Có
không ít vận động viên lần đầu tham gia sự kiện quốc tế, đại khái là
phân trạm của giải Grand Prix được tổ chức tại quê nhà, đối với nhưng
vận động viên trượt băng nghệ thuật Trung Quốc mà nói, việc được thi đấu vòng bảng hạng A trên sân nhà mới chỉ diễn ra những năm gần đây.
Thời điểm mang theo Thạch Mạc Sinh vào địa điểm, Trần Trúc thở dài nói: "Tụi con vẫn là ở trong thời đại tốt mà."
Ở niên đại của cô, Trung Quốc còn chưa có tư cách tự xin làm chủ tổ chức
phân trạm thi đấu, có lúc vận động viên cho dù lúc ra nước ngoài bị ức
hiếp đến nôn ra máu nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào than thở.
Trần Trúc thì không sao, thực lực của cô đủ mạnh nên cô không bị ủy khuất gì lúc thi đấu tại phân trạm, nhưng ở giải vô địch thế giới năm 96, cô ấy
đã trượt khỏi hai bài thi tốt nhất trong sự nghiệp của mình, thất bại
trước cái máy tính trong tay trọng tài kia, vẻn vẹn xếp ở vị trí thứ
hai.
Người giành huy chương vàng giải vô địch thế giới lần đó là đơn nữ khu vực Bắc Mỹ.
Đây chính là hoàn cảnh của những vận động viên trượt băng nghệ thuật Trung
Quốc vào thời điểm đó —— ngay cả huy chương vàng của nhất tỷ đầu tiên
tại giải vô địch thế giới cũng bị hack vì sự bất lợi về quốc tịch của
cô.
Mà cho tới bây giờ, ít nhất là trên chính sân nhà mình, vận động viên trong nước có thể có được điểm số công bằng.
Dù sao có quá ít hạt giống tốt cho trượt băng nghệ thuật Trung Quốc.
Trượt băng nghệ thuật đôi là nội dung phổ biến nhất hiện nay là các cặp vận
động viên nhóm thiếu niên và thành niên, đây cũng là sự kiện trượt băng
nghệ thuật duy nhất ở Trung Quốc giữ thể diện lấy huy chương vàng
Olympic, nhưng cặp đôi giành được huy chương vàng ở Vancouver tuổi tác
đã lớn rồi, người nam 31 tuổi, người nữ 27 tuổi, cả hai đều thương tích
đầy mình, hiện tại chỉ chờ Hoàng Oanh Quan Lâm thăng lên tổ, hai người
bọn họ sẽ giải nghệ rồi về quê hương kết hôn.
Đơn nữ bên này sau khi Trần Trúc giải nghệ thì đã không có ai lọt vào top
mười thế giới, nhưng bên phía cô còn tốt hơn nội dung đơn nam, Trần Trúc đã giành được tất cả các danh hiệu khác ngoài huy chương vàng Thế vận
hội mùa đông khi còn hoạt động, sau đó các nhất tỷ đơn nữ cũng không
thiếu người bước lên bục trao giải ở trạm phụ.
Đơn nam thì còn thảm hơn, năm nay trực tiếp mất trắng, già trẻ cả làng chỉ có thể đặt kỳ vọng vào một đứa nhỏ 13 tuổi.
Về phần khiêu vũ trên băng... Phần lớn những người đam mê trượt băng trong nước ngay cả nhất ca nhất tỷ khiêu vũ trên băng trong nước là ai họ
cũng không biết.
Trong
hoàn cảnh chỉ có mấy cây cột chống đỡ bốn nội dung trong môn trượt băng
nghệ thuật, mọi người trong thôn ai cũng có một hy vọng, bảo bối mà lãnh đạo nâng trong lòng bàn tay thi đấu trong nước cũng có chỗ tốt, chính
là không cần lệch múi giờ .
Trương Giác – người vừa làm nên lịch sử và giành huy chương vàng tại Mỹ trong
lúc phỏng vấn từng nói qua, lệch múi giờ vô cùng khổ cực, rất ảnh hưởng
đến trạng thái của vận động viên.
Vào thời điểm đó, giọng miền Đông Bắc của Trương Giác khiến nhiều vận động
viên tham gia môn thể thao trên băng tuyết đều cảm thấy thật thân thiết, trình độ phiên dịch của Thẩm nhất ca cũng xuất sắc không ngờ, sau khi
CCTV-5 chuyển tiếp đoạn phỏng vấn này thì khiến những người đam mê trượt băng đã cười nghiêng ngả.
Thạch Mạc Sinh nghĩ thầm, kỳ thực người có vận may tốt nhất trong năm nay là Trương Giác.
