Vị
vua của bài thi ngắn – Trương Giác một lần nữa phá vỡ kỷ lục thế giới về bài thi ngắn của mình, không tới bốn tiếng đồng hồ nó đã lan rộng đến
cộng động của những người hâm mộ trượt băng trên toàn thế giới.
Nhóm cá giống đáng tin tự nhiên vui mừng khôn xiết.
Nếu như người khác phá kỷ lục dễ dàng như vậy, sợ là sẽ có anti-fan nhảy
dựng hét lên "Không phải chỉ là dựa vào sự yêu thích của trọng tài thôi
sao", nhưng đổi thành Trương Giác đã phá kỷ lục tại phân trạm Trung
Quốc, nơi được mệnh danh là "Hút bớt nước", đó chính là tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục.
Không còn gì để nói, đây chính là người ta đột phá bằng thực lực của mình, độ khó và biểu cảm nghệ thuật là đệ nhất thế giới, lợi hại.
Trương Giác siêu cấp lợi hại sau khi thi đấu thì bị căng cơ, cần bác sĩ của
đội đến xoa bóp thả lỏng, còn có chườm lạnh sau khi thi đấu.
Dương Chí Viễn đã sớm thu thập vụn băng cho vào túi, lúc này đang đặt túi lên trên khớp của nhất ca, dù biết điều này là để tốt cho mình, nhưng cho
dù chườm bao nhiêu lần, Trương Giác vẫn là cảm thấy không khỏe chút nào.
Quá lạnh.
Cậu giống như đùa giỡn nói với huấn luyện viên: "Chắc chừng con già đi thì chân cẳng nhất định xấu quắc cho coi."
Ông cậu và Thẩm Lưu vốn chân cẳng không tốt đều cười ha ha.
Vận động viên trượt băng nghệ thuật đi đứng có tốt không thì không liên quan đến việc bị lạnh, hầu hết đều là do chấn thương.
Tần Tuyết Quân ngồi xổm trước mặt cậu, vươn tay.
"Chân."
Trương Giác lưu loát cởi giày và tất, nhấc chân lên, Tần Tuyết Quân và Dương
Chí Viễn cùng đến, đã sẵn sàng cho việc xoa bóp chân cho Trương Giác.
Hắn từ trong ba lô lấy ra một bình thuốc mỡ, lấy một đống cho vào tay, hai
tay dùng sức xoa xoa lòng bàn tay, sau đó nắm chân Trương Giác.
Những người luyện tập trượt băng nghệ thuật và múa ba lê muốn có một đôi chân đẹp là điều khó có thể xảy ra, mà hai người đều là xoa bóp thói quen,
cho nên đều rất tự nhiên.
Thấy cảnh này, Trương Tuấn Bảo than thở với Thẩm Lưu: "Còn nhớ hồi tiểu học, thằng nhóc cậu thỉnh thoảng cứ bị ngã, sau khi té cái ầm xuống mặt băng thì khóc chít chít nói với mẹ chân con đau quá, sau đó tôi phải xoa bóp chân cho cậu rất nhiều lần."
Thẩm Lưu xấu hộ: "Sư huynh, chuyện đó xảy ra bao nhiêu năm rồi chứ, sao mà anh còn nhớ rõ dữ vậy."
Sau khi nghe bọn họ nói chuyện, thần sắc của Tần Tuyết Quân bất giá vi
diệu, hắn cúi đầu dò hỏi Trương Giác: "Cậu của em và Thẩm ca giờ đang
sống cùng nhau đúng không?"
Trương Giác không hiểu mô tê gật đầu: "Đúng vậy, dù sao thì căn nhà mà bọn họ
đang ở là nhà cấp 4 hai phòng ngủ, nếu như chỉ có mình ông cậu ở trỏng
thì sẽ cô đơn lắm, cho nên em mới nói Thẩm ca ở chung với ông cậu."
Cậu kề tai nói nhỏ với bác sĩ Tần: "Không phải anh nói cô đơn lâu ngày sẽ dẫn đến bệnh mất trí nhớ ở người lớn tuổi sao?"
