Nói như vậy, nửa sau của mùa giải, cũng chính là tháng 1 đến tháng 3 thì những sự kiện cấp A tương đối nhiều.
Các giải vô địch châu Âu, giải vô địch Bốn châu lục, giải vô đich thế giới
và giải vô địch thiếu niên thế giới vào cuối mùa giải... bao gồm các
giải vô địch châu Á, Asian Winter Games, Winter Universiade... cũng sẽ
được tổ chức vào nửa sau mùa giải.
Tuy nhiên tiêu chuẩn tham gia các giải đấu này là có hạng nên thứ hạng ở cuộc thi trong nước là rất quan trọng.
Trương Giác đã giành chức vô địch giải vô địch quốc gia, vốn là người xứng
đáng của tất cả các giải đấu, nhưng do giới hạn về độ tuổi nên cậu vẫn
chỉ có thể tham gia giải vô địch thiếu niên thế giới, cơ hội tham gia
giải vô địch Bốn châu lục và giải vô địch thế giới được trao cho á quân
của giải vô địch quốc gia—— Đổng Tiểu Long.
Nói tới tiêu chuẩn thi đấu, thực ra đơn nam Trung Quốc khá là lận đận, vốn
dĩ bọn họ chỉ có một tiêu chuẩn trong giải đấu, cạnh tranh cần phải rất
kịch liệt, thế nhưng xét thấy tiểu bằng hữu giỏi nhất còn đang ngồi xổm
trong tô thiếu niên nên cấp trên chỉ có thể đem Đổng Tiểu Long phái đi.
Như nước Nga có quá nhiều tài năng trượt băng nghệ thuật, cho dù bọn họ có
ba suất trong bốn nội dung trượt băng nghệ thuật thì những vận động viên vẫn trranh đấu long trời lở đất ở giải vô địch Nga, đặc biệt nội dung
đơn nữ, trình độ khốc liệt so với giải vô địch thế giới chỉ có hơn chứ
không kém.
Việc này cho
đến cuối cùng, Liên đoàn thể thao Nga không thể không làm một thao tác,
đó chính là ba suất ở giải vô địch thế giới sẽ là 1, 2 và 4, giải vô
địch châu Âu sẽ cử 1, 3 và 5, giống như là phân chia một chiếc bánh mì
loại lớn, tất cả mọi người đều có thể một lần tham dự sự kiện hạng A.
Ừ, sự cạnh tranh trong bộ môn trượt băng nghệ thuật ở Nga rất khốc liệt, nó cũng ngang ngửa vơi bộ môn bóng bàn của Trung Quốc.
Thẩm Lưu đánh giá Đổng Tiểu Long: "Tính cách của Tiểu Long vẫn luôn rất trầm ổn, nhưng đáng tiếc là cậu ấy đã bị thương cơ gân kheo khi luyện chú
nhảy xoay bốn vòng, lúc đó thiếu chút nữa là giải nghệ, hiện tại độ khó
cao nhất khi nhảy đơn chỉ có 3A, tôi nghĩ cậu ấy chỉ dự định kéo dài
thêm hai năm nữa."
Trương Tuấn Bảo cũng không xa lạ gì Đổng Tiểu Long, hắn phụ họa nói: "Lực biểu cảm của Tiểu Long kỳ thực không kém, cậu ấy nắm bắt cảm xúc rất tốt,
chỉ là nền tảng vũ đạo không được tốt, chi trên của cậu ấy khi nhảy và
trượt quá cứng, cậu ấy cũng thật tiếc khi tập trượt băng nghệ thuật từ
năm 10 tuổi, khả năng xoay người và di chuyển chân còn kém, sau đó còn
bị chấn thương nặng, chứ vốn dĩ tiềm năng của cậu ấy được công nhận khá
cao."
Trương Giác một tay chống má, nghi hoặc mà nghiêng đầu: "Các cậu đều biết anh ấy sao?"
Ông cậu và Thẩm Lưu đồng thời cười rộ lên, quen biết chứ, làm sao có khả năng không quen biết.
Thẩm Lưu nhu nhu cái đầu nhỏ của Trương Giác: "Cậu ấy là học trò của huấn
luyện viên Lộc, nếu tính đúng thì em sẽ phải gọi người ta một tiếng tiểu sư huynh, nếu không thì em cho rằng khi người ta thấy em không thể tự
mình bước lên bục lĩnh thưởng thì lập tức đưa tay ra kéo em lên?"
