Phần
thi bài thi ngắn chỉ kéo dài 2 phút 30 giây (±10 giây), cho nên 10 phút
sau đó việc thi đấu đơn nam tổ thiếu niên liền tuyên bố kết thúc.
Điều này có nghĩa là Trương Giác thực sự không có thời gian nghỉ ngơi.
Từ Xước và Sát Hãn Bất Hoa đều là thân sư muội sư đệ của Trương Giác,
trước đó vẫn luôn đi theo bên cạnh huấn luyện viên Tống Thành, hiện tại
Trương Giác đang bị thương ở thắt lưng, bọn họ đồng thời chạy qua cùng
Tống Thành, thậm chí Tôn Thiên cũng qua liếc mắt một cái.
Đại sư huynh mới vừa giành được vị trí dẫn đầu trong bài thi ngắn giờ nằm
nhoài trên thảm yoga, trên lưng đặt hai túi chườm đá lớn, trên mắt cá
chân và đầu gối đều có túi chườm đá, cơ thể cậu quá mức nhỏ gầy, nằm úp
sấp trên mặt đất lại càng nho nhỏ hơn, túi chườm đá đặt trên người hiện
ra vô cùng nghiêm trọng.
Từ Xước ngồi xổm bên cạnh, sờ sờ mái tóc đàn anh, dính keo xịt tóc cũng
không ngại, tiện tay chùi một cái lên áo khoác, vẻ mặt quan tâm.
"Đàn anh, có đau hay không?"
Đại sư huynh động viên nhị sư muội: "Không có chuyện gì, vết thương nhỏ mà
thôi, giống như bong gân trong lúc luyện tập vậy, cũng không nghiêm
trọng lắm, ít nhất không ảnh hưởng đến việc đi lại, chỉ là hơi lạnh chút thôi."
Sân vận động của
cuộc thi trượt băng nghệ thuật không có hệ thống sưởi, tháng 12 ở Bắc
Kinh lạnh muốn chết, không cho ôm cái túi chườm nóng thì thôi, còn phải
chườm túi nước đá, Trương Giác bị lạnh đến run lẩy bẩy.
Ông cậu ngồi xổm xuống, ấn vào bắp chân để làm dịu đi cơ bắp căng chặt của
đứa nhỏ, nghe vậy phùn tào nói: "Sao con lại đột nhiên sợ lạnh? Trước
đây không phải chỉ mặc một bộ quần áo đi ném tuyết thôi sao?"
Trương Giác cười khổ: "Khi đó lượng mỡ trong cơ thể con cũng không thấp vậy nha."
Những người có lượng mỡ trong cơ thể thấp thực sự sợ lạnh, bởi vì không có mỡ để chống lạnh .
Cũng may tiểu sư đệ Sát Hãn Bất Hoa là một đứa nhỏ biết săn sóc, biết sư
huynh khổ cực nên mang theo một cốc sô cô la nóng khi đến đây, nâng ở
trong lòng bàn tay ấm áp, uống vào ấm lòng ấm dạ dày.
Trương Giác thật ra rất hâm mộ Sát Hãn Bất Hoa, dù sao đứa nhỏ này trong tương lai cũng nổi danh là kim cương bất hoại thể, hầu như không bị chấn
thương, nhưng thân thể cường tráng lại khiến tốc độ xoay trên không của
Sát Hãn Bất Hoa khá thấp, độ cao khi nhảy xoay bốn vòng càng khó hơn,
nhưng đối vận động viên mà nói thì chỉ có khỏe mạnh thì bọn họ mới có
khả năng khiêu chiến vô hạn.
Thẩm Lưu lúc này cũng đặt một miếng sô cô la sữa xuống bên cạnh Trương Giác, rồi giúp Trương Giác xoa bóp cẳng chân còn lại.
Tôn Thiên tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc khi điểm biểu diễn của Trương Giác bị ép xuống quá độc ác, nếu không thì với năng lực của cậu nhóc đã phá
kỷ lục rồi."
Bố trí nhảy bài thi ngắn của Trương Giác là 3lz+3lo, 3F, 3A, độ khó kia đặt ở tổ thiếu niên thì nên hoành bá một phương.
Trương Tuấn Bảo lắc đầu: "Dù sao Tiểu Ngọc cũng là người mới ra mắt, trọng tài sẽ tiến hành xem tư lịch của nó, năm đầu tiên Hayato Terakami tiến vào
tổ thiếu niên cũng bị ép đến rất độc."
