Cũng
không biết Dương Chí Viễn học kỹ thuật tiêm phong bế này từ ai, lúc
Trương Giác ở trên sân thì chân trái của cậu hoàn toàn không có tri
giác.
Nói trắng ra là,
một mảng kia của cậu nó cứ tê tê, Trương Giác cũng không biết bản thân
mình dùng cái chân này điểm băng bằng cách nào, sau đó còn thành công
nhảy được hai cú 4T, nói không chừng sợ dây chuyền may mắn của Choi
Jeong Su quả thực có hiệu quả.
Mà đầu gối phải của cậu đã bắt đầu đau trở lại sau khi trượt đến phút cuối cùng của tiết mục, chỉ là khi đó Trương Giác đã tập trung hết sức vào
tiết mục cho nên không có cảm giác sâu, thế nhưng khi trận đấu kết
thúc, cậu mới nhận ra rằng mình có thể hoàn thành được màn trình diễn
này quả thực là sự nỗ lực tập thể của tất cả các vị thần trên thế gian.
Khi cậu xuống sân băng, Trương Giác loạng choạng, thiếu chút nữa là quỳ
xuống mặt đất, ông cậu và Thẩm Lưu hai bên trái phải đỡ lấy cậu, dìu
cậu đi đến khu kiss & cry.
Cậu ngồi trên ghế, ngẩng đầu, chăm chú nhìn màn ảnh lớn, qua lúc sau, điểm số xuất hiện.
Điểm trượt băng tự do là 182.82, cộng với 91.33 của bài thi ngắn, tổng cộng 274.15 điểm, chỉ đứng sau Vasily với 275.5 điểm.
Nên nói như thế nào đây, Vasily cũng đã all clean màn trình diễn, hơn nữa
biểu cảm của hắn không tệ, quan trọng nhất là, tất cả các cú nhảy trong
trượt tự do của Trương Giác lần này đều bị cong trục, không bị ngã là
điều may mắn và cũng nhờ phương pháp tiếp băng mặc kệ đầu gối của cậu,
nhưng khi cho điểm, thực tế bước nhảy có trục tâm thẳng sẽ được đánh giá cao hơn.
Trương Giác cũng không bao giờ ngờ rằng mình có thể đạt được số điểm này trước khi ra sân.
Cậu quay đầu nói với Tôn Thiên: "Giám đốc Tôn, con làm được rồi."
Tôn Thiên ôm lấy cậu thiếu niên này, trầm giọng nói: "Ta nhìn thấy rồi, con làm tốt lắm!"
Huy chương bạc giải vô địch thế giới này không chỉ là kết quả tốt nhất của
đơn nam Trung Quốc trên đấu trường quốc tế mà còn đại biểu cho việc đơn
nam Trung Quốc có thể cử ba người tham dự Thế vận hội mùa đông vào năm
sau mà xưa nay chưa từng có.
Nhưng nếu như Trương Giác không bị chấn thương và rào cản phát triển thì sao?
Trong lòng Tôn Thiên tràn đầy tiếc nuối và khó chịu, một đứa nhỏ còn trẻ như
thế, làm tất cả mọi thứ cho Thế vận hội mùa đông, nhưng bản thân cậu lại không có cách nào đi đến đấu trường Thế vận hội mùa đông.
Martin vén tóc của Alex, mỉm cười nói: "Không sao hết, anh đứng vị trí thứ
năm, xếp hạng của chúng ta gộp lại vẫn không vượt quá 13."
Ba suất tham dự vẫn còn ở đó.
Alex dụi dụi đôi mắt, lắc đầu: "Em không phải lo lắng việc suất tham dự, chỉ là vừa nãy đột nhiên cảm thấy cậu ấy thật giống anh."
Đều là nhất ca đơn độc chiến đấu, sẵn sàng làm tất cả mọi thứ cho môn thể
thao yêu thích của mình, cái sức nóng phảng phất như thiêu đốt sinh mệnh kia, khiến Alex không có cách nào không tôn kính.
