*Nguyên văn (一哥): Có nhiều nghĩa, đặt trong bối cảnh truyện có nghĩa là vận động viên hàng đầu, giỏi nhất.
Mùa giải trượt băng nghệ thuật được chia thành hai giai đoạn, giai đoạn đầu từ tháng 9 đến tháng 12, sự kiện quan trọng nhất trong giai đoạn này là giải Grand Prix.
Trong
nửa cuối tháng 1 đến tháng 3, giải vô địch trượt băng nghệ thuật châu Âu và giải trượt băng nghệ thuật của Bốn châu lục sẽ được tổ chức vào cuối tháng 1, giải vô địch Thế giới sẽ được tổ chức vào cuối tháng 3.
Chỉ những vận động viên trượt băng nghệ thuật Châu Âu mới có thể tham gia giải vô địch Châu Âu;
Chỉ những vận động viên đến từ Bắc Mỹ, Nam Mỹ, Châu Á và Úc mới có thể dự thi giải bốn châu lục;
Không ai có thể đồng thời tham gia giải châu Âu và bốn châu lục.
Năm nay là năm 2010, vào tháng 2, Vancouver sẽ tổ chức Thế vận hội mùa đông bốn năm một lần, đối với hạng mục trượt băng nghệ thuật này, đây chính
là chiến trường vinh quang và rực rỡ nhất.
Mà cho dù là giải vô địch châu Âu, Giải Bốn châu lục, Thế vận hội hay Giải vô địch thế giới, số lượng đăng ký tham gia đều có hạn, các liên đoàn
trượt băng quốc gia sẽ chỉ chọn những người chơi có thành tích tốt ở các giải trong nước để tham gia.
Tại Thế vận hội mùa đông năm nay, trong bốn nội dung trượt băng nghệ thuật
của Trung Quốc, trượt băng đôi đã giành được ba suất tham gia Olympic,
trượt băng đơn nữ, trượt băng đơn nam và khiêu vũ trên băng đều chỉ
giành được một suất tham dự, cho nên chỉ có nhà vô địch của giải năm nay mới có thể có được cơ hội đến Vancouver.
"Trượt băng chính là ăn cơm thanh xuân, nếu trên 23 tuổi thì con có thể được
xưng là cựu binh và có thể giải nghệ bất cứ lúc nào, đối với rất nhiều
vận động viên mà nói, nếu không được tham gia Thế vận hội Olympic này,
bọn họ không thể sống sót trong lần tiếp theo, ví dụ như Thẩm Lưu."
Trương Tuấn Bảo dựa vào lan can, giải thích với Trương Giác: "Thẩm Lưu 22
tuổi, bốn năm trước không đủ thực lực, không đủ điều kiện cạnh tranh
trong danh sách Thế vận hội Mùa đông, bây giờ thực lực đã có rồi, thế
nhưng vào tháng 9 năm ngoái lại bị chấn thương, nửa mùa giải trực tiếp
trả lại, vết thương còn chưa khỏi thì đã lập tức khôi phục huấn luyện,
có thể thấy được là rất nhiều người muốn đến Vancouver."
Trương Giác vò đầu: "Cậu, con nhớ Thẩm Lưu trước mắt chính là đơn nam duy nhất có thể thực hiện cú nhảy xoay 4 vòng trong nước ta đi?"
Hiện tại trên toàn thế giới chỉ có mười mấy người là có thể thực hiện cú
nhảy xoay bốn vòng, ở nơi mà người trượt băng đơn hiếm hoi như Trung
Quốc, người có thể thực hiện cú nhảy bốn vòng chính là nhất ca hạng mục
này.
Trương Tuấn Bảo gật đầu: "Phải không? Tiểu Thẩm bây giờ đang ở trong đội tuyển quốc gia."
Ông cậu giơ ngón tay cái lên.
"Nhưng danh sách chỉ có một vị trí, nếu không cẩn thận gục ngã ở Giải vô địch
quốc gia thì cậu ta vẫn sẽ phải thừa nhận số phận mình nếu mất đi vị trí này, bất quá đến lúc đó chúng ta sẽ không trông cậy vào biểu hiện của
đơn nam tại Thế vận hội Olympic."
Tuy rằng hiện tại đơn nam vẫn ít được chú ý ở trong nước, nhưng thành tích
trượt băng đôi tốt, cho nên mọi người ai cũng nhìn vào.