Khóe miệng Tần Tuyết Quân giật giật: "Ý anh là những người già neo đơn đã
nghỉ hưu, không có việc gì làm, cũng không có mẹ góa con côi để giao lưu mới dễ dàng mất trí nhớ, cậu của em ban ngày thì chăm sóc cho vận động
viên, buổi tối còn thỉnh thoảng tăng ca để lên kế hoạch huấn luyện, còn
dẫn mấy đứa em ra ngoài thi đấu..."
Cậu của em thoạt nhìn giống người già mất trí nhớ chỗ nào chứ!
Không phải Tần Tuyết Quân thổi, mỗi lần nhìn thấy một thân bắp thịt của ông
cậu Trương Giác, còn có thần sắc khi hắn giáo huấn Trương Giác, Tần
Tuyết Quân luôn cảm thấy mình không thể sống sót trước mặt đối phương.
Mặc dù Trương Tuấn Bảo lớn hơn Trương Giác 18 tuổi, năm nay đã 35, đã có
thể gọi là người trung niên, nhưng hắn luôn rèn luyện mỗi ngày, lượng mỡ trong cơ thể không vượt quá 12%, triệt để không đụng tới rượu hay thuốc lá, quanh năm suốt tháng hiếm thấy sinh bệnh một lần, kiểm tra sức khỏe thì tần suất ba tháng một lần, tam cao*, gan nhiễm mỡ hay bị bóng đè
cũng không có, thể lực đủ khỏe chạy 10 km giống như đi chơi, lâu lâu
hứng lên thì cũng nhảy được 2A.
*Tăng lipid máu, tăng huyết áp và tăng đường huyết.
Này không phải tốt hơn 90% người trẻ tuổi sao?
Nha đúng rồi, hiện tại ông cậu Trương vẫn có thể giả dạng làm sinh viên đại học, da dẻ hoàn toàn không có dấu hiệu chảy xệ, vùng khóe mắt cũng
không có nếp nhăn, khi ra ngoài tham gia biểu diễn thương mại thì luôn
nhấc lên một tràng người la hét, quả thực rất tuyệt, cho dù đã từng là
vận động viên thì nền tảng thân thể này của Trương Tuấn Bảo quả thực quá sung rồi.
Tần Tuyết Quân nằm mơ cũng hy vọng năm hắn 35 tuổi cũng có thể có được thân thể như vậy.
Thân là sinh viên y khoa, trực đêm, đứng bàn mổ mười mấy tiếng đối với đồng
chí Tiểu Tần là chuyện như cơm bữa, thỉnh thoảng còn phải liều mạng
chỉnh sửa luận văn, rồi lại còn đụng phải những rắc rối y tế, nếu như mà vận may sau này không đủ tốt... Nói không chừng Trương Tuấn Bảo còn có
thể được Trương Giác đỡ đến dự đám tang của hắn.
Đương nhiên, Tần Tuyết Quân không dám để cho Trương Giác đang oán thầm ông
cậu bảo bối của cậu, cho nên hắn chỉ là mặt không cảm xúc cúi đầu xoa
bóp chân cho Trương Giác.
Trương Giác là người rất để ý, trước khi ra ngoài thì đều xịt nước hoa lên
người, cho nên dù sau khi thi đấu ở cường độ cao, cái mùi trên người
cũng không khó ngửi.
Gucci Guilty, hương thơm sạch sẽ sảng khoái của cây mộc, trong sự tao nhã mang theo một chút khiêu khích.
Tần Tuyết Quân biết trên người mình luôn nồng nặc mùi thuốc khử trùng,
Trương Giác chưa từng nói khó nghe, nhưng nếu như không tắm, Saori không chịu ngồi xổm vào lòng bàn tay hắn.
Saori: Thật là ghét bỏ cái mùi này của mama. jpg
Bàn tay vàng của Tần Tuyết Quân không chỉ mạnh mẽ trong quá trình phẫu
thuật mà còn là một cao thủ mát xa, Trương Giác thoải mái hừ hừ, thanh
âm êm tai, mềm mại ân a hai tiếng, khiến cho David mới vừa so tài xong
phải lảo đảo một chút, bước chân khi rời đi nhanh thêm mấy phần.
Những người biết chuyện: Ừm, đây là đang kìm nén quá nè.
Một lúc sau, có người tới thông báo cho Trương Giác đi nhận huy chương nhỏ.