Một lúc sau, người bên phía tổ chức sự kiện đến và hỏi họ có cần nạng không.
Trương Giác: "Rất cần thiết, cảm ơn."
Lần này cậu không còn cảm thấy phải chống nạng cao, chống đỡ không thoải
mái nữa, thậm chí còn cảm thấy vừa phải, đi lại vô cùng lưu loát, vì vậy lúc đi lên thảm đỏ lĩnh thưởng, tâm trạng của cậu tốt hơn rất nhiều so
với lúc kết thúc màn trình diễn..
Vasily vốn dĩ còn muốn ôm đứa nhỏ lên đài lĩnh thưởng, thế như hắn nhìn xuống, ố ồ, cái đầu này mình ôm không được nữa rồi, vì vậy cùng với McQueen đỡ Trương Giác lên bục.
McQueen trêu chọc nói : "Tôi lại bị cậu đánh bại nữa rồi."
Trương Giác nháy mắt với hắn một cái: "Thật là ngại quá à."
McQueen nhướn mày, đưa tay ra làm động tác nắm chặt rồi đặt lên ngực mình.
Trương Giác: Người này quả nhiên giống như Frans Miller phun tào cậu thông qua Twitter, hắn là một người đàn ông kỳ lạ, thích đi khắp nơi và tiết ra
loại hormone mà không phải ai cũng yêu thích.
Thoạt nhìn có chút ngớ ngẩn, nhưng con người hắn là rất tốt.
Trương Giác ở trong lòng phát tấm thể người tốt, đứng trên bục lĩnh thưởng
giải vô địch thế giới, giơ huy chương bạc, nhìn ống kính nở nụ cười.
Đây là lần cuối cùng, Trương Giác nghĩ, đây là lần đầu tiên và cũng là lần
cuối cùng cậu đứng trên bục lĩnh thưởng giải vô địch thế giới, thậm chí
ngay cả màn biểu diễn trượt băng sau trận tranh tài cậu cũng không thể
tham gia, nói như vậy, trên thực tế cậu cũng không hề tham gia biểu diễn trượt băng trong mùa giải này, bởi vì sau khi thi đấu xong thì cậu luôn bị chấn thương.
Một môn thể thao như thế đã khiến cậu phải chịu đựng nhiều đau khổ, và khi sắp rời đi, trong lòng cậu vẫn tràn đầy không muốn.
Thật đáng tiếc, tiếng trống trong《say you say me》của cậu đều do Nhị Đức
đánh, sau này không biết cậu có thể trượt tiết mục này một lần nữa
không, cậu vẫn chưa trượt đủ.
Bất kể là thi đấu hay là biểu diễn, đều trượt không đủ... Khi Frans nhắn
tin cho cậu, còn nói muốn cậu suy nghĩ sớm một chút về nội dung mà cậu
muốn trượt trong mùa giải tới, để hắn có thời gian chuẩn bị sớm, đến lúc đó hắn sẽ ưu tiên biên đạo cho cậu.
Nhưng Trương Giác biết, cậu đã không còn cái gọi là mùa giải tiếp theo, ý tốt của Frans, cậu chỉ có thể ghi nhớ trong lòng.
Mà Trương Giác có một đặc điểm, chính là trừ phi thực sự khó chịu đến cực
điểm, nếu không thì cậu sẽ không để những cảm xúc tiêu cực của mình ảnh
hưởng đến những người khác, mà thời khắc khổ sở nhất chính là lúc cậu
đứng khóc một trận trên sân băng, hiện tại cậu đã khá hơn nhiều, cho nên lúc được đưa lên xe đến bệnh viện kiểm tra, Trương Giác còn có thể nói
chuyện vui đùa với các huấn luyện viên.
Cậu đeo huy chương bạc quanh cổ ông cậu, ngồi đó mà hai tay chống lên bụng, dùng âm thanh dõng dạc nói ra cảm tưởng sau khi thi đấu.