Huấn luyện viên Lộc là huấn luyện viên khai sáng trượt băng nghệ thuật cho
Trương Giác, ông ấy xuất thân từ hạng mục trượt tuyết và bây giờ đã là
một ông già ngoài 70 tuổi, trong ký ức của Trương Giác, huấn luyện viên
Lộc vô cùng nghiêm khắc, luôn có rất nhiều yêu cầu, mà cho dù Trương
Giác rất cố gắng hoàn thành nhiệm vụ ông giao cho thì huấn luyện viên
Lộc cũng sẽ không cho sắc mặt tốt và chỉ ném cho cậu những nhiệm vụ có
độ khó cao hơn.
Tuy rằng
Trương Giác cũng bởi vậy từ một cậu bé 5 tuổi biết trượt băng đã biến
thành một thiếu niên thiên tài có thể thực hiện những cú nhảy xoay ba
vòng vào năm 8 tuổi nhưng cậu bé đã mất hứng thú với trượt băng nghệ
thuật một thời gian.
Ánh
mắt cậu phập phù một trận, vẻ mặt suy sụp: "Không đề cập đến việc lên
bục lĩnh thưởng thì tụi em vẫn có thể làn bạn tốt của nhau."
Cơ sở chiều cao được đặt ở đây, đối mặt với cái bục lĩnh thưởng cao nửa
mét, Trương Giác muốn tự mình leo lên thì e rằng cậu cần phải dùng cả
tay và chân để leo, mà nếu cạu thật sự leo lên thì chuyện này sẽ trở
thành một truyền kỳ, từ đó sẽ được lưu truyền rộng rãi trong giới trượt
băng.
Hầy, trên thực tế
thì cái hình dạng lõm xuống trên bục lĩnh thưởng cũng đã được lan truyền rộng rãi trong giới hâm một trượt băng .
Hai vị huấn luyện viên vui vẻ cười, không tiếp tục làm khó dễ Trương Giác nữa, họ lại đưa ra một vấn đề khác.
Trong số các vận động viên thì đại khái có hai loại thể chất, một là dẻo dai
nhưng sức bền yếu, một là có sức mạnh nhưng không dẻo dai được, Trương
Giác chính là loại hình cho sự dẻo dai hoàn toàn nhưng lại không đủ sức
bùng nổ, Sát Hãn Bất Hoa cùng Từ Xước là loại sau.
Cho nên bây giờ Trương Giác cần phải chiến đấu hết mình, mà sư đệ sư muội
của cậu lại phải vất vả xé rách chân và hông, có lúc Trương Giác đang
luyện tập nửa chừng thì nghe thấy tiếng la hét của hai đứa nhỏ phát ra
từ phòng tập nhảy bên cạnh.
Nỗ lực tự nhiên sẽ có báo lại, trong cuộc thi dành cho thiếu nhi, Sát Hãn
Bất Hoa vì không có kinh nghiệm thi đấu nên chỉ đưng thứ mười, nhưng Từ
Xước đã áp đảo hết tất cả các bạn cùng lứa, điểm số cuối cùng của cô còn vượt qua cả Lục Hiểu Dung, lấy được huy chương bạc tổ thiếu niên.
Sau trận tranh tài này, Từ Xước thành công lọt vào mắt xanh của nhiều huấn
luyện viên, Tôn Thiên không thể thành công kéo Trương Giác vào đội tuyển quốc gia, lúc này liền nhìn tới Từ Xước, khi thi đấu vừa kết thúc thì
đã cùng huấn luyện viên trưởng Tống Thành và mẹ của Từ Xước hàn huyên
hồi lâu.
Trương Tuấn Bảo
nói: "Tiểu Xước thoạt nhìn cũng muốn đến đội tuyển quốc gia... Có khả
năng con bé sẽ không ở lại chỗ chúng ta lâu đâu."
Học trò mình có thể đi đến một nền tảng lớn hơn, làm huấn luyện viên Trương Tuấn Bảo chỉ có thể chúc phúc, nhưng không thể không nói rằng không có
sự nuối tiếc trong lòng.
Trước đây hắn đã bị cướp học trò hết hai lần, khi đó Trương Tuấn Bảo ngoài
miệng không nói nhưng trong lòng tuyệt đối rất là khó chịu, cũng may là
Trương Giác vẫn luôn đi theo cậu nên ông cậu mới có thể duy trì trạng
thái tâm thái bình tĩnh như vậy.
Trương Giác mềm nhũn tựa vào người ông cậu, hành động giống như đang làm nũng: "Con sẽ luôn bên cạnh cậu mãi mãi mà, cậu có đuổi con con cũng không đi đâu."
