Giải
thích ở đây một chút, bộ đồ ngủ một mảnh cá sấu của Trương Giác không
chỉ có đuôi mà còn có một vòng tròn màu vàng nhạt trên bụng, dùng chỗ
này để biểu hiện đây là bụng nhỏ của cá sấu.
Thêm vào bộ trang phục vốn to, khi Trương Giác nỗ lực ôm bụng bán manh thì
dù trên bụng cậu không có chút mỡ thừa nào thì với bộ đồ ngủ này vẫn rất là đáng yêu.
Để cho hiệu quả bán manh càng tốt hơn, cậu thậm chí còn mang một cái yếm đeo cổ để
tăng hiệu quả thị giác, còn triệt để không thèm đếm xỉa tới .
Thời điểm Trương Giác mang cái bụng của mình trượt một vòng, trên sân liên
tục vang lên những tiếng thét chói tai, đâu đâu cũng có tiếng cười của
cô dì chú bác.
Nói thật
không ngoa, sau cái tiết mục trượt băng nghệ thuật này của Trương Giác
được ra mắt thì fan mẹ fan chị là lượng fan được thu hút nhiều nhất, mà
khi cá sấu nhỏ hất cái đuôi giơ tay lên nhảy 3S, từ hàng ghế khán giả
càng truyền đến những tràng pháo tay nồng nhiệt.
Trương Giác còn rất kiêu ngạo, cậu không phải chỉ là một bình hoa có khuôn
mặt, đệ nhất phái thực lực của tỉnh H có mặt ở đây sẽ khiến khán giả bất ngờ.
Vốn dĩ bên trong
tiết mục này có tư thế Biellmann, nhưng lấy eo làm trọng, Trương Giác
cũng kiềm chế, nhưng đã bổ sung thêm hai cú nhảy nữa trong tiết mục, một là vừa nhảy 3T vừa nhấc tay lên, một là ina bauer 2A, đều là những
chiêu mới mà những người trong nghề nhìn thấy để nói về sử dụng tay.
3lo là không dám nhảy nữa, tuy rằng Trương Giác có biệt danh là bug nhảy,
nhưng lúc cậu nhảy 3lo đặc biệt ỷ lại phần eo, phần eo bị chấn thương mà còn đi nhảy 3lo, đó gọi là tự làm khó chính mình.
Khi buổi biểu diễn kết thúc, Trương Giác nghiêng mình cúi chào khán giả bốn phía, lanh lợi trượt ra khỏi sân, nhẹ nhàng thở dốc, tiện tay lau trán
cho ra một tầng mồ hôi mỏng.
Tôn Thiên lập tức đến tuốt bé cá sấu.
"Tiết mục này có chút ý nghĩa, là cậu của con soạn ra đúng không, không ngờ rằng cái tên đó còn có chút tài hoa này."
Trương Tuấn Bảo hì hì vui vẻ: "Đó là, khi tôi soạn tiết mục này lại không ngờ
buổi biểu diễn này lại được hoan nghênh đến như vậy, vẫn là Tiểu Ngọc
biểu hiện tốt."
Tôn Thiên cười ha ha, nói: "Trương Giác cũng là trượt đúng tiết mục đúng lứa tuổi."
《Kẹp hạt dẻ》và 《Cá sấu nhỏ》 đều là tiết mục dành cho trẻ con mà chỉ có
Trương Giác ở hiện tại mới có thể diễn dịch, chỉ cần là đứa trẻ trưởng
thành hơn một chút thì cả hai tiết mục này đều không phù hợp với cậu.
Trong một số tiết mục, chỉ có một người trong một khoảng thời gian nhất định mới phù hợp nhất.
Trương Giác lắc đầu: "Không mệt, biểu diễn trượt băng không tốn nhiều sức lắm."
Chính xác mà nói, đối với cậu dù là tiết mục thi đấu hay trượt băng biểu diễn thì tất cả những gì tiêu hao chỉ là thể lực, cậu biết rằng mình đang ở
trong một môi trường tương đối công bằng và cậu có năng lượng để chiến
đấu.