"Năm đầu tiên thăng lên tổ, con đã tập hợp đủ hai huy chương bạc trong giải
đấu hạng A, sau đó chỉ cần lấy được huy chương bạc trong giải đấu quốc
gia, Bốn châu lục rồi cả Olympic là con có thể đạt thành thành tựu bạc
trong sự nghiệp của mình, nói không chừng còn sẽ có biệt danh là máy
tính tiền gì đó ha ha ha ha."
Sau đó cậu lộ ra biểu tình hoảng hốt: "Chờ một lát, nếu như mà là thi đấu
trong nước, căn bản không thể lấy được huy chương nào ngoài huy chương
vàng, quên đi, con đây nên sớm rút lui khỏi giang hồ, nếu không thì đơn
nam Trung Quốc sau đó sợ là sẽ không có cơ hội nhận được huy chương vàng trong giải vô địch quốc gia mất."
Trương Tuấn Bảo vỗ một phát vào đậu cậu: "Chớ lắm điều."
Trương Giác oan ức: "Con đây là đang làm sinh động bầu không khí mà."
Người lớn trên xe người nào người nấy ai cũng mang cái mặt bí xị, khiến cậu cảm thấy không thoải mái chút nào.
Trương Giác còn không biết nguyên nhân điều này là bởi vì cậu khóc trên sân
băng, Trương Tiểu Ngọc nghịch ngợm gây sự đã khóc, trên khuôn mặt của
ban huấn luyện không biểu hiện rõ nhưng tâm lý đã sớm hoảng rồi, lúc này đang nghĩ cách làm sao dỗ đứa nhỏ đây.
Ai mà ngờ cái người sắp được dỗ dường như đã điều chỉnh được bản thân, tốc độ hồi phục cảm xúc nhanh đến mức đứng đầu tất cả những đứa nhỏ mà các
huấn luyện viên đã dẫn dắt trong sự nghiệp của mình.
Cùng lúc đó, diễn đàn trượt băng nghệ thuật trong nước lại một lần nữa dậy sóng với số lượng bài đăng được tung ra
Tuy rằng lần này, rất ít người trong làn sóng nhiệt tình này hoàn toàn vui
mừng vì chiến thắng bạc của Trương Giác, mọi người đều là vừa uể oải vừa chúc mừng "Chúc mừng Trương Giác lần thứ hai làm mới thành tích đơn nam của đất nước chúng ta trên đấu trường quốc tế", sau đó dùng giọng điệu
buồn bã và thương tiếc để thảo luận về mức độ nghiêm trọng khi chấn
thương của nhất ca.
Bầu không khí chung vô cùng sầu bi thảm đạm.
Bài đăng on top tỏ vẻ, ông xã, nhất ca mới 15 tuổi, người trẻ tuổi thì thân thể sẽ hồi phục tốt, dưỡng dưỡng là có thể quay về đấu trường , không
sao đâu, mọi người không cần quá lo lắng.
Mà phần lớn người bình luận trong bài đăng này đều rất lạc quan, có thể là mặt trời của diễn đàn, đoàn người ảm đạm sẽ phải đi vào hấp thụ một đợt ánh sáng mặt trời mới có thể tiếp tục cuộc sống.
Bài đăng thứ hai là đại diện cho phái ủ rũ, mọi người dồn dập biểu thị rằng trước giải vô địch thế giới, nhất ca đã phải chống nạng để nhận thưởng, tại giải vô địch quốc gia thì hoàn toàn không xuất hiện tại lễ trao
giải, thời gian ngồi xe lăn tính đi tính lại cũng phải gần hai tháng,
rất có thể là chấn thương không tốt mà đã phải trở lại sàn đấu, thi đấu
xong lại càng thêm thương tổn, vì vậy nên phải ngồi xe lăn... Dưới các
vòng lẩn quẩn ác tính như thế, thân thể có làm bằng sắt thì cũng không
đỡ nổi.
