"Giải
Junior Grand Prix của trượt băng nghệ thuật có bảy trạm thi đấu, Trung
Quốc sẽ tổ chức một trong số đó, với tư cách là nhà tổ chức thì chúng ta có thể cho các tuyển thủ của mình ba suất tham gia, nhưng để tham gia
cuộc thi ở trạm phụ khác thì cần phải điều hành giải đấu trượt."
Cuộc thi kiểm tra nội bộ này chủ yếu là dành ba vị trí trong trạm thi đấu
Trung Quốc, và chỉ có người mạnh nhất mới có suất xuất ngoại cần sự điều hành của liên đoàn trượt băng.
Thẩm Lưu giải thích cho Trương Giác: "Nếu em muốn vào chung kết thì em phải
tham gia hai trạm thi để tích lũy điểm, hơn nữa số điểm phải nằm trong
top 6 người đứng đầu, Tiểu Ngọc, cố lên!"
Trương Tuấn Bảo thì thẳng thắn hơn, hắn cười ha ha với Trương Giác: "Nghe này, nếu con giành được vị trí tham gia vào hai trạm, cậu sẽ đích thân tới
căn tin đội tỉnh đề xuất món móng heo kho tàu cho con, nếu như con có
thể lọt vào vòng chung kết thì cậu sẽ hầm giò cho con, còn nếu con có
thể giành được huy chương trong trận chung kết thì cậu sẽ làm cho con
một nồi khoai tây nghiền sốt gà thơm hơn cả KFC nhé!"
Bởi vì quy định của đội tuyển tỉnh, các thành viên không được ăn bên ngoài
nên đã lâu lắm rồi cậu không được ăn khoai tây nghiền, Trương Giác không tự chủ nuốt nước miếng.
Cậu duỗi ra bàn tay nhỏ đang run rẩy: "Một lời đã định?"
Trương Tuấn Bảo đập tay với cậu: "Một lời đã định!"
Sau đó ông cậu tịch thu khoai sọ sấy khô của Trương Giác, nói là gần phải
thi đấu rồi, không để cho cậu ăn những món có hàm lượng tinh bột cao như vậy được, kẻo sau này cậu sẽ phì lên như một quả bóng, Trương Giác nhìn ông cậu mở túi ra cùng chia sẻ khoai sọ sấy khô với Thẩm Lưu, trong
lòng tràn đầy bi thương.
Nếu như nói ai binh tất thắng*, như vậy tâm tình hôm nay của Trương Giác phải nói là vô cùng bi thương.
*Nguyên văn (哀兵必胜): Binh lính đau thương sẽ dồn hết căm thù vào chiến đấu.
Bởi vì mọi người đều là tuyển thủ tổ thiếu niên, cộng thêm thực lực của đơn nam Trung Quốc cũng cứ như vậy nên Trương Giác cũng không có áp lực gì
trong lòng, dù sao người có thực lực mạnh nhất trên giấy tờ là Kim nhất
ca cũng chưa chắc là đối thủ của cậu.
Điều này cũng không liên quan gì tới kỹ thuật, chủ yếu là tâm lý Trương Giác tương đối tốt.
Kim nhất ca là người mà tất ca những người hâm mộ trượt băng Trung Quốc sau năm 2014 đều không thể không ấn tượng về hắn, bởi vì kỹ năng của Kim
nhất ca vô cùng toàn diện, nhảy bốn vòng và nhảy 3A chất lượng cao,
trượt, xoay tròn, biểu diễn đều không tệ, nhìn thế nào đi nữa, hắn tuy
là hạng nhất đấu trường quốc tế nhưng chưa bao giờ lọt vào cà phê* tuyến một.
*Nguyên văn
(咖位): Vị trí cà phê – một danh từ của ngành giải trí, là vị trí của ngôi sao trong ngành giải trí. Vị trí cà phê càng cao, thì mức độ ảnh hưởng
càng lớn, mức lương càng cao.
Bởi vì người nọ có một khuyết điểm lớn, chính là động kinh, trận đấu càng quan trọng thì hắn càng động.
Sau khi vào tổ thành niên còn tốt, thời kì Kim Tử Tuyên ở tổ thiếu niên
đúng là động kinh tái thế, một cuộc tranh tài có thể sai lầm ba lần trở
lên và tỷ lệ hoàn thành tiết mục thấp hơn nhiều so với những người khác.
Cho nên Kim nhất ca rõ ràng thực lực rất mạnh, nhưng cho đến năm 18 tuổi hắn vẫn chưa được biết đến.