Tôn Thiên ngồi xổm xuống xoa đầu Trương Giác: "Đúng vậy, cậu nhóc sẽ vẫn
trượt băng trong tổ thiếu niên ít nhất hai mùa giải, nhất thời không
vội, này, keo xịt tóc này là của Diêu Lam đưa đúng không? Đừng có dùng
loại này, sẽ không tốt cho chân tóc đâu, đường chân tóc hiện tại của
Diêu Lam là rất nguy hiểm, dùng HDFQ đi, Beckham cũng dùng loại đó, các
cậu nhìn xem chân tóc của anh ta khá ổn."
Mọi người không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn một quả đầu thưa thớt của Tôn Chỉ, rồi rời đi không chút lưu tình
Trương Giác âm thầm hạ quyết tâm, bất kể là keo xịt tóc của Diêu Lam hay là
Beckham sử dụng thì cậu cũng không cần, chờ tóc dài ra thì cậu cứ trực
tiếp buộc lên là được.
Chờ nhân viên công tác tìm tới, Trương Giác vỗ đệm một cái bò dậy, túi
chườm nước đá từ trên người cậu lăn xuống, đứa nhỏ ngồi xong muốn đi
giày, thắt lưng bị kéo một cái.
Thấy đứa nhỏ mặt lộ vẻ đau đớn, Thẩm Lưu giữ cậu lại.
"Em đừng có lộn xộn, dựa vào anh rồi đứng lên."
Đứa nhỏ ừ một tiếng, đỡ vai Thẩm Lưu, Trương Tuấn Bảo cũng nhấc cổ áo
Trương Giác xách lên trên, Trương Giác dựa vào lực đứng dậy, xỏ chân vào trong đôi giày, Thẩm Lưu thắt thắt đem dây giày buộc chặt, căn dặn cậu.
"Đừng làm bất cứ chuyện gì khiến cho lưng không thoải mái, nếu không được thì gọi anh và cậu, chúng ta giúp em."
Trương Giác bé ngoan đáp lại, mặc áo khoác và khăn quàng cổ, đội mũ lôi phong lên đầu, vành mũ hẹ thấp che lỗ tai.
Nhiệt độ trở lại, Trương Giác cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Tôn Thiên nhìn hình tượng này của cậu, trầm mặc một trận: "Con định cứ như
vậy mà đi tham gia lễ trao giải huy chương nhỏ sao? Bên kia có phóng
viên quay hình đó."
Tiểu bằng hữu đừng có ỷ vào nhan sắc mà không đem hình tượng coi là chuyện to tát nha.
Trương Giác còn chưa kịp lên tiếng, Trương Tuấn Bảo đã gãi đầu và tỏ ra khó
hiểu: "Nhưng mà cậu nhóc cũng đã mặc trang phục cá sấu nhảy《Sappi》rồi,
này chỉ là đội mũ mà thôi, có vấn đề gì sao?"
Tôn Thiên nhìn khuôn mặt con nít của Trương Tuấn Bảo kia, đột nhiên nhớ tới cái tên này khi còn là vận động viên từng hóa trang thành chú mèo biểu
diễn tại giải vô địch quốc gia, trượt băng trong các khúc kinh
điển《Memory》trong vở nhạc kịch nổi tiếng《Con mèo》, trời đất chứng giám,
đời này Tôn Thiên chưa từng nhìn thấy con mèo nào có bộ ngực lớn như
vậy.
Nhưng không biết tại sao, tiếng vỗ tay của buổi biểu diễn đó lại vô cùng nồng nhiệt.
Để một người như vậy làm huấn luyện viên trưởng của Trương Giác, tiên nữ
xinh đẹp sẽ bị biến thành con nai ngốc nghếch mất... Thôi quên đi, chỉ
cần thành tích tốt, đừng nói là nai con, con khỉ ông cũng nhận luôn!
Tôn Thiên bỏ ra chút thời gian để thuyết phục bản thân, nhắm mắt lại vung tay lên.
"Đi thôi đi thôi, giữ ấm là quan trọng nhất."
Vị trí thứ hai trong bài thi ngắn này là Hayato Terakami, người thứ ba là
Ilya, nói như vậy, đây là lần thứ hai Hayato Terakami vượt qua Ilya
trong bài thi ngắn.