Trương Tuấn Bảo cảm thán: "Cố tình danh sách dự thi Thế vận hội Mùa Đông được
ấn theo kết quả của Giải vô địch thế giới, Thẩm Lưu ở mùa giải trước
được các nhà lãnh đạo ra lệnh trở thành người nằm trong top 10 Giải vô
địch thế giới, tranh cho hạng mục đơn nam của nước một vị trí, nhất ca
duy nhất không dễ làm mà, kết quả là cậu ta đã trượt ở vị trí thứ 12,
con nhìn đi, hiện tại cậu ta làm nóng người cũng trưng vẻ mặt ủ rũ, nếu
đội tuyển trượt băng nghệ thuật của chúng ta mạnh hơn bây giờ, có thêm
nhiều nhóc đơn nam lợi hại thì áp lực của Thẩm Lưu cũng không cần lớn
như vậy."
Trọng tài của các sự kiện nghệ thuật như trượt băng đều là nhan cẩu (kiểu người quan tâm đến vẻ ngoài của người khác), các huấn luyện viên lựa chọn tài năng cũng dựa trên yếu tố ngoại hình,
ví dụ như Trương Tuấn Bảo có ngoại hình khá tốt, các vận động viên đang
khởi động trên sân băng cũng không hề xấu xí.
Trương Tuấn Bảo một bên nói chuyện một bên liếc nhìn Trương Giác, trải qua
huấn luyện, nhóc con này đã khôi phục lại cú nhảy 3S, thậm chí có thể
thực hiện cú nhảy 3S+2T, sự tiến bộ này không thể nói là không kinh
người.
Trong miệng Trương Giác còn lẩm bẩm "Nếu trời có tình thì ắt cũng phải già đi, cuộc sống
thật sự rất tốt đẹp" linh tinh, mang theo giày trượt băng xoay người
liền đi, chính là không để ý đến ánh mắt mong đợi của ông cậu.
Không phải Trương Giác không hiểu sự kỳ vọng nồng nhiệt của ông cậu, nhưng
điều cậu thích là được chú ý nhiều trên sân khấu, cho nên ước mơ của cậu là được trở thành idol.
Vận động viên quá khổ quá mệt mỏi, không ai có thể đến đấu trường đỉnh cao
mà không bị chấn thương, chi phí hiệu quả quá thấp, còn không kiếm được
nhiều tiền, ngay từ đầu đã không nằm trong sự lựa chọn nghề nghiệp của
cậu.
Nhưng Trương Giác
cũng biết, ngoại trừ mình, mấy chục năm nữa ông cậu cũng có thể sẽ không gặp được hạt giống tốt, nếu không thì ông cậu cũng sẽ không phiền muộn
đến mức nghiện rượu, nghiện rượu rồi thành ung thư gan.
Buổi tập kéo dài 6 phút trước trận đấu chính thức kết thúc, ngoại trừ trận
đấu sắp diễn ra, các vận động viên còn lại đều rời khỏi sân băng, ra khu vực chờ.
Giải vô địch
trượt băng nghệ thuật quốc gia kéo dài trong ba ngày, ngày đầu tiên thi
đấu hạng mục đơn nam ngắn, hạng mục đơn nữ ngắn và khiêu vũ trên băng.
Bài thi ngắn kéo dài 2 phút 40 giây, trong hạng mục này yêu cầu vận động
viên phải thực hiện ba cú nhảy khác nhau, bao gồm một bước nhảy đơn, một bước nhảy A, một loạt các bước nhảy liên tiếp, cùng với một động tác
chân và ba động tác xoay người.
Trọng tài sẽ căn cứ động tác kỹ thuật của tuyển thủ, trong trường hợp là điểm cơ bản, điểm cuối cùng của tuyển thủ có thể nhận được bằng cách cộng và trừ điểm (GOE), và cuối cùng là thêm điểm hiệu suất.
Do là trận đấu trong nước nên trọng tài đều là người của mình, tay chấm
điểm không quá quanh co, sẽ không thiên vị các tuyển thủ Bắc Mỹ, Nga,
các tuyển thủ đều quen thuộc với môi trường sân nhà nên hầu hết đều thể
hiện tốt.
Theo cái nhìn
của Trương Giác, hầu hết các tuyển thủ thi đấu đơn nam trên sân đều có
kỹ năng tiêu chuẩn, nhưng theo quan điểm của Trương Giác, một đại lão đã đứng trước sân khấu thì màn trình diễn của họ chỉ ở mức trung bình khá.