Thời điểm Trương Giác làm nóng người, một số đơn nam của đội Magic City đã bắt đầu ra sân.
Điều thú vị chính là, rõ ràng chọn nhân tài đơn nam đều thiên về những đứa
nhỏ có trọng tâm thấp, mà những tiểu đơn nam này, từng người từng người
toàn bộ đều cao hơn Trương Giác.
Ách, nhưng mà lần này cũng có liên quan tới việc Trương Giác nhỏ tuổi nhất,
tuy nói tuyển chọn các tuyển thủ trong tổ thiếu niên, mà đại bộ phận
người là từ 14 đến 17 tuổi, 13 tuổi chỉ có một mình Trương Giác.
Là một cựu nhất tỷ của Trung Quốc, Trần Trúc cũng là vận động viên trượt
băng nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc giành được huy chương vàng tại
giải vô địch thế giới, vào những năm 1990, cô đã thu thập được năm kiểu
nhảy xoay ba vòng, kỹ thuật vững vàng, dạy dỗ học sinh cũng khá tốt.
Thẩm Lưu nhìn một hồi, bình luận: "Nhưng đứa nhỏ này có kỹ năng rất vững chắc."
Kỹ thuật rất tiêu chuẩn, trượt cũng không kém, phương diện xoay tròn rất
có phong cách của Trần Trúc, nhưng chỉ có một điều, chính là đám nhỏ quá rắn chắc nên không có phong cách cá nhân và lối diễn hơi cứng nhắc.
Mà cũng may đối với vận động viên tổ thiếu niên mà nói, có thể cẩn thận
hoàn thành các động tác kỹ thuật, không có sai lầm lớn thì đã là điều
tốt trong mắt các huấn luyện viên trong nước.
Trong đó Thạch Mạc Sinh có kỹ thuật tốt nhất, ba lượt nhảy mà hắn an bài
trong bài thi ngắn theo thứ tự là 2A, 3F cùng 3lo+3T đều hoàn thành xuất sắc, kỹ thuật xoay người trì hoãn được dùng khi nhảy 3F cũng rất tốt.
Thời điểm hắn kết thúc màn trình diễn, nhóm huấn luyện viên dồn dập vỗ tay.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ có một vị trí của Thạch Mạc Sinh trong phân trạm thi đấu Trung Quốc.
Đứa nhỏ lúc kết thúc cũng tỏ ra rất phấn khích, lúc chạy đến bên cạnh huấn
luyện viên thì bị cô gõ đầu một cái, một phụ nữ ăn mặc thời thượng vòng
tay ôm lấy hắn, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Trương Tuấn Bảo cảm thán: "Ở phía nam có những người thực sự giàu để có đủ khả năng chi trả cho môn trượt băng, Trần Trúc sẽ có giá 700 cho một khóa
học 1 – 1 kéo dài 30 phút, tần suất lên lớp phải ít nhất ba đến bốn giờ
một tuần thì mới có thể đảm bảo trình độ thi đấu, một năm sẽ tốn khoảng
hai trăm nghìn nhân dân tệ thì tình trạng kinh tế của gia đình này quả
thực rất tốt."
Trương
Giác cũng biết nhà Thạch Mạc Sinh rất giàu, bởi vì theo quan điểm của
cựu thực tập sinh từng hoạt động trong làng giải trí, số trang phục của
mẹ Thạch Mạc Sinh bao gồm cả quần áo, túi xách và giày dép đã vượt quá 3 vạn tệ.
Tiếp đến là đội tuyển tỉnh tỉnh L.
Không nghi ngờ gì, Kim Tử Tuyên là vận động viên được toàn bộ khán đài theo
dõi nhiều nhất, là vận động viên duy nhất của tổ thiếu niên trong nước
được cho là đang tập 3A, mọi người đều biết hắn là người cạnh tranh mạnh nhất lần này.
Thạch Mạc Sinh nhìn chằm chằm động tác vào trận của Kim Tử Tuyên, hai tay nắm chặt.
Sau đó trong ánh mắt căng thẳng của nhóm đối thủ, Kim Tử Tuyên bị ngã thất điên bát đảo ngay lần nhảy đầu tiên.
Người này bị ngã không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn mẹ hắn đang đứng ở một bên.
Trương Tuấn Bảo nhìn thấy đều bối rối: "Nhìn bên ngoài làm gì chứ? Bị ngã thì bị ngã, nhanh chóng đứng dậy tiếp tục chứ!"