Trương Tuấn Bảo
nhéo khuôn mặt cậu: "Thôi đi, anh đây là thấy tôi chiều chuộng anh nhất
nên mới bằng lòng theo tôi không phải sao, giáo viên dạy múa ba lê không tốt sao? Huấn luyện viên Lộc dạy con trước đây chẳng lẽ không tốt sao?
Con sẽ nền tảng kỹ thuật của con vững chắc như thế nào, bọn họ không
nghiêm thì sao con có thể như bây giờ chứ?"
Trương Giác bĩu môi: "Con biết huấn luyện viên Lộc là một huấn luyện viên
giỏi, nhưng ông ấy vẫn luôn đả kích con, còn không ngừng chỉ ra tật xấu
của con, con ghét bị vặn lỗ tai trước một đám người rồi bị la cho một
trận."
Hơn nữa cậu luyện
trượt băng với cậu mình, một là vì lá gan của ông cậu, nhị hai là vì
dáng người của cậu, cùng với việc ông cậu chiều chuộng cậu có liên quan
gì chứ? Cho dù Trương Giác không luyện trượt băng thì Trương Tuấn Bảo
vẫn cứ coi cậu là bảo bảo mà sủng nha!
Ông cậu không biết tâm tư của đứa cháu trai, tiếp tục bóp bóp khuôn mặt của Trương Giác, phê bình tâm lý của đứa nhỏ có vấn đề.
"Rõ ràng là con không có tư chất, huấn luyện viên Lộc cũng là coi trọng
tiềm năng của con, ông ấy muốn bồi dưỡng con trở thành vận động viên
đẳng cấp thế giới nên mới có nhiều yêu cầu với con như vậy, nếu như đổi
thành những đứa nhỏ khác, con xem ông ấy có phí nhiều tâm tư như vậy
không."
Trương Giác mơ hồ không rõ phản bác: "Trẻ em cần phải được phản hồi tích cực để chịu đựng sự khổ trong quá trình trình tập luyện, con không phải là không chịu
được khó khăn mà là con không muốn sau khi khổ luyện rồi lại không nghe
được một lời tốt đẹp."
Nhưng gì cậu nói cũng là nhân chi thường tình, Trương Tuấn Bảo không thể làm
gì khác hơn là bất đắc dĩ liền chọt vào trán Trương Giác.
"Con đó, con chính là một con hươu nhỏ không biết tốt xấu, nếu như có thể ăn khổ thì huấn luyện viên nghiêm khắc chút thì có sao đâu?"
Trên thế giới có rất nhiều vận động viên có thiên phú tốt, nhưng bởi vì
không có nền tảng vững chắc, cuối cùng bởi vì khuyết thiếu kỹ thuật mà
bị chấn thương, Trương Tuấn Bảo lúc trước đưa Trương. Tiểu đoàn tử. Giác đi học trượt băng thì chuyên môn tìm huấn luyện viên Lộc, chính là vì
coi trọng năng lực dạy học của đối phương.
Trương Giác là người thủy tinh nhỏ yếu đuối dễ bị tổn thương, có thể chống đỡ
nhiều huấn luyện nhảy như vậy, mặc dù có một phần là do bác sĩ của đội
giúp đỡ nhưng quy phạm kỹ thuật của cậu cũng là một nguyên nhân quan
trọng.
Chính vì cậu nhảy
lấy đà dứt khoát, dùng băng đao chính xác, kỹ thuật bước đệm khí tiếp
băng càng tốt mới giúp cậu tránh được nguy cơ chấn thương không biết bao nhiêu mà kể.
Cuối tháng
1, giải vô địch Bốn châu lục và giải vô địch châu Âu được tổ chức cùng
lúc, nhưng Trương Giác phải quay lại cuộc sống học đường với cặp sách
của mình cùng bài kiểm tra cuối học kỳ đầu tiên của năm thứ ba sơ trung.
Nghe đâu những năm qua, học sinh sơ trung lớp 9 chỉ được nghỉ nửa buổi vào
chiều thứ sáu, các em sẽ tiếp tục học bù ở trường vào hai ngày thứ bảy
và chủ nhật để các em đạt kết quả tốt trong hơn trong kỳ tuyển sinh sơ
trung, nhưng bây giờ Phòng giáo dục thành phố đã nghiêm khắc về việc
này, các lớp học bù đã bị hủy bỏ.
Quy định này vừa ra, bọn học sinh vừa mới bắt đầu đều vui mừng khôn xiết,
thế nhưng rất nhanh, những đứa nhỏ có điều kiện tài chính tương đối dư
dả thấy trường không dạy thêm nên cha mẹ đã tìm đến các cơ sở dạy thêm
ngoài giờ, thế là cuối tuần mấy đứa nhỏ vẫn bận rộn nư cũ.
