"Thân
là con gái, gặp phải huấn luyện viên như vậy thì đã khiến không ít người nghi ngờ mày không còn sạch sẽ rồi, bây giờ còn không biết xấu hổ mà
làm lớn chuyện này lên, chẳng lẽ mày không thèm lo cho thanh danh của
nhà mình sao? Em trai em gái của mày khi ra ngoài còn có thể ngẩng đầu
lên được sao?"
Yoon Mi Jeong bị mẹ tát cho một cái.
Rất nhiều người đều cảm thấy cô làm không đúng, ra lệnh cưỡng chế cô ngừng
lại tất cả những gì cô đang làm, Liên đoàn thể thao Hàn Quốc cũng coi cô là thành phần đáng hổ thẹn và không đáng quan tâm nhất trong vụ việc
này.
Nhưng cô làm sao có
thể từ bỏ? Anh Mong Seong đã bị thương tổn lớn như vậy, hơn nữa thái độ
gia đình của anh ấy cũng giống như bố mẹ cô, nếu như lúc này cô từ bỏ
anh Mong Seong thì anh ấy nên làm cái gì bây giờ?
Là cô thuyết phục anh Mong Seong phản kháng, cho nên chuyện này cũng có
trách nhiệm của cô, cô không thể từ bỏ người bạn hợp tác với mình!
Nhưng bọn họ đã sắp không có tiền, tuy rằng trên người Yoon Mi Jeong cũng có
tiền thưởng của trượt băng nghệ thuật, còn có một khoản tài trợ mà cô
kiếm được nhờ ngoại hình ưa nhìn của mình, nhưng dùng tiền để thuê luật
sư thì số còn lại chỉ đủ cho bọn họ ăn cơm, nếu ở nhà nghỉ thì sẽ không
đảm bảo an toàn.
Từ sau khi vụ việc nổ ra, bọn họ đã bị phóng viên quấn lấy trong một thời gian dài.
Bởi vì liên qua đến việc rút khỏi thi đấu nên phòng ở khách sạn cũng không
vào được, khi cô tới đón Yoo Mong Seong thì hoàn toàn không biết tiếp
theo sẽ phải đi đâu, hai thiếu nam thiếu nữ kéo va li mờ mịt đứng trên
hành lang, thân tâm đều tại phát lạnh.
Có thể luyện trượt băng nên điều kiện tài chính của gia đình cũng không
quá tệ, trước khi phát sinh chuyện này, Yoon Mi Jeong cảm thấy cuộc đời
mình luôn rất suôn sẻ, cô có dung mạo xinh đẹp, thiên phú thể thao xuất
chúng, thành tích cũng rất tốt, hợp tác với một hyung cũng ôn nhu tuấn
tú, đối với cô cũng cực kỳ tốt.
Nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy bất lực.
Yoo Mong Seong nắm tay cô đi đến cầu thang, hai người sóng vai ngồi trên
bậc thang, qua hồi lâu, hắn thấp giọng nói: "Mi Jeong, em về nhà đi, anh cũng về nhà, sau đó chúng ta rút đơn kiện, anh về vùng quê ở nông thôn
đi học, em cũng trở về cuộc sống ban đầu."
Thiếu nữ quật cường lắc đầu, nước mắt lóe lên trong khóe mắt.
"Không được, cái tên cầm thú kia tổn thương anh như vậy, chúng ta nhất định
phải đưa gã vào ngục giam, nếu không thì gã sẽ không buông tha cho chúng ta!"
Bọn họ ôm lấy đối phương, ở trên thế giới này cũng chỉ có thể dựa vào nhau.
Một lúc sau, bọn họ nghe được âm thanh sợi dây nện trên mặt sàn, là thứ mà
bọn họ rất quen thuộc, là âm thanh nhảy dây của vận động viên trượt
băng.
Yoon Mi Jeong lau
mắt, lặng lẽ đi tới, từ trong khe cửa nhìn thấy dòng độc đinh đơn nam
của Trung Quốc Trương Giác đang nhảy lắc lư trên hành lang.
Yoo Mong Seong cũng biết đứa nhỏ này, bởi vì cậu ấy thực sự quá đẹp, thời
đại này tất cả mọi người đều yêu thích người ưa nhìn, đặc biệt là trong
môn trượt băng nghệ thuật, cái tên cầm thú kia đã từng thở dài tại sao
vận động viên có cả ngoại hình và tài năng này lại không được sinh ra ở
Hàn Quốc.