Bởi vì thời điểm đó đã không còn người tham gia nên ban lãnh đạo sẵn sàng
tốn tâm tư để cậu tham gia phân trạm thứ hai ít đối thủ, cộng với sự gục ngã của các đối thủ cho nên thành công đoạt giải quán quân, tạo nên
lịch sử nội dung đơn nam trong nước.
Trạm thi đấu thứ năm tổ chức trong nước, vận động viên lợi hại ngoại trừ
Trương Giác thì còn có Juventus Bratov của Cộng hòa Séc, mà thực lực của Juventus cũng không mạnh, chỉ là bởi vì hắn tròn 18 tuổi cho nên mọi
mặt tương đối thành thục, thời điểm tại trạm thứ nhất, Savshenko và
Hayato Terakami đã sâu xé đến kịch liệt, những tuyển thủ khác toàn bộ bị đánh bại, Juventus liền được thông qua vững vàng giành lấy tấm huy
chương đồng, nếu Trương Giác có thể thắng Angus Joe, vậy thì cậu không
có lý do gì để thua Juventus.
Mà một khi Trương Giác cầm được hai tấm huy chương vàng trong phân trạm,
cậu có thể vững chắc tiến vào vòng chung kết với số điểm tối đa là 30
giống như Savshenko, người đã giành huy chương vàng ở phân trạm thứ nhất và thứ ba, sáng tạo thêm một lịch sử mới khác.
Lúc này khoảng cách Trương Giác cách lịch sử mới chỉ một bước chân.
Thạch Mạc Sinh chẳng hề đố kị, bởi vì muốn nắm bắt cơ hội phải sáng tạo nên
kỳ tích, trước tiên là bản thân mình phải có nghị lực tạo nên kỳ tích
cùng một trái tim lớn vững vàng, hai thứ thiếu một cái cũng không được.
Nếu như thực lực mạnh lại không có phong độ tốt thì sẽ như Kim Tử Tuyên,
trước sự quật khởi của Trương Giác, đối thủ được Thạch Mạc Sinh coi
trọng nhất cũng như vậy, hắn đã đánh mất tiêu chuẩn dự thi quý giá dưới
tình huống rõ ràng có kỹ thuật ưu thế hơn.
Trong thi đấu thể thao, có thể thắng mới là vương đạo, hắn thậm chí ngay cả
thi đấu thử nghiệm cũng hold không được, vì vậy không thể trách Trương
Giác nắm lấy cơ hội thừa thế xông lên.
Tỷ lệ tham gia của nhóm thiếu niên không cao nên công tác quản lý sân vận
động vẫn chưa chặt chẽ, lúc bước vào trong, trên băng đã bắt đầu có vận
động viên làm quen sân bãi, cũng có vài cổ động viên địa phương đam mê
trượt băng ngồi ở hàng ghế đầu, cầm máy quay phim tiến hành quay chụp.
Thạch Mạc Sinh lơ đãng ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Làn da vàng màu hạt dẻ, khuôn mặt điển trai anh khí, chính là cựu nhất ca
tổ thiếu nhiên đã giải nghệ vì chấn thương Phàn Chiếu Anh.
Có lẽ vì không vận động nhiều khi hồi phục chấn thương nên vai của Phàn
Chiếu Anh rộng hơn hẳn, trên người khoác một chiếc áo nỉ giữ ấm, đang
chăm chú quan sát sân băng.
Thạch Mạc Sinh thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, đúng lúc thấy Trương
Giác đang tiến hành kiểu trượt chim yến trên sân, bước cua, dùng cái này để thả lỏng và kéo duỗi thân thể.
Những động tác cơ sở này mà nói là điều rất cơ bản đối với vận động viên
chuyên nghiệp, nhưng Trương Giác đã thực hiện một cách duyên dáng khiến
người ta động lòng.
Thiếu niên giống như một cơn gió nhẹ thổi qua sân băng như một cánh đồng
tuyết, phiêu phiêu như tiên, chỉ là động tác duỗi người là đã vui tai
vui mắt.
Một lát sau, Trương Giác bắt đầu nhảy thử nghiệm.
Một tổ hợp nhảy liên tục 3lo+3lo+3lo xuất hiện, ngoại trừ lần nhảy đầu tiên có việc trượt trợ giúp, hai lần nhảy tiếp theo đều thực hiện nhanh
chóng, khiến cho mọi người không khỏi hoài nghi rằng dưới chân cậu có
gắn lò xo.