Bài thi ngắn chỉ có tổng cộng 2 phút 30 giây, phải thực hiện ba động tác
bật nhảy, một động tác chân và ba động tác xoay người, phải nắm bắt thời gian hoàn thành các động tác và biểu diễn các kỹ thuật còn lại, có thể
khắc phục một hai điều, sao mà còn ngẩng ra đó làm gì?
Bất kỳ ai tinh ý đều có thể nhận ra rằng bước nhảy đầu tiên của Kim Tử
Tuyên là 3A, cũng tức là nhảy ba vòng rưỡi, tuy rằng hắn tiếp đất không
thành công, nhưng trước khi tiếp mặt băng hắn đã hoàn thành được việc
xoay ba vòng rưỡi rồi.
Huấn luyện viên trưởng Tôn Thiên cũng cảm thấy tiếc nuối.
Nếu phong độ của Kim Tử Tuyên sau đó của biểu hiện tốt hơn thì ông trực
tiếp có thể làm chủ đưa người vào đội tuyển quốc gia, dù cho nửa mùa
giải này không thành công, không ra mắt tại giải vô địch thiếu niên thế
giới thì cũng có thể trả lại thể diện đã mất hồi năm ngoái cho nội dung
đơn nam của tổ thiếu niên Trung Quốc.
Bây giờ vừa nhìn thấy kết quả, trạng thái của Kim Tử Tuyên còn rất xa mới tới trình độ tham gia thi đấu.
Đối với vận động viên có tâm lý yếu mà nói, việc không thực hiện được động
tác kỹ thuật đầu tiên trong lúc mở màn sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thành
tích sau đó.
Vì vậy màn trình diễn bài thi ngắn của Kim Tử Tuyên trong lần khảo nghiệm lần này có thể nói là vô cùng thê thảm.
Trương Tuấn Bảo không ngừng cau mày, chỉ cảm thấy tiết mục của đứa nhỏ này đã
gây ra một cơn đau tim, quay đầu nhìn lại, Trương Giác thế nhưng lại vô
cùng bình tĩnh, dưới sự trợ giúp của Trịnh Gia Long tự mình quấn vải
băng thể thao thật chặt vào bắp chân.
Thẩm Lưu ngồi xổm bên cạnh hỏi: "Em muốn buộc mắt các chân lại không?"
Trương Giác kiên định lắc đầu: "Không buộc, buộc mắt cá chân lại rồi không phát huy được sức lực nữa."
Không quan tâm đến biểu hiện của những vận động viên trên sân thi đấu tốt hay gục ngã, những người khác kinh ngạc thốt lên hay là vỗ tay, Trương Giác vẫn luôn không bị người ngoài quấy nhiễu, tự mình chuẩn bị, chỉ khi vào lúc đồng đội của mình lên sân, Trương Giác mới ngẩng cao đầu, đối với
bọn họ nắm tay, hô một tiếng "Cố lên" .
Nhìn dáng vẻ của cậu, Trương Tuấn Bảo hoàn toàn an tâm. Đây chính là tâm
thái tốt của vận động viên, không quan tâm đến đối thủ làm gì, trước
tiên nên làm việc của bản thân đã.
Hắn nói thầm với Thẩm Lưu: "Cậu nhìn dáng vẻ của Tiểu Ngọc đi, có phải là có mấy phần giống với phong thái của anh không?"
Thời điểm ông cậu còn trong đội năm đó cũng là dùng trái tim to lớn của mình làm ưu thế, đừng nhìn hắn không có cú nhảy bốn vòng, nhưng chỉ cần vết
thương trên người không phát tác thì hắn chưa bao giờ phạm sai lầm vì
tâm lý của mình.
Thẩm Lưu tán thưởng gật đầu: "Đúng đó, em ấy nhảy tốt hơn anh, dẻo dai hơn anh,
còn có trái tim to lớn giống anh, quả thực là phiên bản nâng cấp toàn
diện của anh mà."
Trương Tuấn Bảo: "..."
Tôi không có nhảy giỏi như đứa cháu trai, dẻo dai như vậy thật sự là không tiện nha.
Vì là trận đấu thử nghiệm, hoàn toàn khép kín với thế giới bên ngoài nên
các tuyển thủ cũng không cần thay trang phục thi đấu khi ra sân, Trương
Giác lúc ra trận cũng mặc một chiếc quần tất màu đen của UA.
