông y học nên em mới muốn nhờ ông ấy đến khám cho A Tú. Chị cũng biết mấy năm trước A Tú từng gặp chấn thương mà, làm em vẫn chưa thật sự yên tâm."
Lời giải thích tạm chấp nhận được, Ngụy Di Chân buông bỏ hoài nghi, quan
tâm hỏi han: "Có phải cô Cảnh... có hậu di..." Chị mới nói được nửa câu
đã tự phát giác việc tò mò chuyện tư của Cảnh Tú là không tốt bèn chuyển sang hỏi: "Em có những thông tin gì liên quan đến vị hòa thượng này
rồi?"
"Chỉ có pháp danh với gương mặt thôi ạ." Quý Hựu Ngôn không khỏi lo lắng.
"..." Ngụy Di Chân trầm mặc. Chị liếc nhìn Quý Hựu Ngôn, đang trong đường
hầm, dù khuôn mặt Quý Hựu Ngôn như ẩn như hiện dưới ánh đèn chớp nhoáng
song vẻ suy sụp và đau xót vẫn thể hiện một cách rõ ràng thông qua dáng
vẻ.
Ngụy Di Chân thầm thở dài, chị nói: "Đợi tối về chị hỏi hộ em rồi mai cho em một câu trả lời được không?"
"Vâng, để em c..." Hai tiếng 'cảm ơn' còn chưa thốt thành tiếng, Ngụy Di Chân
đã cắt ngang lời: "Đừng cảm ơn vội, cùng lắm chị cũng chỉ có thể giúp em làm trung gian thôi, nội việc tìm người không phải dễ, thông tin thì ít lại càng khó hơn..."
Quý Hựu Ngôn hiểu ý chị. Cô giãn mày, trầm
giọng đáp: "Em biết rồi chị, em đã chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ phải tìm kiếm trong một thời gian dài."
Ngụy Di Chân gật đầu, hàn huyên thêm dăm câu về đề tài này rồi chuyển sang chuyện công việc của Quý Hựu Ngôn.
Trở về nhà, Ngụy Di Chân xác nhận lần cuối công việc của ngày mai với cô
rồi rời đi. Quý Hựu Ngôn ngồi một mình trong yên tĩnh một lát, sau đó
cầm lấy miếng ngọc cầu an đang treo trước ngực, gọi điện cho Trác Lẫm.
Đầu tiên là cô muốn mời Trác Lẫm một bữa để bàn bạc chuyện sản xuất album
sau này, tiếp đấy là muốn nhờ đối phương hỗ trợ giới thiệu. Lúc trước
tán gẫu, Trác Lẫm có kể lại trong mấy năm vừa qua cậu ấy có vô tình quen được một người bạn hiểu biết sâu rộng về Phật học, năm nào cũng ghé
thăm các đạo trường trên khắp cả nước.
Càng nhiều mối thì khả năng càng cao. Cô bảo Ngụy Di Chân rằng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một
cuộc chiến trường kỳ là thật, nhưng nếu có thể thì đương nhiên cô vẫn
mong rút ngắn được càng nhanh càng tốt. Bản thân cô vẫn cực kỳ bận lòng, còn mất đi một phần kí ức, chưa tìm được Đạo Không, chưa đích thân xác
nhận lại sự hi sinh của Cảnh Tú thì trái tim cô mãi mãi sẽ không thể
bình an.
Sắp xếp ổn thỏa, Quý Hựu Ngôn mới dựa lưng vào ghế sofa, thở phào nhẹ nhõm. Bình tĩnh lại rồi cô bắt đầu tìm Cảnh Tú chuyện trò.
Nhưng hôm nay có cảnh quay đêm, là một phân đoạn quan trọng trong kịch bản -
lần đầu tiên Thẩm Úc gặp gỡ Kiều Nguyệt khi còn nhỏ. Quý Hựu Ngôn nhìn
đồng hồ đeo tay, thầm nhủ hẳn Cảnh Tú vẫn đang ở trường quay bèn bỏ qua ý định để đi tắm rửa trước, sau đó ôm đống CV tân binh Ngụy Di Chân đưa,
leo lên giường, vừa đợi thời gian trôi vừa lật xem.
Nói là tân
binh thế thôi chứ thực chất không phải tất cả họ đều chưa từng tham gia
tác phẩm nào, có điều đa số vai diễn chỉ là những vai quần chúng bình
thường nên không đáng nhắc đến. Quý Hựu Ngôn đọc một cách nghiêm túc,
thậm chí có những tác phẩm cô còn mở mạng ra để tìm kiếm thông tin.
