"Đài
truyền hình trung ương, đài truyền hình trung ương, đây là trận chung
kết giải Grand Prix Trượt băng nghệ thuật 2010, trải qua sự tranh tài
gay cấn ở các phân trạm, bốn nhóm vận động viên xuất sắc nhất ở môn
trượt băng đã tề tựu vào trận chung kết, bài thi ngắn trong chương trình trượt băng đơn nữ dành cho lứa tuổi thiếu niên hiện đang được tiến
hành, người tiếp theo là Mara Sergioia đến từ Ý, bài thi của cô là《Quay
về》."
Trần Tư Giai sóng
vai ngồi trên khán đài cùng với cha mình, cách đó không xa chính là hai
bình luận viên của CCTV đang bình luận trực tiếp.
Âm nhạc vang lên, một cô gái ăn mặc như một con bướm trắng bay lượn trên mặt băng.
Tổ thiếu niên đơn nữ năm nay dùng màu sắc để ẩn dụ chính là năm trắng một
vàng, hai đơn nữ châu Âu, hai đơn nữ nước Nga, một đơn nữ Bắc Mỹ, năm cô gái da trắng với mái tóc màu sáng và đồng tử nhạt vây chặt cô gái Nhật
Bản Shiro Kanoko.
Nhưng
phần thắng lớn nhất là Shiro Kanoko, bởi vì có có năng lực 3lo vốn là
sát thủ lớn của nội dung đơn nữ, ở phân trạm Nhật Bản, cú nhảy đó đã vọt lên 3F+3lo với số điểm cơ bản là 10.4, chỉ riêng điểm kỹ thuật của cô
đã cao hơn một chút so với những người khác.
Chưa kể có câu tục ngữ trong giới trượt băng để đánh giá đơn nữ —— Nga nhảy giỏi, Nhật trượt tốt, biểu diễn Âu Mỹ đạt điểm cao.
Hai vế đầu nói về đặc điểm của đội tuyển trượt băng nghệ thuật solo của Nga và Nhật, điểm biểu diễn của Âu Mĩ... À, cũng không phải nói Âu Mĩ không phải phái thực lực, chính là như bình thường dưới trình độ ngang nhau,
vận động viên Âu Mỹ càng nhận được sự ưu ái từ trọng tài hơn.
Những người trượt tốt cũng sẽ phối hợp nhịp nhàng với âm nhạc hơn, điểm số
biểu diễn cũng cao hơn, thêm vào phong cách biểu diễn tinh tế chỉ có ở
các vận động viên Nhật Bản, so với nhóm đối thủ còn non trẻ, Shiro
Kanoko đã là một vận động viên hạng nhất với kỹ năng và màn trình diễn
thuần thục, nếu không có gì ngoài ý muốn, sang năm cô sẽ được thăng lên
tổ thành niên.
Cha Trần
Tư Giai không khỏi thở dài: "Kể từ khi Trần Trúc giải nghệ, đơn nữ chúng ta đã bao nhiêu năm rồi không có người lọt vòng vòng chung kết?"
Trần Tư Giai cầm camera, ánh mắt tràn đầy mong đợi: "Không phải hạng mục khác đều có người tiến vào chung kết sao?"
Lần này có tổng cộng năm tuyển thủ Trung Quốc lọt vào vòng chung kết, trong đó có một cặp trượt băng đôi ở cả tổ thiếu niên và thành niên, sau đó
chính là đơn nam tổ thiếu niên Trương Giác.
Cha Trần lộ vẻ mặt bất đắc dĩ: "Nếu không phải vì bọn họ, con cảm thấy cha sẽ bỏ tiền ra đến hiện trường xem trực tiếp sao?"
Đúng lúc này, phóng viên Thư Phong của CCTV mang theo micro tiến vào khu khởi động.
Hắn đọc từng chữ rõ ràng: "Các vị, đây là khu vực khởi động của các tuyển
thủ tại nhà thi đấu thủ đô, sau tuyển thủ đơn nam tổ thiếu niên đều có
mặt tại đây, trong đó có thiếu niên Trương Giác của nước ta, là người đã hoàn thành nội dung đơn nam đầu tiên trên thế giới thực hiện động tác
xoay người Beillmann ở phân trạm Mỹ."