Dựa
theo phân tích của Thẩm Lưu, thật ra lực biểu cảm của Hayato Terakami
mạnh hơn Ilya, hơn nữa hắn cũng có ưu thế trong việc trượt, cho nên hắn
có thể giành lợi thế ít hơn 1 điểm trong bài thi ngắn, nhưng Ilya có
tính ổn định cao hơn nên đã giành chiến thắng trở lại ở môn trượt băng
tự do.
Thật ra Trương
Giác cũng có vấn đề về sự ổn định kém, nói cậu một đường ngã vào trận
chung kết Grand Prix cũng là sự thật, ban huấn luyện viên đều hiểu rằng, đối với Trương Giác mà nói, chiến thắng ở bài thi ngắn chỉ là nhất
thời, tự băng tự do mới là một thách thức lớn hơn.
Tuy nhiên bầu không khí của buổi lễ trao giải huy chương nhỏ vẫn rất hữu
hảo, khi Trương Giác xuất hiện trên sân khấu, không ít người khi nhìn
thấy cậu đều sửng sốt một chút, sau sau đó lộ ra biểu tình rất muốn
cười, biểu tình cứ như bị manh hóa, đặc biệt là Hayato Terakami, ánh mắt không ngừng phiêu phiêu về phía Trương Giác.
Khi người dẫn chương trình hỏi ấn tượng của thiếu niên Kanagawa đối với
Trung Quốc, Hayato Terakami dùng tiếng phổ thông đông cứng nói rằng:
"Trung Quốc là một quốc gia rất tuyệt vời, vận động viên đặc biệt..."
Hắn mắc kẹt một chút, không biết cách phát âm tiếng Trung của kawai làm sao, vì vậy dứt khoát kết hợp với Anh.
"Vận động viên đặc biệt cute."
Trương Giác nghe hiểu từ cute, cũng nở một nụ cười dễ thương cới Hayato
Terakami, Hayato Terakami lúc này mới phát hiện đứa nhỏ này có hai cái
răng khểnh.
Wow, đó là răng yaeba.
Người Nhật có sự ôm ấp đặc biệt đối với răng yeaba hay còn gọi là răng nanh,
cảm thán trong lòng, Tama-san quả nhiên là siêu cấp kawai.
Việc nhũ danh Trương Giác là Tiểu Ngọc cũng không phải bí mật, những người
quen thuộc và những người đam mê trượt băng đều biết điều này, sau khi
vụ việc được các phóng viên Nhật Bản – những người giảo đào sâu tìm hiểu chi tiết đến Trung Quốc, không ít người đam mê trượt băng Nhật Bản đều
gọi cậu là "Tama-chan", "Tama-san" .
Cách phát âm của ngọc ở Nhật Bản là Tama, gần giống như cách phát âm của
trứung, cho nên người hâm mộ trượt băng Nhật Bản gọi cậu là "Tama-chan", "Tama-san", có thể hiểu rằng bọn họ gọi Trương Giác là "Tiểu Ngọc"
"Ngọc tiên sinh", cũng có thể lý giải vì bọn họ đang gọi "Tiểu đản",
"Đản tiên sinh" .
Cũng
may người chỉ có thiên phú ngôn ngữ bằng 5 như Trương Giác không biết
rằng có người gọi cậu là tiểu đản, nếu không thì cậu sẽ không cho Hayato Terakami sắc mặt tốt.
Đáng nhắc tới chính là, Ilya và Hayato Terakami đều đã hoàn thành dậy thì
đơn nam, Ilya cao 1 mét 75, Hayato Terakami 1 mét 74, hai người họ đều
cao hơn Trương Giác 20 cm, ấy thế mà trong bài thi ngắn, Trương Giác khi lĩnh thưởng phải đứng ở giữa.
Cho nen hiệu ứng hình ảnh khi họ đứng cùng nhau có lẽ là một nhân vật bị
lõm vào trong, Trương Giác cũng bị hai người chèn ép càng ngày càng
giống như học sinh tiểu học.