Lần này nhị ca vạn năm Sergi của Đại Nga và nhất ca của Bỉ là David cũng
tới phân trạm Trung Quốc, bọn họ cũng có xác suất thành công hơn 50% cho cú nhảy bốn vòng khi tranh tài, chất lượng bước nhảy cũng không kém,
mỗi người cũng có biểu cảm đặc sắc riêng, nên Kim Tử Tuyên chỉ có thể
khuất phục đứng vị trí thứ tư, ước ao nhìn hai vị tiền bối và Trương
Giác đi nhận huy chương.
Nghe đâu vốn dĩ Vasily cũng phải đến Trung Quốc, nhưng Ilya trong lúc huấn
luyện thì bị bong gân, trạng thái rất kém, thân là đàn anh cũng là huấn
luyện viên trưởng của Ilya trong tương lai, hắn chỉ có thể ở lại St.
Petersburg, lần này dẫn Sergei đến tham gia cuộc thi là biên đạo và phó
huấn luyện viên.
Trương
Giác đối với việc này cũng thật là tiếc nuối, nếu như Vasily cũng tới,
lúc mà cậu đi ăn mì vịt tiềm là có thể dẫn theo một người rồi.
Khi chụp ảnh chung, Trương Giác đứng cùng một chỗ với Sergei và David, thợ
chụp ảnh vẫy tay, dùng tiếng Anh hô to "Sít lại gần, lai gần thêm chút
nữa" .
Được rồi, vậy thì tới gần thêm chút nữa.
Sergei tự nhiên đặt tay lên eo Trương Giác, David – người mà trong giới ai
cũng biết không thẳng lắm thì không để cho tay chân chạm vào eo Trương
Giác, mà Trương Giác đứng chính giữa thì lại bình tĩnh, cậu nở nụ cười
thong dong khéo léo, phảng phất như chuyện bản thân tham gia nghi thức
lễ trao giải là chuyện không đáng nhắc tới.
Fan trượt băng nhìn thấy cảnh này thì cười ha ha ha lên, dồn dập phun tào
đây chính là sư khác biệt giữa thẳng vào cong, người thẳng thì không hề
nghĩ nhiều gì, người cong thì cẩn thận từng li từng tí một.
Nhưng mà David sau khi lãnh huy chương xong thì cũng trao đổi với Trương Giác một phen.
Hắn và Trương Giác theo thứ tự là người cao thứ nhất và thứ hai so với mặt
nước biển của nội dung đơn nam, những đơn nam mà cao thì có những phiền
não mà bản thân họ mới hiểu.
Ừm, chiều cao thực sự của David là 1 mét 86, còn Trương Giác tuyên bố với
thế giới là mình cao 1 mét 8, nhưng David cảm thấy hình như hắn cao hơn
hồi năm ngoái mất tiêu rồi.
Chỉ có thể nói rằng trong cái thế giới mà chiều cao thường được nói cao
hơn, trượt băng đơn là một trong số ít nghề khó có thể báo cao là chiều
cao thấp hơn.
David thì
thầm với Trương Giác: "Kể từ khi cao hơn, tôi luôn cảm thấy khi mà nhảy
lên thì trục tâm hơi nghiêng một chút, mặc dù luyện tập cốt lõi là có
thể cải thiện cái vấn đề này, nhưng mà vẫn không thuận tiện để nhảy như
những người thấp bé."
Trương Giác gật đầu lia lịa: "Đúng đó đúng đó, thật sự là rất khó kiểm soát
trọng tâm khi mà cao lên, mà cặp chân của tôi còn rất dài nữa chớ, cho
nên cảm giác trọng tâm khi nhảy không nằm ở cốt lõi, mà là nằm ở chân,
tôi đã bỏ ra một khoảng thời gian rất dài mới điều chỉnh được đó."
Cậu đếm ngón tay: "Mới bắt đầu tôi không thể ổn định, chỉ có thể điều chỉnh trục tâm bằng động tác phụ trợ giơ hai tay lên, năm nay cốt lõi đã trở nên mạnh hơn nên mới bắt đầu để hai tay xuống rồi nhảy."
Hơn nữa việc tăng cân quá mạnh khi dậy thì đã ảnh hưởng quá mạnh, mà việc
giơ tay lên có thể giúp cậu siết chặt trục tâm cơ thể và tăng cao tốc độ quay, đối với người vẫn chưa thay đổi phương pháp nhảy sang loại sức
mạnh vào thời điểm đó đối với Trương Giác mà nói, giơ tay thế nhưng là
việc có lợi.