Tổ quay phim dừng ở cửa phòng khởi động chưa tiến vào, họ chỉ dùng ống kính chĩa vào các thiếu niên đang khởi động.
Ilya với mái tóc vàng và đôi mắt xanh đang tiến hành nhảy trên cạn, cú nhảy
của hắn cao đến đáng sợ, một thiếu niên 14 tuổi có thể nhảy hơn 60 cm
sau khi chạy lấy đà, bàn chân khi rơi xuống đất vang lên một tiếng
"bang", khí tràng mười phần.
Khi camera ghi lại được cảnh này, khán giả xem phát sóng trực tiếp đều phải thót tim, thật là không thể tưởng tượng, thiếu niên đẹp trai này thực
sự có thể nhảy được tới mới đó.
Hayato Terakami thì lại đang mang tai nghe, ở một góc của phòng khởi động đang xem lại bộ pháp bài thi ngắn của chính mình, Alex thì đang vươn vai,
Juventus đang đạp xe quay, Angus Joe đang nhảy dây.
Trong phòng khởi động dường như không có người nào rảnh rỗi, chỉ có phong
cách của Trương Giác là hơi khác biệt, đứa nhỏ đang ngồi trên một quả
bóng yoga mặt không chút cảm xúc ăn chuối.
Thời điểm ăn chuối tốt nhất là từ 15 đến 20 phút trước trận đấu, nếu như ăn
chuối ngay sau khi vận động mạnh thì đó là một thử thách rất lớn dành
cho dạ dạy, Trương Giác trước đây đã từng làm việc này, sau đó trực tiếp nôn mửa trên sân băng, từ đó mọi người trong đội tuyển tỉnh đều cảm
thấy cậu là một đứa nhỏ có dạ dày yếu.
Tuy nhiên, Trương Giác cảm thấy dạ dày của mình khá ổn, một số tuyển thủ đã bị tiêu chảy vì hồi hộp trước trận đấu, vấn đề này có tên khoa học là
hội chứng ruột kích thích, đừng nói về việc tiêu chảy trước trận đấu,
Trương Giác vẫn luôn đói đây.
Thư Phong tinh ý phát hiện, kiểu tóc của đứa nhỏ này không giống với lúc thi đấu ở phân trạm.
Vì tóc của Trương Giác dài tương đối nhanh, mà thời gian giữ tóc của cậu
chỉ có mấy tháng, lúc này độ dài tóc cậu còn hạn chế, buộc đuôi ngựa là
không được, hơn nữa tóc đuôi ngựa không hợp với trang sức trán bằng lông vũ đen mà nhà thiết kế tạo cho cậu, nhưng nếu như không buộc lại,
Trương Tuấn Bảo sợ tóc sẽ che mất đôi mắt của Trương Giác.
Thẩm Lưu quyết đoán gọi cho nữ sĩ Mia thỉnh chỉnh đạo từ xa, nữ sĩ Mia kiến
nghị là buộc phần tóc làm rối khuôn mặt thành những bím tóc nhỏ và cố
định bằng kẹp tóc, sau đó dùng keo xịt tóc để giữ nếp những phần còn
lại.
Dây thun và kẹp tóc
bọn họ có, là mẹ Trương Giác mua, keo xịt tóc bọn họ cũng có, người nam
trượt băng đôi của tổ thành niên Diêu Lam mỗi lần trước khi vào trận đều phải dùng keo xịt tóc, chỉ cần hỏi mượn là có.
Kiểu tóc này của cậu là do Diêu Lam làm, ông cậu và Thẩm Lưu không biết cách chải tóc cho đứa nhỏ, nhưng Diêu Lam lại thường chải tóc cho bạn nữ của mình.
Trải qua sự trau
chuốt của nhất ca trượt đôi, hiện tại thiên nga đen càng lãnh khốc hơn,
có tính chất công kích, bề ngoại tiên nữ lại mang theo mười phần công
khí.