Mà con nhà người ta... À, đứa nhỏ có thể thi được vào trường sơ trung
trọng điểm của tỉnh cũng không tính là dốt nát, lúc này cố gắng một
chút, cuối cùng thì là do số phận.
Đáng ăn mừng chính là, rất nhiều giáo viên giỏi ở phương bắc vẫn tập trung ở các trường công lập, ví dụ ngôi trường mà Trương Giác đang theo học
này, có rất nhiều giáo viên lão làng đạt giải trong các cuộc thi dạy
giỏi cấp tỉnh, có kinh nghiệm giảng dạy phong phú, nếu được vào trường
này thì nguồn lực giáo dục cơ bản cho trẻ đã mạnh hơn hầu hết các bạn ở
cùng lứa tuổi.
Chính vì
sự tồn tại của những giáo viên giỏi này nên khu phòng học mới là vô cùng đáng giá, các bậc phụ huynh đã tốn hết tâm tư để mua một ngôi nhà tốt,
cho con cái của họ vào các trường trọng điểm, chỉ hy vọng cho con bọn họ có một tương lai tốt đẹp.
Trương Giác vốn là sẽ không suy nghĩ đến điều này, tại đời trước xa xôi, tuổi
13 vào ngày 30 tết của cậu không có gì ngoài nỗi cô đơn và u án vô tận,
nỗi đau mất gia đình khiến cậu giống như một con thú bị nhốt trong lòng, không thể chạy ra ngoài cũng không biết phải đi đến nơi nào.
Thời điểm khổ sở nhất cậu sẽ lén ra khỏi nhà lúc ba giờ sáng, đi bộ đến
nghĩa trang ở ngoại ô, ngồi trước bia mộ của cha mẹ và em trai khóc thảm thiết đến tận cùng, khóc cho đến khi trực tiếp ngất đi, đến lúc tỉnh
lại thì thấy mình đang nằm trên lưng ông cậu, trên trời mưa rơi lất
phất, trên đầu là chiếc áo khoác da trùm kín đầu.
Tự nhiên, dưới tình huống này cũng không cần cân nhắc đến vấn đề thành
tích có tốt hay không, cậu chỉ cần bớt đánh nhau gây sự thì phụ huynh và thầy cô cũng sẽ cùng nhau niệm Phật.
Sau đó cũng không ngạc nhiên gì mà đập phá bài thi chuyển cấp, nhưng cậu
vẫn liến vào một trường cấp ba tốt, đó là bởi vì sau khi Trương Tuấn Bảo biết thành tích của cậu giảm thì thẳng thắn đè nặng cậu đi tập nhảy và
mùa hè cấp ba... Sau đó Trương Giác nhảy thành vận động viên có thành
tích hạng hai, được đặc cách tuyển chọn .
Cũng may là khi đó có Trương Tuấn Bảo đã tạo một gia đình cho Trương Giác,
nếu không với cái tính tình thời kỳ trung nhị kia của cậu còn gây sự hơn cả Tôn hành giả thì cuối cùng trưởng thành thành cái dạng gì cũng thật
khó nói.
Thứ sáu cuối
cùng trước khi thi cuối kỳ, bầu không khí của lớp căng thẳng chưa từng
có, thật vất vả mới hết giờ học nhưng vẫn có một đám người đang làm bài
tập.
Trương Giác viết
xong tờ tuần báo tiếng Anh cuối cùng, cậu đem hết sách vở và đồ dùng học tập cho vào cặp, xách chiếc cặp nặng nề chuẩn bị rời đi thì phía sau
cậu có người kêu.
"Trương Giác, đợi chút nữa các đại diện môn học của chúng ta sẽ chia sẽ kinh
nghiệm học tập của mình, cậu có muốn đi nghe chút không, sau đó chia sẻ
về hóa học một chút..."
Cậu bạn nhỏ quay đầu lại thì thấy một nữ sinh nhỏ gầy đeo mắt kính ngại ngùng nhìn hắn.
"Chia sẻ kinh nghiệm học tập?"
Trương Giác đặt ba lô xuống, ngồi trên bàn nghiêng đầu: "Đây là hoạt động gì vậy? Sao tớ không biết?"
"Cậu còn phải huấn luyện và thi đấu, cho nên có nhiều hoạt động không nói với cậu."
Trần Tư Giai giải thích: "Hoạt động này thực ra là do tớ khởi xướng, ban đầu tớ ghi chép kinh nghiệm viết văn và sáng tác cùng những điểm yếu của cớ cấu học bổ túc lên bảng đen, nếu như có hứng thú thì có thể gi chép
lại, tới này mai tổ trực nhật sẽ lau đi, sau đó Uông Văn, Lý Tuấn Khải
cũng chia sẻ kinh nghiệm học tập môn vật lý, toán học, bây giờ tụi tớ
mỗi ngày sẽ chia sẻ hai một học đó."