Nhưng bây
giờ thực lực của cậu đã trở nên mạnh hơn, có giơ tay lên hay không cũng
không quan trọng nữa, chủ yếu là tùy thuộc vào tâm trạng.
David: "Phải không, tôi cũng là thông qua luyện giơ tay lên để điều chỉnh trục tâm, nhưng trục tâm thì không phải lúc nào cũng chỉnh được, dù sao thì tôi giơ tay khi nhảy cũng không ổn định, nhưng mà tôi nhở ở bên Bắc Mỹ
có một cô gái tên Oliver cũng cao, cô gái đó năm nay mới thăng lên tổ
thì chiều cao đã là 1 mét 68 rồi, nhưng dáng vẻ của cô gái đó thì chỉ
cần không giơ tay lên là nhảy không được, còn lúc nhảy liên tục hai lần
là phải giơ tay lên, trời ạ, cái nhịp điệu lúc nhảy liên tục kia thực sự là quá kém."
Oliver là nhà vô địch nội dung đơn nữ tại phân trạm Mỹ.
Trương Giác biết cô gái này, cậu không kìm lòng được nhíu mày: "Đó là cô ấy
chưa luyện sức mạnh cốt lõi, không giơ tay lên thì căn bản không ổn định được, mà loại kỹ thuật này đối với sự phát triển lâu dài là không tốt."
Như Trương Giác và David khi còn nhỏ thì đều học cách nhảy thông thường
chính xác, sau đó vì muốn nhận được GOE cao hơn thì bắt đầu tập giơ tay, nhưng phương pháp nhảy của học chắc chắn đã được tiêu chuẩn hóa.
Mà trục tâm của cô gái Oliver này thì không đúng, điều này có nghĩa là khi cô tiếp băng, các khớp sẽ phải chịu nhiều áp lực hơn, nếu cứ tiếp tục
như vậy thì sẽ gây bất lợi cho sức khỏe, nhưng mà thời kỳ nở hoa của đơn nữ ngắn, nhưng nếu là vì thành tích ngắn hạn mà bỏ việc luyện tập kỹ
thuật đã được tiêu chuẩn hóa, cố sức mà giờ tay lên, Trương Giác cũng
không phải là không thể lý giải.
Dĩ nhiên, người xa lạ muốn lựa chọn như thế nào thì cũng không liên quan
đến Trương Giác, Từ Xước trước đó có gọi cho cậu hỏi về tính khả thi của phương pháp này thì Trương Giác đã trực tiếp dạy dỗ cô gái nhỏ này một
trận.
Vốn là xương cốt đã không tốt rồi, còn chơi cái loại kỹ thuật này, tiểu nha đầu này không
sợ mình sẽ gãy xương sao? Hãy cứ tuân thủ các kỹ thuật đã được tiêu
chuẩn hoa, ăn một bữa cơm dinh dưỡng để rèn luyện cơ bắp! Chờ tới khi
nào trục tâm thẳng rồi, muốn giơ tay hay không thì tùy ý!
Sau đó Trương Giác còn gọi điện cho huấn luyện viên Minh Gia tố cáo hành vi của Từ Xước, phá hủy luôn việc tập luyện bí mật của Từ Xước luôn.
Như Sát Hãn Bất Hoa, Mẫn San và Tưởng Nhất Hồng cũng là trung thực bắt đầu
từ những cơ sở tiêu chuẩn nhất, kỹ thuật nhảy của bọn họ cũng được tiêu
chuẩn hóa giống như Thẩm Lưu, bất kỳ thoái quen kỹ thuật xấu nào có hại
đến sức khỏe của họ đều sẽ bị huấn luyện viên Lộc loại bỏ, còn có huấn
luyện sức mạnh của ông cậu và bữa cơm dinh dưỡng của dì Ninh.
Những đứa nhỏ được nuôi dạy theo cách này không nói trước là có thể xung kích tuyến đầu hay không, nhưng chắc chắn chúng sẽ trượt lâu dài hơn những
đứa trẻ khác.
Bọn họ đứng bên này tán gẫu về kỹ thuật, một lúc sau, Keiko cũng gia nhập chủ đề.