Nếu không phải
Trương Giác đang ngồi trên một quả bóng nho nhỏ, cái miệng phồng lên quá mức đáng yêu thì gọi cậu là thần tiên tỷ tỷ cũng không sai.
Nhìn thấy thân ảnh Thư Phong, ánh mắt Diêu Lam: "Thục Phân! Anh tới rồi!"
Thư Phong: "Tôi là Thư Phong."
Không phải Thục Phân.
Diêu Lam nhiệt tình tiến lên đập vai hắn và giới thiệu với mọi người: "Thục
Phân là lão phóng viên, trình độ rất tốt, chưa bao giờ nói lung tung bịa đặt, Tôn Chỉ rất thích anh ấy."
Phóng viên Thục Phân trầm mặc một hồi rồi nói sang chuyện khác: "Tôi đến đây
là để phỏng vấn Thẩm Lưu, từ khi cậu ấy giải nghệ thì đã lâu rồi chúng
tôi không gặp lại."
Thẩm Lưu biết nghe lời phải đứng lên bắt tay với Thư Phong: "Quả thật là đã lâu không gặp."
Đặc biệt là Thẩm Lưu, với tư cách là nhất ca trượt băng nghệ thuật trước
đây, hắn có fans đam mê trượt băng trung thành, nhóm fan trượt băng này
biết hắn đi huấn luyện cho bọn nhỏ sau khi giải nghệ, đặc biệt là rõ
ràng hắn dạy bọn nhỏ, nhưng ngay cả danh nghĩa huấn luyện viên chủ quản
cũng không lấy đến tay mà chỉ đảm nhận chức danh phó huấn luyện viên
kiêm huấn luyện viên nhảy.
Rất nhiều người đều rất nghi hoặc Trương Giác rốt cuộc là thần thánh phương nào mới có thể khiến cho nhất ca tập trung ở bên cạnh mà ngay cả danh
phận huấn luyện viên cũng không cần.
Thục... Phóng viên Thư Phong giơ micro: "Bây giờ chúng ta đều biết rằng Trương
Giác là một đứa nhỏ có thiên phú rất tốt, thế nhưng khi cậu đến dạy
Trương Giác thì cậu bé còn chưa thi đấu trong nước hay bày ra thực lực,
xin hỏi cậu là vì điều gì mà đưa ra quyết định này?"
Thẩm Lưu cười nhạt, hắn mở miệng nói rằng hắn đã rất ngạc nhiên trước cú
nhảy Rippon của Trương Giác trong giải vô địch trong nước.
Nhắc tới những chuyện cũ này, Thẩm Lưu đầy mặt cảm thán: "Thật ra tôi không
có dự định trở thành một huấn luyện viên, nhưng Trương Giác đã cho tôi
thấy một loại hi vọng, tôi cảm thấy đơn nam của chúng ta có thể đạt được thành tích tốt hơn trên đấu trường quốc tế, cho nên ta quyết định đi
giúp Trương Giác ngày càng phát triển hơn."
Có thể nói, thời điểm lên đường xuất phát đến tỉnh H, Thẩm Lưu 24 tuổi
cũng đã quyết định, đặt bản thân mình cho ít nhất 10 năm tới, đánh cược
những năm tháng tốt đẹp nhất của mình lên người Trương Giác, để xây dựng tương lai cho sự quật khởi của đơn nam Trung Quốc.
Thẩm Lưu nhìn ống kính nói một cách chân thành: "Trương Giác thật sự là một
đứa nhỏ rất nỗ lực, tôi hy vọng mọi người sẽ ủng hộ cậu bé nhiều hơn."
Thư Phong thở dài nói: "Nghe cậu nói như vậy, tôi cảm giác Trương Giác
giống như vai nam chính bộ truyện thể thao máu lửa, sau khi cựu số một
đơn nam của đội tuyển quốc gia giải nghệ, vì cậu ấy mà lựa chọn trở
thành huấn luyện viên."