Hơn nữa khán giả
trượt băng nghệ thuật tương đối bao dung, cho dù xem lại cảnh nhảy của
vận động viên trên màn hình lớn thì cũng không ghét bỏ, dù sao cũng tốt
hơn cái lúc cậu tham gia tuyển tú, một khuyết điểm nhỏ trên khuôn mặt
của cậu có thể bị biến thành meme cho đám hắc tử chế giễu.
Ừm, bởi vì khi nhảy hay xoay người thì toàn thân cần căng chặt hơn, hơn nữa tốc độ xoay người cao rất dễ mất kiểm soát biểu cảm, cho nên ngay cả
biểu cảm khuôn mặt của vận động viên trượt băng nghệ thuật khi nhảy
cũng... Một lời khó nói hết, Trương Giác được coi là tốt, nhiều lúc cậu
nhảy chỉ là cắn chặt hàm răng hay mắt phượng trợn tròn mà thôi, còn
khuôn mặt của Hayato Terakami khi nhảy thì giống như một con cá vàng
đang phun bong bóng, mà những người hâm mộ khác vẫn có thể khen ngợi
kawai.
Thẩm Lưu tinh ý
phát hiện ra rằng Trương Giác sẽ cực kỳ xuất sắc và lành lặn khi cậu
cười rộ lên trên sàn thi đấu, màn biểu diễn trượt băng của cậu được
nhiều người yêu thích vì liên quan rất nhiều đến nụ cười của cá sấu nhỏ.
Hắn không biết là nụ cười của Trương Giác cũng nhờ luyện mà ra, từ khi
người đại diện của cậu phát hiện ra rằng mệnh giá của cậu có thể đạt tới 120% so với nụ cười thường ngày của cậu nên hắn đã đặc biệt đặt《Tokyo
Love Story》trước mặt cậu để cậu học theo biểu cảm của nữ chính Rika
Akana với nụ cười khiến người ta mê hoặc và khóc khiến người ta đau
lòng.
Bao gồm cả ánh mắt, dáng đi, quay đầu lại cùng quay người... Tất cả đều phải luyện tập, như vậy thì mới truyền bá rộng rãi độ nổi tiếng trong vòng người hâm mộ và
những bức ảnh đẹp dường như là vô tình.
Trương Giác ra sức diễn trên sân, sau khi kết thúc thì cậu trở lại dáng vẻ
thường ngày, tìm một nơi ra sức uống nước, tới cái lúc muốn đi mò bánh
quy thì bị Trương Tuấn Bảo vỗ mu bàn tay một cái.
Sau khi kết thúc màn trình diễn trượt băng, tất cả các vận động viên sẽ
cùng nhau nhảy trên sân, sau khi nhảy xong họ còn có thể giao lưu với
các cổ động viên trên sân băng, hoặc là thậm chí nhảy trên sân, nói
chung chính là chơi high một chút, để cho khán giả cảm thấy chương trình này rất thú vị và đáng đồng tiền là tốt rồi.
Trương Giác chủ yếu chói lóa khi nhảy 3lz, đao ngoài ép rất đẹp và tiêu chuẩn, động tác giơ tay lên rất độc đáo và dễ nhận biết, ngoại trừ chiều cao
không có cách nào so với các tuyển thủ lớn tuổi thì những chỗ còn lại
không hề thua kém chút nào.
Nhưng đáng chủ ý nhất chính là nhà vô địch đơn nữ Dalia.
Từ lâu, nội dung thi đấu phổ biến nhất trong bốn một trượt băng nghệ thuật không phải là đơn nam, đôi nam nữ, khiêu vũ trên băng mà là đơn nữ, khi Thế vận hội mùa đông được tổ chức thì mọi người trực tiếp gọi nội dung
đơn nữ là viên ngọc quý của Thế vận hội mùa đông!
Dalia năm nay 17 tuổi, cô ấy đã từng thống trị nội dung đơn nữ trước khi dậy
thì, cô đã giành được chức vô địch châu Âu khi mới 15 tuổi, nhưng vào
năm đầu tiên khi thăng hạng, rào cản dậy thì bắt đầu cho thấy cảm giác
tồn tại, Dalia một hơi cao lên 9 cm, cân nặng tăng 6 kg và thứ hạng thế
giới tụt dốc thảm hại, cô mất lượt trong hai mùa giải liên tiếp và ngay
cả tiêu chuẩn dự thi Thế vận hội mùa đông Vancouver cũng không đến tay.
