Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 75: Tôi đem theo muối bắt ốc móng tay


trướctiếp

Bữa tiệc ốc kèn này khiến cho Lục Áo cảm thấy mỹ mãn vô cùng, cả người đểu toả ra năng lượng sung sướng.

Tống Châu rửa chén xong đi ra, thấy cậu không biết từ lúc nào mà đã biến thành một con rồng con nằm ỳ trên ghế.

Thân rồng dài nằm cuộn tròn trên ghế, còn đầu rồng thì tựa lên trên cơ thể.

Tống Châu không ngờ cậu sẽ biến về hình rồng nên đứng ngây người tại chỗ một lúc.

Lục Áo nhẹ chớp chớp đôi mắt, đôi lông mi dài cụp xuống, trông như một cây quạt nhỏ.

Tống Châu nhìn bộ dạng buồn ngủ này của cậu, đi qua đưa tay xoa xoa phần vảy lành lạnh sau ót, "Sung sướng tới vậy sao?"

"Có chứ." Lục Áo chuyển động phần đầu một chút, giọng nói có chút mơ hồ, nghe như sắp ngủ, "Cực kỳ sung sướng."

"Nếu mệt thì vào trong ngủ đi."

"Không đi, tôi ở ngoài hóng gió."

Xung quanh nhà cậu có xây tường cao, căn nhà gần nhất cũng cách nhà cậu gần trăm mét, vả lại cửa sổ còn không nằm ngay bên này, căn bản không thể nhìn thấy trong sân có gì, biến thành hình rồng nằm một lát cũng chẳng sao.

Tống Châu thấy cậu thật sự thoải mái, nhịn không được lại thò tay sờ sờ vảy của cậu lần nữa, nói:" Tôi về trước đây, ngày mai gặp.''

"Được." Lục Áo dùng móng vuốt vẫy vẫy, "Chiều mai đến ăn cơm nhé."

"Ừ, tôi sẽ cố gắng hoàn thành công việc sớm để đến đây sớm."

Hình bóng Tống Châu biến mất ở trong sân, Lục Áo kê đầu lên tay ghế, nằm hưởng thụ thêm một lúc.

Cho dù bên ngoài có thoải mái thế nào cũng không thể ngủ lại một đêm, nhân lúc chưa ngủ quá say, cậu giãy dụa khiến bản thân tỉnh táo lại một chút, một lần nữa biến về hình người, vừa ngáp vừa đi vào phòng tắm lấy quần áo rồi trở về phòng ngủ.

Tuy rằng hình rồng thoải mái thật, nhưng cậu không muốn bò trên mặt đất, đành phải biến về hình người thôi.

Nếu mà ngày nào đó học được cách bay thì tốt rồi, cậu sẽ không cần phải phiền như vậy.

Lục Áo ngáp, ngã lên trên giường, nhanh chóng ngủ say.

Hơn 5h sáng ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của cậu đã đúng giờ vang lên.

Cậu cầm điện thoại, định cài đặt báo thức rồi ngủ thêm một lát.

Khi cài báo thức, cậu nhìn thấy tin nhắn Lâm Cống Thương đã gửi cho cậu vào đêm qua: Lục Áo, ngày mai có muốn đi bắt ốc móng tay không?

Tay Lục Áo khựng lại, nhìn tin nhắn, cậu có chút muốn đi, nhưng hôm nay cậu phải thi chứng nhận, không có thời gian.

Thời gian thi đã được quyết định xong rồi, cho dù có muốn đi lắm nhưng vẫn không đi được.

Cậu vô cùng tiếc nuối nói: Không được rồi, hôm nay tôi phải đi thi.

Lâm Cống Thương đã dậy rồi, thấy cậu trả lời như vậy, tích cực đáp: Cậu thi chứng nhận cũng đâu thi cả ngày đâu, khoảng 3h chiều đã có thể về rồi, chúng ta hơn 4h đi bắt ốc, vừa hay lúc đó mặt trời không nắng gắt, bắt một hồi về ăn cơm tối.

Này cũng đúng.

Lục Áo đáp: Được, lúc đó đi đâu bắt?

Lâm Cống Thương: đi chỗ nhà bạn gái tôi, trấn Dư Khánh thôn La Ốc, cậu biết chỗ đó không?

Lục Áo chưa nghe qua trấn này, cậu nói: tôi thi xong thì cậu chỉ đường qua đó là được.

Lâm Cống Thương: Vậy cũng được, chúng ta quyết định thế nhé, cậu thi xong thì cứ qua đó.

Lâm Cống Thương: Cậu ngồi xe bus của huyện đi tới trấn Dư Khánh đi, xe bus của chúng ta thông tới đó.

Lâm Cống Thương: Nếu cậu đã chịu tới, lát nữa tôi sẽ nói với bạn gái tôi, cô ấy luôn muốn làm quen với các cậu [ Cười gian ]

Thì ra là để dỗ bạn gái, chả trách lại tích cực đến thế.

Lục Áo đơn giản trả lời cậu ta, tắt điện thoại, tiếp tục ngủ.

Mãi đến 6h30, cậu mới tỉnh dậy, rửa mặt ăn sáng, khi xuất phát đã khoảng 7h20.

"Giấy chứng nhận khả năng chuyên môn " cũng không khó thi, 7h40 cậu bắt đầu thi, 12h20 đã thi xong, từ thi viết đến thực hành đều thi đậu với số điểm cao.


trướctiếp