Chớ nhìn cái đầu nhỏ của cậu, nhưng chân lại dài kinh người, thêm vào việc
Trương Tuấn Bảo thường cho cậu ngồi xổm nâng tạ, tỷ lệ eo mông cũng đẹp, thời điểm Trương Giác ra trận thì không ít huấn luyện viên đều sáng mắt lên.
Trần Trúc khen một câu: "Tỷ lệ dáng người của đứa nhỏ này thật là không tệ!"
Mà Trương Giác lấy xuống đồ bảo vệ lưỡi dao xuống, đứng trước vách ngăn nắm tay Trương Tuấn Bảo.
Ông cậu dặn dò: "Nên nói cậu đều đã nói, trong lòng con nắm chắc, cứ chơi thật hết mình là được."
Trương Giác đáp một tiếng: "Nhưng mà con có việc muốn nhờ cậu."
Ông cậu: "Hả?"
Trương Giác: "Cho con tờ khăn giấy đi, ở đây quá lạnh, con muốn xì nước mũi."
Thẩm Lưu đờ người lấy một tờ khăn giấy: "Xì mũi cho đã đi, xì xong đưa lại cho anh."
Trương Tiểu Ngọc vù vù xì nước mũi, giơ tay ném đi, một viên giấy rơi vào thùng rác cách cậu mấy mét.
Nhìn cậu trượt về trung tâm mặt băng, một bên trượt một bên đập vào vào mặt
mọi người là cơ đùi, cơ mông và bóng lưng bình tĩnh, không ít người đều
nhìn ra nhóc con này không hề có chút căng thẳng nào.
Có người hỏi Tống Thành: "Đó là cháu trai của Trương Tuấn Bảo đúng không? Chẳng lẽ cái tâm lý này cũng là do di truyền lại sao?"
Tống Thành quay đầu nhìn, phát hiện đó là huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia Giang Triều Thăng.
Ông cười hì hì: "Nhìn rất tốt đúng không, Trương Giác có thể là hạt giống
của đội tuyển chúng ta đó, đừng có nhìn nhóc ấy nhỏ, thực lực còn mạnh
hơn cả Liễu Diệp Minh."
Trần Trúc nhìn về phía danh sách tranh tài lần này, chậm rãi thì thầm:
"Trương Giác, vận động viên thiếu niên đội tuyển tỉnh H, sinh ngày 29
tháng 6 năm 1997... Mới đầy 13 tuổi chưa tới hai tháng, bài thi ngắn
là《Thiên nga đen》."
Thiếu niên nho nhỏ quỳ xuống mặt băng, hai tay mềm mại khẽ đưa về phía trước, giống như một con thiên nga trầm lặng.
Cho đến khi bản nhạc《Hồ thiên nga》vang lên, thiếu niên mới đứng dậy, khí
thế quanh thân biến đổi, bản《Hồ thiên nga》mà cậu chọn là phiên bản của
dàn nhạc giao hưởng Berlin ở Đức, sự hùng vĩ và sục sôi của bản giao
hưởng trong nháy mắt đã khiến mọi người hiểu rằng thứ mà Trương Giác
đang diễn dịch không phải là một con thiên nga trắng thanh lịch dịu
dàng.
Ngay khi tiếng kèn
oboe vang lên kia, bên trong âm nhạc xen kẽ thanh âm có điểm nhấn, tiểu
thiên nga đạp nhịp điệu tiến vào động tác chim yến xoay tròn, sau đó tư
thế xoay tròn biến đổi, chuyển thành tư thế donuts uốn cong toàn thân
thành hình tròn.
Đây là
động tác xoay tròn dẻo dai nhất trên sân khấu ngày hôm nay, nếu như nói
đây có thể được coi là thân thể mềm mại của một cậu bé thì sau khi
Trương Giác kết thúc màn xoay tròn này, bước vào động tác chân một lần
nữa, cách bố trí tiết mục đặc biệt một lần nữa khiến tất cả mọi người
phải sửng sờ.
Bởi vì liên quan đến việc tuyển thủ sẽ mất thể lực trong nửa sau của tiết mục nên
mọi người đều hoàn thành những bước nhảy điểm cao nhưng dễ mắc lỗi ở nửa đầu trước, động tác chân và xoay người ở nửa sau, nhưng tiết mục này
của Trương Giác hoàn toàn đi ngược lại với con đường cũ.
Nhưng điều khiến người ta giật mình là cậu hoàn toàn hold được cách bố trí
như vậy, cho dù là đơn thuần trượt biểu diễn, tứ chi phối hợp với biểu
diễn duyên dáng, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người.