Tuy nhiên ở mùa giải năm nay, Dalia đã tái sinh từ đống tro tàn, hoàn thành cú nhảy đơn khó nhất nội dung đơn nữ hiện tại ——3A, trực tiếp đoạt giải quán quân và phá kỷ lục trượt băng tự do trong các trận chung kết Grand Prix.
Đấu trường chính
là nơi chân thực nhất, thành tích tốt, có thể muôn người chú ý, được
những vì sao quay xung quanh, thành tích không tốt thì cho dù quá khứ
của vận động viên có chói lọi đến đâu thì sự chú ý của những người hâm
mộ vẫn sẽ tập trung vào nhà vô địch mới.
Thời điểm nhảy quần vũ, Dalia luôn đứng ở vị trí c (center), mà khi cô ấy
bắt đầu nhảy 3A thì mọi người thường nhường ra sân bãi để cô ấy thỏa sức phát huy.
Quan Lâm nói
với Trương Giác: "Dalia đã đánh một trận lật kèo đẹp mắt, huấn luyện
viên của tôi nói, bằng vào ý chí kiên cường mà cô ấy có thể leo ra sau
khi rơi xuống vực thẳm thì số người bội phục không phải là con số nhỏ."
Hoàng Oanh phụ họa: "Đúng vậy, huấn luyện viên cũng nói với tớ là hãy học tập tinh thần không bỏ cuộc của Dalia thì sau này khi tớ dậy thì cũng không bị kinh sợ."
Vận động
viên trượt băng nghệ thuật nữ có rào cản dậy thì nguy hiểm hơn nam giới
gấp đôi, huấn luyện viên Mã dạy Hoàng Oanh như thế cũng hợp tình hợp lý.
Trương Giác đứng sang một bên quan sát một lúc thì phát hiện một chuyện, đó
chính là với tư cách nhà vô địch trượt băng nghệ thuật thế giới thì ánh
mắt mà bọn họ nhận được dường như không khác gì minh tinh.
Tuy rằng chắc chắn không thể so sánh với những siêu sao Hollywood kia,
nhưng nếu so với mấy cái gọi là tiểu thịt tươi thì fan của quán quân
không lẫn vào đâu được, hơn nữa bọn họ không cần xào cp bán hủ, cũng
không cần thiết lập tính cách, chỉ cần có thực lực là được yêu thích.
Hoàn cảnh này khiến con người rất thư giãn.
Có người gọi cậu, "Trương quân, cậu có thể chụp ảnh với tớ không?"
Trương Giác quay đầu lại thì nhìn thấy một cô gái với quả đầu trẻ thơ đang cầm camera mỉm cười với cậu, thoạt nhìn còn thấp hơn Trương Giác 2 cm, trên má trái có một cái lúm đồng tiền.
Cô là nhà vô địch đơn nữ tổ thiếu niên Shiro Kanoko, trong mười năm tới,
cô và em gái của mình là Shiro Keiko được khen ngợi là đơn nữ kiệt xuất
nhất của Nhật Bản trong vòng hai thập kỷ.
Bên trong hạng mục trượt băng nghệ thuật không thiếu những anh em, chị em
cùng nhau huấn luyện, nội dung trượt đôi và khiêu vũ trên băng cũng
không thiếu những anh chị em, trong môn trượt băng nghệ thuật cũng có
một tin đồn ma thuật, chính là "Ít nhất một nửa nhà vô địch thế giới đều đều có anh trai hoặc chị gái không trượt" .
Nguyên nhân có rất nhiều, hoặc là thiên phú cơ thể không đủ, bị huấn luyện
viên loại vào thời điểm huấn luyện tuyển chọn tài năng, hoặc là luyện
được cú nhảy hai vòng, nhưng cửa ải nhảy ba vòng không có cách nào vượt
qua nữa, trình độ không đủ để tham gia thi đấu, hoặc là tiền trong nhà
chỉ đủ cung cấp cho một đứa con đi trượt băng.