Khi đó trong
đầu Yoo Mong Seong chỉ có một suy nghĩ, đó là may mà Trương Giác không
sinh ra ở Hàn Quốc, nghe đâu huấn luyện viên của đứa nhỏ đó chính là cậu ruột của cậu, nghĩ đến việc đứa nhỏ sẽ được bảo vệ rất tốt, sẽ không
gặp phải những điều tồi tệ như hắn.
Tiếng nhảy dây ngừng lại, đứa bé kia đột nhiên quay đầu, ánh mắt của ba người va chạm nhau trên không.
Cậu nhận ra được ánh mắt của bọn họ!
Phần đối diện này giằng co vài giây, đứa trẻ được gọi là cá sấu nhỏ kia ngoắc ngoắc tay.
"e here."
Cậu quay người lấy thẻ mở cửa phòng, Yoon Mi Jeong và Yoo Mong Seong do dự
rất lâu rồi mới bước tới đi vào trong, cá sấu nhỏ mở máy sưởi trong
phòng lên, sau đó di chuyển ghế tựa vào trong góc phòng, ném chăn bông
xuống sàn rồi trải nó ra, rồi đặt hai con thú bông cá sấu lên đó.
Đứa nhỏ này có rất nhiều thú bông cá sấu, bên cạnh va li cũng có một túi da rắn lớn đựng đầy cá sấu nhỏ, mở ti vi lên, bên trong đang chiếu phim
hoạt hình tiếng Hàn, cũng không biết đối phương nghe có hiểu hay không,
anh Jeong Su từng nói đứa nhỏ này rất kém ngoại ngữ, trên đầu giường có
một đĩa lớn đựng trái cây, phía trên là các loại trái cây theo mùa như
táo tây, cam, dâu tây, anh đào, chuối và đu đủ.
Tại Hàn Quốc, hoa quả là rất đắt, hơn nữa cá sấu nhỏ không thể mang theo
một đống lớn hoa quả này mà xuất cảnh, những thứ này hiển nhiên là mua
tại đây, có thể thấy được hoặc gia cảnh của đứa nhỏ rất tốt, hoặc là bảo bối của toàn bộ ban huấn luyện, hoặc là cả hai.
Tuy rằng ngôn ngữ không thông nhưng Yoon Mi Jeong vẫn hiểu ý của đối phương.
Cá sấu nhỏ giống như là biết bọn họ không có chỗ để đi nên đã mượn một nơi cho bọn họ ở, mặc dù bởi vì quốc tịch khác nhau, bọn họ có thể chỉ nhận được được sự giúp đỡ trong vài ngày khi cá sấu nhỏ thi đấu tại Hàn
Quốc, nhưng sự tốt bụng của cậu đã khiến Yoon Mi Jeong suýt nữa thì khóc lên.
Từ khi làm lớn chuyện thì bọn họ đã phải gặp quá nhiều ác ý, nên phần thiện ý của cá sấu nhỏ này đặc biệt đáng quý.
Trương Giác thấy dáng vẻ bọn họ không biết làm thế nào, chỉ chỉ ghế tựa.
"Sit."
Đứa nhỏ cầm ba quả táo đi rửa sạch, công năng dạ dày của cậu rất tốt, nếu
như trước khi đi ngủ mà không ăn một chút gì thì đến khi thức dậy vào
sáng hôm sau thì sẽ đói đến mức đôi mắt phải xanh, rồi lục tung đồ khắp
nơi để ăn.
Vừa vặn thoạt nhìn dáng vẻ của hai đứa nhỏ kia cũng chưa ăn uống gì.
Trương Giác cũng biết mình mềm lòng, đời trước nghe nói hai đứa nhỏ này không
có nơi nào để đi trong nửa tháng, chỉ có thể tìm đến đồng đội hay bạn họ cũ tìm chỗ ở, nhưng sự bao vây của phóng viên giới giải trí khiến cho
bọn họ phải liên tục thay đổi chỗ ở, mãi đến tận nửa tháng sau, cha mẹ
bọn họ mới không thể không đưa bọn họ về nhà dưới sự áp lực của dư luận.