Cô luôn cực kỳ chuyên tâm mỗi khi làm việc, thành thử thời gian trôi nào
ai hay, đợi đến khi cô giật mình nhận ra thì đã hơn mười hai giờ đêm.
Quý Hựu Ngôn hoảng hốt đến mức tim đập lỡ nhịp, cô cho rằng mình đã bỏ lỡ
gì đấy bèn lập tức mở WeChat ra kiểm tra. Ai dè WeChat cũng chẳng hiện
thông báo đỏ mà cô cứ ngỡ mình sẽ trông thấy - Cảnh Tú không tìm cô.
Quý Hựu Ngôn ngơ ngác khó hiểu, thoáng do dự rồi nhắn tin hỏi Cảnh Tú: "A Tú, cảnh quay đêm kết thúc chưa? Cậu ngủ rồi à?"
Đợi hồi lâu chưa thấy đối phương trả lời, đến lúc Quý Hựu Ngôn nghĩ Cảnh Tú đã ngủ thật rồi thì Cảnh Tú mới hồi đáp: "Vừa tắm xong, chuẩn bị ngủ
đây."
Chuông vang hồi lâu Cảnh Tú mới bấm chấp nhận. Trên màn hình, Cảnh Tú chỉ mở
hai ngọn đèn ngủ cực kỳ mập mờ, dù gương mặt Cảnh Tú có xinh đẹp động
lòng người đến đâu chăng nữa, dưới ánh sáng tờ mờ thế này cũng chỉ thấy
đen sì sì mà thôi.
Quý Hựu Ngôn lẳng lặng ấn chụp màn hình, lòng còn trộm vui, miệng thì nhẹ nhàng hỏi Cảnh Tú: "Cậu sắp đi ngủ à?"
Cảnh Tú nhìn cô chằm chằm, cong môi đáp "Ừm".
"Ai dà..." Quý Hựu Ngôn thở dài phiền não: "Trái tim của tôi bị tổn thương mất rồi."
"Hmm?" Cảnh Tú nhíu mày thắc mắc.
"Chúng mình chung chăn chung gối lâu như vậy rồi mà đêm nay không có tôi bầu
bạn, cậu vẫn chẳng có chút thao thức trằn trọc vì chăn đơn gối chiếc một tí nào ư?" Quý Hựu Ngôn bóp giọng, giả bộ ai oán: "Trước khi ngủ còn
không thèm thăm bảo bối nhỏ của cậu, rốt cuộc cậu buồn ngủ tới mức nào
thế hả."
"..." Cảnh Tú bị ngứa ngáy khó chịu bởi cụm 'bảo bối nhỏ' trong lời đối phương. Cô dùng bàn tay không nâng điện thoại của mình để bịt lỗ tai, vừa buồn cười lại vừa ghét bỏ đáp: "Nghe cậu nói thêm hai
câu nữa chắc tôi khỏi ngủ luôn quá."
Đây chính là hiệu quả Quý Hựu Ngôn mong muốn. Vẻ đáng yêu hiếm thấy của Cảnh Tú làm Quý Hựu Ngôn bật
cười thành tiếng. Không biết có phải do ảo giác hay không mà Quý Hựu
Ngôn cảm giác giọng điệu Cảnh Tú không giống bình thường lắm, nhẹ nhàng
khác thường. Có điều vì Cảnh Tú nâng điện thoại ra xa mình nên Quý Hựu
Ngôn chỉ cho rằng do cách một quãng nên âm nó không tới hết.
"Bôn
ba nửa ngày không mệt à? Sao muộn vậy mới nghỉ ngơi?" Hình như bên kia
Cảnh Tú điều chỉnh tư thế ngồi, di động lệch đi một đoạn, cam không còn
hướng về phía mặt cô nữa.
"Buổi tối chị Ngụy có sắp xếp cho tôi ít công việc, thoáng cái đã bận đến bây giờ rồi."
"Thuận lợi chứ?"
"Ừm. Chuẩn bị để ngày mai phỏng vấn tân binh cùng chị Ngụy, tối thì dùng bữa với Trác Lẫm, thảo luận về album, ngày kia là có thể trở về rồi."
"Ừm, chốt được phòng thu chưa?" Cảnh Tú chợt hỏi.