Đây cũng là trạng thái bình thường của các vận động viên Trung Quốc, xét về điểm kỹ thuật thì ai cũng chăm chỉ tập nhảy, những ở khía cạnh khác thì thành tích rất bết bát, thậm chí có không ít người quá mức coi trọng
việc nhảy lên, thế cho nên việc trượt và xoay tròn là không đủ tốt.
Mãi đến khi Thẩm Lưu lên sân khấu.
Ca khúc biểu diễn của hắn là《 Canon 》, không hề mới lạ chút nào, ở mùa
giải này, có ít nhất ba vận động viên trượt solo cũng đã chọn ca khúc
này, thậm chí còn được coi là rất cổ điển.
Tuy nhiên màn trình diễn của Thẩm Lưu rất độc đáo, hắn nhảy lên rất tuyệt
vời, nhưng vẻ đẹp hình thể lại kém xa những vũ công lâu năm, chi trên
của hắn rất cứng, nhưng khả năng biểu diễn của hắn tốt hơn những người
khác.
Bởi vì cảm xúc mà Thẩm Lưu đưa vào trong tiết mục đều là thật.
Đây là lần đầu tiên Trương Giác xem trực tiếp một trận đấu, từ trên người
vận động viên, cậu thấy được một tình yêu vô cùng thuần khiết và nhiệt
tình đối với trượt băng nghệ thuật, mà khi người biểu diễn hết mình với
sân khấu, cho dù kỹ năng nhảy không đủ cao thì vẫn có thể chạm vào cảm
xúc người xem.
Thẩm Lưu
có thể trở thành vận động viên trượt băng đơn nam duy nhất của Trung
Quốc trên đấu trường quốc tế, cũng không chỉ bằng cách nhảy xoay bốn
vòng mà thôi.
"Anh ta là một nghệ sĩ biểu diễn thực sự."
Phong cách biểu diễn của vị tuyển thủ này rất trầm ổn, nhưng sự trầm ổn cũng
mang theo sức sống của người trẻ tuổi, còn có giai điệu âm nhạc cũng phù hợp với tình yêu thương nhiệt tình.
Băng tái nhợt và lạnh nhạt, nhưng màn trình diễn của hắn lại mang đến cho
người ta cảm giác xuân về hoa nở, đây là điều mà những người thực sự
hiểu về bài hát thì mới có thể làm được.
Cho dù Thẩm Lưu vì ổn định mà không thực hiện cú nhảy xoay bốn vòng trong
bài thi ngắn, phối trí nhảy lên của hắn cũng chỉ là 3A, 3F, 3lz+3T,
nhưng nguyên nhân chính là vì hắn thực hiện các bước nhảy này rất thong
dong mà nhẹ nhàng, khiến cho độ hoàn thành tiết mục cao hơn, hiệu suất
biểu diễn tốt hơn.
Khi
tiết mục này kết thúc, chỉ cần là người đều nhìn ra được Thẩm Lưu sẽ là
người có số điểm cao nhất, khán giả cũng cho hắn những tràng pháo tay
nồng nhiệt nhất kể từ khi bắt đầu thi đấu.
Trương Tuấn Bảo đầy mặt tán thưởng: "Bài thi ngắn lần này của Thẩm Lưu không
tồi, chỉ cần trượt băng tự do không bị sụp đổ, vị trí đi đến Vancouver
của cậu ta sẽ ổn định."
"Cậu đã nói là không sụp đổ mà."
Huấn luyện viên trưởng đội tuyển quốc gia Tôn Thiên không biết từ khi nào
đứng ở bên cạnh Trương Tuấn Bảo, biểu tình nghiêm túc: "Khuyết điểm lớn
nhất của Thẩm Lưu chính là không ổn định, tâm lý của cậu ta không tốt,
mỗi lần cậu ta thực hiện bài thi ngắn tốt thì càng muốn trượt tự do tốt
hơn, kết quả là tự tạo cho bản thân quá nhiều áp lực......"
Mà trượt băng nghệ thuật là môn thể thao ăn bám vận động viên rất nhiều,
vận động viên còn tự mình tạo áp lực cho bản thân, điều này chẳng phải
đã nói lên nhịp độ của trận tuyết lỡ trên sân sao?