Muốn kết nối
3lo trong một bước nhảy liên tục đã điều khó ai cũng biết, hiện nay
nhiều đơn nam hạng nhất trên thế giới chủ yếu kết nối 3T khi họ nhảy
liên tục, thật sự là 3lo đối với sự kiểm soát trục tâm, lực hài hòa và
lực eo được yêu cầu quá cao, dẫn đến sai lầm cũng cao, nếu không đám bảo được độ ổn định thì không thực hiện được như 3T.
Qua hai tháng, năng lực nhảy liên tục của Trương Giác dường như trở nên mạnh hơn.
Thạch Mạc Sinh âm thầm so sánh thực lực của mình với đối phương, tiếc nuối
phát hiện khả năng nhảy liên tục của mình không mềm mại và thong dong
được như Trương Giác.
Hắn nghĩ điều này có lẽ cũng liên quan đến sự khác biệt về điều kiện thể
chất, khung xương nam tính của Trương Giác thiên về tinh tế, lúc nhảy
thì trục tâm càng nhỏ nhắn, cho nên tốc độ xoay người trên không trung
nhanh hơn, lúc nhảy cũng càng thêm mềm mại.
Nhưng xương to hay nhỏ thực sự là yếu tố bẩm sinh, thân hình Trương Giác chính là sinh ra để dành cho trượt băng nghệ thuật.
Phàn Chiếu Anh cũng âm thầm nghĩ về dữ liệu tình báo của Trương Giác.
Vị quán quân đơn nam đội tuyển tỉnh H cao 1 mét 54, nhưng cân nặng chỉ có
42 kg, thoạt nhìn thì có vẻ ổn nhưng trên thực tế vận động viên 42 kg và người bình thường 42 kg là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, bởi vì dưới
cùng một trọng lượng, khối lượng mỡ gấp 5 lần khối lượng cơ.
Lượng mỡ cơ thể của đàn ông bình thường là từ 14 đến 18% là coi như khỏe
mạnh, mà vận động viên, đặc biệt là vận động viên trượt băng nghệ thuật
cần phải có lượng mỡ dưới 10%.
Lượng mỡ trong cơ thể Trương Giác chỉ có 7%, cả người đều hơi gầy chỉ có
khuôn mặt là tròn trĩnh, có thể thấy 90% trọng lượng cơ thể 42 kg của
cậu bao gồm xương, các cơ quan nội tạng và cơ bắp, mỡ thật là ít ỏi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Trương Giác cả ngày nghĩ đến việc tìm đồ ăn, khi lượng mỡ trong cơ thể thấp đến một mức nhất định, thân thể sẽ tự
động thúc giục họ tìm thức ăn để bổ sung.
Như Trương Giác còn được coi là tốt, bên phía đơn nữ vì muốn duy trì cân
nặng thấp, để cho bước nhảy càng mềm mại hơn, mỗi người đều giảm lượng
mỡ trong cơ thể xuống mức rất thấp, nhưng một khí lượng mỡ trong cơ thể
của phụ nữ dưới 15% thì thậm chí họ sẽ không còn kinh nguyệt.
Phàn Chiếu Anh cũng nhìn thấy Thạch Mạc Sinh, hắn phất tay một cái, trên mặt mang theo ý cười lễ phép: "Đã lâu không gặp."
Thạch Mạc Sinh bước tới: "Đã lâu không gặp, sao cậu lại tới Magic City rồi?"
Phàn Chiếu Anh nhẹ nhàng trả lời: "Thừa dịp kỳ nghỉ quốc khánh nên ra ngoài
chơi, cũng không biết phải đi đâu, cuối cùng lại tới đây."
Thạch Mạc Sinh nghĩ thầm, nếu không bỏ xuống được, lúc trước cần gì phải giải nghệ chứ?
Rõ ràng chỉ cần phục hồi chấn thương, Phàn Chiếu Anh vẫn có thể tiếp tục trượt.
Bất quá đối thủ đã từng là mạnh nhất đã giải nghệ, Thạch Mạc Sinh quay đầu lại chú ý đến đối thủ mạnh nhất hiện tại.
"Tôi cảm thấy Trương Giác là một đối thủ còn khó chơi hơn cả cậu."
Phàn Chiếu Anh lộ ra vẻ tán thành: "Quả thực ưu thế về kỹ thuật của em ấy
rất lớn, không chỉ nhảy với độ khó cao, thời gian trượt hỗ trợ nhảy lấy
đà cũng không quá 7 giây, hơn nữa động tác chân nối liền và trượt đều
rất mạnh, cho dù không bị thương thì tớ cũng không phải là đối thủ của
em ấy."
Dựa theo quy tắc, vận động viên phải có động tác chân như một động tác gắn kết trước và
sau khi nhảy, nếu không thì toàn bộ bài thi của vận động viên chỉ có hỗ
trợ trượt, nhảy và xoay tròn, vậy bài thi sẽ rất trống và dường như
không có nội dung.