Hơn nữa nhất ca
trước Thẩm Lưu chính là giải nghệ vì chấn thương, ông cậu Trương Giác
cũng là huấn luyện viên Trương Tuấn Bảo cũng vì chấn thương mà giải
nghệ, khả năng chấn thương rồi giải nghệ chính là truyền thống bất lương của Trương môn?
Nhân
tiện, đằng sau bài đăng này cũng có rất nhiều người hâm mộ nói về
"Truyền thống Trương môn ", dù sao Sát Hãn Bất Hoa và Mẫn San cũng không phải là không có fan mẹ, nói truyền thống Trương môn là chấn thương rồi giải nghệ thì có khác gì việc nguyền rủa hai đứa nhỏ đâu chứ!
Bài đăng thứ ba chính là lĩnh vực của những đại lão kỹ thuật.
Đại lão số một tỏ vẻ thôn cỏ năm nay thật thảm, rào cản phát triển đã khiến trọng tâm bị mất cân bằng và chân cũng lớn hơn, chân lớn hơn thì phải
đổi giày trượt băng, đổi giày trượt băng thì sẽ dẫn đến chấn thương,
chấn thương sẽ khiến cho trạng thái càng ngày càng giảm xuống.
Điều tội tệ nhất mà một vận động viên trượt băng nghệ thuật có thể gặp phải, Trương Giác trong mùa giải này đã chiếm hơn phân nửa.
Sau đó đại lão số hai phổ cập khoa học một phen cái gì gọi là rào cản phát
triển, cùng với những thiên tài thiếu nam thiếu nữ khác nhau trong giai
đoạn phát triển những năm qua, trong đó bao gồm N vị giải vô địch thiếu
niên thế giới, nhà vô địch Grand Prix dành cho lứa tuổi thiếu niên,
người lập kỷ lục thế giới tổ thiếu niên và nhiều đơn nữ đã càn quét các
giải đấu lớn với thân hình không mấy phát triển trong năm đầu tiên thăng tổ.
Ừm, đơn nữ là nội
dung bị ảnh hưởng nặng nề nhất, bởi vì con trai còn có thể phát triển cơ bắp để tăng sức mạnh trong quá trình phát triển, còn sự phát triển của
con gái là tập trung vào sự phát triển mỡ, còn có đường cong eo mông trở nên rõ ràng hơn, điều này có ảnh hưởng rất lớn đối với kỹ thuật.
Thôn cỏ Trương Giác mặc dù là tuyệt thế mỹ thiếu niên, nhưng về bản chất thì cậu vẫn là một chàng trai cứng cỏi (Được người hâm mộ trượt băng trong
nước công nhận sau giải vô địch thế giới), từ 1 mét 6 cao lên 1 mét 74,
cân nặng cũng tăng vọt, đối với một vận động viên trượt băng nghệ thuật
mà nói là một sự đả kích mang tính chất hủy diệt, có thể chịu được đòn
debuff như thế này và giành được huy chương bạc tại giải vô địch thế
giới là một điều không thể chê vào đâu được.
Cậu ấy đã sáng lập một kỳ tích trong hoàn cảnh tồi tệ nhất.
Đại lão số ba cuối cùng đưa ra một tổng kết: Hiện tại kết quả tốt nhất là
Trương Giác trong mùa giải nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, sau đó sẽ tái nhậm chức trong mùa giải Olympic, có thể trong nửa đầu mùa giải cậu ấy
sẽ có thành tích không tốt vì nghỉ ngơi quá lâu, nhưng với những tố chất toàn diện mà cậu ấy đã thể hiện ở giải vô địch thế giới, tôi dám khẳng
định cậu ấy là nhất ca đơn nam xuất sắc nhất của đất nước chúng ta.