Shiro Kanoko được cho là sẽ phá bỏ lời nguyền này, nhưng hai năm sau lại giải nghệ không rõ nguyên nhân, mà em gái của cô là Shiro Keiko đã bước vào
vạch tuổi trong Thế vận hội mùa đông Sochi để được thăng hạng khẩn cấp
và cuối cùng giành được huy chương bạc Olympic.
Về phần Shiro Kanoko sau khi giải nghệ đã đi đâu, đây cũng coi như là câu
đố số 1 của giới trượt băng nghệ thuật, tuy nhiên nhiều người đồn đoán
rằng cô giải nghệ là vì chấn thương.
Bởi vì đã biết thông tin, Shiro Kanoko từ năm 13 tuổi đã mắc chứng vẹo cột
sống, nếu không thì cô cũng là một trong những đơn nữ có hy vọng tập 3A.
Trương Giác gật gật đầu, Shiro Kanoko liền chào hỏi Hayato Terakami lại đây
chụp ảnh, khi hai người đứng cùng một chỗ, hai tay Shiro Kanoko chắp sau lưng, nở nụ cười ngọt ngào với ống kính, thời điểm tách ra, cô chỉ chỉ
và eo Trương Giác.
"Nếu đau thì dùng túi muối chườm nóng nha, tớ thường hay dùng cái này."
Hayato Terakami làm phiên dịch, bất ngờ nhìn Trương Giác: "Eo cậu ấy bị thương sao?"
Shiro Kanoko dịu dàng nói: "Em chẳng qua là cảm thấy tư thế Biellmann của cậu ấy cũng giống với tư thế Biellmann của em khi mà em bị chấn thương eo."
"Cậu ấy thật sự quá đẹp, giống như là một yêu tinh từ trên trời bay xuống
vậy, em thật sự không nhịn được muốn nói chuyện với cậu ấy."
Trong tiếng Nhật, yêu tinh có nghĩa là một nàng tiên.
Hayato Terakami và Shiro Kanoko nói chuyện đương nhiên là dùng tiếng Nhật, mà
Trương Giác ngay cả tiếng Anh cũng nghe không được, tiếng Nhật lại càng
khỏi nói, cậu chỉ là nghiêng đầu chờ bọn họ nói chuyện xong thì mới dùng một câu trúc trắc trả lời "Arigatou (cảm ơn)" .
Sau đó Kim Mộng và Diêu Lam dẫn Trương Giác, Hoàng Oanh và Quan Lâm đi gặp
gỡ làm quen với những vận động viên trượt băng nghệ thuật nổi tiếng
khác.
Sự tử tế của hai vị tiền bối là điều hiển nhiên, bọn họ sẽ giải nghệ trong hai năm nữa,
nhưng bọn họ cũng hi vọng cho dù bọn họ rời đi thì những đứa nhỏ nhà
mình đang chiến đấu trong thế giới băng có thể giao lưu và thiết lập
tình bạn với những tuyển thủ khác.
Trương Giác tuy ngôn ngữ không thông nhưng lại thắng ở dáng vẻ đáng yêu và
tính cách ngoan ngoãn, đi theo phía sau tiền bối cười là được rồi.
Nhưng loại cười này thực ra cũng nhọc lòng rất nhiều, chờ đến khi biểu diễn
trượt băng kết thúc, Trương Giác xuống sân băng, lập tức cởi bộ đồ ngủ
các sấu, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thư Phong vẫn luôn chăm chú nhìn thân ảnh của Trương Giác, lúc này mới nhìn thấy thiếu niên hờ hững vô tình vuốt ngược lại mái tóc đen nhánh, dáng
vẻ hơi mệt mỏi lại mang theo một cỗ lạnh lùng khó tả, cùng với cảm giác
chán đời.
Hắn theo bản năng mà kêu nhiếp ảnh gia chụp lại cảnh này, nội tâm ngưỡng mộ vẻ ngoài xuất chúng của đứa nhỏ.