Tuy thấp bé, nhưng cô cũng là một thành viên của nền kỹ thuật được tiêu
chuẩn hóa, cho nên có thể trượt từ Sochi tới Pyeongchang.
Đừng xem Keiko sẽ bị chấn thương quấn thân trong phần sau của sự nghiệp,
việc có thể hai lần tham gia Thế vận hội Mùa đông, đối với sự đổi mới
cực nhanh của nội dung đơn nữ à nói, đó chính là bằng chứng cho thanh
máu càng ngày càng tăng của cô.
Khuôn mặt Keiko bất đắc dĩ: "Bây giờ rất nhiều cô gái không thèm để ý đến quy phạm kỹ thuật và chấn thương gì hết, cứ cưỡng ép gia tăng độ khó lên,
chính là vì muốn tạo ra thành tích trong thời kỳ nở hoa, nhưng nếu như
kỹ thuật không được tiêu chuẩn hóa mà còn muốn điểm cao... Trừ phi xuất
thân từ Mỹ, Canada và Nga."
Bọn họ hàn huyên một hồi, sau đó phát hiện nếu như Oliver không phải xuất
thân hạt gạo tiêm (?), với kỹ thuật của cô ta thì sau khi thăng tổ cũng
không được một bước lên mây đâu, đặc biệt là cái điểm biểu diễn kia, đó
không phải là lên đỉnh núi vàng đâu, mà là trực tiếp làm ngập ngọn núi
vàng luôn rồi.
Nhưng mà
thoạt nhìn Keiko còn rất tự tin: "Cú nhảy liên tục có độ khó cao nhất
của con nhỏ đó là 3F+3T , 3lz còn vô cùng không đúng tiêu chuẩn, cô ta
mới không thắng được tớ đâu."
Cú nhảy liên tục có độ khó cao nhất của Keiko là 3lz+3lo, mà gần đây cô
cũng theo chị gái mình luyện 3A, chỉ là cứ nằm lì ở cửa ải không đủ sức
mạnh.
Sau đó bọn họ tán gẫu về hoạt động giao lưu mà Thôn Thỏ và Liên đoàn thể thao Nhật Bản đang chuẩn bị.
Mọi người đều biết, tiêu chuẩn kỹ thuật của Thôn Thỏ là giỏi vớt người khác ra khỏi hồ, vận động viên át chủ bài là Trương Giác sau khi được vớt ra khỏi hồ là cỗ máy tạo kỷ lục, thời điểm khiêu chiến với Vasily nếu
không phải trọng tài hack thì đã thắng rồi.
Còn chậu rửa chân (Nhật Bản) bên kia là giỏi việc đào tạo trượt, hơn nữa kỹ thuật nhảy A là duy nhất trên thế giới, lần này Liên đoàn trượt băng
nghệ thuật chậu rửa chân đề xuất cử vận động viên và huấn luyện viên bên mình đến Thôn Thỏ một tháng trong mùa giải nghỉ ngơi, mọi người bù đắp
cho nhau, chờ sau khi buổi giao lưu kết thúc, mọi người sẽ cùng nhau
tham gia buổi biểu diễn thương mại, đến lúc đó không biết trời trăng mây gió gì luôn.
Tin tức
Liên đoàn trượt băng Thôn Thỏ giao lưu với chậu rửa chân cũng rất động
lòng, bởi vì từ lãnh đạo đến vận động viên hai bên đều tình nguyện, cho
nên tỷ lệ thành công việc này là rất cao.
Vào lúc này, Trương Tuấn Bảo hét lên với Trương Giác.
"Tiểu Ngọc, mau tới đây, con coi ai tới nè."
Trương Giác quay đầu lại, a một tiếng, trong giọng nói tràn ngập sự ngạc nhiên.
Keiko thuận theo ánh mắt của Trương Giác, nhìn thấy một ông chú điển trai cao khoảng 1 mét 75, khuôn mặt đẹp trai mà cổ điển, thoạt nhìn ngoài ba
mươi tuổi.
Khí chất của
ông chú rất tốt, quân tử nhẹ nhàng, nhã nhặn như ngọc, giống như một quý công tử thư hương thời cổ đại, nếu như Genji đến ba mươi tuổi, chắc
chắn chính là dáng vẻ ấy.
"Ba ba!"