Tuy
nhiên ngay cả như vậy, rất nhiều tuyển thủ không đủ sức phải hỗ trợ
trượt trong mười giây trước khi bật nhảy, kết nối chỉ là lượt đơn giản
nhất trong ba lượt, nhưng Trương Giác có thể thực hiện động tác hạ eo
bằng chân trước, chân sau trực tiếp nhảy ra ngoài nhịp 3S, có thể thấy
được cậu nhảy 3S rất thành thạo điêu luyện.
Phàn Chiếu Anh trước khi giải nghệ đã luyện được trình độ 3A, nhưng mà bởi
vì trượt không đủ ưu tú, cú nhảy này vẫn luôn chậm chạp không thành
công.
Nếu như là Trương
Giác... Phàn Chiếu Anh mới nhớ tới chuyện này thì thấy Trương Giác lại
bắt đầu hỗ trợ trượt, lần này tốc độ trượt của cậu cực kỳ nhanh, phải
mất khoảng mười giây cậu mới nhấc chân và nhảy về phía trước.
Một cú nhảy xa đáng kinh ngạc, chỉ dựa vào quan sát bằng mắt, Phàn Chiếu
Anh liền biết cú nhảy của Trương Giác chắc chắn sẽ vượt quá ba mét.
Là 3A!
Phàn Chiếu Anh và Thạch Mạc Sinh không hẹn mà cùng chăm chú nhìn Trương
Giác, nhận thấy trục nhảy của cậu rất thẳng, hơn nữa trên không trung đã xoay ba vòng rưỡi.
Dựa theo kinh nghiệm, một cú nhảy đẹp như vậy sẽ không gây ra bất kỳ vấn đề gì khi tiếp băng, hẳn là một cú nhảy rất thành công.
Trương Giác quả thật cũng đã tiếp băng thành công, nhưng hai giây sau, chân
cậu lại đột nhiên mềm nhũn, cả người ngồi ở trên băng.
Thạch Mạc Sinh thở dài: "Đáng tiếc."
Phàn Chiếu Anh nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, theo lý mà nói,
Trương Giác đã thành công đứng vững, sao lại có thể ngã trên mặt băng?
Là không thoải mái sao?
Ở đây có Trương Tuấn Bảo và Thẩm Lưu so với bất cứ người nào đều quan tâm đến trạng thái sức khỏe của Trương Giác, lời nói không khoa trương, mỗi lần khi Trương Giác té ngã, hai vị huấn luyện viên còn căng thẳng hơn
cả chính bản thân Trương Giác.
Hai người bọn họ đều là bởi vì chấn thương mà giải nghệ!
Nhìn đứa nhỏ tự mình bò dậy, phủi mông một cái còn có thể tiếp tục trượt,
Thẩm Lưu mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bỏ ý nghĩ mang giày trượt rồi
lên sân băng.
Trượt một hồi, Trương Giác trình diện vươn tay: "Con muốn uống nước."
"Con chờ một chút!"
Trương Tuấn Bảo nhanh chóng mở một bình nước thể thao đưa tới, Trương Giác ngửa đầu uống hai ngụm, kéo cổ áo.
"Có thể là do con ngã quá nhiều, sao con cảm thấy bắp thịt cả người đều bị đau nhức."
Khi cuộc thi đến gần, vận động viên cảm thấy cơ thể không thoải mái thì không nên tập luyện.
Trương Tuấn Bảo dẫn mọi người đi ăn cơm, phát hiện Trương Giác buồn bã ỉu xìu
đi theo phía sau mình, tâm lý có chút quái quái, chờ Trương Giác ngồi
xuống ghế, tới lúc còn sót lại món cơm đùi gà và canh, ông cậu và Thẩm
Lưu liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có gì đó không đúng.
Đây chính là Trương Giác nha, là Trương Giác mà khi nghe đến ăn còn chạy
nhanh hơn cả đội điền kinh, lúc ăn thì thần thái y như một con hổ!
Trương Tuấn Bảo lập tức đứng dậy đi gọi bác sĩ của đội, Thẩm Lưu chạm vào trán Trương Giác, biểu tình lập tức thay đổi.
Hắn lẩm bẩm nói: "Hỏng rồi."
Một ngày trước khi cuộc thi ở Trung Quốc bắt đầu, Trương Giác vẫn luôn khoẻ mạnh, có thể chỉ mặc một chiếc áo bông chạy ra ngoài chơi trong tuyết
vào mùa đông ở Đông Bắc đột nhiên bắt đầu sốt cao.