Trương Tuấn Bảo khi nhìn thấy người tới thì không khỏi đứng thẳng dậy: "Huấn luyện viên Tôn."
Đừng nhìn huấn luyện viên Tôn chủ yếu dẫn dắt trượt băng đôi, chỉ cần là vận động viên từng vào đội tuyển quốc gia đều nghe qua lời dạy của ông tổ
nghề trượt băng nghệ thuật Trung Quốc này.
Tôn Thiên xua tay: "Thiên phú của Thẩm Lưu tốt hơn nhiều so với những người trước đây, nhưng nếu trong cuộc thi cậu ta ổn định hơn một chút thì cậu ta hẳn cũng nên đứng trong top 10 bảng xếp hạng thế giới."
"Cũng không biết sao lại thế này, những người thuộc hạng mục đơn nam mà đội
tuyển quốc gia tìm được trong hai năm qua hoặc là tài năng không đủ,
hoặc là hạn mức cao nhất quá thấp, hoặc là tâm lý không tốt, nếu thiên
phú nhảy của Thẩm Lưu có thể kết hợp với người có trái tim lớn thì thật
tốt?"
Trạng thái chính
của thể thao cạnh tranh là một đám người ra sức nỗ lực, đấu trường cạnh
tranh hàng đầu là một đám người ra sức nỗ lực để chiến đấu với thiên phú của họ, Trương Tuấn Bảo năm đó chính là thiên phú không đủ, lần nhảy
khó nhất chỉ là 3lz, cấp độ trong nước vẫn còn tốt nhưng hắn không thể
tham gia vào đấu trường quốc tế.
Trương Tuấn Bảo xấu hổ cười: "Ngài trước kia còn nói rằng em không sợ thua,
thực ra một đứa trẻ có tính cạnh tranh là điều tốt, cái chính là từ bên
trong đó tìm ra được sự cân bằng giữa tâm lý và thực tế, lại nói tiếp,
em cũng cảm thấy các hạt giống đơn nam tốt trong nước hai năm qua đều có độc, ví dụ như người mà em đang mang, thiên phú tuyệt đối không lời gì
để nói, so với Thẩm Lưu chỉ cao không thấp, tâm lý hẳn là không thể kém
hơn em, nhưng mà......"
Hắn dừng dừng, trong ánh mắt tò mò của Tôn Thiên tò, kết thúc nửa câu nói sau.
"Nó không có ý định trở thành một vận động vên, ngại cái kia quá khổ, một
thân bị chấn thương là chuyện không hay, đã không có tiền còn không có
nhân khí, cho nên trở thành một vận động viên không có trong kế hoạch
của sống của nó."
Lý do từ chối thực tế như thế này khiến cho khóe miệng Tôn Thiên giật giật: "Cái mầm mà cậu đang nói kia bao lớn rồi?"
Sao còn nhỏ mà ma mãnh dữ vậy?
Trương Tuấn Bảo dùng ngón tay chỉ phía dưới sân băng: "Nè, là người đẹp nhất
trong số những băng đồng đang dọn sân, là con trai của chị gái em."
Tôn Thiên cách kính viễn thị nhìn thấy: "Ấy chà! Đứa nhóc nhà cậu còn chưa
đến 10 tuổi mà đã lập kế hoạch cuộc đời rõ ràng rồi sao?"
Trương Tuấn Bảo: "...... Thầy Tôn, cháu trai em năm nay 12 tuổi, sinh nhật nó vào tháng 6, nửa năm nữa là lên 13 rồi."
Tôn Thiên dừng lại, giọng điệu càng lúc càng vô cùng đau đớn: "Vóc dáng
thật lùn, chú lùn thì có trọng tâm thấp, khi nhảy lên thì ổn định hơn
những người khác, cậu không biết đâu, thời điểm Thẩm Lưu dậy thì trước
kia, cậu ta đã tăng một hơi từ 1 mét 6 lên 1 mét 72 luôn, tôi bị dọa mà, ngay cả nằm mơ cũng ngóng trong cậu ta đừng dài ra nữa."
Trương Tuấn Bảo ngay khi nhìn thấy đứa cháu trai này thì đã biết cậu sẽ không
cao quá 1 mét 7, tỷ lệ cơ thể rất đẹp, điều này khiến cho những người
nhìn vào dáng người không khỏi nghĩ rằng cậu sinh ra là dành cho trượt
băng nghệ thuật sao?