Giang Triều Thăng là huấn luyện viên trượt băng, lúc này không khỏi thán
phục: "Tư thế múa ba lê vô cùng tốt, cảm thụ âm nhạc cũng rất tốt, tất
cả các động tác đều đạt thành nhất trí với âm nhạc, năng lực biểu cảm
cũng không tồi, tốc độ trượt rất nhanh, Trương Tuấn Bảo dạy thật tốt
nha, thế nhưng..."
Tôn Thiên cũng đưa ra nghi vấn: "Nhóc đó liệu có đủ thể lực để theo kịp nếu nhảy ngược lại không?"
Tất nhiên thế lực của Trương Giác có thể theo kịp, mãi đến tận khi tiết mục diễn ra được 1 phút 40 giây, âm nhạc bắt đầu tiến vào cao trào, Trương
Giác cuối cùng cũng hoàn thành động tác chân và bắt đầu bước nhảy đầu
tiên.
Trong tiếng nhạc
hòa tấu dồn dập, đao rung ở đầu trước của lưỡi dao băng bàn chân phải
thiếu niên ấn mạnh vào mặt băng, lưỡi dao bàn chân trái của cậu hướng ra ngoài, sau đó toàn thân bay lên không trung.
Đây là một 3lz với chất lượng rất cao.
Vẫn chưa kết thúc!
Trương Giác vừa rơi xuống mặt băng, lập tức chân trái điểm băng lần thứ hai
nhảy lên, tung một cú nhảy 3T, hơn nữa trong lần nhảy này, cậu sử dụng
động tác Rippon hai tay giơ lên cao, trực tiếp khiến mọi người vô cùng
kinh ngạc.
Thạch Mạc Sinh há to miệng: "Lợi hại!"
Đây không phải là động tác nhảy được khai sáng bởi tuyển thủ Rippon người
Mỹ, tư thế hai tay giơ lên cao được Thẩm nhất ca sử dụng ở Vancouver
sao? Không ngờ rằng nhóc con này cũng có thể luyện thành động tác này .
Mà theo tốc độ tăng nhanh của màn biểu diễn, ánh mắt của thiếu niên trở
nên rất có tính chất công kích, sự điên cuồng và âm u của con thiên nga
đen lắc lư không ngừng giữa hai cánh tay cậu, mặt băng trắng toát biến
thành một sân khấu, mà Trương Giác chính là tiêu điểm duy nhất trên sân
khấu đó!
Sự cuốn hút như
vậy đừng nói là tổ thiếu niên, ngay cả tổ thành niên cũng rất khó nhìn
thấy, linh động, trôi chảy, điên cuồng, đối với một vận động viên tổ
thiếu niên mà nói, màn biểu diễn như vậy đã đủ để đánh bại các bạn đồng
trang lứa khác trên thế giới ở đấu trường quốc tế!
Sau đó Trương Giác lần thứ hai điểm băng chân phải, ấn chân trái vào mép
trong, nhảy cú 3F, vì 3F là bước nhảy ba vòng mà Trương Giác không giỏi
lắm nên cú nhảy này không trì hoãn xoay người và giơ cao hai tay, thời
điểm rơi xuống mặt băng cũng hơi bất ổn, nhưng Trương Giác lúc sắp ngã
xuống đã quyết đoán xoay người một cái, đột ngột giữ vững không ngã.
Trong tình cảnh này, biểu cảm của huấn luyện viên trưởng Tôn Thiên trở nên vui mừng.
"Đứa nhỏ này phản ứng rất nhanh nha."
Căn cứ vào quy tắc thi đấu, ngã xuống sau khi hoàn thành cú nhảy cũng coi
như tiếp mặt băng không ổn định, bị ngã đồng nghĩa với việc phải trừ
thêm một điểm, việc tiếp băng không ổn định nhiều nhất là có điểm GOE
khó coi, hơn nữa Trương Giác sau sai lầm vẫn không hoảng loạn, cú nhảy
2A cuối cùng vững vàng đẹp mắt, có thể thấy được vận động viên trẻ tuổi
này đã tự điều chỉnh ngay sau khi mắc lỗi, hoàn toàn không làm lỡ động
tác tiếp theo.
Đây chính xác là tố chất tâm lý mà một vận động viên đỉnh cao cần phải có!
Từ lúc xuất hiện động tác Biellmann kia, dù cho vòng xoay của Trương Giác
vẫn luôn bị ông cậu phàn nàn là tốc độ không cao, trục tâm bất ổn, nhưng ai có con mắt tinh tường sẽ hiểu.