Trương Giác nghe hiểu, cậu lộ ra biểu tình tán thành: "Hoạt động này không tệ nha, bữa nay sẽ chia sẻ hai môn học nào?"
Cô gái đeo kính trả lời: "Là tiếng anh và hóa học, tiếng anh sẽ là tớ làm, nếu như cậu ở lại thì tớ giao hóa học cho cậu."
Tiếng anh a...
Trương Giác dứt khoác gật đầu: "Hoạt động của cậu rất tốt, tớ quyết định tham gia."
Cậu cầm lấy chiếc điện thoại mà đỏ, chiếc điện thoại di động hình ô tô gửi
một tin nhắn, rồi bắt đầu lục lọi những ghi chú tiếng Anh trong cặp sách của mình, bởi vì động tác quá thô lỗ nên hai cuốn sách bị trượt ra, thẻ đánh dấu hình lá phong kẹp trong sách bị rớt ra ngoài.
Buổi tối bảy giờ, sắc trời đã tối, đèn đường trên phố đã sáng lên, lúc hô
hấp thì Trương Tuấn Bảo có thể nhìn thấy khí trắng từ trong khoang mũi
mình thở ra, sau đó tản đi trong gió lạnh.
Chờ tơi khi hắn đuổi tới phòng học của Trương Giác thì thấy một số phụ
huynh đang đứng quan sát bên ngoài cửa sổ, mà đứa cháu trai lớn của hắn
đang đứng trên bục giảng, miệng nhỏ nói không ngừng, trên bảng đen là
nét chữ sấu kim thể* có chút viết ngoáy.
*Thể chữ thư pháp gầy guộc như dát bằng sợi chỉ vàng.
À, cha dượng của Trương Giác là Hứa Nham viết chữ sấu kim thể rất đẹp, cho nên hai đứa nhỏ trong nhà viết chữ cũng không tồi.
Mà sau khi Trương Giác viết xong, cầm phấn lại muốn viết tiếp thì mới phát hiện nửa dưới bảng đen đã viết kín chỗ.
Nhưng mà chẳng sao, ủy viên thể dục vội vàng xách lên một cái ghế đẩu, Trương Giác thoả mãn gật đầu, nhấc chân đạp lên, nhón chân tiếp tục múa phấn.
Trương Tuấn Bảo không nhịn được bật cười, hắn dựa vào hành lang trên tường,
ngẩng đầu nhìn mặt trăng khuyết trên bầu trời, che miệng dùng sức nín
cười.
Bên cạnh là một cô
khoảng chừng bốn mươi tuổi nhìn thấy anh chàng đẹp trai này có chút
giống Trương Giác, cười híp mắt hỏi: "Cậu là anh trai Trương Giác đúng
không?"
Trương Tuấn Bảo ho khan một tiếng, đứng thẳng: "Tôi là cậu của đứa nhỏ."
Mấy cô mấy chú đứng xung quanh đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Người cô này không dám tin tưởng: "Ồ nha, vậy cậu là người con trai được sinh ra trong lúc lớn tuổi nha, tôi nhìn cậu còn chưa đến hai mươi tuổi, năm nay bao nhiêu nha?"
Đã
ba mươi mốt tuổi Trương Tuấn Bảo vô cùng nỗ lực giải thích 5 phút trời
nhưng vẫn như cũ không có thể làm cho các cô dì chú bác tin rằng hắn từ
tám năm trước đã tốt nghiệp đại học.
Cho đến khi hoạt động học tập tự phát của bọn nhỏ kết thúc, Trương Giác
xách theo một chiếc cặp lớn bước ra khỏi lớp, khi nhìn thấy thân ảnh
Trương Tuấn Bảo, ánh mắt đứa nhỏ sáng lên lên, thật vui vẻ mà nhào tới,
hàm lượng ngọt ngào trong giọng noi cao tới 200%.
"Ông cậu!"
Trương Tuấn Bảo tiếp được vật nhỏ này, một tay nhận lấy chiếc cặp xách nặng ít nhất 30 cân (15kg), ôm Trương Giác rời đi.
"Nhanh chóng đi thôi nhóc con, còn có 25 phút à, lớp ba lê của con sắp bắt đầu rồi, cậu có mang cho con ức gà, bánh đa, trứng luộc, táo và sữa do dì
trong căn tin nấu, con trên đường đi có thể giải quyết bữa tối nha."