Nhưng sau đó vợ và con trai của huấn luyện viên lại đến gây sự với bọn họ, vì để không gây rắc rối cho gia đình, bọn họ liền đến sống ở Busan, nếu
không phải nhờ sự giúp đỡ của luật sư giúp bọn họ đệ đơn kiện thì hai
đứa nhỏ thiếu chút nữa là không học xong cấp ba, nhưng bọn họ cũng rất
quật cường, Yoo Mong Seong sau khi học xong cấp ba thì đi làm khắp nơi
để Yoon Mi Jeong tốt nghiệp cấp ba, hơn nữa sau đó bọn họ cũng không trở về nhà nữa.
Đối với vị thành niên mà nói, loại cảnh ngộ này phải nói là quá bi thảm, cũng không biết bọn họ làm sao mà chống đỡ được.
Thế nhưng nếu như hiện tại đi mở một phòng mới cho bọn họ, đầu tiên phải kể đến mấy tên phóng viên vô lương tâm ở sảnh khách sạn thì hết 80% số
phòng trong khách sạn là không thể giữ bí mật rồi, còn không bằng để cho bọn họ tạm thời ở trong phòng cậu một chút.
Trong trí nhớ của Trương Giác, nếu như cậu không quan tâm đến cặp đôi đáng
thương này, Choi Jeong Su sẽ mang bọn họ trở về phòng của hắn, sau đó bị Liên đoàn thể thao Hàn Quốc cảnh cáo nghiêm khắc về vụ việc này, nếu
không phải đơn nam ở Hàn Quốc không nhiều, Choi Jeong Su thiếu chút nữa
là đã bị treo giò.
Chuyện này hình như cũng có liên quan đến huấn luyện viên cầm thú kia, nhưng
Trương Giác thuộc về Thôn Thỏ, hoàn toàn không sợ đắc tội người khác,
cho nên để cậu giúp việc này sẽ thích hợp hơn.
Bên ngoài truyền đến một tiếng khóc yếu ớt, Trương Giác yên lặng mở vòi nước đến tối đa.
Cậu âm thầm phun nát chính mình: "Mày cũng thích xen vào chuyện người khác
lắm, ngày đó đánh mấy tên bạo lực học đường thì cũng thôi đi, đến nước
ngoài cũng không bớt việc."
Nếu ông cậu phát hiện ra chuyện này, tám phần mười là sẽ mắng cậu là con hươu ngu ngốc.
Rửa táo hết 10 phút, Trương Giác đưa những quả táo bị nước rửa sắp tróc vỏ
cho khách, cam thì không cần rửa, anh đào và dâu tây khi Thẩm Lưu đưa
tới cũng đã nói là rửa sạch rồi, Trương Giác chia món khoai sọ quý giá
của mình, cùng chia sẻ bữa tối với hai tiểu đáng thương.
Sau đó chính là tắt đèn ngủ, chăn đệm để trên sàn nhà cũng không quan
trọng, trong hành lí của bọn họ có áo khoác có thể đắp được.
Trương Giác cảm thấy hai đứa nhỏ này cũng rất gan dạ, rõ ràng là ở hoàn cảnh
xa lạ nhưng tốc độ ngủ còn nhanh hơn cậu, lúc cậu còn nhìn trần nhà suy
nghĩ gì đó, hô hấp của hai người họ nằm trên chăn đệm dưới sàn đã vững
vàng.
Thực ra trong mắt
Yoon Mi Jeong và Yoo Mong Seong, Trương Giác dám nhận bọn họ vào cũng là một đứa nhỏ không biết phòng bị gì, rõ ràng thoạt nhìn là một học sinh
tiểu học, lại không sợ một chút nào lỡ họ làm gì cậu nhóc.
Bọn họ không biết là, những chiếc ghế trong phòng này đều được xếp lại,
Trương Giác duỗi tay ra là có thể bắt được vũ khí, đương nhiên là vô
cùng vững vàng.
Ngày hôm
sau, Trương Giác đi ra ngoài lúc 6 giờ 30, lúc Choi Jeong Su ăn sáng
xong thì thấy Trương Giác, Ilya, Hayato Terakami, Alex, và Juventus đang đứng trước cửa phòng mình.
Trương Giác nở một nụ cười ngọt ngào với hắn: "Chúng ta tâm sự đi?"
...
Lúc Yoon Mi Jeong tỉnh dậy đã là 9 giờ sáng, cá sấu nhỏ đang khoanh chân
ngồi xếp bằng ở trên giường, dùng bút viết viết vẽ vời cái gì đó, trên
bàn trà có một ít sandwich, mà Yoo Mong Seong đang từ trong phòng rửa
mặt đi ra.