Ông cậu nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng thê thảm, quay đầu nói thầm với
Thẩm Lưu: "Tôi nhớ rằng ở giải vô địch quốc gia, thành tích của tổ thiếu niên và tổ thành niên đều tính cùng một lượt, với cái thành tích này
của Trương Tiểu Ngọc phỏng chừng tổ thành niên cũng không có ai chiến
đấu với nó, tới lúc đó chỉ sợ thằng nhóc sẽ là người lùn nhất đứng trên
bục lĩnh thưởng kia."
Nghĩ đến việc tương lai Trương Tiểu Ngọc ưỡn ngực ngẩng đầu với dáng dấp oai phong lẫm liệt trên bục lĩnh thưởng, Trương Tuấn Bảo đột nhiên 囧.
Hắn và Thẩm Lưu nhìn Trương Giác nhỏ nhắn khả ái giơ huy chương, trong lòng đồng thời thở dài.
Cố gắng cao lên nhé Tiểu Ngọc, nếu như con không muốn cả đời làm tiên
nữ... Sau khi trở lại thì sẽ cho đứa nhỏ tinh ngịch này uống nhiều sữa
bò một chút!
Dù sao cũng
là nghi thức trao giải trong nước, không tồn tại vấn đề ngôn ngữ, người
dẫn chương trình vô cùng hiền lành với Trương Giác, hỏi đều là những vấn đề bình thường, ứng phó rất thoải mái.
Sau khi kết thúc những thứ linh ta linh tinh xong, Trương Giác trở về khách sạn, cuối cùng cũng được gặp Tần Tuyết Quân.
Chỉ thấy anh chàng đẹp trai khốc suất này mặc áo khoác len và cũng đội một
chiếc mũ lôi phong ấm áp, hắn chống gậy, bước đi khập khễnh, chờ vào
phòng rồi tháo mũ ra, Trương Giác mới phát hiện trên đầu hắn toàn là vải băng bó.
Đứa nhỏ đỡ eo hắn ngồi xong, kinh ngạc nói: "Ôi trời anh của em ơi, anh đây là làm sao vậy?"
Tần Tuyết Quân nhẹ giọng nói: "Tuần trước giáo sư nói thủ pháp phẫu thuật
của anh khá tốt, kêu anh đến bệnh viện để làm hỗ trợ cho ông ấy, làm một công việc móc nối."
Kinh viên y khoa mà, sau khi kết thúc năm học cuối là có thể bắt đầu hỗ trợ
cho người khác, nếu tích lũy được nhiều kinh nghiệm thức tế thì bạn sẽ
tự tin hơn để bắt đầu trong tương lai, mặc dù Tần Tuyết Quân mới học
được một nửa năm cuối nhưng thành tích của hắn thực sự là rất tốt, lúc
trước còn phối hợp với một đàn anh phát biểu luận văn, một vị giáo sư
đánh giá cao tài năng của hắn nên thẳng thắn nhờ Tần Tuyết Quân cuối
tuần này đi hỗ trợ cho ông ấy.
Chẳng vì điều gì, vì tiền thôi.
Mặc dù chỉ là một số công việc như thông tiểu, chuẩn bị da, tiêu độc, khâu, móc khâu, đỡ gương, thậm chí nếu như không cẩn thận còn bị mắng hay là
bị kẹp cầm máu ở cổ tay, nhưng Tần Tuyết Quân vẫn làm một cách say sưa
ngon lành, cảm thấy thu hoạch cho việc này là không hề nhỏ.
Trương Giác nghe hiểu, nhưng vẫn là không rõ: "Anh không thể làm người ta bị thương như thế này chỉ bằng một cái retractor?"
Những cái retractor bình thường đương nhiên sẽ không, nhưng Tần Tuyết Quân lần này găp phải tình huống đặc biệt.
Vừa nhắc tới việc này, Tần Tuyết Quân không khỏi thở dài: "Vị giáo sư mang
anh đi là trưởng khoa cấp cứu, nghe đâu ông ấy cũng đã từng làm bác sĩ
quân y và có kinh nghiệm sơ cứu rất phong phú, lần này cấp cứu cho một
bệnh nhân có vết thương đặc biệt nghiêm trọng, đó là người đầu cơ đánh
nhau với người nhà bệnh nhân."
Người đầu cơ đó rất hung dữ, đánh nhau liền sử dụng dao còn đâm trúng nhiều
chỗ xung yếu của bệnh nhân, khi tiến vào phòng cấp cứu thì chỉ còn nửa
hơi thở, cũng may nơi bị thương gần bệnh nên vị giáo sư quyết định dứt
khoát, lập tức xông lên cấp cứu cho người đó.