Trương Giác mới vừa rồi còn chậm rãi bàn luận về sự phát triển của trượt băng
nghệ thuật giờ đã tung tăng chạy qua, không nói hai lời nhào vô ôm Hứa
ba ba một cái.
Dù gì cũng là một thằng nhóc lớn ù cao 1 mét 8 rồi, người thì đầy bắp thịt, còn
Hứa Nham thì thân thể gầy gò, nhưng bị Trương Giác bổ nhào một cái thế
nhưng cũng không bị ngã.
Dù sao thì Trương nữ sĩ cũng không nhẹ, Hứa Nham sớm chiều ở chung với vợ mình thì cũng luyện được sự vững vàng thôi.
Hứa ba ba thành thục tạo thế trung bình tấn, ôm lấy đứa con trai lớn.
Trương Giác nhảy nhót hỏi: "Ba, sao ba đến Magic City rồi?"
Hứa Nham từ ái trả lời: "Ba mới sáng tạo ra món ăn mới, có một người bạn
nói thấy ngon nên mời ba đến Magic City tham gia cuộc thi đầu bếp."
Trương Giác tò mò hỏi: "Món mới? Có ngon hơn cái nồi thịt ngỗng douchi* không?"
*Là một loại đậu tương lên men.
Thịt ngỗng douchi, nồi cá sữa đậu nành dưa muối, xúc xích vị trái cây là ba món ăn chiêu bài của nhà hàng nhà cậu.
Hứa Nham nhéo má Q của con trai: "Mùi vị khác nhau, không so sánh được đâu."
Trương Tuấn Bảo đứng ở bên cạnh tỏ ra bất lực: "Món ăn mới mà anh rể tạo ra là thập cẩm rau, tham khảo từ thức ăn chay, nguyên liệu trong đó là những
thứ con có thể ăn, đỡ phải khi mỗi lần về nhà con không được cùng người
nhà ăn cơm."
Nói trắng ra là, Hứa Nham thương đứa nhỏ như thế mới phát triển món ăn mới, nhưng
bởi vì nguyên liệu tốt cho sức khỏe, hương vị tuyệt vời, cho nên hắn đã
được giới thiệu đến cuộc thi ở Magic City bởi một kẻ háu ăn trên khắp cả nước.
Haiz, anh rể quá
cưng chiều con cái rồi, chị gái thì phải thỉnh thoảng lên nóc nhà lật
ngói, không có chị nhìn vào thì Trương Giác không thể lên tới trời được.
Cuộc thi nấu ăn của Hứa Nham hết thúc lúc 2 giờ, nghe đâu là giành đươc huy
chương vàng, nhưng hắn là người có tính tình nội liễm, không bao giờ
khoe khoang vinh dự và mình đã giành được, cho nên hắn chỉ nói với
Trương Giác vừa vặn trong tay có những nguyên liệu nấu ăn chưa dùng hết, cho nên muốn xắn tay áo nấu cho con trai một bữa.
Hắn không chỉ có muốn cho con trai một bữa ăn ngon, hắn càng phải mời huấn
luyện viên và bạn bè của Trương Giác ăn một bữa, cảm ơn bọn họ đã chăm
sóc Trương Tiểu Ngọc nhà hắn.
Khi Trương Giác còn ở đội tuyển tỉnh, huấn luyện viên trưởng Tống đã rụng
hết sợi tóc cuối cùng, Thẩm Lưu thì hằng ngày phải sử dụng các sản phẩm
mọc tóc, Trương Tuấn Bảo bởi vì thức quá khuya mà bắc bệnh viêm gan mãn
tính, huấn luyện viên Lộc đã 73 tuổi rồi, sau khi huấn luyện Trương Giác thì sút gần 10 kg, các vấn đề mỡ trong máu và tăng đường huyết cũng bởi vậy mà được cải thiện rất nhiều.
Các vị giáo viên đã vì đứa nhỏ khổ tâm nhiều như vậy , Hứa Nham thật xấu hổ khi không mời bọn họ ăn cơm.
Bọn họ cui vẻ rời đi, một vị huấn luyện viên bóng rổ nào đó dẫn đội đến
Magic City đấu hữu nghị, thuận tiện trốn sau chiếc đai xanh nào đó theo
dõi trận đấu của cháu trai, trên mặt đan xen sự tức giận và hoảng sợ.
"Hứa Nham, anh ta đến Magic City làm gì?"