TV vẫn mở, âm
thanh không lớn lắm, vẫn là phim truyền hình buổi sáng, tuy rằng Trương
Giác không hiểu tiếng Hàn nhưng mà xem mấy diễn viên bạt tai lẫn nhau
cũng khá thú vị.
Diễn
viên Hàn Quốc đều rất vất vả, đặt biệt là các diễn viên phim buổi sáng,
bạt tai phải nói là vô cùng vững chắc, vừa nhìn cũng biết là đánh thật,
khiến người ta vô cùng bội phục.
Cá sấu nhỏ nói với bọn họ: "Ăn sáng đi, sau đó chúng ta nói chuyện."
Đầu tiên cũng phải chúc mừng là tiếng Anh của Yoo Mong Seong cực kỳ tốt,
bất kể là nghe nói hay viết đều là trình độ chuyên nghiệp, Yoon Mi Jeong cũng như thế, cho nên Trương Giác dù cho có thiếu trình độ nghe thì
cũng có thể thông qua khẩu ngữ, cử chỉ và chữ viết để giao lưu.
Trương Giác đầu tiên hỏi bọn họ có bao nhiêu tiền.
Yoon Mi Jeong cúi đầu, xấu hổ trả lời: "Mình và anh Mong Seong gộp lại đại khái khoảng 200.000 won."
200.000 won tương đương với 1.200 nhân dân tệ, nói chính xác hơn là 1.188 nhân
dân tệ, ở một nơi có chi tiêu cao như ở Hàn Quốc, hai người họ quả thật
không có nhiều tiền, chẳng trách có tin đồn là sau khi bọn họ tìm luật
sư thì tìm đến Choi Jeong Su mượn tiền.
Trương Giác một lần nữa cảm thán Choi Jeong Su là một người tốt hiếm có, nhưng đáng tiếc lại bị Liên đoàn thể thao Hàn Quốc chỉnh một cách thảm hại,
thậm chí khi bị chấn thương nhưng bị ép phải tham gia giải thi đấu quốc
gia, nếu không sẽ không được cấp phép thi đấu.
Ở các quốc gia trượt băng nghệ thuật lớn khác, sự an bài này đương nhiên
là có thể lý giải, nhưng ở sa mạc trượt băng nghệ thuật như Hàn Quốc,
Choi Jeong Su lại là một trong số ít đơn nam mà bọn họ đưa ra, nhưng bởi vì những lùm xùm không ngừng đấu đá trong nội bộ Liên đoàn thể thao Hàn Quốc nên hắn không ngừng bào mòn thân thể, cuối cùng lại giải nghệ sớm ở tuổi 22, ngẫm lại cũng thật là đáng thương.
Thời kỳ hoàng kim của nội dung đơn nam là từ 19 đến 23 tuổi, khoảng thời
gian này là kỹ năng và nghệ thuật của họ tương đối thành thục, thân thể
cũng coi như tuổi trẻ khỏe mạnh, là độ tuổi thích hợp nhất để phấn đấu
hướng lên đỉnh cao thế giới.
Sau khi Choi Jeong Su giải nghệ rồi tới Bắc Mỹ làm huấn luyện viên, phỏng chừng cũng là không chịu được nơi này nữa.
Trương Giác nghiêng đầu, mở to đôi mắt trong suốt, đưa ra một câu hỏi khác.
"Cho nên các bạn không có tiền tìm luật sư đúng không?"
Yoon Mi Jeong lộ vẻ quẫn bách: "Đúng thế."
Yoo Mong Seong nắm chặt tay cô, muốn nói lại thôi, Yoon Mi Jeong đưa lòng bàn tay ra đặt trên mu bàn tay hắn.
Trương Giác ho khan một tiếng: "Tớ nhớ ở Busan có một tổ chức luật sư, bọn họ
thình thoảng tình nguyện giúp đỡ những người gặp khó khăn như bạn, nếu
như nhờ bọn họ trợ giup pháp lý thì chi phí sẽ rât rẻ, hơn nữa trình độ
nghiệp vụ của bọn họ rất cao, cho dù là người nước ngoài như tớ cũng đã
từng nghe đến tên của bọn họ."