"Anh ta bị tràn khí màng phổi, giáo sư đầu tiên là tiêm cho anh ta một ống tiêm, sau đó áp lực tăng lên theo ống tiêm mà xì xì."
Tần Tuyết Quân khoa tay múa chân, Trương Giác nghe một hơi hút vào ngụm khí lạnh: "Người này có xanh cỏ không?"
"Không, ở trước cửa bệnh viện chúng ta làm sao có thể để anh ta chết được?"
Tần Tuyết Quân nói tiếp: "Giáo sư cũng dùng tay không để cầm máu cho anh
ta, tức là trực tiếp đưa tay vào khoang bụng rồ trực tiếp bấm động mạch
và tĩnh mạch gan bị thương, sau hai giờ làm phẫu thuật thì mới kéo được
mạng người này về, tụi anh mới vừa ra khỏi phòng mổ thì người con trai
bị thương lao tới suýt chút nữa là đánh ngã giáo sư, anh hỗ trợ ngăn lại thì bị người con trai bị thương đâm vào một phát rơi xuống cầu thang."
Trương Giác nhìn dáng người cao 1 mét 9 của Tần Tuyết Quân, khóe miệng giật
một cái: "Cái người con trai bị thương kia cao nặng bao nhiêu?"
"Nhìn bề ngoài thì 1 mét 85, cân nặng thì phải 240 cân (120kg), lúc mà anh
ngã xuống thì cậu ta còn đè lên người anh, anh vốn tưởng rằng mình bị
gãy hai cái xương nhưng không ngờ chỉ là một vết thương ở phần mềm và
phải khâu sáu mũi trên trán thôi, cũng thật may."
Tần Tuyết Quân lộ ra một loại biểu tình vi diệu: "Bản thân bệnh nhân bị
thương nặng 200 cân, lớp mỡ quá dày, anh đoán không chừng sau này sẽ xảy ra hiện tượng hóa lỏng mỡ, vết thương kia của hắn... Muốn khép lại sẽ
không dễ dàng."
Trương Giác thở dài: "Vết thương của anh thật oan uổn mà."
Tần Tuyết Quân khẽ mỉm cười: "Làm bác sĩ thì phải có cái giác ngộ này, vết
thương nhỏ này hai tuần là khỏi thôi, việc nhỏ thôi mà."
Tần Tuyết Quân bị thương vô tội, bệnh viện cực kỳ cảm tạ hắn vì đã bảo vệ
tâm phúc của khoa cấp cứu, không chỉ miễn tất cả chi phí chữa bệnh cho
hắn mà còn đưa cho hắn một phong bao đỏ 2000 tệ.
Sau khi thanh niên lấy được tiền thì chuyện đầu tiên chính là mua đào và dâu tây, lúc này lấy ra chia cho Trương Giác.
Trương Giác mang một hộp hoa quả lớn đi rửa sạch, sau đó ngồi bên cạnh người
bị thương Tần Tuyết Quân, đồng thời bật TV xem bộ phim mới "Đảo kinh
hoàng" của DiCaprio.
"Thực lực Martin Scorsese vẫn là mạnh như vậy, anh nói xem tại sao các đạo
diễn Hollywood khi làm phim đều rất trung thành với nguyên tác, còn các
đạo diễn trong nước lại thích làm tung ta lung tung như vậy?"
"Bởi vì đạo diễn lớn quốc tế có bức số, bọn họ không có."
Cuối cùng Tần Tuyết Quân hỏi: "Em có nghĩ rằng ông ấy có thể nhận được giải Oscar với bộ phim này không?"
Trương Giác khẳng định trả lời: "Tuyệt đối lấy không được."
Tần Tuyết Quân sờ sờ cằm: "Những năm qua hắn rất nghiêm túc dằn vặt bản
thân, kỹ năng diễn xuất cũng rất tốt, chẳng lẽ Oscar vẫn cảm thấy giá
trị nhan sắc chưa đủ hủy diệt sao?"
Trương Giác nghĩ thầm đây không phải là vấn đề về giá trị nhan sắc chưa đủ hủy diệt, chủ yếu là thời gian không tới, hắn có đi chơi súng nước cũng vô
dụng.