Ngay cả trong bóng tối, thiếu niên vẫn xinh đẹp như có thể tỏa sáng, tinh
xảo và yếu đuối giống như một búp bê sứ biết đi, nhìn như ngây thơ và
khờ khạo, lại thanh tao và lãnh đạm như một nàng tiên trên núi tuyết.
Thợ chụp ảnh nâng camera cảm thán: "Diện mạo của anh bạn nhỏ này mà thả vào giới giải trí thì không có mấy người so được với cậu ấy, đi diễn xuất
nhất định sẽ kiếm được không ít tiền."
Thư Phong không đồng ý: "Vào giới giải trí là chà đạp thiên phú của cậu ấy."
Thợ chụp ảnh: "Nhưng vận động viên không kiếm được tiền như minh tinh,
trượt băng nghệ thuật là một hạng mục không mấy nổi tiếng ở Trung Quốc,
cậu ấy là đơn nam, mức độ nổi tiếng không bằng đơn nữ và trượt đôi, sau
này nếu có thể trượt đến đỉnh cao thì cũng chỉ có thể kiếm được vài
triệu là ngừng."
Thư
Phong cười ha ha: "Đây là ảo giác của cậu, ai nói trở thành vận động
viên là không có tiền? Nhìn vào bảng xếp hạng thu nhập của vận động viên trên Forbes đi, các vận động viên hàng đầu kiếm được không thua gì siêu sao Hollywood cả, kiếm được đều là tiền sạch sẽ, tôi thấy tính cách của Trương Giác thích hợp làm vận động viên hơn, cậu ấy dám nghĩ dám làm,
không chịu thua, sự vững vàng của cậu ấy là nguyên liệu tốt nhất để
giành được huy chương vàng."
"Hơn nữa trượt băng đơn nam trong nước ít được chú ý, nhưng không phải là vì vậy mà không có vận động viên đơn nam mang tính biểu tượng trong nước,
nếu như Trương Giác có thể trượt..."
Nếu cậu ấy có thể trượt lên đỉnh, tương lai sẽ là không giới hạn.
Một đơn nam được gửi gắm nhiều hy vọng Trương Tiểu Ngọc ngáp một cái, được
dẫn lên xe buýt sưởi ấm, trên đường trở về khách sạn vẫn luôn ngấu
nghiến gặm sô cô la, gặm gặm, khẽ nghiêng đầu một cái rồi dựa vào vai
ông cậu ngủ.
Thẩm Lưu thở dài, cẩn thận từng li từng tí lấy nửa thanh sô cô la ra, đắp chăn lên cho cậu.
Ông cậu nhẹ nhàng nhéo một cái vào mặt Trương Giác: "Ăn uống cho no say rồi lăn ra ngủ, con không tăng cân thì ai tăng cân nữa?"
Thẩm Lưu khoan dung nói: "Thật ra nếu bây giờ đứa nhỏ có tăng cân thì cũng
không thành vấn đề, trận chung kết đã xong rồi, còn ba tháng nửa mới đến giải vô địch thiếu niên thế giới, chúng ta có thể lợi dụng khoảng thời
gian này để tăng cân cho em ấy."
Có thể là trực giác cảm ứng được cái gì, Trương Giác đang trong mơ hôn chiếc bánh dâu tây bất giác rùng mình một cái.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với Trương Giác trong một khoảng thời gian
dài, mãi cho đến đầu tháng 1, khi Trương Giác lần thứ hai đến Bắc Kinh
để tham gia giải vô địch quốc gia, tất cả mọi người biết cậu đều bị cậu
làm cho sợ hết hồn.
Tần Tuyết Quân đón máy bay theo bản năng mà bóp bóp cái má đầy thịt.
"Gần đây em ăn cái gì thế?"
Trương Giác cười khan một tiếng: "Híc, chỉ là một số thịt, rau cùng những đồ
ăn carbonhydrate, nhưng khẩu phần ăn khá nhiều, gần đây mỗi ngày em đều
ăn vừa ngon vừa no nha."
Tần Tuyết Quân nhu nhu bờ vai cậu: "Anh có thể thấy được em ăn rất no."
Trời ạ, khuôn mặt của đứa nhỏ này tròn quay có thể thấy bằng mắt thường, đây rốt cuộc là ăn như thế nào thế?