"Chưa đâu." Quý Hựu Ngôn thành thật trả lời: "Vì chưa quyết được cụ thể thời
điểm thu âm nên chưa tính đến, vả lại cũng chưa có cách đặt trước nữa."
"Cái đó thì không vội, đến lúc ấy tôi sẽ liên hệ giúp cậu." Cảnh Tú nói với vẻ do dự.
Quý Hựu Ngôn cũng không khách sáo với Cảnh Tú, cô cười đáp ứng: "Được đấy, bên nào vậy?"
Không ngờ Cảnh Tú lại tỏ ra thần thần bí bí: "Rồi cậu khắc biết."
Có rất nhiều phòng thu cho thuê tại Bắc Thành, nhưng phòng thu thỏa mãn
nhu cầu của Quý Hựu Ngôn thì chẳng có mấy, dù sao thì Quý Hựu Ngôn cũng
tin tưởng quyết định của Cảnh Tú. Cô không định thăm dò sâu thêm, chỉ
thuận thế hỏi: "Còn gì nữa không?"
Cảnh Tú khó hiểu: "Còn gì nữa?"
"Mai tôi dùng bữa với Trác Lẫm đó nhé." Quý Hựu Ngôn cố tình nhấn mạnh cái tên 'Trác Lẫm'.
"Cậu nói rồi, tôi đã biết." Cảnh Tú cực kỳ bất hợp tác.
"Phản ứng của cậu nhạt ghê." Quý Hựu Ngôn tiếc nuối, "Sao A Tú không ghen tí nào vậy."
Cảnh Tú liếc mắt nhìn Quý Hựu Ngôn với vẻ mặt 'cậu thật nhạt nhẽo', lành
lạnh đáp: "Nên cậu định làm những chuyện sẽ khiến tôi phải ghen ư?"
Quý Hựu Ngôn căng thẳng: "Làm gì có? Đương nhiên là không rồi."
Thanh âm Cảnh Tú có ý cười, cô bình thản nói: "Thế thì sao tôi lại phải ghen?"
Quý Hựu Ngôn không tài nào phản bác.
Tại sao không những không trêu được Cảnh Tú, còn bị Cảnh Tú ghẹo ngược? Cô
đang định mở miệng thì Cảnh Tú bỗng đưa tay che miệng, khẽ ngáp một
tiếng. Quý Hựu Ngôn vội vã săn sóc: "Cũng không còn sớm nữa, A Tú bận
rộn cả ngày rồi, mau đi ngủ đi thôi."
"Thực ra cũng không có gì
quan trọng cả, tôi chỉ muốn ngắm gương mặt của cậu, nghe giọng nói của
cậu trước khi đi ngủ thôi." Như thể sợ sẽ xua tan cơn buồn ngủ của Cảnh
Tú, thanh âm Quý Hựu Ngôn nhẹ nhàng đến mức khiến người khác phải mềm
lòng.
Sóng mắt Cảnh Tú dập dềnh, cô nhẹ giọng đáp: "Tôi biết rồi." Cô hé miệng như còn lời muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói ra, cuối cùng chỉ để lại một câu 'Ngủ ngon' dịu dàng như làn nước.
Video
call kết thúc, Quý Hựu Ngôn còn đang lưu luyến nhìn màn hình WeChat thì
đột nhiên trông thấy hiện lên thông báo đối phương đang nhập dữ liệu,
sau đó Cảnh Tú gửi tin nhắn đến: ", 2".
Một dấu phẩy đi kèm số 2
là sao? Mới đầu Quý Hựu Ngôn không hiểu, đến khi bừng tỉnh ngộ thì lòng
như được rót mật, cảm giác ngọt ngào khôn tả.
Quý Hựu Ngôn bấm
liền tù tì gửi cho Cảnh Tú thật nhiều emo bắn tim hôn hít, gương mặt
Cảnh Tú tái nhợt, cô cuộn mình lại, ánh mắt mềm mại nhìn một chuỗi emo
xuất hiện trên màn hình.
Đau đớn kéo tới, dù đã uống thuốc giảm
đau cũng không tốt hơn là bao, có thể hàn huyên với Quý Hựu Ngôn mấy
phút đã là giới hạn chịu đựng của cô rồi.
Nhớ cậu lắm, Ngôn Ngôn.
Cô vùi mặt vào gối Quý Hựu Ngôn, cắn môi, nỗ lực mượn chút hương thơm còn
sót lại của Quý Hựu Ngôn để làm tê liệt hệ thần kinh của mình.