Dù sao thì đời trước Trương Giác nghe nói vị luật sư ở tổ chức này đã giúp Yoo Mong Seong kiện cáo, tuy rằng chỉ bị kết án 6 năm nhưng tốt xấu gì
cũng thắng được luật sư của đối phương, sau đó vị luật sư kia cũng đã
giúp bọn họ học hết cấp ba, cũng có khả năng là vì điều này nên sau đó
bọn họ đã mở một quán gà rán ở Busan.
So với những thành phố khác thì Busan có lẽ mang lại cho bọn họ cảm giác an toàn hơn.
"Tiền, chỗ này tớ có nè."
Trương Giác nói, kéo chiếc ba lô của mình qua, từ bên trong lấy ra một chiếc túi kraft.
Thẻ tiết kiệm của cậu là loại có biểu tượng UnionPay, cho nên có thể rút
tiền từ các máy ATM ở nước ngoài, chỉ cần là không vượt quá 10.000 đô la Mỹ là được.
Tuy rằng
Trương Giác cũng không giàu có, nhưng tốt xấu gì cậu cũng nhận được tiền trợ cấp của đội tuyển tỉnh trong một năm, thường ngày cơ bản cậu cũng
không có chỗ nào để tiêu tiền, gom lại lộn xộn lung tung cũng được 20
ngàn, số tiền thưởng của việc thi đấu cũng được chuyển thẳng vào tài
khoản của cậu, bây giờ trong tài khoản cũng có được 50 ngàn.
#10 ngàn Bitcoin phải đợi đến năm 2017 thì mới tỏa ra ánh sáng thuộc về nó#
Trương Giác lấy ra toàn bộ tài sản ròng của mình và đổi thành won của Hàn Quốc là 8.4 triệu, mà đồng tiền có mệnh giá to nhất ở Hàn Quốc là 50.000
won, cũng chính là 168 tờ tiền mặt, Trương Giác bỏ tất cả số tiền này
vào trong túi giấy kraft.
"Số tiền này sẽ đủ cho chi phí sinh hoạt của hai bạn để đến Busan, còn có
Ilya, Hayato, Alex và Juventus cũng nói rằng họ sẽ góp tiền, chờ đến khi về nước thì họ sẽ chuyển tiền vào tài khoản của Choi Jeong Su, rồi cậu
ấy sẽ đưa số tiền đó cho hai người, hãy cố giành chiến thắng trong vụ
kiện này, để cho tên cầm thú kia phải trả giá cho đúng tội."
"Nếu như hai người nhận số tiền này mà không an lòng, tôi sẽ đưa cho hai
người danh sách những người đã quyên góp tiền và số tài khoản của họ,
chờ sau này hai người lớn lên rồi trả lại cũng được, coi như là chúng ta cùng nhau cho hai người một khoản vay không lãi suất."
Nhìn biểu tình ngơ ngác của bọn họ, Trương Giác mỉm cười: "Huấn luyện viên
của Choi Jeong Su là bạn tốt của huấn luyện viên hai người, cho nên cậu
ấy chỉ có thể đợi đến tối để lẻn ra ngoài mua vé đi Busan cho hai cậu,
trước đó cứ ở chỗ này của tôi, tôi sẽ không rút thẻ mở cửa phòng, máy
sưởi sẽ luôn bật, cũng đã không để nhân viên dọn phòng tiến vào, buổi
trưa sẽ đúng giờ mang cơm đến cho hai người."
"Đừng sợ, tất cả rồi sẽ tốt hơn."
Đừng sợ, hiện tại đã có nhiều người vươn tay giúp đỡ hai bạn, hai bạn nhất
định sẽ thắng kiện, sau đó trải qua cuộc sống mới, cũng không cần khổ
cực như vậy nữa.
Nói xong chuyện này, Trương Giác mặc áo khoác, mang theo giày trượt vui vẻ đến sân vận động.
Buổi chiều là phải tranh tài, đây là lần cuối cậu còn vui mừng, nhất định
phải tận dụng khoảng thời gian này để điều chỉnh trạng thái.
Khi bươc vào sân vận động, Trương Giác nhìn thấy ánh mắt của một vài đơn nam tổ thiếu niên đang lén lút nhìn cậu.
Trương Giác mang theo bình nước ấm ngồi xuống ghế, bất tri bất giác, mấy tiểu đơn nam cũng bước đến gần cậu rồi ngồi xuống.