Trương Giác ho khan một tiếng, cảnh giác nhìn xung quanh rồi túm lấy ống tay
áo của Tần Tuyết Quân: "Anh Tần, anh có nước không? Cho em uống một
miếng."
Tần Tuyết Quân đang muốn vặn ra bình nước khoáng được đưa tới, Thẩm Lưu liền ngăn cản cậu.
"Đừng cho em ấy uống nước, Trương Tiểu Ngọc, bây giờ đến giờ ăn trưa rồi, bây giờ em uống nước thì chút nữa trong bụng còn có chỗ chứa đồ ăn sao?
Trước khi đi dì đầu bếp đã nấu cho em nhiều thịt bò như vậy, em làm sao
đó thì làm, phải ăn hết cho anh."
Trương Tuấn Bảo lấy cốc ra: "Cảm thấy khát đúng không? Đến đây, chỗ cậu có
nước chuối trái cây Hỏa Long mới ép, con uống cái này đi, đỡ phải do ăn
nhiều thịt mà bị táo bón."
Trương Giác: "..."
Vận động viên tăng cân đồng nghĩa với việc tăng mỡ trước, sau đó đem toàn
bộ lượng mỡ dư ra luyện thành cơ bắp, đặc biệt là nếu như không đủ thời
gian, nhóm huấn luyện viên sẽ ra sức nén quá trình tăng cân này, dùng tư thế nhồi đồ ăn cho vịt cho vận động viên.
Cho nên tăng cân là một việc cực kỳ gian khổ.
-
Tác giả có lời muốn nói: Đám ông cậu dám cho Tiểu Ngọc tăng cân, trong lòng bọn họ tuyệt đối là nắm chắc, dù sao Tiểu Ngọc là dòng độc đinh duy
nhất trong toàn thôn, tất cả mọi người đều đối xử với cậu rất thận
trọng.
Vậy thì giải thích chỗ này một chút, thực ra việc miêu ta cốt truyện lien quan đến chấn
thương trong bài viết là một lựa chọn rất khó khăn đối với tôi, điều này cũng giống như việc tôi có nên sắp xếp một hệ thống cho nhân vật chính
khi bắt đầu truyện không, điều này khiến tác giả xoắn xuýt rất lâu.
Thế nhưng sau khi cân nhắc, Nấm vẫn thu hết can đảm để viết nó như bây giờ, trước mắt coi như là thành công, thật sự cảm ơn sự ủng hộ của mọi người 【 cúi đầu 】.
Tiểu Ngọc
là một nhân vật lập thể, mà nhân vật lập thể không phải tác giả nói cậu
như thế nào thì sẽ như thế ấy, mà là thông qua nội dung câu chuyện mà
đắp nặn ra, cậu không phải Jack Sue làm gì đều thuận buồm xuôi gió (mặc
dù bây giờ đã rất tô, khụ khụ), từ cựu idol chỉ muốn rèn luyện sức khỏe
thông qua trượt băng nghệ thuật đến nhà vô địch thế giới, đến dâng hiến
linh hồn trượt băng giành giải vô địch thế giới trong tương lai, con
đường này nhất định là phải tự mình đi, những thay đổi trong suy nghĩ và vượt qua những trở ngại trong giai đoạn này đều thuộc về Trương Giác,
tác giả sẽ cố gắng viết nên câu chuyện này, mà chắc chắn sẽ không bao
giờ cho cậu một bàn tay vàng.
Nhưng mà yên tâm yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không cho ăn độc đâu【 che mặt 】,
bởi vì bản thân Nấm cũng rất thích đọc sách, sau vài lần bị trúng độc
thì mới hiểu cảm giác bị trúng độc đến ngạt thở, điểm ấy cứ yên tâm đi
ha ha ha, hơn nữa án văn này tuyệt đối là tô sảng khoái ngọt nhất mà tôi từng viết.
Nấm đặt lời ở đây, nếu án văn này không phải HE thì mọi người có thể đạp sưng mông
tôi luôn, hơn nữa Nấm đã kết thúc thật nhiều thiên văn nha, độ uy tín
được đảm bảo, các bạn cứ so sánh xem sao