Lan Côn không có ấn tượng tốt gì về Hứa Nham.
Cái tên võ đán* kia lúc còn trẻ rất là giảo hoạt, trước mặt Yến tỷ thì là
dáng dấp của một cậu em trai ngoan ngoãn, thực ra trước khi Yến tỷ kết
hôn với anh hắn, cái tên đó còn xách theo cây lau nhà đến đánh nhau với
anh hắn, khá lắm, cái cây lau nhà đó được anh ta múa may đến uy thế hừng hực, Lan Côn cũng không dám tới gần, chỉ có nhìn anh trai mình bị đánh
một trận, đối phương đánh xong còn chống nạnh nhắc nhở nói "Không cho
đối xử không tốt với Yến tỷ" .
*Nguyên văn (武旦): Một nhân vật trong kinh kịch, dùng để chỉ nhân vật nữ thông thạo võ thuật.
Chờ sau đó Lan Cẩn động thủ với Trương Thanh Yến, Hứa Nham lập tức hủy buổi hẹn hò, chạy tới đào góc tường nhà anh trai hắn, đáng giận nhất là
chính là Yến tỷ còn thật sự bị đào đi, rồi còn nuôi lớn Tiểu Ngọc như là một đứa con trai của mình nữa chớ.
Một cậu thanh niên dáng người cao lớn kinh ngạc nhìn huấn luyện viên nhà
mình đang ngồi xổm, khuôn mặt thì mang biểu tình nghiến răng nghiến lợi, hắn hít thở sâu hai lần, mới lấy dũng khí kêu một tiếng.
"Huấn luyện viên, thầy không sao chứ?"
...
Có ba ba ở đây, Trương Giác chính là một chú cá sấu nhỏ hạnh phúc, khi Hứa Nham khách khí lễ phép nói chuyện với huấn luyện viên Lộc, cậu ngồi bên cạnh ra sức ăn ăn ăn.
Tần Tuyết Quân yên lặng rót một chén nước sôi đặt bên cạnh, chờ khi Trương
Giác đi lấy nước ấm thì trực tiếp đẩy chén nước đến trước mặt cậu, động
tác giống y chang ba ba Hứa Nham.
Hứa Nham và người thanh niên này nhìn nhau, ý cười trên khuôn mặt càng thân thiết hơn mấy phần.
Khi đến lúc gần ăn xong, Trương Giác nghe ông cậu hỏi ba ba: "Anh rể định khi nào trở về thành phố H?"
Hứa Nham ôn hòa nhã nhặn nói: "Anh còn chưa mua vé máy nay, nhưng mà chắc là mai đi."
Trương Giác nhanh chóng nuốt xuống thức ăn trong miệng, nói chen vào: "Đừng ba, ba ở lại xem con thi đấu rồi hẵng đi."
Hứa Nham là bếp trưởng, thỉnh thoảng ra ngoài thì sẽ giao việc kinh doanh
cho người học việc, nhưng mà hắn cũng không thể ra ngoài quá lâu, đương
nhiên rất ít khi xem con trai tranh tài, lúc này thấy Trương Giác chớp
mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sự khẩn cầu, Hứa Nham cũng do dự.
Trương Giác ném cho ông cậu mình một ánh mắt.
Trương Tuấn Bảo: Biết rồi.
Hắn hắng giọng: "Anh rể, anh và chị lúc nào cũng hiếm khi xem trận đấu của
con mình, lần này cũng hiếm khi anh có mặt ở Magic City, vừa vặn anh có
thể chụp vài tấm hình tại hiện trường của Tiểu Ngọc mang về cho mẹ nó
xem."
Lời này của Trương
Tuấn Bảo chính là điểm mấu chốt, tình cảm giữa Hứa Nham và Trương Thanh
Yến rất tốt, đương nhiên cũng biết vợ mình ngoài miệng không nói lời
nào, nhưng trong tâm cũng rất nhớ con trai lớn, nếu như là vì Tiểu Ngọc
mà ở lại Magic City hai ngày nữa, chắc chắn Yến tỷ cũng sẽ vui vẻ.
Hắn thở dài: "Được, vậy tôi sẽ ở lại."
Dù cho không giúp đỡ được những việc khác, nhưng chụp vài tấm hình, ném
thú nhồi bông cho con trai, hắn thân là ba ba vẫn làm được.