Mục Vũ Phi lau lau nước mắt của mình. Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy
ra chiếc bao quấn tay bằng da, Cố Tiểu Khê năm đó đã sửa sang lại thật
nhiều dùng để đựng những đồ vật nho nhỏ của mình. Mục Vũ Phi cũng không
quay đầu lại nói với Lãnh Phong: "Vài năm nay khẳng định Cố Tiểu Khê
sống cuộc sống cũng không được tốt lắm. Anh cần phải chăm sóc cho cô ấy
thật là tốt nhé, hãy làm cho cô ấy được hạnh phúc. Ở trong cái thẻ của
Vũ Thiên có chứa một ngàn vạn, đủ để cho anh và trải qua cuộc sống đầy
đủ. Nhớ là, nếu thực sự có phiền toái gì, anh liền phải nói ngay với tôi đấy! Cho dù phải liều mạng tôi cũng luôn muốn bảo toàn cho hai người.
Còn nữa, anh hãy nói cho Cố Tiểu Khê biết tên của hai đứa nhỏ. Nói với
cô ấy, tôi và hai đứa nhỏ đều rất hạnh phúc, cũng rất nhớ cô ấy..."
Nghe Mục Vũ Phi thao thao bất tuyệt dặn, Lãnh Phong thoải mái đi đến
bên người cô, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết bây giờ vẫn chưa phải là thời
điểm để cho cô và hai đứa nhỏ được đưa ra ánh sáng. Thế nhưng mà tôi
phải đi tìm Tiểu Khê. Không có tôi ở bên cạnh cô, hai đứa nhỏ ở bên Vũ
Thiên