Nhưng lý do nhóc con không muốn trở thành vận động viên thực tế đến mức huấn
luyện viên trưởng của đội tuyển quốc gia cũng không thể phản bác, cuối
cùng chỉ có thể vẫy vẫy tay, coi như bản thân mình chưa từng nghe qua
tin tức Trương Tuấn Bảo nhặt được một hạt giống tốt.
Mà Trương Giác đã có một ngày vô cùng phong phú, cậu đã cùng với nhóm băng đồng đi dọn những bó hoa trên sân băng, sau khi trận đấu kết thúc thì
giúp những nhân viên bổ băng, như vậy get được kỹ thuật bổ băng.
Ngoài ra, cậu còn tranh thủ rời khỏi muộn để có thể trượt trên sân băng cấp
độ thi đấu này, sân băng cấp độ thi đấu vừa rộng vừa to, hơn nữa khi bề
mặt băng chờ mặt băng đông cứng còn trộn lẫn với sữa bò nên chân có cảm
giác mịn như tơ lụa, Trương Giác chỉ trượt một lúc thì yêu thích không
muốn rời chân.
Rầm một
tiếng, tiểu thiếu niên ở trên băng thực hiện bước nhảy mà cậu quen thuộc nhất bấy giờ là bước nhảy vòng ngoài, cũng chính là bước nhảy salchow
(nhảy S).
Đầu tiên là 2S
tương đối đơn giản, đó là bước nhảy mà không ít băng đồng đã thực hiện,
tiếp theo là 3S, Trương Giác lập một tổ 10 để thực hành bước nhảy trên
băng kết thúc cuộc thi quốc gia.
Cảm giác toàn bộ thế giới trắng bạc này chỉ thuộc về một mình cậu thật sự
là rất tuyệt, Trương Giác ảo tưởng rằng những hàng ghế xung quanh cậu
đầy ắp khán giả đến đây vì cậu, không phải là cái cảnh mà tỷ lệ khán giả dưới 50% trong giải vô địch quốc gia này, mà là toàn bộ các hàng ghế
đều được nhét đầy khán giả, bọn họ chuyên chú nhìn từng bước nhảy lên
của cậu, vì mỗi lần nhảy thành công mà vỗ tay hoan hô.
Ánh đèn sân khấu lập loè, phảng phất như cậu là một siêu sao đỉnh cấp.
Khi nhảy 3S thứ mười một, Trương Giác thử đưa tay lên bắt lấy thứ trên không.
Khi hầu hết các vận động viên nhảy lên, phần trên cơ thể họ sẽ buộc chặt
lại, do đó trục nhảy của họ sẽ mỏng hơn và tốc độ quay người sẽ nhanh
hơn, điều này cũng có thể ổn định trục trên không và gia tăng tỷ lệ
thành công của bước nhảy.
Chính là trong khoảnh khắc này, Trương Giác đã trái với định luật nhảy bó
chặt thân trên, mà tư thế nhảy lên của cậu uyển chuyển như múa ba lê.
Một âm thanh thanh thúy vang lên, cậu bé tiếp băng vững vàng, băng đao còn trượt trên mặt băng một hình bán nguyệt tuyệt đẹp.
Cú nhảy uyển chuyển nhẹ nhàng này đã rơi vào tầm mắt Thẩm Lưu khi hắn đi
ngang qua sân băng, ánh mắt hắn kinh ngạc đến mức cơ hồ không nói thành
lời.
Sau đó hắn nhìn thấy đôi giày trượt của cậu bé bị mắc kẹt vào một vết lõm chưa được sửa
chữa, cả người cậu bé lập tức ngã xuống mặt băng mà trượt một đoạn đường dài, sau đó ôm mắt cá chân của mình rồi hét lên như một con gấu.
"Ôi trời! Đau chết tui rồi!"
Không biết vì sao, trong nội tâm Thẩm Lưu mạc danh hiện lên lúc ở trên sân
băng ngày xưa, huấn luyện viên đã lặp đi lặp lại lời dặn dò với những
đứa trẻ.
"Hãy nhớ kỹ,
nhảy là một động tác rất nguy hiểm, thời điểm thực hiện nhất đinh phải
có huấn luyện viên trông chừng, lúc chỉ có một mình thì không thể tập
nhảy lên, bằng không sẽ không ai quản khi con té gãy chân đâu, lại lặp
một lần nữa, không được lén lút tập nhảy một mình, có nghe hay không!"