Nhất tỷ Kim Mộng ở bên cạnh phụ họa nói: "Trương Giác lớn lên thật giống như trong thế giới giả tưởng, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Trương Giác ở
khoảng cách gần thì tôi đã rất kinh ngạc, thật không nghĩ tới ngoài đời
thực lại có một chàng trai đẹp trai đến như vậy, Hoàng Oanh lúc ấy nói
rằng em ấy đang rơi nước mắt..."
Kim Mộng và Diêu Lam cũng là sắp giải nghệ, lúc này tận hết sức mình nhắc
đến tên của hậu bối trên màn ảnh, với hy vọng có thể mang lại sự nổi
tiếng cho bọn họ, cũng là một nỗ lực không ngừng nghỉ.
Thế hệ trước sẽ rút lui khỏi sân khấu, và tương lai sẽ phụ thuộc vào những đứa trẻ này.
Thư Phong rất hiểu được tâm tình của những người trượt băng thâm niên này,
liền phối hợp hỏi không ít chuyện liên qua đến Hoàng Oanh, Quan Lâm và
Trương Giác.
Khi Trương Giác yên lặng thực hiện động tác kéo duỗi cuối cùng, có người thấp giọng nói rằng: "Sắp bắt đầu rồi."
Bài thi ngắn đơn nữ đã kết thúc, sân băng dùng cho thi đấu đã bắt đầu tu
sửa, nhóm tuyển thủ giờ phải đi đến khu vực phía sau, chờ đợi tới lúc
mặt băng bằng phẳng thì sẽ tiến hành tập luyện 6 phút trước trận đấu
trên sân băng.
Tuyển thủ
đi qua một thông đạo dài, phía cuối là ánh đèn không ngừng nhấp nháy,
tiếng ồn ào của mọi người truyền vào trong tai khiến Trương Giác có chút hoảng hốt.
Nơi này là
nhà thi đấu thủ đô có sức chứa hàng vạn khán giả, hàng ghế khán giả chật kín người hâm mộ trượt băng đến từ khắp nơi, bọn họ nói những thứ tiếng khác nhau nhưng lại cùng nhau dùng ánh mắt mong chờ nhìn các vận động
viên.
Trận chung kết
Grand Prix Trượt băng nghệ thuật là phần cuối của sự kiện hạng A này,
thu hút sự quan tâm của những người hâm mộ trượt băng nghệ thuật từ khắp nơi trên thế giới.
Thời
điểm tham gia《Giấc mộng thiếu niên 307》, Trương Giác cũng từng tưởng
tượng nếu như cậu may mắn được xuất đạo, lúc ở trên sân khấu lớn hàng
vạn người thì cậu sẽ biểu diễn như thế nào.
Mà hiện tại, sân khấu hàng vạn người này đang bày ra trước mắt cậu, dùng một phương thức ngoài ý muốn thế này.
Sáu đơn nam tổ thiếu niên lần lượt trượt xuống sân băng, Ilya dẫn đầu, đài
phát thanh trước tiên xướng tên cậu thiếu niên thiên tài duy nhất lọt
vào vòng chung kết với hai huy chương vàng.
"Representative Russia, Ilya Savchenko."
Hầu như các cổ động viên châu Âu, Mỹ và Nga đều hoan hô lên, có thể thấy được sự yêu mến dành cho Savshenko là rất cao.
Kế tiếp là Hayato Terakami.
"Representative Japan! Hayato Terakami."
Hayato Terakami là một thiếu niên mi thanh mục tú, khí chất sạch sẽ, fan phu
nhân và fan thiếu nữ nhiều đến kinh người, kể từ khi xuất hiện, trên sân nổi lên tràng âm thanh "Ganbatte (cố lên)" nối liền không dứt.
Trương Giác và Juventus bằng điểm, vào vòng chung kết với một huy chương vàng
và một huy chương đồng, mà đương nhiên phía ban tổ chức phải giới thiệu
đứa con nhà mình trước chứ, vì vậy người thứ ba chính là Trương Giác .