Cảm giác này nói như thế nào đây? Chính là mấy người bạn nhỏ liên hợp lại
làm chuyện tốt, hơn nữa còn bảo vệ hai người đáng thương dưới ánh mắt
của giới truyền thông, cho nên đều rất nỗ lực bảo mật, nhưng tâm lý lại
không thể không để ý đến chuyện này.
Trương Giác bình tĩnh mang giày, ngẩng đầu nhìn bọn họ, lộ ra một nụ cười xán lạn, chớp chớp mắt.
"Buổi chiều thi đấu rồi, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé, lần này các bạn đừng có phạm sai lầm nữa, nếu không thì tôi chiến thắng mà không có chút hồi hộp nào."
Nghe được câu này, biểu tình Hayato Terakami lập tức sắc bén lên, hắn đập Trương Giác một cái.
"Chờ tôi thắng cậu đi, cậu bạn nhỏ."
Sau đó Ilya cũng đứng dậy, trên đầu cậu sờ sờ một cái: "Người thắng sẽ là
tôi, chờ tôi thăng tổ thì cậu hãy nghĩ đến giải quán quân đi, học sinh
tiểu học."
Ừm, tiếng Anh
của Ilya vẫn như cũ không khiến người ta hiểu được, nhưng Trương Giác
biết hắn cũng là đang tuyên bố "Tôi mới là người chiến thắng".
Alex lại đây, dùng biểu tình giống như nhìn thấy một chú cho con đáng yêu,
không nhịn được yêu thích cùng sủng nịch xoa xoa đầu Trương Giác.
Juventus thì giơ ngón cái lên cho Trương Giác nói: "Tôi rất thích cậu đó, cá sấu nhỏ."
Buổi chiều, 16:20 theo giờ Seoul, nội dung trượt băng tự do đơn nam tại giải vô địch thiếu niên thế giới chính thức khởi tranh tại thành phố
Gangneung.
Là người đứng
đầu trong bài thi ngắn, Trương Giác là người ra sân cuối cùng trong
nhóm, thời điểm cậu ăn chuối xong và bắt đầu khởi động, tuyển thủ Sergei đáng lẽ ra phải ở tổ thành niên lại chạy tới, ló đầu nhìn trong phòng
một chút, đi tới trước mặt Ilya cốc đầu hắn một cái.
Những người còn lại đều bị hắn làm cho không hiểu ra sao, Trương Giác theo bản năng mà đi tìm ghế xếp.
Tốt xấu gì cũng là một người bạn cùng nhau giúp đỡ hai người bạn đáng
thương, trong trường hợp Sergei cố tình gây sự bắt nạt trẻ vị thành
niên, Trương Giác nhất định là phải giúp Ilya.
Trương Giác tìm thấy mục tiêu dưới mông của Tống Thành.
Nhưng vào lúc này, Vasily cũng tiến vào, gõ một phát vào sau đầu Ilya, Ilya bị cốc đầu hai lần tức giận chẳng hiểu ra làm sao.
"Sao các anh lại đánh em? Chỗ này là phòng khởi động của tổ thiếu niên, các
người mau đi cái coi! Nếu không em sẽ nói với huấn luyện viên đó!"
Vasily cười ha ha, xách tên nhóc con này ra ngoài, Trương Giác dựng thẳng lỗ tai lên, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Một lúc sau, Ilya mang gương mặt xám xịt đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trương Giác, nhỏ giọng nói.
"Bọn họ tìm tôi muốn hỏi số tài khoản của Choi Jeong Su."
Trương Giác: "Cậu nói cái gì?"
Hayato Terakami thở dài, đi tới vỗ vỗ vai Ilya, dùng tiếng Anh nói: "Cậu nói lại một lần đi, tôi sẽ phiên dịch cho Tama-chan."
Ilya lộ ra biểu thình mèo Grumpy, trong miệng lẩm bẩm làu bàu một chuỗi tiếng Nga mà không ai có thể hiểu ngoại trừ bản thân.
Trương Giác nghe hiểu tiếng Anh của Hayato Terakami, không hiểu hỏi: "Tama-chan là ai?"
Dùng tai của người Trung Quốc mà nói, cách phát âm Tama này thực sự khiến
người ta liên tưởng đến từ ngữ bất nhã cmn này, Trương Giác khá tò mò
không biết ai lại có một cái tên xui xẻo như vậy.
Hayato Terakami lộ vẻ lúng túng.