Một kết quả khác chính là Trương Giác giải nghệ vì chấn thương, Tiểu Phàn
(Phàn Chiếu Anh) đã từng giải nghệ một lần vì chấn thương khi còn ở tổ
thiếu niên, sau đó trở lại nhưng trạng thái vẫn chưa thể cải thiện được, giống như Tiểu Long ca, vốn là một hạt giống có hy vọng luyện được cú
nhảy bốn vòng, nhưng Trương Giác thể hiện tốt và có vẫn có thể chiến
đấu, thời điểm đó Kim Tử Tuyên sẽ thay thế đứng vị trí nhất ca, Trương
Giác làm nhị ca cũng vẫn được.
Đây không phải là nói quá, trong nhà tôi có một người lớn tuổi là bác sĩ
phẫu thuật chỉnh hình, ông ấy nói là rất nhiều người đã bị chấn thương
dây chằng, cho dù có thông qua việc tiến hành giải phẫu là trở lại bình
thường, nhưng sau đó khả năng cao là để lại những di chứng như cứng
khớp, không ổn định, đau đớn.
Kết quả tồi tệ nhất là Trương Giác giải nghệ, cậu ấy liều chết lấy được ba
suất tham dự Thế vận hội mùa đông, nhưng một suất cậu ấy cũng không dùng được.
Chỉ có thể nói,
Trương Giác cũng giống như nhất ca Martin của Pháp – người đã giải nghệ
để phẫu thuật cột sống sau giải vô địch thế giới, không quan tâm bất cứ
khó khăn gì, quyết tâm hoàn thành trách nhiệm của một nhất ca.
Đọc xong các bài phân tích của đại lão kỹ thuật, đặc biệt là hai bài sau, toàn bộ nhóm cá giống trực tiếp khóc rống lên
Ngay sau đó, một bài đăng khác đã được on top.
【hot~ 】 trong nhà có người thân nằm viện 703, khi tôi đến thăm thì nhìn thấy
nhất ca đang ngồi trên xe lăn và được huấn luyện viên Trương đẩy vào cửa bệnh viện.
1L
Mặc dù bọn họ đều mang khẩu trang, nhưng dung nhan nhất ca quá là anh tuấn, mái tóc dài đó cũng quá rõ ràng, cho nên tôi liếc mắt một cái đã nhìn
ra được bộ mặt thật của cậu ấy, chính là cậu chính là cậu chính là cậu
ấy rồi! Đệ nhất mỹ nam giới trượt băng... Được rồi, tôi nhận, tôi là
thông qua cái đầu bóng loáng của huấn luyện viên Tống mà xác nhận thân
phận của bọn họ.
Nhất ca
vừa vào bệnh viện đã được đẩy sang bên chụp MRI, chắc là làm kiểm tra,
lúc chủ nhà rời khỏi bệnh viện thì còn nhìn thấy một cô vô cùng xinh đẹp ở trước cổng, trong tay ông một cái lồng hamster, nhưng cô ấy không đi
vào, chắc là bệnh viện không cho mang thú cưng vô, tôi có xem bộ phim
tài liệu về nhất ca của đài truyền hình tỉnh H, cô này chắc là mẹ của
cậu ấy.
Không dám đến gần quấy rầy bọn họ, lén lút chụp một tấm hình của cô Trương và bé hamster【 Trương nữ sĩ cùng Saori chụp ảnh chung. jpg 】.
...
Sau khi Trương Giác trải qua một phen kiểm ra rườm rà, bác sĩ Sài nhìn kết quả kiểm tra của cậu, đưa ra kết luận giống như vị bác sĩ ở Canada .
"Phong bế chỉ là làm tê liệt cảm giác thôi, con mang theo chấn thương nhảy
trên sân không biết bao nhiêu lần, vết thương nặng thêm là tất nhiên, bị chấn thương cấp độ hai, cậu nhóc thật tốt số nha, nếu như nghiêm trọng
đến trình độ cấp ba, dây chằng của thằng nhóc này sẽ đứt mất."
Mà nếu ở mức độ này, không nội soi khớp là không hoạt động được.