Khi tên của cậu được loa phát thanh phát ra, cái tên đặc trưng của Trung
Quốc cùng gương mặt điển trai đậm chất Châu Á khiến khán giả trong nước
nhiệt liệt vỗ tay.
Thạch
Mạc Sinh nhìn thân ảnh Trương Giác, trong mắt cất chứa sự ước ao, sau đó hắn nhìn thấy Phàn Chiếu Anh ngồi ở bên cạnh đột nhiên đứng lên, thân
hình loạng choạng một chút, sau đó đặt tay lên môi hét to.
"Trương Giác! Cố lên!"
Trương Giác đưa mắt nhìn về phía đó, nhất thời khuôn mặt tràn ra một nụ cười
thật tươi, cậu vẫy tay về phía bên đó, cả người đều phảng phất bởi vì
tiếng cố lên này mà cả người vui sướng.
Cậu nhận ra bọn họ.
Thạch Mạc Sinh nhịn không được, dứt khoát đứng dậy rồi từ cổ họng rống len: "Trương Giác, cố lên!"
Đạo diễn đài CCTV nhìn lướt qua nơi đó, mặt lộ vẻ vui mừng: "Đó là những
tuyển thủ thiếu niên của đội tuyển tỉnh đúng không? Không ngờ bọn họ
cũng rất tốt với Trương Giác nha."
Ái chà, đây chính là tuổi trẻ và tình bạn mà.
Hắn nói với các đồng nghiệp: "Tiểu Vương, mau đưa ống kinh về phía bọn họ
đi, những người hâm mộ trượt băng hẳn là rất vui khi nhìn thấy cảnh
này."
Đúng vào lúc này,
Kim Tử Tuyên cùng với đơn nữ tổ thiếu niên Lục Hiểu Dung đồng thời kéo
ra một tấm băng rôn màu đỏ, phía trên là bốn chữ lớn.
"Trương Ngọc cố lên."
Mà kỳ quái chính là, sau khi nhìn thấy tấm băng rôn này, Trương Giác vốn
dĩ đang rất vui vẻ vẫy vẫy tay thì đột nhiên ngưng lại, cả người lộ biểu tình dại ra, sau đó yên lặng quay đầu tránh đi.
Cô gái nhỏ đơn nữ của đội tuyển Bắc Kinh Mễ Viên Viên khó hiểu: "Ôi chao ơi, sao anh ấy không để ý đến chúng ta?"
Phàn Chiếu Anh nhìn băng rôn, vỗ đùi: "Ôi trời! Băng rôn này ai làm thế? Lỗi chính tả to chành ành kìa, nhanh chóng cất vô đi kẻo xấu hổ!"
Một đám thiếu nam thiếu nữ luống cuống tay chân nhét cái đống băng rôn này vào trong túi, Lục Hiểu Dung còn đang rất sửng sờ.
"Băng rôn này là tôi làm đó, sao lại sai rồi chứ?"
Kim Tử Tuyên lộ ra biểu tình mài sắt không thành kim, oán hận đi búng vào trán Lục Hiểu Dung.
"Này! Cái tên ngốc này! Cái chữ này là chữ vàng bên cạnh, đọc là yu! Còn cái
chữ giác trong Trương Giác kia bên cạnh là chữ vương!"
Thạch Mạc Sinh đè lại tay Kim Tử Tuyên, dùng một loại ngữ khí phập phù nói:
"Mọi, mọi người, chúng ta hình như ném hết mặt mũi trước người hâm mộ
trượt băng toàn thế giới rồi."
Tràng quán phía trên trên màn ảnh lớn chẳng biết lúc nào chính chiếu bóng
người của bọn họ, một đám trẻ con nhóm ngẩng đầu nhìn lên, tập thể cứng
lại rồi.
Chờ, chờ một lát, ống kính nhắm về phía bọn họ bao lâu rồi?
-
Tác giả có lời muốn nói: Thư Phong: Một ngày là Thục Phân, cả đời là Thục
Phân, từ khi tôi được đặt cái tên như vậy trước ống kính trực tiếp của
CCTV, không ai thèm gọi tên thật của tôi.